Địch Tướng Vi Nô

Chương 107: Ngươi rốt cuộc muốn hại ta đến tình trạng nào




Triển Thiên Bạch... Không có chút thay đổi nào so với vừa rồi, dáng ngồi, vẻ mặt, ánh mắt đều không khác gì thời điểm hắn rời đi.

Ngực trái đau đớn từng trận, Đoan Mộc Ly ngồi xuống bên giường Triển Thiên Bạch.

Hắn thoáng chần chừ, không đưa chén thuốc đến bên miệng Triển Thiên Bạch giống như lúc trước mà hơi ngửa cổ, ừng ực ừng ực uống vào trong miệng mình.

"Không muốn!"

Trong khoảnh khắc miệng mình bị Đoan Mộc Ly bóp giữ chặt, Triển Thiên Bạch kịch liệt giãy giụa lên.

"Ta không muốn uống thuốc! Không muốn!"

Đoan Mộc Ly vốn không muốn đánh Triển Thiên Bạch, nhưng Triển Thiên Bạch thật sự rất không nghe lời, móng tay cào xước mặt của hắn.

"Ngươi cút! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"

"Ta không muốn uống thuốc! Ta không uống!"

Bất luận Triển Thiên Bạch chống cự như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn bị Đoan Mộc Ly chặn môi.


Xúc cảm quen thuộc khiến trong lòng Triển Thiên Bạch run lên, nước thuốc đắng chát lập tức chảy vào.

Hầu kết của Triển Thiên Bạch khẽ lăn, bị bắt uống thuốc xong, con ngươi đỏ tươi nổi lên lệ quang thống khổ.

Đút thuốc xong, Đoan Mộc Ly mới lưu luyến buông Triển Thiên Bạch ra, chỉ thấy Triển Thiên Bạch ra sức chà môi miệng mình, hốc mắt đỏ bừng.

"Ta không muốn uống thuốc..."

Nước mắt như trân châu tuôn rơi, Triển Thiên Bạch khóc, khóc rất dữ dội.

Đoan Mộc Ly không khỏi sửng sốt.

Trong ấn tượng của hắn, Triển Thiên Bạch rất ít khóc, cho dù bị khổ hình tra tấn cũng không rơi một giọt nước mắt.

"Ta không uống... Ta không muốn uống..."

Nhìn thấy Triển Thiên Bạch khóc lóc lắc đầu, ngực Đoan Mộc Ly nháy mắt như bị xé rách.

Hai cánh tay rắn chắc ôn nhu ôm chặt cái đầu nho nhỏ của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly nhẹ giọng an ủi: "Uống đi, chỉ có uống thuốc ngươi mới có thể khỏe được!"


"Không!"

Đột nhiên, hắn bị Triển Thiên Bạch đẩy ra.

Chỉ thấy thần sắc Triển Thiên Bạch kích động, con ngươi nhiễm huyết kịch liệt dao động.

"Không... Ngươi gạt ta, căn bản không tốt lên được! Chân của ta vốn không tốt lên được!"

Nói xong, Triển Thiên Bạch vung nắm tay lên, đánh lên trên đùi mình.

Vẫn không có cảm giác gì...

Giống như hai cái chân này sớm đã không phải là của mình nữa, Triển Thiên Bạch cái gì cũng không có cảm giác, cũng không có cách nào thúc giục hai chân của mình cử động.

Tàn phế...

Hắn hiện tại biến thành phế nhân với hai cái chân tàn phế!

"Ngươi không cần sốt ruột, thái y nói, thương thế ở chân của ngươi cần từ từ điều dưỡng..."

"Ngươi câm miệng!" Triển Thiên Bạch gầm lên giận dữ, "Chân của ta căn bản là không tốt lên được, vì sao còn muốn gạt ta?! Đoan Mộc Ly, ta đã làm cái gì với ngươi mà ngươi phải hại ta như vậy! Ngươi hại ta quốc phá gia vong! Huynh đệ ly tán! Võ công mất hết! Hiện tại ngay cả hai chân của ta cũng phế đi, như vậy còn chưa đủ sao?! Ngươi rốt cuộc muốn hại ta đến tình trạng nào mới bằng lòng buông tha?!"


Từng câu rống giận cuồng loạn giống như một thanh đao, xuyên vỡ nát trái tim của Đoan Mộc Ly.

Đôi con ngươi đen của Đoan Mộc Ly kịch liệt dao động, càng không dám đối diện cùng Triển Thiên Bạch.

