Đích Tử Nan Vi

Chương 43: Thiên vị




Phượng Cảnh Kiền gọi Ngụy Ninh vào cung.

Thương thế của Ngụy Ninh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, chẳng qua đi đường đã không còn thành vấn đề. Ngày đó bị trừng phạt, tuy rằng bị đánh tróc da chảy máu nhưng không tổn thương đến xương cốt. Cũng có vài người bị đánh chỉ thấy làn da sưng đỏ nhưng bên trong lại bị tổn thương rất nặng.

Phượng Cảnh Nam xử trí Ngụy Ninh, đương nhiên sẽ không muốn hắn bị tổn thương đến gân cốt.

Ngụy Ninh nghe xong lời phân phó của Phượng Cảnh Kiền thì liền đi đến hiện trường trước, sau đó thẩm vấn nhân chứng, lấy khẩu cung của Minh Trạm và Minh Phỉ, cho đến buổi chiều mới đưa ra kết luận.

Huynh muội hai người ẩu đả thế nhưng lại mời Đại Lý Tự Khanh xử án, cũng chỉ có hoàng thất mới có được khí thế này. Theo huyết thống thì Minh Phỉ và Ngụy Ninh gần hơn một chút, nhưng trên phương diện giao tình thì hắn và Minh Trạm lại thân quen hơn.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Ngụy đại nhân rất khó xử.

Ngụy Ninh vẫn chưa gian dối bịa đặt, chỉ nói ra đầu đuôi ngọn nguồn, “Cung nữ đưa điểm tâm, các nàng phụng mệnh đi theo Minh Phỉ đem điểm tâm và trà nóng đặt lên bàn của Minh Trạm, Minh Phỉ liền lệnh cho các nàng lui xuống. Các nàng nghĩ rằng Minh Phỉ muốn tán gẫu một chút chuyện riêng tư, vì vậy mới muốn đóng cửa. Cho nên cửa là do Minh Phỉ đóng. Điểm này thần đã hỏi qua Minh Phỉ và Minh Trạm, bọn họ đều thừa nhận.” Đưa ra khẩu cung đã được xác nhận bởi hai người bọn họ.

“Sau đó cung nữ đưa điểm tâm canh giữ ngoài Phật đường, ước chừng nửa nén hương thì nghe thấy tiếng hét chói tai kêu cứu mạng của Minh Phỉ ở bên trong, đến khi gõ cửa thì bên trong đã khóa trái.” Ngụy Ninh nói, “Đợi lúc cánh cửa bị phá thì Minh Trạm bị thương trên mặt đang ngồi dưới đất, Minh Phỉ thì nằm gục trên sàn. Sau khi xác nhận, thương tích trên mặt của Minh Trạm là bị ngọc trâm gây nên, cây ngọc trâm này là món trang sức mà Thái hậu đã ban thưởng cho Minh Phỉ, hôm nay Minh Phỉ cài trên đầu, Thái hậu còn khen vài câu.” Đưa ra vật chứng: cây ngọc trâm hình hồ điệp, trên đầu mũi nhọn hình như còn một chút vết máu đỏ sẫm vẫn chưa được tẩy rữa.

“Khả năng đầu tiên là Minh Phỉ cùng Minh Trạm nảy sinh tranh chấp, sau đó Minh Phỉ dùng trâm cài tóc trên đầu tổn thương Minh Trạm, rồi sau đó hai người ra tay quá nặng.” Ngụy Ninh nói, “Thần vừa hỏi Thái y, khi hắn xử lý vết thương cho Minh Trạm thì vết thương vẫn còn chảy máu rất nhiều. Nếu là Minh Phỉ đả thương người trước thì khi ẩu đả, máu trên mặt của Minh Trạm sẽ nhiễu xuống người của Minh Phỉ. Nhưng y phục của Minh Phỉ không tìm thấy vết máu nào cả.” Vật chứng thứ hai, ngoại bào của Minh Phỉ.

“Với lại Minh Trạm bị thương bên mặt phía tay trái, theo quy luật máu sẽ nhiễu xuống vạt ngoại bào bên tay trái, phía dưới vết thương lại không có bất cứ dấu vết hỗn độn nào.” Vật chứng thứ ba, ngoại bào của Minh Trạm, vết máu đã đông đặc, “Nếu Minh Trạm sau khi bị thương mà vẫn ẩu đả với Minh Phỉ thì giọt máu trên người của hắn sẽ lan ra, chẳng qua nhìn trên y phục thì có thể thấy vết máu quá mức ngay ngắn và tập trung, điều này chứng tỏ Minh Trạm sau khi bị thương cũng không vận động quá mức kịch liệt.”

