Đích Tử Nan Vi

Chương 147: Gây rối (1)




Phượng Cảnh Nam tự nhận mình là anh hùng một đời, Phượng Cảnh Kiền tự nhận mình thông minh một đời, cũng không ngờ lại có ngày thất thủ, huynh đệ hai người lại rơi vào tay lão cừu nhân.

Kỳ thật bọn họ và Nguyễn Hồng Phi cũng không tính là cừu nhân.

Gọi là Phượng thị huynh đệ đã là Nguyễn Hồng Phi khách khí lắm rồi. Bọn họ vẫn chưa bị ngược đãi, không chỉ như thế, còn có thức ăn thức uống, có mỹ nhân giải sầu, một ngày ba bữa cộng thêm buổi chiều trà tiêu đêm.

Đương nhiên lúc này huynh đệ hai người cũng không có tâm tư cùng giai nhân trò chuyện.

Bất quá đủ loại hành động của Nguyễn Hồng Phi đã chứng tỏ hắn không tầm thường, ngược lại càng tỏ ra là một kẻ có khả năng kiềm chế cực cao.

Bên dưới cây tử đằng, gió nhẹ thổi tan cái oi bức đầu hạ, những chuỗi hoa tử đằng nhẹ nhàng lay động, lan tỏa mùi hoa thản nhiên, Nguyễn Hồng Phi cầm một ấm trà bên ngoài giống tử ngọc bên trong giống tử sa, tao nhã rót ba tách trà, khuôn mặt hơi tái nhợt không thể che giấu khí phách anh tuấn, hắn hơi duỗi tay ra, làm tư thế thỉnh, hành động rất tầm thường nhưng lại rất mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy cực đẹp mắt, giọng nói vừa trầm thấp vừa êm tai, “Ở vùng thôn quê này không có thứ tốt để chiêu đãi, Hoàng thượng, Vương gia thử nếm vài món ăn thôn quê này xem, cũng có vài phần thanh nhã.”

Lúc này huynh đệ hai người không hề sợ Nguyễn Hồng Phi sẽ hạ độc bọn họ, nếu người ta muốn hạ độc thì đã hạ độc từ đời nào rồi. Hai người chia nhau tách trà, chạm môi một chút, vị hơi đắng, đồng thời cũng mang theo mùi thơm ngát.

“Ta nhàn đến vô sự, cho nên mới dùng tâm sen để pha trà.” Nguyễn Hồng Phi giống như đang cùng bằng hữu trò chuyện một cách thoải mái và thích ý, “Nhưng tâm sen thường rất đắng, sẽ làm mất hương vị của trà, vì vậy ta phải mất một chút công sức để pha chế nó. Trước tiên là nói về tâm sen dùng để pha trà, là ta phái người hái búp sen tươi rồi phơi khô, vì vậy không chỉ giúp giảm bớt vị đắng mà còn giữ được mùi thơm của sen. Hoàng thượng, Vương gia, nếu thích thì ta sẽ cho người làm nhiều một chút.”

Nay đừng nói đến trà sen, cho dù là quỳnh tương ngọc dịch của Vương mẫu nương nương thì huynh đệ hai người cũng không có tâm tư đi nhấm nháp.

Nhưng vì ở dưới mái hiên cho nên không thể không cúi đầu, Phượng Cảnh Kiền ôn hòa nói, “Vậy làm phiền Hồng Phi.” Người ta có thái độ đúng mực, Hoàng đế như Phượng Cảnh Kiền càng phải tỏ ra ung dung tao nhã.

Đế vương của một nước bị bắt, nếu y theo tính tình của Phượng Cảnh Kiền thì đã sớm tự sát. Chẳng qua kể từ lúc hắn rơi vào tay của Nguyễn Hồng Phi, ngoại trừ bị Nguyễn Hồng Phi cho dùng dược thảo áp chế võ công và phái người trông coi thì chưa từng có hành động nhục nhã Phượng gia huynh đệ.

Mấy ngày nay Phượng gia huynh đệ hoàn toàn không bị bạc đãi, khi rảnh rỗi Nguyễn Hồng Phi còn trò chuyện với bọn họ. Vì được địch nhân đối đãi chu đáo như vậy cho nên Phượng gia huynh đệ tạm thời chưa có ý định tự sát để bảo toàn tôn nghiêm.

“Ngài quá khách khí rồi.” Nguyễn Hồng Phi là nhân vật xuất chúng, đầu ngón tay tinh xảo như dùng ngọc cốt tạo hình được ánh tà dương chiếu rọi, chỉ vào mấy món điểm tâm trên bàn trúc, “Đây là bánh tử đằng, bánh quả du, bánh hoa hồng, bánh hạt sen. Đây là ta cố ý mời đến trù tử của Tiểu Tiên Cư ở đế đô, chưởng quầy của Tiểu Tiên Cư có xuất thân từ ngự trù, tay nghề cũng là nhất đẳng, có lẽ sẽ hợp khẩu vị của Hoàng thượng và Vương gia.”

