Đích Tử Nan Vi

Chương 171: Hoàng đế nan vi (9)




Hai vị Thượng thư đại nhân dắt tay nhau mà đến, đương nhiên là có việc.

Minh Trạm bảo rằng muốn trù hoạch chuyện lập hải quân, muốn bọn họ hai bộ liên hợp làm dự toán, nhân thủ bận bịu hơn nửa tháng mới chuẩn bị được đầy đủ, đây là con số dự toán mà bọn họ đưa cho Minh Trạm.

Việc buôn bán trên biển không phải trò đùa. Với kỹ thuật hàng hải ở niên đại này thì thật sự là lấy mạng để làm giàu.

Hải quân triều đình hữu hạn, Tiên đế cũng không phải anh minh quân chủ gì, ngay cả đối phó với Tây Bắc man di mà cũng phải cố hết sức. Sau khi Phượng Cảnh Kiền đăng cơ thì đã tỏ ra cần cù và chăm chỉ, cũng luyện được một quân đội Tây Bắc, mười mấy năm, ổn định biên phòng Tây Bắc, lại chưa có lực để tạo ra hải quân.

Nay Minh Trạm có đề nghị này khiến không ít người đều chú ý.

Lợi nhuận của việc vận chuyển hàng hải khiến người ta đỏ mắt, Minh Trạm lại nói chuyện này ra bên ngoài, thuận gió truyền xa ba ngàn dặm. Thương buôn ở Giang Nam cũng không phải người mù, bọn họ đã sớm đỏ mắt vì lợi nhuận của vận chuyển hàng hải, chẳng qua triều đình lại cấm cản, việc buôn bán trên biển chỉ dựa vào một bộ tộc thì không thể chống đỡ nổi, nay tin tức thái tử điện hạ muốn trù hoạch kiến lập hải quân đã truyền ra, không ít người đều báo cho thân thích ở đế đô hỏi thăm thật hư, khiến cho đám đại quan ở triều đình có thể thu thêm một mớ bổng lộc.

Đồng thời không phải chỉ một hai quan viên nhìn chằm chằm vào chuyện này, có công trình thì mới có thể béo bở.

Béo bở thì mới có thể làm giàu.

Quan viên chịu khó nhậm chức ngàn dặm xa xôi cũng chỉ vì tài lộc.

Phượng Cảnh Kiền cũng không đọc mấy tấu chương này, ngược lại hắn đưa cho Minh Trạm rồi buông tay, “Ngươi xem đi! Khi dùng người thì cứ báo với trẫm một tiếng là được, trẫm không thể giúp ngươi cả đời.”

Vì sao Minh Trạm nảy sinh tranh chấp với Phượng Cảnh Nam, nguyên nhân lớn nhất chính là vì Minh Trạm rất có chủ kiến, quá mức cứng rắn. Làm nhi tử nhưng không muốn lão tử vạch đường đi cho hắn.

Trước kia Minh Trạm không ít lần kể khổ với Phượng Cảnh Kiền về bản tính bá đạo của Phượng Cảnh Nam.

Phượng Cảnh Nam là phụ thân của Minh Trạm, cho dù cứng rắn cỡ nào thì rốt cục vẫn ăn ý với Minh Trạm, chỉ cần hắn không nhúng tay vào chuyện của Minh Trạm là được. Phượng Cảnh Kiền đã sớm nhận ra điểm này, nay đương nhiên cũng làm như thế. Huống chi Phượng Cảnh Kiền nhìn trúng chính là sự khôn khéo và tài cán của Minh Trạm!

Tuy rằng Phượng Cảnh Kiền thật sự có một ít lo lắng, bất quá hắn cũng muốn thử bản lĩnh của Minh Trạm. Địa phương ở Vân Quý hữu hạn, tuyệt đối không thể đánh đồng với đế đô. Minh Trạm mở miệng liền đòi động đến vận chuyển hàng hải, khẩu khí to đến mức có thể phá thiên. Hắn thật muốn nhìn Minh Trạm sẽ làm chuyện này như thế nào cho viên mãn.

Minh Trạm tiếp nhận tấu chương trong tay của Phượng Cảnh Kiền, đọc nhanh như gió, sau đó nhẹ nhàng khép lại, sau một lúc lâu không nói chuyện.

