Đích Tử Nan Vi

Chương 110




Phượng Cảnh Nam lệnh cho Nội vụ cục ở Côn Minh Thành tu kiến phủ đệ, để cho trưởng tử, thứ tử và tam tử di dời.

Ba người nhi tử càng ngày càng lớn, cũng đã đại hôn, lại vì chuyện Minh Nghĩa phá hư hôn lễ của Minh Trạm, làm cho Phượng Cảnh Nam càng thêm hạ quyết tâm: Khác nhau đích thứ tôn ti, xem đích tử là chính thống.

Ngụy phi cầm khăn, ánh mắt sưng húp như quả đào, khóc lóc nói, “Thưở nhỏ bọn họ đã lớn lên bên cạnh thiếp, chưa từng có ngày nào rời xa, nay lại đi ra ngoài, mấy năm không gặp, thiếp làm sao có thể sống nổi cơ chứ.”

Phượng Cảnh Nam dở khóc dở cười, “Đúng là nữ nhân, làm sao mà mấy năm không gặp? Khi nào nàng muốn gặp bọn họ thì cứ nói một tiếng, truyền bọn họ đến đây là được. Con cái đều đã lớn, chẳng lẽ cứ chen chúc sống cùng một chỗ. Trước kia ta ở đế đô, hai mươi tuổi xuất cung dựng phủ đã là trễ. Ngoại trừ thái tử thì người nào có thể ở lâu trong cung.”

“Nàng có thể lưu bọn họ ở trong phủ, ngày sau Minh Trạm đại hôn sẽ kế thừa Vương vị, chẳng lẽ huynh đệ Minh Nghĩa lại ở trong Vương phủ, cùng đệ đệ sống chung một mái nhà.” Nói đến sau cùng, Phượng Cảnh Nam có thêm vài phần trịnh trọng và kiên quyết.

Nghe thấy mấy chữ Minh Trạm kế thừa vương vị thì Ngụy Phi lại càng thêm bi thương, nước mắt không ngừng tuôn rơi, khóc lóc nói, “Thì cũng phải chọn ra vài nô tài thỏa đáng một chút.”

“Phủ đệ của bọn họ cũng phải mất một thời gian mới xây xong, cứ chậm rãi lựa chọn nô tài cũng được.” Phượng Cảnh Nam thấy Ngụy phi thật sự thương tâm, bèn khuyên một câu, “Ở Vân Nam cũng chỉ là tạm thời, ngày sau bọn họ phải đến đế đô, có Tử Mẫn chiếu cố, nàng cứ yên tâm.”

Ngụy phi với đôi mắt ngấn lệ, nàng đã là mẫu thân của bốn đứa nhỏ, bất quá nhiều năm sống an nhàn sung sướng, bảo dưỡng thỏa đáng, lúc này rơi lệ vẫn có vài phần điềm đạm khả ái. Ngụy phi kín đáo oán một câu, “Cữu cữu thân hơn hay huynh đệ thân hơn, đương nhiên huynh đệ bọn họ phải trộng cậy vào thế tử điện hạ rồi.” Phượng Cảnh Nam nghe lời này, nhịn không được mà cau mày, “Ý của nàng là gì, Minh Trạm cũng không phải là người keo kiệt. Mấy năm nay Vương phi cũng đâu ủy khuất bạc đãi nàng, chẳng lẽ nàng còn nghi ngờ mẫu tử bọn họ hay sao?”

Nhiều năm cố gắng của Vệ vương phi rốt cục có hiệu quả.

Mặc dù với con mắt bắt bẻ của Phượng Cảnh Nam thì cũng cho rằng Vệ vương phi đã lo liệu Vương phủ nhiều năm qua, làm việc hào phóng, cho dù là đối với Ngụy phi cũng vậy, tuy Vệ vương phi không được sủng ái bằng Ngụy phi nhưng xử sự lại vô cùng công bằng, tất cả đãi ngộ của Ngụy phi đều rất đầy đủ.

