Đích Tử Nan Vi

Chương 178: Hoàng đế nan vi (16)




Bình sinh Tương Nghi đại công chúa có một thọ yến khiến bà ta khó chịu nhất cũng như giảm thọ nhất chính là thọ yến do Minh Trạm chủ trì.

Từ trên xuống dưới, tất cả những ai có danh hào tôn thất đều bị triệu tiến cung chúc thọ cho Tương Nghi đại công chúa, đều là cốt nhục toàn gia. Tính tình của Minh Trạm hoạt bát, Phượng Cảnh Kiền cũng vui vẻ cho Tương Nghi đại công chúa thể diện, cố ý triệu đến An Duyệt công chúa mà hỏi, “Ở Dương Châu có khỏe không, mấy chục năm ở đế đô, có thích ứng với thời tiết và thức ăn nơi đó không?”

“Tạ ơn Hoàng thượng đã lo lắng, mặc dù không bằng đế đô nhưng Dương Châu là một nơi rất tốt.” An Duyệt công chúa nhẹ nhàng nói.

Minh Trạm ở bên cạnh mỉm cười, “Phụ hoàng, trước kia ta có nghe người ta nói, sinh ở Dương Châu chết ở Liễu Châu, có thể thấy được là vùng đất tốt. Giống thịt cua đầu sư tử, chả cá đùm, đậu hủ Bình kiều, tôm Hạt bồ, há cảo thịt cua, đều là đặc sản của Dương Châu, tuy rằng trong cung cũng có thể ăn nhưng ta vẫn cảm thấy ăn ở Dương Châu mới là chánh tông.”

Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Nhắc đến ăn uống thì ngươi lại rõ ràng mạch lạc.”

“Đúng vậy, dân dĩ thực vi tiên mà.” Minh Trạm cười tủm tỉm, nói với An Duyệt công chúa, “An Duyệt cô cô, phủ công chúa ở có thoải mái hay không? Ta cố ý chọn phủ đệ lớn cho cô cô, nữ quan đều là ta cầu Hoàng tổ mẫu tuyển chọn, vốn định sử dụng cho mình, bất quá sau đó lại nghĩ đến phủ của An Duyệt cô cô cần phải có người thích hợp đáng tin cậy thì mới được. Vì vậy liền chuyển hết cho An Duyệt cô cô.”

An Duyệt công chúa cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc của mình, ôn hòa nói, “Thái tử điện hạ thật sự là chu toàn, ta thụ sủng nhược kinh.”

Minh Trạm vẫn nhiệt tình như trước, “Không cần khách khí như vậy, đều là người một nhà cả.”

An Duyệt công chúa không còn là tiểu cô nương xúc động như thuở bé nữa, nàng lại chỉnh lý tâm tình rồi mỉm cười thân thiết, “Ta đã sớm nghe người ta nhắc đến điện hạ, chẳng qua không có duyên gặp mặt, hôm nay được diện kiến liền cảm thấy quen thuộc, điện hạ và Vệ tỷ tỷ thật giống nhau.” Giống như bên ngoài xuân phong bên trong tàng đao, đưa độc dược bọc đường vào miệng của ngươi mà ngươi vẫn phải ngoan ngoãn nuốt xuống. Nhưng mà, nàng còn cách nào nữa đâu? Thế sự vượt khỏi tầm kiểm soát. Chưa kể nhi tử của Vệ Trang Du trở thành thái tử, cho dù là một con heo làm thái tử thì nàng cũng chỉ có thể nịnh nọt. An Duyệt công chúa hỏi một cách thân thiết, “Vệ tỷ tỷ có khỏe không? Đã nhiều năm ta chưa gặp nàng.”

Minh Trạm cười, “Mẫu thân đã trở về Vân Nam lo liệu hôn sự cho tỷ tỷ, sang năm mới đến đế đô. Nghe nói An Duyệt cô cô và mẫu thân thuở nhỏ có quen biết, chờ mẫu thân đến đế đô thì có thể thường xuyên gặp mặt.”

