Đích Tử Nan Vi

Chương 122: Dũng mãnh




Minh Trạm giả vờ thánh nhân mà dùng bữa.

Vài vị lão thần cáo lui, Phượng Cảnh Nam nhịn không được mà hỏi Minh Trạm, “Có mệt không?”

Minh Trạm nhấc lên một ly rượu Lê hoa râm màu hổ phách, chậm rãi uống cạn rồi thở dài, “Ở trước mặt đại thần thì phải giả vờ kiểu mẫu.” Hoàng đế xem mình là thiên tử, hậu đại của thiên tử đương nhiên phải dựa vào tiêu chuẩn của thiên tử. Trấn Nam Vương phủ là bá chủ một phương, cũng xem như thổ hoàng đế.

Minh Trạm lộ ra một nụ cười bác ái, thánh khiết, giống như hoa bách hợp.

Phượng Cảnh Nam nhắc nhở hắn, “Ngươi tốt nhất là phải giữ cho mình trước sau như một.” Bỗng nhiên từ cường đạo biến thành Bồ Tát từ bi, chẳng phải ai cũng có thể dễ dàng thích ứng.

“Đúng vậy, lúc trước còn nhỏ thì còn có thể bảo rằng hài tử không biết chuyện, hiện tại càng ngày càng lớn, làm cho đám thần tử thay đổi cách nhìn đối với ta mới tốt.” Minh Trạm hoàn toàn không để ý đến lời nói của Phượng Cảnh Nam, chỉ cười ha ha, “Đã thật lâu không giả vờ như vậy, cảm thấy hơi mới lạ một chút.”

“Đúng rồi, A Ninh và Minh Phỉ khi nào thì đến, có tin tức chính xác hay không, để ta đi đón bọn họ.” Đương nhiên chủ yếu là vì Ngụy Ninh, bất quá Minh Trạm cũng không thể đuổi Minh Phỉ trở lại đế đô.

Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn Minh Trạm rồi cười lạnh, “Ngươi đi đón à?”

“Đến trước cửa đón một chút.” Minh Trạm không ngốc đến mức đi ra ngoài thành cho mất mặt, cho dù hắn thích Ngụy Ninh như thế nào, nhưng với thân phận cùng lập trường của hai người mà hắn lại vui vẻ chạy đến lấy lòng Ngụy Ninh trước mặt đám đông thì chẳng phải đang tát vào mặt của Trấn Nam Vương phủ hay sao?

“Ngay cả trước cửa cũng không cần đến, để cho Minh Lễ đi đón là được rồi.” Phượng Cảnh Nam nghiêm mặt giáo huấn, “Ngươi phải thời thời khắc khắc nhớ rõ thân phận của mình, cho dù là giả vờ cũng phải giả vờ cho đủ tư cách.” Phượng Cảnh Nam là một kẻ rất sĩ diện, Minh Trạm là người như thế nào thì hắn đã sớm mất hy vọng, nhưng về thể diện thì cũng không thể mất hết thể thống.

Minh Trạm sớm nhận được tin từ thư phòng của Phượng Cảnh Nam, Ngụy Ninh và Minh Phỉ sẽ đến trong hôm nay.

Ngụy Ninh vẫn như trước, ôn hòa hành lễ, Phượng Cảnh Nam hỏi thăm đường xá có mệt nhọc hay không, Minh Trạm xen mồm vào nói, “Hôm nay định đích thân đi đón tam muội và A Ninh, đáng tiếc là bị chút việc ngáng chân, đành phải phiền đại ca.”

“Điện hạ nói vậy là tổn thọ cho vi thần rồi.”

Minh Trạm nói chuyện càng lúc càng có dáng, đương nhiên làm việc cũng càng lúc càng có dáng, Ngụy Ninh khiêm tốn nói, “Vi thần thân phận thấp kém làm sao dám để điện hạ đích thân nghênh đón.”

“A Ninh khách khí rồi.” Minh Trạm mỉm cười, “Phụ vương chỉ có một mình ngươi là thân biểu đệ, luận về thân phận thì chúng ta phải xưng ngươi là biểu thúc. Lần này mặc dù ta không thể đi đón A Ninh, bất quá ta đã cho ngươi an bài một tiểu viện cho ngươi, trong chốc lát ta cùng ngươi sang đó, có cái gì không ổn thì cứ nói với ta, ta sẽ bảo bọn họ thay đổi.”