Cho dù ngày thường Minh Trạm không câu nệ tiểu tiết, nhưng khi hắn nghiêm túc thì sẽ có một loại áp lực vô hình. Phượng Cảnh Kiền ung dung xem diễn, đương nhiên sẽ không mở miệng. Trong bầu không khí yên lặng, có lẽ vì nhiệt độ trong phòng thật sự ấm áp khiến chóp mũi của hai vị Thượng thư đại nhân dần dần toát mồ hôi hột.

Minh Trạm rút ra một phần công văn đã hơi biến dạng khi đặt dưới đáy rồi đưa cho Từ Tam, thản nhiên nói, “Các ngươi là lão thần lâu năm, làm việc thế nào thì không cần ta phải nhiều lời, về sau dụng tâm nhiều một chút. Trở về xem lại cho kỹ, lui ra đi.”

Hai vị lão đại nhân lau mồ hôi rồi rời đi, dù là Phượng Cảnh Kiền thì cũng phải tán thưởng Minh Trạm một câu, “Đã đoán trước rồi à.”

Minh Trạm cười he he, lộ ra vài phần gian trá, “Tiểu Phi Phi nhà ta quả thật đầy bụng tài tình, tài mạo song toàn, nay hắn ở bên ngoài, ta lại không có cách nào trông chừng hắn, đương nhiên phải tìm chút chuyện cho hắn làm, con ngựa thoát cương này có thể nào tuột khỏi lòng bàn tay của ta?” Nói xong, hắn còn làm động tác nắm chặt tay.

Nguyễn Hồng Phi là người thế nào, cho dù lúc trước giả làm Ngụy Ninh, dù sao đã làm Hộ bộ thượng thư, Minh Trạm bảo muốn luyện hải quân, kêu Nguyễn Hồng Phi giúp đỡ phần dự toán, ngay sau đó Minh Trạm liền thu được kết quả. Đám thương buôn sẽ tìm các đại thần mà rỉ tai, toàn là cá mè một lứa, Minh Trạm biết rất rõ âm mưu trong này, thuận thế mượn bản dự toán của Nguyễn Hồng Phi để đánh vào mặt của đám Hộ bộ và Công bộ, cũng làm kinh sợ đám lão bánh quẩy này.

Không có thủ đoạn thì hắn làm sao dám làm thái tử? Thật sự là nực cười!

Con người chính là như vậy, cho dù đám đại thần biết rõ Minh Trạm xưa nay có thủ đoạn, chẳng qua bàn tay chưa tát lên mặt nên không biết đau và xấu hổ mà thôi.

Từ Tam và Lý Bình Chu cùng nhau trở về Hộ bộ nha môn, trong lòng lo sợ, ngay cả trà cũng không dám uống, Từ Tam mở ra phần công văn mà Minh Trạm đã đưa cho bọn họ, chỉ liếc mắt nhìn một cái thì mồ hôi lạnh liền chảy xuống từ trên trán, khuôn mặt đỏ bừng.

Khuôn mặt già nua của Lý Bình Chu cũng chẳng đẹp đẽ gì.

“Chẳng lẽ điện hạ vận dụng nhân thủ của Trấn Nam Vương phủ ư?” Từ Tam lau vài giọt mồ hôi trên trán, Thượng thư phòng của hắn đã được sưởi ấm nhưng lúc này hắn giống như đang rơi xuống hầm băng, trong lòng không ngừng xuất hiện cỏ dại mọc um tùm. Xuất thân của Minh Trạm quả thật rất có máu mặt. Nếu hắn đã làm thái tử, với địa vị của Trấn Nam Vương phủ thì sẽ không cho phép đế đô đổi ý, bước tiếp theo chính là đăng cơ.

Lý Bình Chu cảm thấy may mắn vì mình ở Công bộ, hắn chỉ cần đưa ra số lượng, phần dự toán đương nhiên là Hộ bộ làm. Từ Tam cũng không phải thần tử bình thường, hắn là lão sư của thái tử, ngày thường cũng rất thân cận với Minh Trạm, ai ngờ lại bị đâm một nhát bất ngờ như vậy, Từ Tam hoàn toàn mất thể diện.

