Địch Tướng Vi Nô

Chương 11: Cứ việc gϊếŧ ta đi




"Ưʍ..."

Toàn thân chỗ nào cũng đau nhức ê ẩm, Triển Thiên Bạch đau đớn rên khẽ một tiếng, vươn tay chặn luồng ánh sáng chiếu vào mắt hắn.

"Xích Diễm đại tướng quân......"

Giọng nữ ngọt ngào truyền đến tai Triển Thiên Bạch, hắn ngây người, nhất thời không nhớ ra được chuyện gì đã xảy ra với mình.

Nơi này...

Đôi đồng tử đỏ sẫm đã mờ đi khẽ chớp chớp, Triển Thiên Bạch liền nhớ ra.

Đây là vương phủ.

Vương phủ của Đoan Mộc Ly.

"Ha, hahaha..."

Khóe miệng rướm máu hé mở, Triển Thiên Bạch cười vài tiếng, nụ cười ảm đạm thê lương, xinh đẹp như một đóa hoa tàn.

Cảnh tượng tối hôm qua hiện lên trong đầu, cho dù không muốn nhớ lại nhưng hắn vẫn sẽ nghĩ tới, bởi vì thân xác đau đớn đã nói lên tất cả.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, trực giác đã mách bảo rằng hắn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người này.


Chỉ cần là thứ Đoan Mộc Ly muốn, hắn ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn để có được.

Nam nhân này thật đáng sợ...

Triển Thiên Bạch nhíu mày, hai tay không tự chủ nắm thành quyền.

Tưởng như vậy là có thể hủy hoại ta sao?

"Xích Diễm đại tướng quân?"

Tỳ nữ thấy Triển Thiên Bạch không có phản ứng gì, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Gọi tên của ta đi... Ta tên Triển Thiên Bạch." Đôi mắt trống rỗng vô hồn, Triển Thiên Bạch không biết rốt cuộc mình đang nhìn cái gì.

Tối hôm qua hắn ở Di Hương viện, kỳ thật là giận chó đánh mèo với Thẩm Ngọc Lam.

Mặc kệ hiện tại là tỳ nữ cũng được, là lão bản Di Hương viện Thẩm Ngọc Lam cũng được, tất cả cũng đều vì sinh kế thân bất do kỷ.

Câu "Xích Diễm đại tướng quân" kia... có lẽ cũng không có ý chễ giễu hắn.

Hắn không nên trút giận lên những người không liên quan.


Cơ thể nặng nề khiến hắn một chút cũng không muốn động, nhưng hắn quay đầu lại liền thấy một thùng gỗ lớn xuất hiện trong phòng một cách khó hiểu.

Tỳ nữ hai má đỏ bừng hành lễ với Triển Thiên Bạch, "Xích, à không... Triển công tử, vương gia lệnh cho nô tỳ tới giúp công tử tẩy rửa thân thể."

Triển Thiên Bạch nhìn tỳ nữ, lại nhìn cái thùng gỗ lớn, nhẹ giọng nói: "Không cần phiền tới người, ta tự mình làm được."

"Nhưng Triển công tử..."

"Hương Linh!"

Lúc này, một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên, vừa nghe liền biết là ai tới.

Triển Thiên Bạch không khỏi cảm thấy cả người cứng đờ, nhìn Đoan Mộc Ly sải bước đi vào trong phòng.

"Hương Linh, ngươi lui xuống đi!"

"Vâng vương gia......" Tỳ nữ tên Hương Linh cung kính thi lễ với Đoan Mộc Ly, sau đó ngoan ngoãn lui ra.

Đoan Mộc Ly quay đầu lại, liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch đang dùng ánh mắt phẫn nộ trừng mắt với hắn.


"Có chuyện gì? Không hài lòng sao?" Đoan Mộc Ly đi đến gần Triển Thiên Bạch, cười đùa hỏi.

Triển Thiên Bạch nghiến răng nghiến lợi, "Ta cũng không ngờ Ly Vương gia dưới một người trên vạn người của Nam Sở lại yếu như vậy."

Mặt Đoan Mộc Ly đột nhiên đen lại, hắn hung hăng nắm lấy cằm Triển Thiên Bạch, "Triển Thiên Bạch, ngươi tốt nhất nên học cách làm thế nào để lấy lòng bổn vương, bằng không ở trong vương phủ này, người đầu tiên không thể sống sót chính là ngươi!"

"Vương gia uy hiếp ta?" Triển Thiên Bạch không hề sợ hãi, nở một nụ cười lạnh, "Được thôi, vương gia cứ việc gϊếŧ ta đi."

"Gϊếŧ ngươi?" Bàn tay Đoan Mộc Ly đang bóp khuôn cằm trắng nõn của Triển Thiên Bạch chậm rãi thả lỏng.

Bang!

Triển Thiên Bạch đưa tay lên, hất tay Đoan Mộc Ly ra.

Bang!

Lại một tiếng thanh thúy vang lên, lần này là Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly cho một bạt tai, gương mặt trắng nõn bị đánh đến đỏ bừng.
"Triển Thiên Bạch, nhớ kỹ, ngươi bây giờ là đồ của bổn vương, bổn vương kêu ngươi sống ngươi phải sống, ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không kêu ngươi chết...... Bổn vương sẽ chỉ khiến ngươi sống không bằng chết mà thôi!"