Lỗ tai của Tương Nghi đại công chúa rất thính, lắng nghe nữ nhi và Minh Trạm trò chuyện, trong lòng thầm than một tiếng, vịn vào tay của thị nữ, hôm nay là thọ thần của bà ấy, bỗng nhiên bà ấy lại đứng lên, tiếng nói cười phía bên dưới chậm rãi dừng lại.

Phượng Cảnh Kiền cười gọi một tiếng, “Bá bá?”

Sắc mặt của Tương Nghi đại công chúa vô cùng hòa nhã, cười nói, “Hôm nay Thái hậu, Hoàng thượng và thái tử đến tham gia thọ yến của lão thân, chính là lão thân kiếp trước đã tu luyện phúc phận. Hôm nay mọi người đều ở đây, thỉnh Hoàng thượng thứ cho lão thân nói năng khinh cuồng, lão thân thật sự có vài câu muốn nói.”

“Bá bá cứ nói.”

“Ta đi bái phật trên núi, năm nay mới trở về, bỗng nhiên nghe thấy chuyện hi hữu.” Tương Nghi đại công chúa bày ra sắc mặt lạnh lùng, nói một cách trịnh trọng, “Thái Tông hoàng đế muốn khai phủ cho công chúa chính là vì có ý chiếu cố công chúa, nào ngờ điêu nô làm chuyện xấu, trên thì quản thúc công chúa, dưới thì bắt chẹt phò mã, nếu không phải thái tử đích thân nhìn thấy thì ai dám tin tưởng? Điêu nô như vậy quả thật không thể tưởng tượng, tam nha đầu, ngươi chịu khổ rồi!”

Tam công chúa đứng dậy, dịu giọng trả lời, “Là tôn nữ quản thúc nô tài bất lực.”

“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” Mặc dù nói như vậy nhưng Tương Nghi đại công chúa lại cảm thấy vô cùng chướng mắt đối với sự nhu nhược của tam công chúa, bất quá người của hoàng thất chính là như thế, mặt ngoài thì vĩnh viễn đều là lỗi của người khác, Tương Nghi đại công chúa ôn hòa an ủi tam công chúa một câu rồi tiếp tục nói, “Hoàng thất chúng ta làm việc gì cũng chu toàn thiện tâm, luôn nhớ kỹ một chút công lao của bọn họ, tuy nhũ mẫu đã từng nuôi dưỡng công chúa, nhưng ngày thường ngay cả Hoàng thượng cũng đối với các nàng bằng con mắt khác biệt, cùng với đủ loại thể diện, thử hỏi có nhũ mẫu nhà ai có được thể diện như vậy hay không! Đương nhiên chúng ta cũng không thể quơ đũa cả nắm, trên đời có điêu nô cũng có nhũ mẫu từ bi như Thuận Từ phu nhân. Nhưng công chúa là kim chi ngọc diệp, thân phận cao quý, tuyệt đối không thể trông cậy vào lương tâm của điêu nô mà sống. Việc này không phải quốc gia đại sự, vì vậy mới có chỗ để nữ nhân như ta xen vào. Hoàng thượng, ngài là phụ thân, ta là bá tổ mẫu. Chúng ta không suy nghĩ vì bọn nhỏ thì ai sẽ suy nghĩ cho bọn họ? Trên đời không có quy củ nào mà không thể thay đổi, theo ý lão thân, quy củ của phủ công chúa cũng đã đến lúc phải thay đổi!”

Phượng Cảnh Kiền ra vẻ khó xử, “Trẫm vẫn đang cân nhắc chuyện này, chẳng qua quy củ là do Thái Tông hoàng đế định ra….”

Minh Trạm phụ họa, “Đúng vậy, ta cũng muốn sửa lại, chỉ sợ Thái Tông hoàng đế ở dưới mồ mất hứng mà thôi.”

Nghe Minh Trạm nói lời này, Phượng Cảnh Kiền ngầm nhéo Minh Trạm một cái, trừng mắt rồi nói ngầm: Đạt được mục đích thì thu tay đi, ngươi thỏa mãn chưa!