Ngụy Ninh nói, “Cho nên vết thương của Minh Trạm không phải xảy ra trước khi ẩu đả cũng không phải là trong lúc ẩu đả mà là sau khi ẩu đả mới gây thương tích. Khi đó Minh Phỉ đã gần hôn mê, không thể động đậy, mà Minh Trạm ngoại trừ vết thương trên mặt thì trên người không tìm thấy vết thương nào khác. Vì vậy thần cho rằng vết thương trên mặt của Minh Trạm không phải do Minh Phỉ gây nên.”

Sắc mặt của Phượng Cảnh Nam đột nhiên âm trầm, làm cho Ngụy Ninh nhớ đến một câu thơ Đường, mây đen đè thành, thành muốn đổ.

Phượng Cảnh Kiền cũng hơi cau mày lại.

“Còn một chuyện, thần đã xem qua Phật đường, hai người đều đánh nhau dưới đất, trên bàn vẫn không bị xô xát.” Trong lòng âm thầm thở dài, rốt cục ta vẫn thiên vị, Ngụy Ninh nói tiếp, “Trên bàn vẫn có một tờ tâm kinh mà Minh Trạm đã viết, chẳng qua tờ tâm kinh đã bị nước trà thấm ướt. Tách trà vẫn được đặt ngay ngắn trên bàn, vị trí cũng không phải nằm bên cạnh tay của Minh Trạm mà lại nằm gần bên mép bàn phía tay phải. Ta đã hỏi, Minh Phỉ thừa nhận là nàng muốn bưng trà cho Minh Trạm uống, kết quả là tay bị trơn, nước trà đổ vào tâm kinh. Minh Trạm bởi vì vậy cho nên mới giận dữ rồi ra tay quá nặng.”

“Chẳng qua ở đây có một điểm đáng ngờ. Minh Trạm ngồi sao chép kinh thư, theo vị trí của bàn ghế thì có thể phán định hắn ngồi ngay chính giữa bàn, tâm kinh đặt ở góc bàn phía tay trái, mà chúng ta khi uống trà thì nhất định là tiếp nhận tách trà bằng tay phải, lúc ấy vị trí mấy món điểm tâm mà cung nữ đặt lên bàn cũng nằm bên phía tay phải của Minh Trạm, vì nơi đó thoáng chỗ. Như vậy Minh Phỉ ắt hẳn cũng phải đứng bên phía tay phải của Minh Trạm để nâng trà đưa cho Minh Trạm, nếu lỡ tay thì tách trà cũng có thể đổ ở chính giữa hoặc là bên phần tay phải, rồi sau đó mới lan ra khắp bàn từ vị trí đó. Nhưng mà theo vị trí của nước trà trên bàn thì tách trà này thật rõ ràng là bị ngã trực tiếp từ bên phía tay trái, nơi đặt tâm kinh, hơn nữa còn tràn xuống dưới mặt bàn, làm ướt sàn nhà ở Phật đường, trong khi chính giữa bàn và bên tay phải lại hoàn toàn khô ráo. Cho nên suy đoán của thần là sai, như vậy tách trà này không phải là lỡ tay, mà là có người cố ý dùng nước trà tưới ướt phần tâm kinh đã được viết hoàn chỉnh. Minh Phỉ đã thừa nhận là nàng dâng trà cho Minh Trạm, vì vậy tách trà này khả năng là bị Minh Phỉ cố ý làm đổ hơn là bị lỡ tay. Có lẽ là vì nguyên nhân này mà Minh Trạm mới ra tay với nàng. Sau đó có lẽ Minh Trạm xuất phát từ sợ hãi hoặc là có suy nghĩ gì khác cho nên mới dùng cây trâm tổn thương chính mình.” Ngụy Ninh nói ra suy nghĩ của mình một cách chắc chắn, cũng bổ sung thêm một câu, “Nếu Hoàng thượng và Vương gia có chỗ nghi vấn thì có thể truyền Minh Phỉ và Minh Trạm tiến đến để đối chất.”

Minh Trạm đương nhiên sẽ không xuất phát từ sợ hãi mà tự tổn thương, nếu Minh Trạm sợ thì hắn căn bản sẽ không động thủ với Minh Phỉ, nhưng một khi hắn đã động thủ thì sẽ không sợ. Nhưng mà hắn đánh Minh Phỉ như vậy thì làm sao công đạo với người khác? Tiểu tử Minh Trạm này ra tay rất tàn nhẫn, Minh Phỉ bị đánh gần như hôn mê, nếu lúc này Minh Trạm xuất hiện nguyên vẹn, cho dù chân tướng như thế nào thì lời đồn truyền ra ngoài vĩnh viễn là Minh Trạm thô bạo, đả thương muội muội.

