Địch Tướng Vi Nô

Chương 101: Xin tha




Triển Thiên Bạch đột nhiên ngẩng đầu, ngây ra như phỗng.

Lý quản gia, Hương Linh cũng cực kì hoảng sợ, Huyền Ca làm bộ như giật mình che miệng lại, Chu Phượng hừ lạnh một tiếng, đáy mắt thoáng qua một tia rối rắm, Lam Tẩm lại chau mày, cắn cắn môi dưới.

Đoan Mộc Ly đứng ở trước mặt mọi người tựa như Đế Vương nhất ngôn cửu đỉnh, không ai có thể đoán ra được nội tâm Đoan Mộc Ly rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì từ trên gương mặt anh tuấn cương nghị, lãnh khốc vô tình kia.

Đây là... Hình phạt của Đoan Mộc Ly sao?

Trái tim Triển Thiên Bạch tựa như bị ngâm bên trong nước băng lạnh lẽo, lạnh đến mức toàn thân hắn phát run, đầu ngón tay run rẩy.

Bao nhiêu lần, Đoan Mộc Ly muốn quay đầu liếc mắt xem Triển Thiên Bạch một cái. Hắn muốn biết, sau khi hắn nói ra những lời này, Triển Thiên Bạch sẽ có phản ứng gì.


Triển Thiên Bạch sẽ tức giận? Mất mát? Hay là... Có chút đau lòng?

Nhưng Đoan Mộc Ly nhịn xuống.

Một khi quay đầu nhìn Triển Thiên Bạch, hắn chỉ sợ hắn sẽ mềm lòng.

Hai tay nắm chặt thành quyền, nội tâm Đoan Mộc Ly mâu thuẫn không thôi.

Hắn tưởng rằng... Quan hệ giữa hắn và Triển Thiên Bạch sẽ có chỗ thay đổi.

Nhưng kết quả là, Triển Thiên Bạch vẫn thầm muốn gϊếŧ hắn như cũ... Thậm chí còn cùng loạn đảng Dao Quốc tính kế ám sát hắn.

Ngay cả thời điểm hắn cứu Triển Thiên Bạch từ trong phủ Đại tướng quân của Cao Nam Phong ra dưới áp lực phải gánh chịu của việc lật lọng cũng không thể đổi lấy một câu cảm tạ, cũng không giải thích...

Triển Thiên Bạch chính là ngại hắn bẩn!

Bị hắn đụng chạm nhiều lần như vậy, cư nhiên vẫn còn chống cự!

Trong nháy mắt, Đoan Mộc Ly ý thức được sâu sắc, hắn và Triển Thiên Bạch vĩnh viễn đều là kẻ địch, giữa hai người như có một đạo hồng câu ngăn cách không thể vượt qua.


"Lý quản gia, dẫn hắn đi đi!"

Đoan Mộc Ly chắp hai tay sau lưng, sải bước rời đi, ngay cả liếc cũng không liếc mắt nhìn Triển Thiên Bạch lấy một cái.

Thanh âm của Đoan Mộc Ly lạnh như băng vậy, không mang theo một tia độ ấm, đôi con ngươi đỏ ửng chợt lóe của Triển Thiên Bạch nhanh chóng lạnh đi.

Toàn thân Triển Thiên Bạch từ trong ra ngoài rét run giống như bị đóng băng, môi trắng bệch.

Hắn trở lại vương phủ của Đoan Mộc Ly rồi... Nhưng có một số chuyện, đã không thể quay trở lại được nữa rồi.

Ngực trái nhói lên một tia đau đớn, Triển Thiên Bạch cảm thấy khó thở, mỗi một hơi hít vào thở ra, trái tim lại kéo theo cơn đau nhức như bị xé rách ra, giống như vỡ thành từng mảnh từng mảnh, vĩnh viễn rơi vào trong hư vô không thấy đáy.

Vì sao lại đau như vậy?

Vì sao lại thống khổ như vậy?


Triển Thiên Bạch ra sức nhắm mắt lại, định tê liệt thần kinh của chính mình,

"Triển..." Lý quản gia đối mặt với Triển Thiên Bạch, lập tức sửa miệng: "Triển Thiên Bạch, ngươi theo ta đến đây đi!"

Vương gia đã lên tiếng, Lý quản gia tất nhiên không dám không tuân theo.