Nghe hắn giới thiệu như vậy thì Phượng gia huynh đệ hoàn toàn no đủ.

Khi tâm tình của Nguyễn Hồng Phi vui vẻ thì hắn mới đến đây cùng bọn họ uống trà dùng điểm tâm. Mà làm cho Nguyễn Hồng Phi cảm thấy vui vẻ thì chỉ có một nguyên nhân, hắn muốn báo đại cừu. Mà đại cừu của Nguyễn Hồng Phi…..

Phượng Cảnh Nam hỏi thẳng, “Đế đô thế nào?”

“Đế đô?” Nguyễn Hồng Phi hơi nghiêng đầu, vài sợi tóc đen rơi xuống, càng làm nổi bật làn da như ngọc của hắn, đúng là một nhân vật tuấn mỹ. Phượng Cảnh Nam thầm mắng trong lòng, vì sao khuôn mặt tốt đẹp như vậy lại sinh trên người của kẻ súc sinh cơ chứ!

Nguyễn Hồng Phi cười nhàn nhạt, ngợi khen Phượng thị huynh đệ, “Rất tốt. Đáng lý theo kế hoạch của ta thì đã sớm hỗn loạn rồi, ai ngờ thế tử điện hạ lại dám ngàn dặm xa xôi không ngại cực khổ từ Vân Nam chạy đến đế đô, cố gắng ổn định thế cục đã lụi bại của đế đô.”

“Hoàng thượng và Vương gia đều là nhân tài xuất chúng, ta vốn cảm thấy các hoàng tử thật sự là con không giống cha, chưa kế thừa được phong thái anh minh thần võ của Hoàng thượng. Bất quá Vương gia lại có một hảo nhi tử, bộ dáng của thế tử thì bình thường thôi nhưng thủ đoạn lại rất thâm sâu.” Nguyễn Hồng Phi nói chuyện một cách đầy hưng phấn, gõ nhịp khen ngợi, “Không đơn giản, hắn còn nhỏ mà lại rất can đảm, một mình dẫn theo một ngàn hộ vệ vào thành. Trước tiên diễn ra màn kịch trúng độc ở Từ Ninh cung, chẳng những kinh sợ những ai muốn hạ thủ đối với hắn mà còn khiến cho Thái hậu nương nương cũng hoảng sợ mà ngã bệnh cả nửa tháng trời. Ngài xem, Thái hậu nương nương bị dọa đến mức không dám tùy tiện lên tiếng cơ đấy.”

“Không chỉ có hành vi của thế tử điện hạ vượt ra ngoài dự kiến của ta, mà ngay cả Vĩnh Định Hầu Hàn Thiên Sơn cũng trung thành và tận tâm đến mức làm tại hạ phải thán phục.” Nguyễn Hồng Phi nói một cách tiếc nuối, “Tại hạ phái bảy tám người thuyết phục Hà Thiên Sơn tạo phản, nhưng hắn dám thẳng thừng từ chối, Hoàng thượng thật biết cách chọn người.” Đầu gỗ như vậy cũng chẳng dễ tìm.

Phượng Cảnh Kiền bình thản nói, “Hồng Phi, chúng ta tranh đấu đều không phải là có cừu có oán mà chỉ là chúng ta đứng ở hai phía đối lập. Hôm nay huynh đệ chúng ta rơi vào tay ngươi thì mặc ngươi muốn xử trí thế nào cũng được. Tôn tử của Phượng thị có kiếp nạn hôm nay, ai thắng ai bại ai sống ai chết đều là vận mệnh của bọn họ, ta không oán người cũng không oán lão thiên gia. Ta chỉ hy vọng thủ hạ của ngươi khoan dung, lưu cho dân chúng đế đô một con đường sống.”

Nguyễn Hồng Phi cười cười, “Đương nhiên, năm đó khi Hoàng thượng và Vương gia hại ta thì dân chúng của để đô cũng không nhúng tay vào, ta cần gì phải so đo với bọn họ. Hoàng thượng có lòng dạ này thật sự không hỗ là một thế hệ minh chủ.”

“Ngươi quá khen, vẫn là ta vô năng cho nên mới có kiếp nạn hôm nay.” Nguyễn Hồng Phi tán thưởng xem như một lời châm chọc, cho dù Phượng Cảnh Kiền có hoài bão thì vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng.

