Đích Tử Nan Vi

Chương 78: Nói rõ




Kỳ thật ở đế đô cũng không có bao nhiêu chuyện để bận rộn, hết thảy đều làm từng bước, gọn gàng ngăn nắp.

Minh Trạm, Minh Liêm đưa Vệ vương phi vào cung thỉnh an Thái hậu, ngay cả Minh Kỳ, Minh Phỉ và Minh Nhã cũng đều đi cùng, dù sao thì tổ mẫu cũng muốn gặp tôn nữ. Đã nhiều năm Vệ vương phi chưa quay về đề đô, lần này dự định xử lý một lượt cho thỏa đáng hôn sự của tất cả nữ nhân trong phủ, cũng muốn dâng lên vài món bảo vật quý hiếm cho Ngụy thái hậu.

Ngụy thái hậu không thân thiết cũng không lãnh đạm đối với Vệ vương phi, nếu dùng một từ để hình dung thì chính là tiêu chuẩn. Thái độ thật tiêu chuẩn, nói chuyện thật tiêu chuẩn, ngay cả tươi cười cũng thật tiêu chuẩn.

Ngụy thái hậu cũng không phải người có tâm cơ, theo thái độ cư xử với Minh Trạm lúc trước thì cũng biết lão thái thái này yêu ghét rất rõ ràng.

Khi một người đối mặt với người mình thích thì sẽ bất giác cảm thấy thân cận, nhất là nữ nhân thì càng thêm rõ ràng, theo ánh mắt đến động tác có thể nhìn ra một hai. Có thể thấy được Ngụy thái hậu đối với Vệ vương phi cũng không thân cận nhưng nàng cũng không sớm đuổi Vệ vương phi quay về, Ngụy thái hậu nhẫn nại, nói vài câu khách khí, sau đó ban thưởng yến tiệc, cuối cùng ban cho Vệ vương phi khá nhiều vật phẩm.

Tiêu chuẩn đúng với phạm trù của lễ nghi cung đình.

Tuy nhiên Ngụy thái hậu không hề che giấu sự yêu thích đối với ba người tôn nữ của mình, thấy Minh Kỳ thay đổi một bộ xiêm y và váy dài màu tím nhạt, trên đầu búi tóc, trên búi tóc có một chiếc vòng bằng vàng ròng trạm chỗ hồng ngọc thành vòng hoa, giống như vương miện, mặt sau là những sợi dây thạch anh rũ xuống, cùng với đôi hoa tai bằng vàng ròng điểm xuyến một chút màu đỏ, tuy là mặc nữ trang nhưng vẫn lộ ra một chút gọn gàng hiên ngang.

Ngụy thái hậu khen, “Nữ hài tử mặc váy vẫn đẹp mắt hơn.”

Minh Kỳ làm không ra bộ dáng yểu điệu của nữ nhi, nàng ở trong quân lâu ngày, lãnh binh sát phạt, tính tình thiên về lạnh lùng, lộ ra một nụ cười chỉ có thể xem là ôn hòa, “Tạ Hoàng tổ mẫu đã khen ngợi.”

“Minh Phỉ cũng càng ngày càng trưởng thành hơn.” Từ năm năm trước, khi Minh Phỉ bị nâng ra khỏi Từ Ninh cung, đây là lần đầu tiên tổ tôn hai người mới được gặp lại. Luận về nhan sắc thì Minh Phỉ thật sự là người đẹp nhất trong đám tỷ muội, huống chi nàng vốn biết cách chưng diện, bẩm sinh đã kiều diễm, thật sự khiến người ta ưng mắt.

Minh Phỉ vội vàng cúi đầu, thẹn thùng cười, cũng không nói chuyện.

Ngụy thái hậu âm thầm hài lòng, xem ra tiểu hài nữ này cũng có tiến bộ.

Tư sắc của Minh Nhã không kém, chẳng qua có đích nữ Minh Kỳ và tiểu mỹ nữ Minh Phỉ ở trước mặt, khiến nàng trở nên ảm đạm. Cũng may Minh Nhã trầm ổn, cũng được đánh giá là người trang nhã.

Ngụy quý phi, Nguyễn quý phi cùng rất nhiều phi tần đều đang ở đây, mọi người đều tán thưởng Vệ vương phi biết cách dạy nữ nhi, nơi này Minh Kỳ là người được ưu ái nhất.

Minh Kỳ chưa đến tuổi cập kê thì đã được phong hào, nhất phẩm quận chúa, là đích nữ duy nhất của Trấn Nam Vương, là tỷ tỷ long phượng song sinh của thế tử Trấn Nam Vương, xuất thân như vậy khiến cho những nữ nhân trong Từ Ninh Cung không khỏi dòm chằm chằm, cân nhắc nam hài nhà mình có ai chưa hôn phối hay không.