Nếu không phải nữ nhi đau khổ cầu xin thì Tương Nghi đại công chúa đã thẳng thừng ngất xỉu, thân mình của bá ấy khỏe mạnh, cất lên giọng nói cũng tăng thêm ba phần lạnh lẽo, “Khi Thái Tổ hoàng đế còn sống thì cũng không có quy củ như vậy. Thái Tông hoàng đế vì đau lòng công chúa cho nên mới khai phủ cho công chúa, sợ công chúa vất vả nên lệnh nhũ mẫu phân ưu cho công chúa! Nay có điêu nô làm trái ý của Thái Tông hoàng đế mà quản thúc công chúa, nếu Thái Tông hoàng đế ở dưới suối vàng có linh thiêng thì nhất định sẽ nổi giận! Lão thân tuổi đã lớn, cùng lắm thì ta sẽ đích thân giải thích với Thái Tông hoàng đế! Việc này vì thái tử chính mắt gặp phải, có lẽ Thái Tông hoàng đế ở dưới suối vàng cũng biết thái tử ra mặt thay cho các công chúa. Đây là chuyện của hoàng thất chúng ta, nay tam đại công chúa đều ở đây, không bằng chúng ta cứ thương lượng, rốt cục phải chu toàn như thế nào.”

Phượng Cảnh Kiền mỉm cười, “Hảo, nghe theo lời bá bá.”

Tuy rằng Tương Nghi đại công chúa bày ra bộ dáng trưởng bối nhưng bà ấy cũng biết lần này bà ấy thật sự đã rơi vào trong tay của Minh Trạm.

Đúng vậy, ban đầu ngươi sống chết cũng không đồng ý, người ta vừa phong cho nữ nhi của ngươi làm công chúa thì người liền rần rần đồng ý.

Ôi, hóa ra lúc trước là kênh kiệu ư, ngại thái tử điện hạ trả giá không đủ cao ư!

Chậc, giả thanh cao chứ gì? Ta cũng đưa ra cái giá, chờ thái tử điện hạ phong tước cho nữ nhi của ta thì ta mới bằng lòng gật đầu. Ừm, đây đều là lời của những kẻ đố kỵ mà thôi. Ngươi nghĩ là ai cũng được thái tử điện hạ cho ăn à, sau đó mời nàng ra mặt ư? Nếu ngươi nghĩ như thế thì cũng phải xem lại chính mình có đủ thân phận lai lịch hay chưa!

Thọ yến của Tương Nghi đại công chúa diễn ra như thế, sau đó kết hợp với các công chúa trong tôn thất cùng nhau thỉnh tấu: Phò mã dọn vào phủ của công chúa, hủy bỏ quy củ tuyên triệu, sau khi công chúa xuất giá thì nhũ mẫu có thể được về quê sống an nhàn hưởng tuổi già, đương nhiên nếu công chúa nhất quyết muốn giữ lại thì đương nhiên sẽ làm theo ý của công chúa.

Phượng Cảnh Kiền mỉm cười rồi phê duyệt, Minh Trạm đề nghị gia phong cho hậu đại của Thuận Từ phu nhân.

Nghe tin như thế, Tương Nghi đại công chúa thở dài một hơi rồi nói với nữ nhi, “Thủ đoạn của thái tử điện hạ rất cao minh.”

An Duyệt công chúa thở dài nói, “Nhi tử của Vệ tỷ tỷ đương nhiên là lợi hại.” Con người thật sự là càng ngày càng thua kém. Năm đó mẫu thân của nàng là đại công chúa, nàng được ngự phong làm quận chúa, được cữu cữu hoàng đế sủng ái. Tuy rằng Vệ vương phi thường ra vào cung đình, nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhi ở hầu phủ. Nàng nghĩ rằng mình sẽ như ý, cũng không ngờ Vệ vương phi lại ung dung được lòng lão thái phi, cho dù cữu cữu hoàng đế có sủng ái nàng như thế nào thì nàng vẫn kém một bước.

Một bước này chính là kém một trời một vực.

Gạt sang một bên suy nghĩ miên man, An Duyệt công chúa nói tiếp, “Mẫu thân, ngài cùng nữ nhi về nhà ở mấy ngày đi. Để cho nữ nhi có thể hiếu thuận với mẫu thân.”