Từ nay về sau, hắn chỉ có thể đối đãi với Triển Thiên Bạch như đối đãi với hạ nhân thấp kém nhất vậy.

"Ngươi nói ngươi... Tội gì đến đây chứ!"

Dẫn theo Triển Thiên Bạch đi tới phòng củi, Lý quản gia nhịn không được lầu bầu một câu.

Trong lòng Triển Thiên Bạch run rẩy một hồi.

"Triển công tử!"

Hương Linh thình lình hô một tiếng, nước mắt trong suốt long lanh tràn ra khỏi khóe mi.

"Hương Linh! Lui ra!" Lý quản gia rống lên với Hương Linh, Hương Linh chỉ đành phải buông tay đang cầm lấy cánh tay lạnh run của Triển Thiên Bạch.
Mọi người ở đây bất luận địa vị cao thấp trong vương phủ cũng không chịu được mà thổn thức, tâm tình phức tạp.

Chỉ có Huyền Ca xen lẫn trong đám người đang cúi đầu, khóe môi đồng thời hơi giương lên.

Cứ như vậy, Triển Thiên Bạch bắt đầu chuỗi ngày làm việc cực nhọc trong vương phủ.

Đình viện rộng lớn đầy lá rụng chỉ giao cho một mình hắn quét tước, quần áo của mọi người từ trên xuống dưới trong vương phủ đều do một mình hắn giặt, cũng như không quên đốt củi nhóm lửa nấu nước, Triển Thiên Bạch thức khuya dậy sớm liều mạng làm việc, nhưng ngay cả một văn tiền cũng không được nhận.

Người khác kia đều là hạ nhân của vương phủ, mà hắn lại chính là nô ɭệ hàng thật giá thật.

Liên tiếp ba ngày, Đoan Mộc Ly cũng chưa ăn uống gì, không buồn cơm nước, đêm không thể ngủ, cả người như mất hồn lạc vía.
Mặc dù trước mặt người ngoài hắn vẫn là Ly Vương gia đỉnh thiên lập địa như cũ, nhưng người trong phủ đều nhìn ra được, Đoan Mộc Ly thay đổi rồi, trở nên lơ đãng, đối với bất cứ chuyện gì đều không gợi lên nổi hứng thú.

Trước mắt luôn vô thức hiện ra thân ảnh của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly cảm thấy bản thân như gặp quỷ, như thể bản thân không có Triển Thiên Bạch bầu bạn thì thân thể như thiếu đi một bộ phận.

Nhìn thấy Đoan Mộc Ly dần dần gầy ốm đi, Lý quản gia từng vài ba lần muốn mở miệng, nhưng vẫn không dám thay Triển Thiên Bạch cầu tình.

Mặt trời chiều ngả dần về tây, Chu Phượng vừa hay đi qua phòng củi liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch đang đốn củi.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Triển Thiên Bạch đã gầy đến không ra hình người, sắc mặt cũng rất khó coi.
Thức ăn của Triển Thiên Bạch trong vương phủ là kém nhất, một ngày chỉ có một ổ bánh ngô.

Hạ nhân bình thường tốt xấu còn có hai món ăn một món canh cơ!

Lúc đi ngang qua trước người Triển Thiên Bạch, Chu Phượng rõ ràng đã muốn đi qua, nhưng liên tục lùi lại về sau mấy bước, dừng chân lại ở trước mặt Triển Thiên Bạch.

Ánh nắng bị che khuất, bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch thong thả buông cây rìu trong tay xuống, giương mi mắt lên.

Khuôn mặt trắng đến dọa người phủ kín mồ hôi, đối với Triển Thiên Bạch tay chân vô lực mà nói, chẻ củi là việc vất vả nhất.

Chu Phượng nhìn thấy bộ dạng này của Triển Thiên Bạch, tư vị trong lòng không đúng lắm.

"Ngươi hiện tại nếm mùi đau khổ rồi chứ? Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hà tất lại làm thế!" Chu Phượng chắp hai tay sau lưng, vênh mặt hất hàm như cũ, "Ta không hiểu nổi ngươi nữa rồi Triển Thiên Bạch, vương gia hắn yêu thích ngươi như vậy, tại sao ngươi lại nhẫn tâm hại hắn chứ?"
"Yêu thích..." Triển Thiên Bạch nghiền ngẫm lặp lại hai chữ này, "Yêu thích..."

Đoan Mộc Ly thích hắn sao?