Hắn đã làm cái gì...

Hắn...

Hắn chỉ là...

Đoan Mộc Ly khó thở mở lớn miệng, cảm thấy đầu váng mắt hoa.

"Ngươi cút! Ngươi cút thật xa cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi, Đoan Mộc Ly, ta đời này cũng không muốn gặp lại ngươi!"

Thân thể lảo đảo lùi về phía sai, Đoan Mộc Ly nhìn khóe mắt Triển Thiên Bạch suýt chút nữa nứt ra, hận đến nghiến răng nghiến lợi với hắn, đầu ngón tay lạnh băng.

Hắn cúi đầu thật sâu, yên lặng xoay người, cước bộ bước rất nhẹ, rất nhẹ, cứ thế rời khỏi phòng của Triển Thiên Bạch.

Liên tiếp năm ngày, Triển Thiên Bạch vẫn không thể xuống giường, hai cái chân vẫn không có cảm giác như cũ.
Năm ngày này, Đoan Mộc Ly cũng không xuất hiện trước mặt Triển Thiên Bạch, nhưng mỗi ngày đều kiên trì sắc thuốc, sau đó đưa thuốc hắn tự tay sắc xong để cho Hương Linh bưng cho Triển Thiên Bạch.

Biết hai chân của Triển Thiên Bạch tàn phế, Hương Linh mỗi ngày đều lấy nước mặt rửa mặt.

Bởi nếu không phải vì cứu nàng, Triển Thiên Bạch cũng không phải chịu hình phạt tọa băng.

Mới đầu, mặc dù là Hương Linh bưng thuốc tới, Triển Thiên Bạch cũng vẫn không chịu uống, nhưng nhìn thấy Hương Linh khóc đến hai mắt cũng thũng thành hạch đào, hắn mặc dù cực kì không tình nguyện vẫn uống hết thuốc.

Trong nháy mắt, mười ngày trôi qua, các ngự y trong cung mỗi ngày sẽ tới hội chẩn, nhưng chân của Triển Thiên Bạch cũng không thấy một tia chuyển biến tốt lên.

Đoan Mộc Ly không muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Triển Thiên Bạch, luôn vào thời điểm đêm dài người vắng mới có thể lén nhìn Triển Thiên Bạch không hề ngủ qua cửa phòng Triển Thiên Bạch.
Kết quả là, mỗi lần hắn đều thất vọng.

Triển Thiên Bạch không ngủ, suốt mười ngày, Triển Thiên Bạch không chợp mắt một đêm nào, hắn cứ lặng lẽ ngồi trên giường, cũng không nhúc nhích.

Bao nhiêu lần, Đoan Mộc Ly đều hận không thể vọt vào cưỡng ép Triển Thiên Bạch, buộc Triển Thiên Bạch đi ngủ.

Nhưng hắn vẫn nhịn xuống.

Triển Thiên Bạch không muốn nhìn thấy hắn, nếu nhìn thấy hắn, Triển Thiên Bạch càng không thể ngủ được.

Không thể dùng thủ đoạn lấy sức mạnh ra bức ép Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly hiện tại, không dám.

Nhưng mà, Triển Thiên Bạch trước sau không chợp mắt, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là hai chân không có chuyển biến tốt lên, cả người Triển Thiên Bạch cũng sẽ chỉ càng thêm tiều tụy.

Mấy ngày nay, Đoan Mộc Ly chỗ nào cũng không đi, cáo giả triều đường, hắn liền đứng ở phòng bếp của vương phủ, sắc thuốc cho Triển Thiên Bạch, viết thực đơn để cho ngự trù thay đổi đa dạng cho Triển Thiên Bạch bồi bổ thân thể.
Nhưng mỗi lần Hương Linh bưng đồ ăn vào, Triển Thiên Bạch đều chỉ ăn hai miếng tượng trưng, bởi vì không muốn lại thấy Hương Linh khóc.

Nhìn thấy Triển Thiên Bạch ngày một gầy đi, nội tâm của Đoan Mộc Ly cũng ngày càng trở nên bất an.

Hắn sợ...

Hắn rất sợ...

Hắn sợ Triển Thiên Bạch sẽ chết.

Nếu Triển Thiên Bạch thật sự chết— Giả thiết này không ngừng lởn vởn trong đầu hắn, hắn hận đến muốn tự sát.

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến cho Triển Thiên Bạch khỏe lên?

Rốt cuộc phải làm thế nào?