Tương Nghi đại công chúa cố chấp nói, “Ta đi rồi thì trong cung làm sao đây? Cửu mẫu của ngươi hồ đồ, tuy cung vụ không quá nhiều nhưng không có ai xử lý công việc thì sẽ dễ dàng sinh ra lộn xộn.”

“Mẫu thân, đã đến lúc nào rồi mà người còn quan tâm cung vụ?”

“Ngươi câm miệng đi.” Tương Nghi đại công chúa nghiêm mặt khiển trách, “Vì sao ngươi được phong làm công chúa? Ngươi hưởng thụ tôn vinh của cữu gia, gặp chuyện lại khoanh tay đứng nhìn, như thế là sao, cái này gọi là vong ân phụ nghĩa đó.” fynnz.wordpress.com

An Duyệt công chúa biết tính tình của mẫu thân, bèn khuyên nhủ, “Mẫu thân, thái tử điện hạ hy vọng Vương phi chủ trì cung vụ, mẫu thân cứ như vậy thì chẳng phải là khiến thái tử điện hạ chướng mắt hay sao.”

“Ngươi đừng bận tâm, Vệ vương phi đến đây thì tính sau, ta từng tuổi này rồi, còn gì để tham lam quyền lợi hậu cung nữa chứ.” Tương Nghi đại công chúa nghiêm mặt, “Chuyện của cô gia thì ngươi cũng không cần nhắc đến. Cứ an phận bãi chức là được. Về phần Khai Tuấn, tiểu hài tử này là người biết chuyện, ngươi thật sự rất có phúc.”

An Duyệt công chúa há hốc mồm rồi thở dài, “Mẫu thân….ngài cần gì phải như vậy.”

“Hoàng thượng còn ban thưởng thôn trang cửa hiệu, ngươi dâng tấu chương từ chối đi.” Tương Nghi đại công chúa nói, “Ngươi cũng không phải họ Phượng, có thể được phong làm công chúa đã là thiên đại ân điển. Ngươi nên biết Hoàng thượng chỉ phong ngươi làm công chúa chứ không phải đại công chúa, một phủ công chúa, một phong hào là quá đủ, ngươi phải biết chừng mực.”

“Dạ, nữ nhi đã biết.”

Bãi triều, Minh Trạm hớn hở vui vẻ cùng Phượng Cảnh Kiền trở lại Tuyên Đức điện, đuổi đi bọn thái giám, hắn nhảy lên lưng của Phượng Cảnh Kiền giống như khỉ con.

May mà Phượng Cảnh Kiền luyện võ nhiều năm mới không bị Minh Trạm đè xuống đất. Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa mắng, “Mau cút xuống đây cho ta, ngươi bao nhiêu cân, hử?”

“Thế nào, thấy thủ đoạn của gia lợi hại không?”

Phượng Cảnh Kiền lôi Minh Trạm xuống từ trên lưng rồi vỗ vào mông của Minh Trạm, “Dám ở trước mặt ta mà xưng là gia à, ngươi ngứa mông rồi có phải hay không?”

Minh Trạm cười ha ha, bỗng nhiên choàng tay ôm lấy thắt lưng của Phượng Cảnh Kiền rồi nhấc Phượng Cảnh Kiền lên xoay ba vòng, Phượng Cảnh Kiền bị Minh Trạm dọa mất hồn, trong khi đó Minh Trạm đã buông tay xuống rồi xoa bóp cánh tay của mình, “Nhìn có béo đâu mà sao bế lên nặng thế.”

Phượng Cảnh Kiền giật giật khóe môi, thản nhiên nói, “Xem ra mùa đông này ăn uống không uổng phí, sức lực cũng mạnh hơn nhiều nha.” Tiểu mũm mĩm còn dám bắt bẻ người khác nữa ư.

Minh Trạm kéo Phượng Cảnh Kiền ngồi xuống nhuyễn tháp, vui vẻ hỏi, “Phụ hoàng, lần này ta làm thế nào? Coi như có mặt mũi đúng không?”