Minh Kỳ ngồi hơi mất tự nhiên một chút, chẳng qua nàng vốn có tâm cơ, đám nam nhân trong quân doanh cũng phải e ngại nàng ba phần, nàng làm sao lại e ngại đám nữ nhân ba hoa này cơ chứ. Chỉ nhàn nhã ngồi yên, chẳng qua có một ánh mắt như có như không luôn quét về phía mình, Minh Kỳ nhạy bén nhìn sang.

Nguyễn quý phi cười cười, khẽ gật đầu với Minh Kỳ.

Minh Kỳ không thích loại gặp mặt này, nàng tình nguyện đi quân doanh cưỡi ngựa bắn tên, san bằng sào phỉ vẫn hơn, về nhà oán giận nói với Minh Trạm, “Còn mệt hơn cả đi đánh giặc.” Nói xong liền tháo xuống vòng hoa trên đầu, nhét vào hộc bàn.

Minh Trạm ngồi bên cạnh Minh Kỳ, bưng bát trà hạnh nhân mà húp, cười nói, “Chỉ mới nhiêu đó mà đã than mệt mỏi, trước đây ta còn bị người ta nhéo mặt nhéo tay nữa kìa.”

Minh Kỳ cười, quay đầu nhìn Minh Trạm, “Có vài nhà đang đánh chủ ý với ta.”

Chuyện này quá bình thường, Minh Trạm nhướng mày, “Có người nào nói ra rõ ràng ở trước mặt Thái hậu hay không?”

“Không đến mức đó, nhưng ta biết rất rõ ánh mắt suy tính của các nàng.” Minh Kỳ dựa vào ghế, thị nữ tiến vào rồi cúi người thay một đôi hài thêu có khảm ngọc châu, Minh Kỳ giẫm xuống đề hài mềm mại, phất tay cho thị nữ lui ra ngoài rồi mới nói, “Thế tử vị của ngươi đã định, hôn sự của ta đương nhiên cũng sẽ chỉ định cho người có xuất thân cao quý. Nam nhân ở đế đô này, chỉ cần ta xem trúng thì phỏng chừng Hoàng bá phụ đều sẽ chỉ hôn cho ta.”

“Như vậy rất tốt, ngươi chỉ cần chậm rãi lựa chọn là được.”

Minh Kỳ xoa xoa mi tâm rồi hừ lạnh, “Ngươi không muốn ở đế đô, chẳng lẽ ta lại nguyện ý gả cho đế đô. Xa cách vạn dặm, ngươi ở Vân Nam, năm sáu năm mới đến đế đô một chuyến, cho dù ta có chuyện gì thì cũng không thể trông cậy vào ngươi. Cho dù có bản lĩnh thì cũng phải xem sắc mặt của phu gia, cùng đám nữ nhân chỉ vì một chút chuyện vụn vặt mà tranh đấu, có gì hứng thú cơ chứ?”

“Nói xa thêm một chút nữa, nay mọi người đều tán thưởng đều kính trọng ta, bất quá là vì thể diện của ngươi và phụ vương, ngày sau các ngươi quay về Vân Nam thì ta lại phải khom lưng mà sống. Người ở đế đô đâu dễ đối phó, đối với nữ nhân mà nói, quy củ và lễ pháp có thể đè chết người đấy.” Minh Kỳ nheo mắt, thấp giọng nói, “Cứ nhìn quý phủ của chúng ta thì cũng biết.”

Minh Trạm thò đầu qua, khuyên nàng, “Bất quá chỉ mới đến đế đô mà thôi. Ngươi gấp làm gì. Ta thấy ý tứ của phụ vương cũng không định gả ngươi đến đế đô đâu.” Phượng Cảnh Nam đối với Minh Kỳ thật sự không phải tín nhiệm và bồi dưỡng tài năng như bình thường.

Minh Kỳ quét mắt nhìn khuôn mặt của Minh Trạm rồi nhếch môi, nheo lại đôi mắt phượng, trực tiếp hỏi, “Ngươi thì sao? Minh Trạm, chúng ta là thân tỷ đệ, ta xưa nay hiểu ngươi, ý của ngươi thế nào? Ngươi hy vọng ta gả đến đế đô hay là gả ở Vân Nam?”

“Tỷ tỷ thích gả ở Vân Nam thì cứ gả ở Vân Nam, ta đương nhiên là đồng lòng với ngươi.” Minh Trạm cầm tay Minh Kỳ, hằng năm dùng đao thương khiến tay của Minh Kỳ không mềm mại như nữ nhi bình thường, Minh Trạm nhẹ giọng nói, “Ngươi đừng đa tâm. Thủ hạ của ngươi chỉ là mấy tiểu đội, chẳng lẽ ta lại nghi ngờ ngươi hay sao? Ngươi thích lãnh binh, ngày sau cứ đi lãnh binh, dù gì thì ta cũng không có hứng thú với việc chém giết. Minh Kỳ, trước kia đều là ngươi che chở ta, hiện tại để ta che chở cho ngươi đi.”