“Đa tạ điện hạ đã lo lắng chu đáo.”

Minh trạm cười một cái, cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Phượng Cảnh Nam đương nhiên phải thiết yến nghênh đón Ngụy Ninh, Minh Trạm cùng Ngụy Ninh đi tẩy trần trước.

Minh Trạm vẫn nhiệt tình như trước, vừa ra khỏi thư phòng của Phượng Cảnh Nam thì liền giữ chặt tay của Ngụy Ninh, “A Ninh, mệt mỏi không? Vãn yến sẽ được tổ chức muộn một chút, ngươi đi tắm rửa rồi ngủ cho khỏe, nghỉ ngơi lại sức a.”

Ngụy Ninh cười, “Điện hạ quan tâm như vậy làm cho Ngụy Ninh cảm thấy bất an.”

“A Ninh, chúng ta quen thuộc thế này thì cũng không cần phải ra vẻ khách khí đâu.” Minh Trạm nói, “Bằng không chẳng phải sẽ tạo cảm giác xa cách hay sao.”

Ngụy Ninh mỉm cười liếc mắt nhìn Minh Trạm, “Ta và người rất quen thuộc hay sao?”

Minh Trạm cười ha ha vài tiếng, “Ít nhất cũng không phải người xa lạ.” Ngụy Ninh có chuyện cần cầu hắn, đương nhiên sẽ không làm quan hệ giữa hai người căng thẳng, không nhân cơ hội này mà chiếm lợi một chút thì Minh Trạm sẽ cảm thấy thật có lỗi với chính mình.

Ngụy Ninh không thèm nhắc lại, cùng Minh Trạm đến một tiểu viện sạch sẽ ngăn nắp, từ trong ra ngoài được bài trí rất thanh tao nhã nhặn. Ngụy Ninh nhìn lướt qua một vòng liền hiểu được địa vị hiện tại của Minh Trạm ở Trấn Nam Vương phủ thật sự là xưa không bằng nay.

Người hầu thị nữ trong viện tiến đến thỉnh an, Tổng quản đại thái giám là người duy nhất mà Ngụy Ninh nhận thức, chính là nội thị mà lúc trước Phượng Cảnh Kiền thưởng cho Minh Trạm: Phương Thanh.

Minh Trạm cười, “Nơi này đều là Phương Thanh an bài, A Ninh có việc gì thì cứ phân phó cho hắn đi làm.” Cùng Ngụy Ninh đi vào phòng, Minh Trạm thấp giọng nói, “Hiện tại tiểu Thanh là người đắc dụng nhất bên cạnh ta.”

Cố ý giải thích một câu bởi vì không muốn Ngụy Ninh đa tâm. Nghĩ đến thân phận của hắn và Minh Trạm, vậy mà Minh Trạm còn có thể làm đến mức này, Ngụy Ninh thở dài, ôn hòa nói, “Ta muốn đi tắm, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ ở Vân Nam một thời gian.”

Minh Trạm lên tiếng, “Để ta kỳ lưng cho ngươi.”

Ngụy Ninh đương nhiên sẽ không chịu thua, “Nếu thật sự rãnh rỗi thì ngươi có thể đi hiếu kính với phụ vương của mình, có lẽ hắn sẽ rất vui vẻ.”

Nay thân phận của Minh Trạm cao hơn trước rất nhiều, cũng không dễ dàng làm kẻ phong lưu mặt dày mày dạn, hắn chỉ nói thêm vài câu vô nghĩa rồi mới quyến luyến rời đi.

Vệ vương phi đang trò chuyện cùng Minh Phỉ.

Giống Minh Trạm lần đầu thành thân, tiểu Quận quân chết oan chết uổng, bị mang cái danh khắc thê. Kỳ thật Minh Trạm đỡ hơn một chút, dù sao luận về thân phận địa vị thì hắn vẫn còn hàng dãy danh gia vọng tộc muốn kết thân.

Minh Phỉ cũng gặp khốn cảnh giống Minh Trạm, chưa xuất giá mà toàn gia của hôn phu đều bị tịch biên tài sản rồi tống vào địa lao, so với Minh Trạm chỉ khắc một người thì Minh Phỉ là khắc cả nhà, lợi hại hơn nhiều.

Bất quá Minh Phỉ cũng không sao, cung kính thỉnh an Vệ vương phi.

Vệ vương phi chỉ hỏi vài câu liền cho Minh Phỉ cùng Ngụy phi trở về phòng mà trò chuyện.