Trong lòng của Ngụy phi rùng mình, vội vàng rơi lệ mà biện bạch, “Vương gia đừng nghĩ oan cho thiếp, ngài nghĩ lại đi, huynh đệ Minh Lễ sống yên ổn ở đế đô chẳng phải là vì thế tử hay sao? Thiếp tuy là phận nữ tử nhưng cũng hiểu được chỉ cần Trấn Nam Vương phủ an ổn thì huynh đệ Minh Lễ mới có thể an ổn.”

“Huynh đệ Minh Lễ ở tại đế đô, người ta chỉ nói, đây là huynh trưởng của thế tử, có ai lại nói đây là điệt tử của Thừa Ân Hầu đâu?”

“Thiếp nghĩ, vì thế tử đứng hàng nhỏ nhất, từ trước đến nay ít cùng huynh đệ Minh Lễ chơi đùa với nhau. Vương gia ngẫm lại đi, đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh, huynh đệ bọn họ phải thân cận nhiều một chút mới tốt.” (anh em cùng đánh hổ, cha con cùng ra trận)

Ngụy phi và Phượng Cảnh Nam ở chung nhiều năm, cũng có thể hiểu được một chút tính tình của Phượng Cảnh Nam, ôn hòa nhẹ giọng nói, “Thiếp không hiểu chuyện bên ngoài, chỉ là nghĩ trươc kia Tử Mẫn Tử Nghiêu tuy hay đùa giỡn nhưng tình cảm lại thân thiết hơn huynh đệ người ta một phần.”

Muốn bảo toàn tất cả hài tử của mình, đây là thiên tính của người làm phụ thân. Nhưng trong hoàng thất, loại suy nghĩ này quả thật có một chút xa xỉ, Phượng Cảnh Nam nghe vậy, sắc mặt thản nhiên, chỉ nói, “Nàng không cần quan tâm việc này, cứ dưỡng hảo thân mình là được.”

“Thiếp đã biết.”

Ngụy Phi nói mấy câu đó, rốt cục đã lọt vào tâm của Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Nam liền có ý để cho Minh Lễ Minh Liêm giúp Minh Trạm một tay.

Phượng Cảnh Nam vừa mở miệng đã dọa Minh Trạm nhảy dựng.

Hôm kia vừa muốn đuổi nhi tử ra ngoài sống độc lập, hôm nay vì sao lại muốn để Minh Lễ và Minh Liêm tham gia chuyện thuế muối.

Phượng Cảnh Nam nói với Minh Trạm, “Ta đã nghĩ lại, thuế muối liên lụy đến giao dịch trà mã, lại liên quan đến mậu dịch với Tây Tạng, nhiều vô số kể, vụn vặt đến cực điểm. Bên cạnh ngươi chỉ có mấy người Phạm Duy, làm sao mà đủ. Đả hổ thân huynh đệ, để cho hai người bọn họ đến giúp ngươi, chẳng phải là hợp lý hay sao?”

Minh Trạm lấy một ánh mắt thực quỷ dị nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, bây giờ hắn vẫn chưa thể phán đoán, Phượng Cảnh Nam suy nghĩ như thế nào, vì sao lại đưa ra đề nghị như vậy.

Phượng Cảnh Nam ngồi ở ghế chủ vị, Minh Trạm kéo chiếc ghế dưới mông về phía trước, cho đến khi tới trước mặt Phượng Cảnh Nam, hít thật sâu một hơi, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm Phượng Cảnh Nam, gần đến mức Phượng Cảnh Nam có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở ấm áp của Minh Trạm cùng với hương thơm thản nhiên trên người, còn có vẻ mặt đáng trách đang tìm tòi nghiên cứu, Phượng Cảnh Nam cau mày, đẩy Minh Trạm ra, “Làm càn, có chuyện thì cứ nói.”

“Hiện tại ta rất thiếu người.” Trong lòng của Minh Trạm đã có suy tính, hắn ngồi thẳng lưng, thành khẩn thắng thắn mà nói, “Thân phận của đại ca và tam ca rất có lực uy hiếp, đối với tình cảnh hiện tại của ta thì có thể giúp ích được một phần, chẳng qua ta không muốn mạo hiểm như vậy.”