Phượng Cảnh Kiền sờ những sợi râu lúng phúng dưới cằm, thấy Minh Trạm tranh công thì trong lòng có vài phần buồn cười, nhưng chỉ thản nhiên nhướng mày hỏi, “Chẳng phải là tên yêu nghiệt kia đưa ra chủ ý cho ngươi hay sao?”

“Cũng không hẳn.” Minh Trạm thành thật nói với Phượng Cảnh Kiền, “Phi Phi nhà ta đề nghị ta tìm mười mấy mỹ nữ rồi ban cho An Định Hầu làm thiếp, hảo hảo làm chướng mắt Tương Nghi bá tổ mẫu. Ta suy nghĩ lại thì cảm thấy không nên, nàng đã lớn tuổi, tuy có chút cổ hủ, nhưng cũng không tính là xấu nết, vì vậy bèn đem các nàng an bài làm nữ quan ở phủ của An Duyệt công chúa.”

“Xem như ngươi còn có chút sáng suốt.” Phượng Cảnh Kiền gật đầu, phong công chúa là thi ân, ban thị thiếp thì có chút bẽ mặt, Tương Nghi đại công chúa có bối phận cao, lấy nhuyễn đối cứng, xem như Minh Trạm có chừng mực, không bị yêu nghiệt mê mệt, nhưng vẫn nhắc nhở một câu, “Ngươi đừng bị sắc đẹp quyến rũ, chuyện gì cũng nghe theo tên yêu nghiệt kia! Nam nhân phải có chủ kiến!”

“Dạ” Minh Trạm cúi đầu dạ một tiếng, chọc cho Phượng Cảnh Kiền cười không ngừng, nắm lấy tay hắn, “Nếu ở bên ngoài thì đừng bày ra bộ dáng kỳ quặc như vậy. Đi ra ngoài dùng bữa thôi.”

Minh Trạm làm Tương Nghi đại công chúa nghẹn họng cả tháng, nay phủ công chúa đã cải cách quy củ thành công, cao hứng đến mức cười ha hả làm văng cơm lên bàn hai lần, Phượng Cảnh Kiền gác đũa nhìn cả bàn ăn bị phun đầy cơm cùng với cái tên tiểu mũm mĩm cười như được mùa này, ôm đầu thở dài: Tuy rằng hắn rất thiên vị cho Minh Trạm, nhưng trong thâm tâm vẫn phải nói một tiếng, tên yêu nghiệt kia xưa nay làm gì cũng tao nhã, vậy mà lại đi thích quái thai như Minh Trạm, hắn cảm thấy thật khó có thể tưởng tượng.

Minh Trạm xuôi buồm mát mái trong khi Nguyễn Hồng Phi lại gặp phải phiền toái.

Mã Duy đen kịt mặt ngồi ở trước cửa, Nguyễn Hồng Phi nhanh chân bước đến, bởi vì sáng nay vừa có một cơn mưa nhỏ, bùn đất ẩm thấp, thời tiết hơi lạnh, vừa mở miệng liền phun ra sương trắng, “Sao vậy?”

Mã Duy vung tay lên, hai binh sĩ đẩy ra cánh cửa nặng nề, một mùi hôi thối cũ kỹ ập vào mặt, Nguyễn Hồng Phi nâng y mệ che mũi theo thói quen. Mã Duy liếc hắn một cái, không nói chuyện mà tiếp tục đi vào bên trong. Kho vũ khí tối tăm, đế giày giẫm lên lớp bụi mềm dưới đất, thỉnh thoảng sẽ gặp vài mũi tên nằm rải rác dưới đất, Nguyễn Hồng Phi cúi người nhặt lấy một mũi tên, bị bỏ hoang đã lâu, lại không được bảo dưỡng nên đầu mũi tên loang lổ vết rỉ sét, thân tên dễ dàng bị bẻ gãy, đao thương cũng đã mục nát không thể sử dụng.

Nguyễn Hồng Phi cau mày, “Đi ra ngoài trước đi.”

Hai người một trước một sau tiến vào, rồi một trước một sau đi ra.

Mã Duy là đệ tử thế gia, lại là trung niên, lo xa cẩn thận, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng chỉ cố nén mà không bộc phát, cho đến khi trở lại thư phòng của phủ tướng quân, Mã Duy sắp bộc phát lửa giận, quát nói, “Đây là trăm vạn tên mười vạn đao thương cung cấp cho ta! Chẳng lẽ bảo ta dùng mấy thứ này để luyện binh giết địch hay sao!”