Cái loại hứng thú đối đãi với đồ chơi mới này, có thể được gọi là thích không?

Trái tim siết chặt lại, Triển Thiên Bạch không muốn đối mặt với khát khao chân thật nhất trong lòng mình.

"Hắn... Đoan Mộc Ly hắn không thích ta..." Đôi môi mỏng khô nứt tróc da của Triển Thiên Bạch khẽ mở, thanh âm hữu khí vô lực, "Cái loại này của hắn... Không gọi là thích."

"Không gọi là thích vậy gọi là gì? Triển Thiên Bạch, ta thấy ngươi là đang ở trong phúc mà không biết phúc!" Chu Phượng giận dữ chỉ vào Triển Thiên Bạch, "Ngươi lưu lạc tới tình cảnh như ngày hôm nay, ta một chút cũng không đồng cảm với ngươi, bởi vì ngươi chính là tự mình tìm đường chết!"

"..."

Bị Chu Phượng chỉ trích, Triển Thiên Bạch không phản bác lại gì.
Gió lạnh thổi qua, thổi trúng mái tóc đen hỗn độn của Triển Thiên Bạch.

Sự trầm mặc dài đằng đẵng qua đi, Triển Thiên Bạch mở miệng: "Chu Phượng... Ta nghe nói, là ngươi nói cho Đoan Mộc Ly biết ta và Bao Bất Bình âm mưu ám sát hắn?"

Hai mắt Chu Phượng soạt một chút trợn tròn, chột dạ cắn cắn môi dưới, "Ừ, đúng thì làm sao? Đại trượng phu dám làm sẽ dám chịu, ngươi nếu đã làm... Chẳng lẽ còn sợ người khác nói hay sao?"

Triển Thiên Bạch lại trầm mặc.

"Ngươi cũng đừng trách ta lấy oán báo ân, ta yêu vương gia, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn vương gia đi vào bẫy mà người cùng đám loạn đảng thiết lập được..."

Nói xong, Chu Phượng sải bước, kết quả mới vừa đi được hai bước lại lùi về, "Nếu ta là ngươi... Hiện tại ngay lập tức đi tới chỗ vương gia cầu xin tha thứ."
Chu Phượng lạnh lùng bỏ lại những lời này, rốt cuộc cũng biến mất trong tầm nhìn của Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch nuốt xuống một ngụm nước bọt chua sót.

Hắn muốn đi cầu xin tha thứ.

Nhưng không phải vì chính hắn.

Các thời điểm ám sát lúc trước đã năm ngày, Triển Thiên Bạch cho rằng Đoan Mộc Ly cũng nên bớt giận rồi.

Quét tước xong phòng củi, Triển Thiên Bạch không đến trước thư phòng của Đoan Mộc Ly, nội tâm cứ luôn thấp thỏm bất an.

Cốc!

Sau một lúc lâu do dự, hắn vẫn là gõ vang cửa thư phòng.

"Đoan Mộc Ly, là ta..."

Âm lượng của Triển Thiên Bạch không lớn, nhưng thanh âm thanh lãnh lại có chút khàn khàn cực có lực xuyên thấu.

Xung quanh trong nháy mắt tĩnh lặng, Triển Thiên Bạch yên lặng đứng ở cửa thư phòng, chờ đợi chỉ thị của Đoan Mộc Ly.

"Vào đi!"

Giọng nam trầm thấp đánh sâu vào màng nhĩ, cả người Triển Thiên Bạch vô thức run lên một chút.
Cót két một tiếng, cửa mở.

Phản chiếu trong tầm mắt... Là thân ảnh Đoan Mộc Ly dựa vào bàn đọc sách, hàng mi dài đẹp đẽ ngay cả nâng cũng lười nâng lên một chút.

Triển Thiên Bạch nhìn thấy Đoan Mộc Ly lạnh nhạt với mình, ngực lại đau nhói.

Hắn đi lên phía trước vài bước, phịch một tiếng, quỳ hai gối xuống đất, quỳ trước mặt Đoan Mộc Ly.

Đoan Mộc Ly lúc này mới ngẩng đầu, buông quyển sách trên tay.

Mi mắt khẽ nhướng, hắn sững ra một chút.

Triển Thiên Bạch... Gầy đi rất nhiều.

Bộ quần áo này rõ ràng là dựa theo kích cỡ của Triển Thiên Bạch mà làm, những đã có vẻ rộng thùng thình rồi.