Nguyễn Hồng Phi nghiêm mặt nói, “Cũng không phải. Hoàng thượng có kiếp nạn hôm nay đều không phải là Hoàng thượng vô năng mà là vì đối thủ của Hoàng thượng là ta và Phương hoàng hậu. Năm đó Phương hoàng hậu cứu ta một mạng, lại đưa tất cả thế lực có trong tay giao cho ta, ta có được uy lực ngày hôm nay cũng không có gì là quá. Trên thực tế, ta phải đau khổ chờ đợi hai mươi mấy năm mới có cơ hội đắc thủ. Trong khi Hoàng thượng đăng cơ ngần ấy năm có thể xưng là quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, không cần phải hoài nghi tài năng thống trị thiên hạ của ngài. Tiên đế lập ngài làm thái tử thật sự là chuyện đúng đắn nhất mà hắn đã làm trong cả đời mình.”

“Ta đã cố hết sức.” Phượng Cảnh Kiền thở dài, “Đối với quốc gia, đối với bá tánh, ta đã dốc hết toàn lực.”

“Năm đó Lệ thái tử thật sự đã chết rồi sao?” Phượng Cảnh Nam hỏi, Nguyễn Hồng Phi đang sờ sờ đứng trước mặt bọn họ, thế cho nên Phượng Cảnh Nam không thể không hỏi như vậy.

Nguyễn Hồng Phi cười, “Đương nhiên, hắn làm ra chuyện đó đối với ta thì đương nhiên phải chết. Ta bắt Phương hoàng hậu giết chết hắn, Phương hoàng hậu thật sự là một nữ nhân vĩ đại, bà ta hận các ngươi đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thượng vị của các ngươi đã rất vững chắc. Ngoại trừ bà ta thì người hận các ngươi nhất đương nhiên chính là ta, bà ta biết mạng của mình không thọ, liền đem hy vọng báo thù giao cho ta. Ta nói với bà ta, ngươi nguyện ý nhi tử của mình không bằng trư bằng cẩu, hay là nguyện ý để hắn yên ổn ra đi? Cuối cùng bà ta cũng nghe theo lời đề nghị của ta.”

Nay nhắc lại chuyện kinh khủng năm xưa, trên mặt của Nguyễn Hồng Phi không có nửa điểm tức giận, giống như cái loại phẫn hận oán độc không cam lòng lúc trước đã tan theo gió, chưa bao giờ tồn tại.

“Đã ngần ấy năm trôi qua, ta thấy Hoàng thượng và Vương gia vẫn như xưa, không hề lộ ra dấu vết của tuổi tác.” Nguyễn Hồng Phi thở dài, “Thỉnh thoảng ta nhìn vào gương cũng cảm thấy chính mình vẫn giống như năm xưa, nhưng kỳ thật đã sớm không phải. Năm đó ta một lòng muốn văn võ song toàn, dốc sức cho Hoàng thượng và Vương gia, không ngờ cuối cùng lại học Đồ Long thuật.”

“Trước đó vài ngày ta trở về vấn an phụ thân, phát hiện hắn thật sự đã già đi rất nhiều, trên mặt đầy nếp nhăn giống như bức họa của tổ phụ ở từ đường. Mấy năm nay ta lúc nào cũng để ý đến tin tức của hắn, phát hiện phụ thân thường xuyên phát gạo từ thiện, cứu giúp người nghèo, rất nhiều người đều nói Bắc Uy Hầu là người lương thiện hiếm có.” Nguyễn Hồng Phi nhếch khóe môi, hắn đã sớm thoải mái đối với chuyện này, ngay cả một chút cảm giác đau lòng cũng không còn, “Khi đó ta đã ngộ ra một điều. Cừu nhân của ta có thể là ân nhân của người khác, tương tự, thù hận của ta cũng không quan hệ đến kẻ khác. Lúc trước khi ta vừa dưỡng thương xong thì trong lòng tràn đầy thù hận, khi đó cho dù đế đô có máu chảy thành sông cũng không thể khiến ta khoái hoạt. May mà đến hôm nay ta mới có đủ năng lực để báo thù, cũng ít tạo thành sát nghiệt.”

“Ngươi có thể nghĩ như vậy thì thật sự là vạn phúc của bá tánh.” Phượng Cảnh Kiền cười một cái, nói lời khen ngợi. Hắn thật sự tán thưởng Nguyễn Hồng Phi, nam tử hán đại trượng phu, có ân báo ân, có oán báo oán. Nguyễn Hồng Phi có xuất thân không kém, tài học lại xuất chúng, nhưng vận khí của hắn không tốt, bị phụ thân bán cho Phượng gia huynh đệ làm tấm đệm để Phượng gia huynh đệ bước lên ngai vàng.

Trên đời này không có ai có mối thù khó báo hơn là Nguyễn Hồng Phi. Một lão cha tiện nhân, một tên Hoàng đế và một tên phiên Vương.

Nhưng mà mối thù này hắn vẫn phải trả.