“Ta cũng không ngờ Giang Nam lại lụi bại đến mức này.” Nguyễn Hồng Phi khuyên Mã Duy, “Hiện tại có nổi giận cũng vô ích, tốt nhất chúng ta nên thương lượng đối sách.”

Nguyễn Hồng Phi không phải ngoại nhân, nhưng đã từng ở trong quân doanh một thời gian, cũng không xa lạ gì chuyện trong quân, Mã Duy thấp giọng nói, “Trong quân xưa nay uống máu binh mọi người cùng phát tài. Nhưng lần này thật quá đáng, võ bị quân dụng hằng năm, ngân lượng triều đình cấp phát cho địa phương cũng không phải số ít, ta thấy những thứ này có lẽ đã vài chục năm chưa từng đổi mới.”

“Cũng không có gì kỳ lạ, từ thời Đức Tông hoàng đế, Giang Nam cũng không có chiến tranh đại quy mô, binh bị hao tổn cũng giảm thiểu. Kỳ thật ngân lượng không nhiều như ngươi nghĩ, khi Hoàng thượng đăng cơ thì liền bắt tay vào xử lý Tây Bắc, cái gì cũng tăng cường cho Tây Bắc dùng trước.” Nguyễn Hồng Phi nhẹ nhàng thở dài, ngửa lưng dựa vào ghế, “Nhưng mà không ngờ lại quá đáng đến mức này. Đây không phải là chuyện có thể giải quyết một sớm một chiều, nói với thái tử một tiếng đi, rồi chờ tin tức của hắn.”

“Ngươi có thể đưa chuyện này ra ánh sáng à?” Mã Duy không thoải mái như Nguyễn Hồng Phi, hắn ở thư phòng đi tới đi lui vài vòng, cảm thấy thật khó giải quyết, đứng ở trước mặt Nguyễn Hồng Phi, nói một cách nghiêm túc, “Chuyện như vậy không phải một năm hai năm, nhất định là cấu kết từ trên xuống dưới, cùng một giuộc. Ta vừa đến đây, chẳng lẽ bọn họ không biết ta muốn kiểm tra kho vũ khí hay sao? Dám để lộ thẳng thừng như vậy mà cũng không sợ ta biết? Với thân phận của ta thì bọn họ không dám dễ dàng động thủ nhưng Giang Nam không phải địa bàn của ta, hiện tại bên ngoài không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nơi này của ta. Đang chờ xem ta sẽ uống rượu mời hay rượu phạt!”

Nguyễn Hồng Phi cười hỏi, “Ngươi ăn cái gì?”

“Dù sao ta cũng sẽ không ăn chay.” Mã Duy đem nan đề giao cho Nguyễn Hồng Phi, “Dù sao thì ngươi cũng là người của thái tử, ta giao cho ngươi, ngươi đem binh khí đưa ra cho ta, bằng không ta sẽ trở về Tây Bắc.”

“Trong vòng hai năm Hoàng thượng sẽ thoái vị.” Nguyễn Hồng Phi bỗng nhiên nhắc đến chuyện này khiến Mã Duy hoảng sợ, lập tức bác bỏ, “Đừng nói bậy.”

Nguyễn Hồng Phi lẳng lặng nhìn Mã Duy, ánh mắt trong trẻo như nước, Mã Duy lại hỏi, “Thật ư? Hoàng thượng vẫn còn tráng niên cơ mà.” Nói như vậy chẳng phải là làm đến chết thì mới bằng lòng bỏ qua ư. Bất quá hiện tại tình hình đế đô cũng có chút khác thường. Về mặt quân sự thì Mã Duy tự nhận là mạnh hơn Nguyễn Hồng Phi, nhưng đế đô quanh co gấp khúc, cho dù Mã Duy thúc ngựa thì cũng không đuổi kịp khả năng nhìn xa trông rộng của Nguyễn Hồng Phi.