Hai cánh môi mỏng hơi mở ra, lời quan tâm đến bên miệng đang định nói ra trong nháy mắt liền sửa lại câu từ.

"Ngươi đây là có ý gì? Cho dù hiện tại ngươi đến cầu xin bổn vương cũng đã muộn rồi."
Giọng nam trầm thấp nặng nề lạnh như băng không một tia độ ấm.

Triển Thiên Bạch cúi đầu, không đối diện với tầm mắt của Đoan Mộc Ly.

"Cầu xin ngươi Đoan Mộc Ly..." Ngay khi vừa mở miệng, thanh âm của Triển Thiên Bạch liền run rẩy, thần sắc rối rắm lạ thường, "Cầu xin ngươi... Tha cho Bao Bất Bình bọn họ đi! Bọn họ chỉ là nhất thời hồ đồ, cũng không phải thật sự muốn ám sát ngươi."

Nghe thấy lời cầu xin tình chân ý thiết của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly đứng dậy, đi tới trước mặt Triển Thiên Bạch đang quỳ.

"Đoan Mộc Ly..."

Triển Thiên Bạch vừa ngẩng đầu, một bạt tai bất giờ quét tới, hắn bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng.

Nửa người đều bị đánh cho xiêu vẹo, lần nữa ngẩng đầu, khóe môi Triển Thiên Bạch rỉ ra giọt máu.

Trong đôi mắt hơi biến đỏ chỉ có gương mặt lạnh lùng cứng rắn của Đoan Mộc Ly, mỗi một đường nét trên mặt đều sắc bén như đao.
"Chỉ là một tên nô ɭệ cũng xứng gọi thẳng tên của bổn vương?!"

Ấn đường nhíu chặt lại, con ngươi huyết hồng của Triển Thiên Bạch nhuộm thêm một chút vẻ giận dữ.

"Cút đi! Bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi!"

Thanh sắc Đoan Mộc Ly rất nghiêm khắc, Triển Thiên Bạch cắn môi dưới, chậm rãi đứng lên, thân thể lại mất trọng tâm.

Nhìn thấy thân ảnh của Triển Thiên Bạch lung lay sắp đổ, đáy mắt Đoan Mộc Ly dấy lên một trận sóng lớn.

Hắn còn tưởng rằng, Triển Thiên Bạch tới là vì bản thân mà cầu tình.

Chỉ cần Triển Thiên Bạch chịu nhận sai, đồng ý với hắn rằng sẽ không bao giờ tái phạm, nguyện ý bồi ở bên người hắn, hắn không phải không thể cho... Triển Thiên Bạch một cơ hội nữa.

Nhưng mà...

Nhận ra được Triển Thiên Bạch ngay cả một chút ý nguyện muốn hàn gắn lại mối quan hệ của hai người cũng không có, bàn tay to đầy vết chai của Đoan Mộc Ly hung hăng siết chặt lại, trên mu bàn tay nổi gồ gân xanh.
Triển Thiên Bạch đang cố hết sức sắp đi ra khỏi phòng thì Đoan Mộc Ly lại đột nhiên vọt qua.

"A!"

Cả người bị Đoan Mộc Ly khiêng lên, Triển Thiên Bạch chấn động.

Giây tiếp theo, hắn đã bị Đoan Mộc Ly ném lên trên giường mềm mại nhưng không mấy rộng rãi.

Hai mắt màu đỏ mở thật to, Triển Thiên Bạch cứng họng.

Hắn liền nhìn thấy Đoan Mộc Ly đè ép xuống như một tòa núi lớn.

"Thả ta ra!"

Triển Thiên Bạch định đẩy Đoan Mộc Ly ra, "Đoan Mộc Ly, là ngươi tự mình nói, ta đã không còn là nam sủng của ngươi nữa rồi!"

"Haha!" Đoan Mộc Ly cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch từ trên cao xuống cực giống dã thú nhìn chòng chọc vào con mồi, nguy hiểm cường thế, "Thế nào? Ngươi còn nhớ mãi không quên với cái thân phận nam sủng này sao?"

"Ngươi nói cái gì?!" Mắt Triển Thiên Bạch suýt nữa nứt toác ra.
"Ta nói..."

Xoẹt—

Lời còn chưa dứt, bàn tay to của Đoan Mộc Ly giơ lên, xé rách quần áo của Triển Thiên Bạch.