Cho nên Minh Trạm phải tự tổn thương chính mình, còn phải tổn thương một cách rõ ràng nổi bật, mọi người vừa nhìn thì biết ngay. Trên mặt của Minh Phỉ chỉ có dấu ấn bàn tay, còn trên mặt của Minh Trạm lại đầy máu me, cho dù Minh Phỉ thật sự bất tỉnh nhân sự thì cùng lắm cung nữ chỉ nói hôn mê là một loại bản năng mà thôi. Nhưng vết thương đầy máu trên mặt của Minh Trạm lại không phải là giả, nó đập vào mắt của mọi người ngay lập tức, Minh Trạm là bất đắc dĩ, hắn bị thương rất nặng.

“Được rồi, ngươi lui xuống đi. Việc này không được nói ra ngoài.”

Ngụy Ninh hành lễ lui ra. Tiểu tử, xem như ta đã giúp ngươi một việc.

Phượng Cảnh Kiền nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, “Ngươi tính làm sao đây?”

“Ta mang Minh Phỉ hồi phủ, qua sinh thần của mẫu thân thì ta dẫn nàng về Vân Nam, hoàng huynh chuẩn bị cho ta hai nhũ mẫu.” Phượng Cảnh Nam nói, “Còn Minh Trạm, để cho hắn bế môn tự ngẫm, cho đến ngày sinh thần của mẫu hậu thì mới thả ra.”

“Minh Trạm không cần ngươi bận tâm, hắn ở trong cung đã có ta trông coi. Với lại, trên mặt của hắn đã bị thương như vậy, cần ba năm mới lành hẳn.” Phượng Cảnh Kiền trách mắng một cách không khách khí, “Đây cũng là ngươi bao che sai lầm của thứ nữ, hắn cho rằng ngươi sẽ không phân biệt tốt xấu mà thiên vị Minh Phỉ cho nên mới tự mình chặn miệng của ngươi trước! Ngươi tự xét lại mình đi!”

Khuôn mặt của Phượng Cảnh Nam hoàn toàn thờ ơ, Phượng Cảnh Kiền thật sự phát cáu.

“Minh Trạm đã viết cái gì ở trên tay của ngươi?” Có một chút tò mò.

“Ta cần phải nói cho ngươi hay sao? Muốn biết thì có thể đi hỏi hắn.” Phượng Cảnh Kiền lạnh lùng nói, “Nhưng mà ta đề nghị là ngươi tốt nhất đừng đi vẫn hơi, có đi thì hắn cũng sẽ không nói với ngươi đâu.”

Phượng Cảnh Nam cau mày, “Ta đi về trước đây.”

Ngụy Ninh tiểu tử lại thiên vị Minh Trạm, đương nhiên hắn cũng không nghi ngờ Ngụy Ninh làm giả chứng cớ, Ngụy Ninh không phải loại người như vậy, cho dù có để người khác đến điều tra thì cũng chưa hẳn sẽ nói rõ ràng hơn Ngụy Ninh.

Chẳng qua trình tự nói chuyện của Ngụy Ninh rất có ý tứ. Trước tiên là nói về việc Minh Trạm tự mình tổn thương, hắn đương nhiên sẽ giận dữ, tiếp theo lại chuyển sang chỗ uất ức của Minh Trạm, lúc này cơn giận của người ta đã giảm bớt , lại nghe đến việc Minh Trạm làm như vậy là có nguyên nhân, theo phương diện tình cảm thì sẽ tự động cảm thấy thương tiếc Minh Trạm. Ngược lại người bị nằm trên giường là Minh Phỉ, bản thân là muội muội mà lại ngỗ nghịch với huynh trưởng, bị đánh cũng là đáng.

Tương phản, nếu Ngụy Ninh giải thích vụ án này ngược lại thì sao. Trước hết bọn họ biết Minh Phỉ cố ý làm ướt tâm kinh mà Minh Phạm đã sao chép, Minh Phỉ đương nhiên đáng bị phạt, bất quá Minh Trạm thân là huynh trưởng mà lại ra tay quá nặng đối với muội muội, đánh muội muội đến mức gần hôn mê! Rồi sau đó Minh Trạm lại mưu mô đến mức tự mình rạch mặt mình, làm cho người ta nghĩ rằng Minh Phỉ ra tay độc ác với huynh trưởng, sau đó mới bị đánh hôn mê. Minh Trạm như vậy thì rõ ràng làm cho người ta vừa e dè vừa chán ghét.

Cùng một chuyện nhưng chỉ cần thay đổi trình tự một chút thì thái độ của người ta đối với Minh Trạm và Minh Phỉ cũng bị đảo ngược. Ngụy Ninh a Ngụy Ninh, ngươi là tuân theo thánh ý hay là tâm tư thiên vị Minh Trạm đây.

…………