“Lời này có ý gì? Nói rõ một chút.” Trực giác của Phượng Cảnh Nam cảm thấy Minh Trạm sẽ chẳng nói ra lời gì hay ho, sắc mặt liền trầm xuống trước.

“Chuyện này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, mặc dù giao dịch trà mã có lợi nhuận kếch xù, nhưng đám diêm thương cũng không dễ dàng buông ra mỏ muối trong tay.” Minh Trạm nói, “Thuế muối liên lụy đến nhiều lợi ích rất lớn, có tính nguy hiểm nhất định, phụ vương cũng biết tình cảm của ta và vài vị huynh trưởng cũng không sâu đậm.”

Phượng Cảnh Nam lại tối sầm mặt, Minh Trạm cười khẽ, “Đây cũng chẳng phải bí mật gì cả.” Sau đó lẳng lặng nhìn Phượng Cảnh Nam một cách ung dung trấn định.

“Vậy ý tứ của ngươi là vì tình cảm của các ngươi không sâu đậm, ngày sau không thể hợp tác, cả đời không qua lại với nhau hay sao?” Phượng Cảnh Nam suýt nữa đã phun ra lá phổi, chỉ đợi Minh Trạm gật đầu một cái thì sẽ lập tức phát tác.

Minh Trạm lắc đầu, “Bọn họ sẽ trở thành nhược điểm của ta.”

Phượng Cảnh Nam đang tràn ngập lửa giận muốn phát tác thì bỗng nhiên nghẹn đứng ngay cổ họng! Là hiểu biết của hắn có vấn đề hay là Minh Trạm không phải nói tiếng người, tại sao hắn lại nghe không rõ, trong chốc lát thì nói tình cảm không sâu đậm, nếu tình cảm không sâu đậm thì sinh tử của bọn họ có liên quan gì đến ngươi! Hoặc là huynh đệ Minh Lễ xảy ra vấn đề gì đó, làm cho Minh Trạm vui vẻ khi người khác gặp họa! Nếu Minh Trạm có suy nghĩ này thì Phượng Cảnh Nam cảm thấy rất bình thường. Lúc trước hắn hận Lệ thái tử đến mức chỉ muốn thái tử chết đi cho rãnh mắt!

Nhưng vì sao huynh đệ Minh Lễ lại trở thành nhược điểm của Minh Trạm?

Khi Phượng Cảnh Nam cơ hồ muốn bổ đầu của Minh Trạm ra để nghiên cứu trong não của tên tiểu tử này rốt cục đang suy nghĩ cái gì thì Minh Trạm đã bất đắc dĩ mở miệng giải thích, “Nếu bọn họ có chỗ nào không ổn hoặc là có gì nguy hiểm thì nhất định sẽ có người gây chia rẻ, chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt, ta không muốn gánh vác loại phiêu lưu này.” (không ngừng phỉ báng có thể hủy hoại một con người)

“Ý của ngươi là ta không có sức phán đoán chính xác, dễ dàng tin lời gièm pha, không phân rõ trắng đen đúng không?”

“Là ta không muốn gánh vác loại phiêu lưu này.” Minh Trạm nói, “Ta không có cách nào cam đoan sự an toàn của bọn họ, nhưng nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì ta lại bị liên can. Khi đó, cho dù phụ vương không trách ta nhưng chuyện như vậy sẽ làm ta hết đường chối cãi. Thậm chí mọi người sẽ suy đoán lung tung, ta phải gánh lấy tai tiếng không tốt đẹp gì mấy.”

Phượng Cảnh Nam không chỉ một lần cảm thấy hắn nên tránh giao tiếp với Minh Trạm, nếu không sẽ không thể sống thọ thêm hai mươi năm nữa.

Phượng Cảnh Nam nhịn xuống cảm giác muốn hộc máu, vừa cười lạnh vừa hỏi, “Ngươi cho rằng Minh Lễ và Minh Liêm sẽ có cái gì nguy hiểm?”

“Không biết.” Minh Trạm bỏ thêm một câu, “Bất quá nếu phụ vương cố ý để cho bọn họ tham dự thì khả năng nguy hiểm sẽ càng gia tăng.”

“Ngươi nói cái quái quỷ gì vậy!”