“Thái tử càng thích hợp hơn so với hắn, tuy rằng hắn dựng nên đội quân Tây Bắc, khóa chặt quân man di ở quan ngoại, chấp chính cũng xem như cần cù thật thà. Nhưng ngươi cũng đã thấy Giang Nam thối nát như thế nào, quân đội đã là như thế thì địa phương sẽ càng ác liệt hơn nữa, năm trước thuế muối không đủ, phải cấp bách đợi cải cách.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Chắc là ngươi đã có cảm giác khi thái tử được sắc phong rồi đúng không?”

“Ngay cả gia phụ cũng không đoán được Trấn Nam Vương thế tử sẽ thượng vị.” Mã Duy thổ lộ tâm tư của mình.

“Đúng, bởi vì thái tử có Trấn Nam Vương chống lưng cho nên Hoàng thượng vì lập hắn làm thái tử mà phải gấp rút giết nhị hoàng tử hồ đồ vô năng.” Nguyễn Hồng Phi thản nhiên nói, “Chúng ta đều biết rõ thái tử được sắc phong thì sẽ đăng cơ, trừ phi Hoàng thượng muốn chặt đứt quan hệ với Trấn Nam Vương phủ, nếu không thái tử tất nhiên sẽ đăng cơ làm hoàng đế. Ắt là Bình Dương thúc thúc đã nói với ngươi về bản lĩnh của thái tử rồi đúng không?”

Thấy Mã Duy im lặng không lên tiếng, Nguyễn Hồng Phi nói tiếp, “Hắn là người sẽ nắm chặt giang sơn vào trong tay. Hắn tuyệt đối không cam lòng đối với hư danh.”

“Là ngươi đề nghị thái tử điều ta đến Giang Nam đó ư?”

“Đúng vậy, đại tướng trong quân như ngươi dễ dàng bị nghi kỵ khi tân đế đăng cơ, ngươi cũng biết quan hệ của chúng ta rồi đó, đương nhiên ta sẽ chiếu cố ngươi.” Nguyễn Hồng Phi cười cười, “Cho ngươi cơ hội hiếm có để hiểu biết và trung thành với thái tử.”

Hẳn là rất vinh hạnh đúng không? Không, rõ ràng là đang mùa đông mà Mã Duy lại toát mồ hôi hột, hắn biết tương lai sẽ đối mặt với cục diện gì. Loại gian nan này làm cho tư duy của hắn càng thêm bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguyễn Hồng Phi, trầm giọng hỏi, “Ngươi cho ta một câu khẳng định chắc chắn đi, có phải thái tử thật sự muốn động vào Giang Nam hay không! Nếu ngừng tay giữa chừng thì ta muốn trở về sẽ càng thêm khó khăn!” Mấy thứ này không dám trả thù thái tử, đối với hắn: đao của thái tử thì hắn sẽ không khách khí!

Nguyễn Hồng Phi lấy ra một kim bài nho nhỏ từ trong y mệ của mình, rồi vững vàng ném đến trước mặt Mã Duy.

Ánh mắt của Mã Duy nóng rực, dừng trên kim bài một lúc lâu rồi mới mạnh mẽ ngẩng đầu, bị bão cát Tây Bắc quát lên khuôn mặt thô kệch hiện ra một chút hung tàn, trầm giọng nói một câu thô tục, “Mụ nội ơi!”

Nguyễn Hồng Phi vươn đôi tay trắn nõn ra, Mã Duy mỉm cười, hai tay đã hai mươi năm chưa từng giao nắm, nay một lần nữa nắm chặt vào nhau.

“Ta sẽ luôn ở tại Giang Nam, ngươi còn sống thì ta còn sống.”

Mã Duy gật đầu. Hắn yên lặng suy nghĩ, tiểu tử này bắt cóc Hoàng thượng và Vương gia mà vẫn sống khỏe mạnh, nếu hai người liên thủ thì sẽ bình yên vô sự.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút ý cười sung sướng, dưới đáy lòng của Nguyễn Hồng Phi lặng lẽ thêm vào một câu: Bất luận khi nào ta cũng sẽ sống tốt, tiểu Minh ù vẫn đang chờ ta mà.