Đoan Mộc Ly đi qua đi lại ở trù phòng, biểu tình rối rắm.

Thân thể của Triển Thiên Bạch ngày càng sa sút, Đoan Mộc Ly không ngừng phiền lòng, mỗi người trong vương phủ từ trên xuống dưới đều cảm thấy bất an.

Bọn họ mơ hồ đều có một loại trực giác, nếu như Triển Thiên Bạch thật sự chết, tất cả mọi người bọn họ phải chôn theo cùng!
Lam Tẩm gần đây một mực lục lọi điển tịch tìm kiếm phương thuốc cổ truyền, chỉ có điều cũng không biết có bao nhiêu tác dụng.

Chu Phượng do do dự dự, cuối cùng vẫn mang theo hoa quả đến thăm Triển Thiên Bạch.

Mới vừa bước vào trong phòng của Triển Thiên Bạch, Chu Phượng bất giác rùng mình một cái.

Tại sao trong phòng của Triển Thiên Bạch lại có cảm giác lạnh như thế chứ?

"Này, Triển Thiên Bạch!"

Chu Phượng rướn cổ, còn chưa tới gần bên giường Triển Thiên Bạch liền không nhịn được gọi một tiếng.

Không có ai trả lời hắn.

"Có phải ngủ rồi hay không?"

Chu Phượng đặt một rổ hoa quả ở trên bàn, rón ra rón rén tới gần bên giường Triển Thiên Bạch, kết quả liền nhìn thấy hai mắt đỏ tươi của Triển Thiên Bạch mở thật to, nhìn chằm chằm về phía trước.

"Ôi má ơi!"
Chu Phượng bị dọa sợ đến tim đập thình thịch, vội vàng sờ ngực mình, "Ngươi hù dọa người thế để làm gì? Nếu đã không ngủ thì nói một tiếng chứ!"

Chu Phượng không nhịn được oán giận, nói xong mới phát giác Triển Thiên Bạch một chút phản ứng cũng không có.

"Này... Triển Thiên Bạch?"

Bàn tay nho nhỏ mở ra, Chu Phương quơ quơ ngón tay trước mắt Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch gầy đi rất nhiều, sắc mặt u ám không thấy ánh sáng, tối đen như phủ đầy tro bụi, chỉ có con ngươi đỏ tươi huyết sắc từ trước như thu hút ánh mắt của người khác.

Nhưng từ trong con ngươi đỏ rực mĩ lệ của Triển Thiên Bạch, Chu Phượng chỉ có thể nhìn ra sâu nội tâm tràn đầy tuyệt vọng.

Tầm mắt bất giác hướng về phía hai chân của Triển Thiên Bạch, Chu Phượng cắn cắn môi dưới.

Thời điểm hắn bị hủy dung cũng tuyệt vọng như vậy, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Bất quá, cho dù bị hủy dung, kiên trì thoa thuốc bỏng Triển Thiên Bạch cho hắn, vết sẹo trên mặt hiện tại đã mờ đi không ít.

Hơn nữa, cho dù bị hủy dung, hắn vẫn là một người khỏe mạnh.

Nhưng Triển Thiên Bạch lại không giống thế.

Triển Thiên Bạch là một kẻ tàn phế.

Không thể xuống giường, không thể đi lại, chuyện gì cũng không thể tự một mình mình làm.

Ngay cả Chu Phượng cũng cảm thấy, lần này Đoan Mộc Ly làm thế có phải hơi quá đáng hay không?

Bất quá, nghe nói là Triển Thiên Bạch tự mình muốn thay Hương Linh nhận phạt, vừa nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy không trách Đoan Mộc Ly được.

Nội tâm mâu thuẫn không thôi, Chu Phượng không thích Triển Thiên Bạch, bởi vì Triển Thiên Bạch cướp đi Đoan Mộc Ly.

Nhưng nhìn thấy Triển Thiên Bạch từ một mỹ nam tử phong thái tuyệt thế xuất thần bên người Đoan Mộc Ly biến thành phế nhân tiều tụy tàn tật hai chân, Chu Phượng không phải cảm khái ngàn vạn lần.
Cuối cùng thì, Ly Vương gia mà hắn yêu mến cùng sùng bái, rốt cuộc là một nam nhân như thế nào chứ?

Hắn nhận ra được, Đoan Mộc Ly rõ ràng thích Triển Thiên Bạch.

Ánh mắt nhìn người mình thích này, hắn hiểu.

Nhưng mà...