“Chuyện này chẳng phải rất rõ ràng hay sao? Sẽ có người công kích bọn họ để đạt đến mục đích đả kích ta.” Minh Trạm bình tĩnh nói, “Phụ vương không thích ta, cảm thấy ta không chịu nghe lời, lòng dạ cũng thâm sâu, đối với các huynh trưởng tràn đầy ác ý. Phụ vương luôn có thành kiến lớn với ta, một khi bọn họ gặp chuyện không may thì ta chắc chắn sẽ trở thành kẻ hiềm nghi đầu tiên. Cho dù có chứng cớ hay không thì vẫn ảnh hưởng đến quan hệ của ta và phụ vương.”

“Vậy ngươi cảm thấy hiện tại sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta hay sao?”

“Hiện tại phụ vương chỉ cảm thấy ta ích kỷ, ngộ nhỡ gặp chuyện không may thì ta sẽ phải gánh lấy cái danh càng thêm khó nghe hơn nữa.”

Cho dù Phượng Cảnh Nam châm chọc khiêu khích như thế nào thì Minh Trạm vẫn trấn định như trước, hắn bình tĩnh giao ra điều kiện, “Bọn họ có thể đến đây hỗ trợ, bất quá thị vệ bên cạnh bọn họ tốt nhất phải do phụ vương an bài. Ta cũng sẽ tận lực bảo đảm an toàn cho bọn họ, chẳng qua nếu có gì bất trắc thì ta sẽ không gánh vác trách nhiệm này.” Phượng Cảnh Nam đè áp cơn tức trong lòng, “Ngươi không làm chuyện đuối lý thì ai cần ngươi chịu trách nhiệm! Cái này phải bảo là ngươi có tật giật mình thì mới đúng!”

“Phụ vương chưa từng nghe nói hay sao, không bị người ta đố kị là vì tài trí bình thường. Hiện tại chuyện ta làm, còn có bản thân ta, không biết sẽ có bao nhiêu người hận ta nữa.” Minh Trạm thở dài, hỏi Phượng Cảnh Nam, “Phụ vương có biết ta bị áp lực nhiều như thế nào hay không? Nhắm mắt ngủ cũng không yên, tóc cũng bị rụng đầy cả ra. Phụ vương là phụ thân của ta, vì sao phụ vương lại không hề hỏi ta có gặp khó khăn gì hay không, có cần hỗ trợ gì hay không, thân thể của ta có khỏe hay không? Cứ bất công làm cho ta hoài nghi hình như mình là con rơi!”

Phượng Cảnh Nam vừa định mở miệng thì Minh Trạm đã lập tức thêm vào một câu, “Phụ vương không quan tâm đến ta hay sao?”

“Ngươi….đúng là không biết tốt xấu….” Phượng Cảnh Nam đột nhiên đứng dậy, đầu ngón tay chỉ về phía chóp mũi của Minh Trạm, hừ lạnh một tiếng rồi nhấc chân bỏ đi.

Minh Trạm nghiêng người tránh đường, thở dài nhẹ nhõm, tiễn Phượng Cảnh Nam đến cửa phòng, “Phụ vương đi thong thả.” Rốt cục cũng có thể tiễn bước lão ôn thần này.

Phượng Cảnh Nam ngứa ngáy trong lòng bàn tay, quay đầu liếc mắt nhìn Minh Trạm. Đôi mắt hơi nheo lại rồi chớp chớp, Minh Trạm mím môi, đừng bảo lão gia hỏa này sẽ thay đổi chủ ý chứ? Giương mắt nhìn lên trời, Minh Trạm nói một cách thân thiết, “Hình như trời muốn mua, Hà Ngọc, đem ô đến đây.”

Phượng Cảnh Nam giao tiếp với Minh Trạm không chỉ một hai lần, thậm chí bình thường Phượng Cảnh Nam vẫn luôn quan sát Minh Trạm, tỷ như, khi Minh Trạm khẩn trương thì lúc ấy sẽ mím môi, Phượng Cảnh Nam quan sát Minh Trạm từ trên xuống dưới một lượt, Minh Trạm cười cười.