Phượng thị huynh đệ đã rơi vào tay hắn, nếu hiện tại Nguyễn Hồng Phi mà lộ diện trước mặt của Nguyễn Hầu gia thì phỏng chừng Nguyễn Hầu gia sẽ bị dọa mất nửa cái mạng.

Trưởng tử đối với bất kỳ nam nhân nào cũng đều khác biệt, huống chi Nguyễn Hồng Phi lại là trưởng tử xuất chúng như vậy. Nếu không phải sợ thì tại sao mấy năm nay lại làm việc thiện? Nếu không hối hận thì vì sao lại cố chết cố sống mà bồi dưỡng Nguyễn Hồng Nhạn, đốc thúc Nguyễn Hồng Nhạn đề danh kim bảng, văn võ song toàn?

Nguyễn Hồng Nhạn đương nhiên xuất chúng, nhưng mỗi khi nhìn thấy Nguyễn Hồng Nhạn thì cho dù là Phượng Cảnh Kiền cũng sẽ âm thầm suy nghĩ, nếu là Nguyễn Hồng Phi thì có lẽ sẽ làm tốt hơn nhiều.

Người như vậy mà phải chết thì thật là đáng tiếc.

Mỗi khi Phượng Cảnh Kiền nghĩ đến Nguyễn Hồng Phi thì đều phải than thở một tiếng.

Nay Nguyễn Hồng Phi ngồi đối diện với Phượng Cảnh Kiền, vẫn là Nguyễn lang mỹ mạo như trước, nụ cười như xuân phong, bất quá Nguyễn Hồng Phi không còn là vị quan trẻ tuổi tràn đầy tài hoa của ngày xưa, từng trải ngần ấy năm làm cho hắn toát lên khí phách kiên nghị, ung dung sảng khoái không thua gì Phượng Cảnh Nam.

Nguyễn Hồng Phi như vậy càng làm cho lòng người hỗn loạn.

Không, ngươi nghĩ rằng Nguyễn Hồng Phi sẽ dùng thủ đoạn gì để trả thù?

Để cho Phượng thị huynh đệ trải qua nỗi đau đớn mà hắn từng phải chịu đựng hay sao?

Đương nhiên sẽ không, như vậy hắn có khác gì Lệ thái tử trước kia? Như vậy chẳng phải hắn cũng chỉ có thủ đoạn hạ lưu như Bắc Uy Hầu hay sao!

……

Từ trước đến nay Minh Trạm đối xử tốt với ai thì cũng đều công khai.

Hắn thích Ngụy Ninh cho nên muốn lấy lòng Ngụy Ninh.

Lôi kéo Ngụy Ninh vào trong bảo khố chọn bảo bối, trong bảo khố đặt đủ loại hộp gỗ, đương nhiên không thể giống như trên tivi, châu báu ngọc ngà chất chồng thành núi, có thể làm lóa mắt người ta. Nơi này phân loại từng hộp gỗ để bảo quản cho kỹ lưỡng.

Ngụy Ninh là người đọc sách, đương nhiên thích nhất thi họa.

Minh Trạm phái người đem ra hai thùng rồi lôi kéo tay của Ngụy Ninh, “Ngươi còn thích cái gì nữa, A Ninh?”

Ngụy Ninh cười, “Từ trước đến nay đều là người khác tặng lễ cho ngươi, nào có chuyện ngươi lấy đồ từ trong nhà ra cho người khác? Để người ta nhìn thấy thì không biết sẽ nghĩ như thế nào.”

“Không sao, ta gọi người lén lút đưa cho ngươi.” Minh Trạm nói, “Cho dù để người ta biết ta và ngươi có giao hảo thì có sao đâu? A Ninh, hiện tại chúng ta đi lại thân mật một chút cũng không thành vấn đề. Ta thấy sau này ngươi cứ đi theo ta đến Vân Nam, từ trước đến nay ngoại thích khó làm, khi Hoàng bá phụ tại vị thì còn đỡ một chút, dù sao cũng còn tình cảm thời niên thiếu. Ngày sau bất luận là hoàng tử nào đăng cơ thì cũng sẽ không trọng dụng ngươi. Thay vì bị đề phòng như thế, chẳng thà ngươi theo ta đến Vân Nam, nơi đó mặc dù không rộng lớn bằng đế đô, bất quá ta có thể làm chủ, nhất định sẽ không để cho ngươi chịu uất ức.”

Ngụy Ninh nghe Minh Trạm bày tỏ một cách chân thành, bèn gật đầu, “Hảo.”

Minh Trạm vui mừng xoa bóp tay của Ngụy Ninh, nghiêng đầu cười với hắn, ánh mắt cong lên, sáng như sao trời, làm cho Ngụy Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng, “Đi, chúng ta đi ra ngoài xem thi họa một chút.”.