“Điện hạ làm thái tử, Trấn Nam Vương không phải là không cao hứng.” Lý Bình Chu hạ giọng, bản dự toán chặt chẽ như vậy vừa nhìn là biết xuất phát từ nhân sĩ chuyên nghiệp, ngoại trừ Trấn Nam Vương phủ thì hắn thật sự nghĩ không ra còn ai vào đây nữa, “Giúp đỡ một chút cũng là chuyện thường tình. Còn nữa, điện hạ đã sớm là thế tử, lúc trước Vương gia gặp nạn, cũng nhờ điện hạ cầm quyền, có lẽ một bộ phận nhân thủ của Trấn Nam Vương phủ vẫn còn nằm trong tay của hắn. Tân quan tiền nhiệm còn có bè phái, huống chi là điện hạ. Việc này hắn không nổi giận ngay lúc lâm triều chính là muốn giữ thể diện cho chúng ta.” Nói xong liền cảm thấy thật may mắn.

Sắc mặt của Từ Tam hơi bình tĩnh trở, nói một cách tự trách, “Là ta quá nóng vội. Hoàng thượng khâm điểm cho ta làm thái tử phó, ta lại làm việc hồ đồ, thật sự làm mất mặt điện hạ.” Hắn là người thông minh, biết rõ Minh Trạm nhìn trúng cũng không phải là tờ giấy dự toán này….

Thượng quan không vui thì hạ nhân đương nhiên phải cẩn thận.

Mà Từ Tam cũng đã tìm được con đường mà mình phải đi.

Ngày hôm sau, khi lâm triều Minh Trạm liền hỏi Lại bộ thượng thư Trịnh lão đại nhân về lai lịch của các quan viên trên hàng ngũ phẩm ở Giang Nam.

Trịnh Lâm Trọng đã quá sáu mươi, ở vị trí Lại bộ thượng thư này đã bảy năm, đừng nhìn ngày thường thấy hắn có vẻ ấm áp từ ái, nhưng đến khi làm việc thì lại rõ ràng đâu ra đấy. Minh Trạm chỉ lén nổi giận với Từ Tam và Lý Bình Chu, không đánh không mắng, ngay cả một câu khó nghe cũng không có, Tuyên Đức điện trước nay luôn kín tiếng, tất nhiên Trịnh Lâm Trọng không biết được chuyện gì. Chẳng qua hắn phát giác sắc mặt của Từ thượng thư không tốt cho lắm, tinh tế hỏi thăm thì mới biết Hộ bộ phải dự toán lại chi phí cho hải quân một lần nữa. He he, lão gia tử bắt lấy điểm này, trong lòng đã có ba phần hiểu rõ ngọn nguồn, thái tử gia nhất định là ra oai phủ đầu Hộ bộ đây mà.

Vì vậy, Trịnh lão đại nhân đã chuẩn bị các lai lịch cực kỳ tỉ mỉ, ngay cả cách bố trí quan viên ở quan trường cũng được viết ra chi tiết rồi trình lên cho thái tử điện hạ xem.

Một người dụng tâm hay không dụng tâm, tâm tư đặt ở đâu thì có thể nhìn ra, Minh Trạm lật sơ qua, khóe môi nhếch lên, khen ngợi, “Trịnh lão quả nhiên là lão thành trì quốc, nếu ta có gì không rõ thì sẽ thỉnh giáo Trịnh đại nhân.”

Lúc này Trịnh lão đại nhân mới an tâm, trên mặt lộ ra vài phần cảm kích, “Đây là trách nhiệm của thần, nếu điện hạ có gì thắc mắc thì thần nhất định tri vô bất ngôn.” Lại nói tiếp, “Lão thần nghe nói điện hạ cố ý trù hoạch việc kiến lập hải quân, thần đã đính kèm một phần danh sách và lai lịch của các võ tướng trên hàng tam phẩm của triều đình, mặt khác có đặt một cái thùng, dùng giấy niêm phong để đánh dấu.” Kỳ thật Trịnh lão đại nhân vẫn hoài nghi việc Minh Trạm trù bị kiến lập hải quân chỉ là một phần, dù sao cũng không phải một sớm một chiều có thể làm tốt, hoặc là thái tử điện hạ đang muốn mượn cơ hội để xuống tay đối với quân quyền.