Nếu Đoan Mộc Ly thật sự thích Triển Thiên Bạch, tại sao lại nhẫn tâm hại Triển Thiên Bạch thành bộ dạng này?

Chu Phượng cảm thấy nếu là mình, hắn nhất định sẽ đối xử vô cùng vô cùng tốt với người hắn thích, tuyệt đối không đành lòng nhìn người mình thích phải chịu một chút thương tổn.

Nói cách khác... Vậy thì vương gia hắn cũng không phải thích Triển Thiên Bạch sao?

Chu Phương nghiêng đầu, nghĩ không ra.

Đáy lòng có chút đồng cảm với Triển Thiên Bạch, hắn lại điên cuồng lắc đầu.

Không được! Hắn làm sao có thể đứng về phía Triển Thiên Bạch? Hắn thích là Ly Vương gia cơ mà!
"Khụ! Triển Thiên Bạch... " Chu Phượng hắng hắng giọng, lấy con dao gọt hoa quả cùng một quả táo to đỏ au từ trong rổ ra, "Đừng cho là ta đây quan tâm ngươi, chẳng qua là ngại Huyền Ca nhắc tới rất phiền, chính hắn không dám tới nhìn ngươi, cho nên đưa giỏ hoa quả cho ta, để ta mang cho ngươi chút hoa quả mọng nước ăn... Chúng ta chỉ là thương hại ngươi mà thôi, ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, thành bộ dạng gì rồi?"

Chu Phượng vừa gọt vỏ táo cho Triển Thiên Bạch, vừa tức giận ầm ĩ.

Một đạo ánh sáng xẹt qua trong con ngươi đỏ tươi ngây ra như phỗng, mi mắt Triển Thiên Bạch khẽ nhướng lên.

"Chu Phượng..."

Tay hơi run run, Chu Phương suýt chút nữa gọt phải tay của mình, quay đầu trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch.

"Ngươi... Ngươi vừa mới nói chuyện?"

Chu Phượng đứng lên, một tay cầm dao gọt hoa quả, tay kia thì cầm quả táo gọt được một nửa, vội vã chạy về phía Triển Thiên Bạch, "Triển Thiên Bạch, có phải ngươi vừa nói chuyện hay không? Ngươi gọi tên ta đúng không?"
Vẻ mặt Chu Phương kinh hỉ, hốc mắt kích động cũng đỏ lên.

Mọi người trong cả vương phủ đều biết, từ khi hai chân Triển Thiên Bạch tàn phế, tựa như một người thực vật, không nói một lời, cũng không nhúc nhích.

Nhưng Chu Phượng lại nghe thấy tên của chính mình từ miệng của Triển Thiên Bạch.

Trái tim đập nhanh, hắn vô thức cầm quả táo trong tay đưa cho Triển Thiên Bạch, "Đến đây ăn táo đi."

Triển Thiên Bạch lắc đầu, "Chu Phượng... Làm phiền ngươi, giúp ta một việc..."

Thanh âm vốn trong trẻo tự nhiên lúc này nghe ra thập phần khàn khàn, trong lòng Chu Phượng tê rần.

"Ta... Ta mới không giúp ngươi đấy! Dựa vào cái gì phải giúp người chứ... Trừ phi... Trừ phi..."

Mắt Chu Phượng lóe sáng, bĩu môi, "Trừ phi ngươi ăn táo trước."

Triển Thiên Bạch cười khach khách, "Ta nghe nói... Lam Tẩm làm phương thuốc cổ truyền cho ta ở phòng bếp, ta muốn thử xem... Ngươi đi bưng tới giúp ta đi! Cảm ơn ngươi."
Được Triển Thiên Bạch cảm tạ, Chu Phượng cũng không hiểu sao lại thế này, trong lòng vậy mà sinh ra vui vẻ.

"Khụ khụ!" Hắn hắng giọng, đứng lên, tiện tay đặt dao gọt hoa quả ở bên giường, đồng thời nhét quả táo vào trong tay Triển Thiên Bạch, "Ngươi ngoan ngoãn ăn táo, ta liền đi lấy phương thuốc cổ truyền ấy đến cho ngươi ha!"

Nói xong, Chu Phượng xoay người, bước nhanh rời đi.

Đợi cho Chu Phượng đi rồi, không khí trong phòng lại lạnh đi, con người đỏ tươi hỗn loạn của Triển Thiên Bạch phóng ánh mắt lạnh như băng lên con dao gọt hoa quả bên giường.