Đôi mắt của Minh Kỳ bỗng nhiên nóng lên, rơi xuống vài giọt lệ.

Minh Trạm cũng không phải ngu ngốc, nếu Phượng Cảnh Nam không phải đã có tính toán thì tuyệt đối sẽ không để Minh Kỳ vào quân doanh, đương nhiên trong đó cũng có tín nhiệm và sủng ái của Phượng Cảnh Nam, đồng thời cũng có dã tâm của chính Minh Kỳ.

Minh Kỳ muốn trở thành một Võ Tắc Thiên thứ hai hay sao?

Không, hiện tại sẽ không.

Nhưng nếu có một ngày Minh Kỳ thật sự nắm giữ quân đội thì sao?

Quyền lợi của Trấn Nam Vương đến từ quân quyền khổng lồ, Minh Kỳ luôn ở trong quân…Đó là một cơ hội hiếm có, tuy rằng Phượng Cảnh Nam cũng không hy vọng Minh Kỳ ở lại đế đô, bất quá Minh Trạm có sức ảnh hưởng của Minh Trạm, biện pháp thì rất đơn giản, Phượng Cảnh Kiền đã phong hắn làm thế tử, đương nhiên hy vọng tỷ tỷ long phượng song sinh của Minh Trạm gả đến đế đô, Minh Trạm cùng Phượng Cảnh Kiền liên thủ, như vậy việc này tất thành.

Chẳng qua nghĩ đến việc Minh Kỳ nhiều năm qua luôn bảo hộ hắn cùng với câu hỏi hôm nay của Minh Kỳ vẫn khiến Minh Trạm mềm lòng.

Thôi, cho dù Minh Kỳ muốn làm Võ Tắc Thiên thì mình cũng sẽ không nhu nhược như Đường Cao Tông Lý Trì, Minh Trạm đương nhiên rất tự tin về điểm này, hắn trêu cười, “Ngươi cứ kén rể đi, ta thật tưởng tượng không ra bộ dáng lúc thành hôn của ngươi sẽ như thế nào.”

Những giọt lệ của Minh Kỳ đã sớm khô ráo, đấm Minh Trạm một cái, nàng cười nói, “Ngươi còn dám chê cười ta nữa!” Lôi kéo Minh Trạm, “Chúng ta đến giáo trường chơi một chút đi, cũng sắp đến vãn thiện rồi.”

Bắc Uy Hầu phủ. Nguyễn gia.

Nguyễn phu nhân hầu hạ trượng phu thay quan phục nặng nề, mặc vào xiêm y nhẹ nhàng rộng rãi.

Bắc Uy Hầu ngồi trên nhuyễn y, tiếp nhận Nguyễn phu nhân dâng lên một tách trà ấm rồi nói, “Hôm nay Trấn Nam Vương đến đế đô, Vương phi cũng đi cùng.”

“Đúng vậy, Vương phi chỉ có một mình thế tử là đích tử, thế tử tuyển phi, dù sao cũng phải đích thân xem mắt mới yên tâm.” Nguyễn phu nhân ôn hòa nói, “Còn có tỷ tỷ long phượng song sinh của thế tử, Ninh Quốc quận chúa cũng đến. Ngoài ra còn có hai thứ nữ đều ở tuổi cập kê, nghe nói đều là những tiểu thư mỹ mạo.”

“Khi nào rãnh thì dẫn Duệ nha đầu đến thỉnh an Vương phi.” Bắc Uy Hầu nói, “Trấn Nam Vương phủ có địa vị tôn quý, xiêm y trang sức của Duệ nha đầu phải được tỉ mỉ đặt mua.”

Trên mặt của Nguyễn phu nhân cứng đờ, tiện đà cười nói, “Chuyện này không cần Hầu gia nhắc nhở, năm nay y phục của Duệ nha đầu ngoại trừ phân ra bốn mùa thì ta còn chọn lựa chất liệu rất tốt để đặt may. Trang sức cũng đều mua mới. Tiểu hài nữ này ngày thường ôn nhu ngại ngùng, nhưng lại rất hiểu chuyện. Vương phi nhìn thấy thì chắc chắn sẽ thích.”

Bắc Uy Hầu thản nhiên gật đầu.

………….

P/S: Em Kỳ mà đòi làm Võ Tắc Thiên là coi chừng em Trạm làm Tần Thủy Hoàng bây giờ :>