Đối với quan điểm của Minh Trạm, Trịnh lão đại nhân cùng Lý Bình Chu đại nhân có cùng ý kiến, mặc dù vị điện hạ này có huyết thống xa hơn Hoàng thượng so với nhị vị tiểu hoàng tôn một chút, bất quá lập làm thái tử thì rất dễ, nhưng muốn phế thì ,ại rất khó. Đây không phải là nhi tử của Hoàng thượng, không có chuyện không thích thì có thể đổi người khác làm. Tuy Trấn Nam Vương phủ ở xa tận Tây Nam nhưng binh mã tinh tráng, có hậu thuẫn như vậy thì Minh Trạm chỉ còn chờ đăng cơ là được. Vì vậy Trịnh lão đại nhân nghiền ngẫm, lần này quân đội Nam Bắc đổi chỗ cho nhau, kỳ thật chính là Minh Trạm đang thử thái độ của Hoàng thượng. Hoàng thượng không có ý kiến đối với việc hắn nhúng tay vào quân đội, bởi vậy có thể thấy được kế tiếp sẽ có biến đổi lớn trong quân đội. Khi tất cả mọi người đều đang dồn mắt vào việc thái tử điện hạ muốn kiến lập hải quân thì Trịnh lão đại nhân lại cho rằng thái tử điện hạ đã rục rịch đối với quân quyền.

E rằng ngày điện hạ đăng cơ không còn xa nữa.

Nghĩ đến đây, thái độ của Trịnh lão đại nhân càng thêm kính cẩn.

“Hảo.” Minh Trạm sung sướng nở nụ cười, “Trong triều chỉ cần thần tử như lão đại nhân là đủ, Trịnh đại nhân vất vả rồi. Vừa vặn ở chỗ của ta có chút đông trà mới được pha chế, ta nếm thấy hương vị cũng không tệ lắm. Sớm nghe nói Trịnh đại nhân hảo trà, Hà Ngọc, đem một phần ra đây.” Lại nói với Trịnh lão đại nhân, “Nếu uống thấy ngon thì cứ nói với ta.”

Trịnh lão đại nhân cười nói, “Tạ ơn điện hạ ban thưởng, lão thần xưa nay thành thật, đến lúc đó nhịn không được sẽ tự nhiên mở miệng với điện hạ.”

Chủ thần hai người nhìn nhau cười, đều tự hiểu không cần phải nói, sau đó là bàn bạc một chút chuyện vặt vãnh trong triều, cuối cùng Trịnh lão đại nhân mới cầm hai bình trà ngoài bằng bạc bên trong bằng vàng, mỉm cười từ từ lui xuống. Tuy chỉ là hai bình trà nhưng tổng cộng cũng đến nửa cân, Trịnh lão đại nhân lại vô cùng rạo rực, giống như ăn nhân sâm quả, cảm giác tinh thần vô cùng sảng khoái.

Trong khi Từ Tam nghe nói Trịnh lão đại nhân được thái tử thưởng đông trà thì chỉ đành cảm thán: Lão hồ ly thật sự lợi hại.

Đang lúc triều đình từ trên xuống dưới đều căng thẳng, hết sức cẩn trọng và ra sức bán mạng vì thái tử điện hạ thì lại xảy ra sự kiện đại ô long.

Duyên cớ của việc này phải nói là rất trùng hợp, lại bị sử quan chính thức ghi vào sử sách, càng khổ hơn chính là sau này lại bị thế nhân đem diễn thành trích đoạn cung đình bi hài kịch với cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Đương nhiên các sử học gia đều tranh luận không ngớt: Võ đế cả đời không ham mê mỹ sắc, bất quá chỉ lưu lại một bức tình thư chân thành thắm thiết. Bức tình thư này là Võ đế muốn tặng cho ai đây?

Bất quá, đây mãi mãi là bí mật thiên cổ.

Nguyên nhân sự tình phải nhắc đến một vị lão thần, nổi danh trong triều cùng với Lý đại nhân còn có Vương đại nhân. Luận về lai lịch thì Vương đại nhân mặc dù không bằng Lý đại nhân tam triều nguyên lão, nhưng cũng là nhị triều nguyên lão. Vương đại nhân nổi danh thanh liêm cùng với học vấn uyên bác, là thanh lưu trong tất cả thanh lưu, căm thù cái ác, chứng nhân quân tử, chẳng qua hơi có chút….không biết nể mặt quân chủ.