Ngày hôm sau khi Minh Trạm thỉnh an thì Vệ vương phi lại hỏi, “Ngụy Tử Mẫn cũng đến đây à?”

“Dạ, chắc là trong chốc lát A Ninh sẽ đến thỉnh an mẫu thân.” Minh Trạm cười.

Vệ vương phi phất tay cho thị nữ lui ra, Minh Trạm có một chút kinh ngạc, chẳng lẽ có chuyện gì cần nói riêng với hắn hay sao, Vệ vương phi hỏi, “Ngươi vẫn còn nghĩ đến Ngụy Tử Mẫn sao?”

Minh Trạm gật đầu.

“Nghe nói ở bên ngoài ngươi thu nhận một hài tử nhà thương nhân à?” Khẩu khí của Vệ vương phi tương đối chắc chắn.

Minh Trạm kinh ngạc, bèn tán thưởng, “Mẫu thân thật sự là ru rú trong nhà mà biết chuyện thiên hạ.”

Vệ vương phi không bận tâm đến lời nịnh nọt của Minh Trạm, mỉm cười nói, “Vậy ngươi nên hiểu một đạo lý, với địa vị hiện tại của ngươi thì rất nhiều thứ đã dễ như trở bàn tay.”

Minh Trạm hiểu được ý của mẫu thân, bất quá vẫn có một chút do dự, “A Ninh khác với Sở Ngôn, nhi tử không muốn ép buộc hắn.”

“Thật sự là khờ khạo.” Trong đôi mắt bình thản của Vệ vương phi hàm chứa một chút buồn cười, nam hài nhi mềm lòng thật sự khiến người ta yêu thích không thôi, trong mắt của Vệ vương phi thì xem ra Minh Trạm không quá hiểu biết đối với quyền lợi của chính mình, mỉm cười nói với Minh trạm, “Có câu hoa khai kham chiết trực tu chiết. Minh Trạm, chiếm được chính là chiếm được, cho dù ngươi dùng thủ đoạn gì cũng vậy. Hắn ở bên cạnh ngươi đã quá mười mấy năm, thiên trường địa cửu, dù sao cũng sẽ cảm giác được ưu điểm của ngươi, sẽ động lòng đối với ngươi.” (Hoa khoe sắc phải bẻ liền tay)

“Nhưng, ngộ nhỡ hắn không động lòng thì sao?” Đối mặt với lời đề nghị dũng mãnh của mẫu thân, Minh Trạm tỏ ra da mặt dày mà nhỏ giọng nói, “Lòng tự trọng của A Ninh rất mạnh, nếu hắn thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành thì làm sao đây?”

“Là con người thì sẽ có nhược điểm sẽ có nhu cầu, cơ hội này rất khó, nếu ngươi bỏ qua lần này, khi Ngụy Tử Mẫn trở về đế đô thì tất nhiên sẽ được thăng chức, cơ hội để ngươi có được hắn lại càng bé nhỏ.” Vệ vương phi không vội không chậm mà phân tích.

“Nhưng nếu ta dùng thủ đoạn thì hắn sẽ ghi hận, đợi đến lúc trở về đế đô thì chắc chắn sẽ trả thù ta.”

Mặc dù giọng điệu của Vệ vương phi rất bình thản, bất quá trong ánh mắt có vài phần cao ngạo, “Thân phận của ngươi không cần để ý đến những chuyện vụn vặt như vậy.” Cho dù Minh Trạm thật sự làm gì Ngụy Ninh, nhưng với thân phận của hai người cùng với tuổi tác thì ai đúng ai sai vẫn còn phải tranh luận. Hơn nữa, theo như tính tình của Ngụy Tử Mẫn, khả năng run rẩy bỏ đi thật sự không tính là cao.

Minh Trạm có vài phần không can đảm, tiếp tục than thở, “Ta vẫn phải suy nghĩ một chút, tốt nhất là ngươi tình ta nguyện, chuyện này dùng vũ lực không tốt cho lắm.” Vệ vương phi không nói thêm nữa, rõ ràng là hết cách đối với lá gan con chuột nhắt của Minh Trạm rồi.

Vả lại, phẩm tính của Minh Trạm quả thật không tệ, mặc dù có khi giương nanh múa vuốt, nhìn rất hung hãn, nhưng quả thật là hắn chưa từng làm chuyện gì ti bỉ vô sỉ.

………