Trước kia Phượng Cảnh Kiền muốn xây hành cung, Vương đại nhân có thể viết bức thư vạn tự để can ngăn, hắn có cái miệng bằng sắt, lấy ngôn giết người, chẳng nể mặt ai. Theo tín ngưỡng của hắn thì cũng có thể biết rõ tính cách của hắn, ở thời này đa số mọi người đều chia thành hai loại tín ngưỡng, một là Như Lai Phật Tổ, hai là nguyên thủy Thiên Tôn, vị Vương đại nhân này lại có tín ngưỡng khác lạ, trong nhà của hắn lại thờ Ngụy Chinh Ngụy Huyền Thành.

Minh Trạm và Vương đại nhân quen biết không sâu, nhưng hắn biết rất rõ Ngụy Chinh, người này chuyên chỉ trích lỗi lầm của Lý Thế Dân, cũng may hắn gặp phải Lý Thế Dân, danh thần đối với danh quân, đương nhiên là quân thần tương hợp.

Lý tưởng của Vương đại nhân rất đơn giản, hắn chỉ nghĩ Ngụy Chinh là danh thần, chức quan của hắn cũng rất giống Ngụy Chinh, Tả đô ngự sử, chuyên trách tham tấu. Vì vậy hắn bắt đầu khuyên giải Minh Trạm một phen về Sắc và Giới, cho đến khi Minh Trạm nghe đến mức choáng váng đầu óc, không khỏi cắt ngang lời của Vương đại nhân, Minh Trạm hỏi, “Ta không sa vào nữ sắc, Vương đại nhân đi hỏi thăm thử xem, đến bây giờ ta cũng chỉ có hai vị trắc phi mà thôi. Đa phần thời gian ta đều ở bên cạnh phụ hoàng. Ngươi muốn nói ta hoang dâm thì trên đời này đại khái chỉ có hòa thượng mới không hoang dâm mà thôi. Vì sao ta nghe ngươi nói như thể ta là sắc ma vậy? Chuyện này là sao?”

Vương đại nhân bày ra vẻ mặt kiên cường chính trực, thở dài, “Thần nghe thấy điện hạ xưa nay khắc chế trong việc gần nữ sắc, chẳng qua không biết vì sao tờ giấy này lại kẹp vào trong tấu chương của thần. Nếu không phải điện hạ ngày thường cứ nghĩ đến nữ sắc thì làm gì có tờ giấy này?” fynnz.wordpress.com

“Cái gì a?” Minh Trạm nhất thời không hiểu, bèn nói, “Trình lên ta xem thử ta đã viết cái gì?”

Vương đại nhân vẫn giữ nguyên vẻ mặt chính trực, cương quyết không cho Minh Trạm thu hồi chứng cứ phạm tội, từ trong y mệ lấy ra tờ giấy rồi lớn tiếng đọc diễn cảm ngay tại đương triều, “Ái phi a, khoảng cách xa nhất trên thế gian không phải là khoảng cách giữa sinh và tử, mà là khi ngươi đứng trước mặt ta nhưng ngươi không hề biết ta yêu ngươi. Ái phi a, khoảng cách xa nhất trên thế gian không phải là khi ta đứng trước mặt ngươi nhưng ngươi không hề biết ta yêu ngươi, mà là yêu đến si mê nhưng cũng không dám nói ta yêu ngươi. Ái phi a, khoảng cách xa nhất trên thế gian không phải là khi không thể nói ta yêu ngươi, mà là khi nhớ ngươi đến đau thắt tâm can nhưng chỉ có thể chôn sâu tận đáy lòng….”

Minh Trạm há hốc mồm rồi rên rỉ một tiếng, hận không thể chết ngay lập tức.

Cái này, cái này, rõ ràng là hắn viết thư tình cho tiểu Phi Phi nhà hắn mà, vì tiêu chuẩn văn hóa của Nguyễn Hồng Phi cực kỳ cao, cho nên Minh Trạm phải đích thân sưu tầm mấy câu vè viết cho Nguyễn Hồng Phi, bị chê cười vài lần. Lần này hắn quyết định mặt dày lấy bài thơ kinh điển để viết tặng.

Viết xong rồi, còn chưa kịp gửi đi thì vì sao, vì sao lại kẹp nhầm vào tấu chương của lão gia hỏa này cơ chứ?

Cả triều văn võ bá quan đều kinh hãi đối với sự lớn mật của Vương đại nhân cùng nội dung của bức tình thư kia, toàn bộ Chiêu Nhân điện chỉ còn nghe thấy tiếng của Vương đại nhân đã vận mười phần công lực dưới đan điền để đọc bài thơ một cách diễn cảm, ngay cả Phượng Cảnh Kiền cũng buồn nôn chịu không nổi, trong lòng cực kỳ bội phục Minh Trạm. Da mặt dày như vậy, thảo nào ngay cả Nguyễn Hồng Phi cũng không phải là đối thủ.

Còn các đại thần thì suy nghĩ:

Khuê nữ nhà ai vậy ta, thật sự là tốt phước mà….

Không ngờ điện hạ ngày thường đứng đắn như tu sĩ trong chùa, nghe nói cũng không thân mật với hai vị trắc phi, hóa ra là dương đông kích tây.

Còn quan viên Lễ bộ thì nghĩ: Có phải sắp lập thái tử phi rồi hay không, chậc chậc, đại điển phải làm thế này thế kia….

Nội vụ phủ đang cân nhắc: Thái tử phi phải dùng đại lễ phục, kim ấn, kim sách….ngân khố có đủ dùng hay không?

Cho đến khi Vương đại nhân chấm dứt màn đọc thơ diễn cảm, tuy rằng Minh Trạm hơi mất tự nhiên một chút, nhưng sau đó lại dứt khoát làm kẻ vô lại, đợi Vương đại nhân đọc xong, hắn mỉm cười, bình thản ung dung, “Là thiếu niên ai lại chẳng có lúc ngông cuồng, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ. Vương ái khanh thấy bài thơ này ta viết có thắm thiết tình ý hay không?”

Vương đại nhân không ngờ da mặt của thái tử lại dày như tường thành, khiến cho hắn phải đỏ mặt dùm, thành khẩn khuyên can, “Điện hạ đang tuổi thanh xuân, có người trong lòng cũng không có gì đáng chê trách. Lão thần cũng biết điện hạ chăm chỉ cần cù với việc triều chính, không phải là hạng người ngu ngốc. Điện hạ là thái tử một nước, nếu có người trong lòng thì cứ báo cho Hoàng thượng và Thái hậu nương nương biết để theo quy củ mà nạp nữ nhân kia vào hậu cung. Chu Công nói đạo lý làm người thì thần làm sao dám nhiều lời? Điện hạ đọc sách thánh hiền, cũng giữ quân tử lễ nghĩa, nhưng tương tư như thế thì cực kỳ bất ổn! Huống chi lão thần tin tưởng điện hạ là kẹp nhầm bài thơ vào trong tấu chương của thần, có nghĩa là lúc điện hạ đang phê tấu chương thì trong lòng lại có tạp niệm về nữ nhi. Thánh nhân đã nói, biết lỗi mà không sửa đổi mới chính là sai lầm. Thần thỉnh cầu điện hạ coi đây là cảnh giác, nên thận trọng một chút.”

Tuy rằng Vương đại nhân đã hết lời uyển chuyển nhưng khóe môi của Minh Trạm liên tục giật giật, tỏ vẻ biết lắng nghe, mỉm cười tán thưởng, “Vương ái khanh trung tâm can gián, thật là có phong phạm của Ngụy Tử Hiền, ta đã biết, ngày sau nhất định sẽ không làm như vậy nữa.”

“Điện hạ lắng nghe lời can gián thật sự kà phúc phận của chúng thần.”

Bức tình thư của Thái tử điện hạ cứ như vậy mà được Vương đại nhân to mồm đọc diễn cảm ngay đương triều, sau đó bay ra ngoài cấm cung, bị sử gia ghi lại: Khi Võ đế mới lên ngôi hoàng thái tử đã từng viết một bức tình thư, sau này đã mở ra một thời kỳ sáng tác thơ bằng thổ ngữ.

Bởi vì chuyện này mà trong dã sử đã lưu truyền những miêu tả vô cùng hương diễm, ngay cả đám dân đen khi rãnh rỗi cũng thê lương bi ai mà oán vài câu: Khoảng cách xa nhất trên thế gian…

Trong khi các đại thần thì lén lút tiến hành hoạt động bình chọn rầm rộ tìm kiếm ai là người trong mộng của hoàng thái tử, mục tiêu chủ yếu là để các quý nữ tiến cung thỉnh an cùng mẫu thân.

Cũng có đại thần nghe thấy bài thơ kia thì liền dâng tấu chương thỉnh lập hoàng thái tử phi.

Minh Trạm cảm thấy phiền đến muốn nổ tung cái đầu.