Hà Ngọc ôm ô giấy dầu đến, Phượng Cảnh Nam bỗng nhiên nói, “Cũng sắp đến giờ ngọ, theo ta đi dùng bữa đi.”

“Ta còn chút chuyện phải xử lý, hiện tại vẫn còn sớm, không bằng chốc lát nữa ta đi thỉnh an phụ vương.”

Phượng Cảnh Nam nhếch môi cười cười, “Cứ từ từ mà làm cũng được, vẫn là bản thân quan trọng hơn, nhìn sắc mặt của ngươi hai ngày nay có một chút tiều tụy.” Trước mặt người bên ngoài, phụ tử hai người thường biểu lộ bộ dáng phụ từ tử hiếu. Phượng Cảnh Nam còn sờ sờ mặt Minh Trạm, nói thật lòng thì thiếu niên mười mấy tuổi cho dù có tiều tụy thì cũng chỉ có hạn, huống chi Minh Trạm từ đó đến nay vẫn luôn chú trọng giấc ngủ bổ dưỡng, sắc mặt thật sự mịn màng tươi mát, thời kỳ trưởng thành cũng chẳng tìm thấy một cái mụn nhỏ nào, da dẻ láng mượt, mặt búng ra sữa. Phượng Cảnh Nam thật sự nhéo một cái, chẳng cảm thấy thân mình của Minh Trạm có chỗ nào không khỏe cả?

“Có sao?” Minh Trạm sờ sờ mặt mình, mỉm cười cầm lấy bàn tay của Phượng Cảnh Nam đang sờ nắn mặt hắn, nói một cách hiểu chuyện, “Vì phụ vương quan tâm quá nên hóa loạn, ta thấy rất ổn mà.”

“Đi thôi.” Phượng Cảnh Nam đi phía trước, Minh Trạm đành phải đi theo, trong lòng thì thầm không biết lão già này lại muốn xuất ra chiêu gì.

Trấn Nam Vương là thổ hoàng đế nơi này, quy mô của Vương phủ cũng vượt xa dinh thự bình thường, nói là xa hoa cũng không quá, Phượng Cảnh Nam nhìn hoa thơm cỏ lạ trên đường, trong lòng cũng tiêu tán bớt lửa giận.

Minh Trạm đương nhiên không thích để Minh Lễ và Minh Liêm chia bớt bát cơm của mình, theo lời của Minh Trạm, đây không phải chuyện dễ dàng, có thể nói là rất gian nan, cũng có nghĩa một khi thành công sẽ đưa đến càng nhiều ích lợi cho Minh Trạm. Trước khi đến đó thì Phượng Cảnh Nam đã có tâm lý chuẩn bị, Minh Trạm sẽ không thích ý.

Ai cũng không muốn để người khác chia bát cơm của mình, huống chi là Minh Trạm.

Bất quá hình như mình đã phạm phải sai lầm gì đó. Phượng Cảnh Nam thầm mắng chửi Minh Trạm gian trá, cái tên chết tiệt này lại đánh trống lãng.

Phượng Cảnh Nam không vội không chậm mà đi, Minh Trạm nhẹ nhàng phân phó với Hà Ngọc, “Ngươi đi nói với tiểu Phạm, thời gian đàm luận chiều nay dời lại một canh giờ. Nếu mấy nhà bọn họ đã đợi sẵn thì giờ ngọ chuẩn bị mấy món ăn cho bọn họ, sau khi xong công việc ta sẽ quay lại.”

Xem ra tiểu tử này cũng không hoàn toàn thoái thác, nội tâm tức giận của Phượng Cảnh Nam hơi tiêu tán một chút.

Phượng Cảnh Nam biết mấy ngày nay Minh Trạm thường xuyên tìm thương nhân đàm phán, nhịn không được mà nhắc nhở hắn, “Chỉ cần nghe sơ xài lời nói của đám thương nhân này thôi, đừng để bọn họ dắt mũi. Giờ ngọ không rảnh thì bảo bọn họ quay về, sáng mai lại đến, ngươi thật sự hào phóng, còn lo ăn uống cho bọn họ nữa sao?”

Minh Trạm mỉm cười trêu chọc, “Phụ vương đang xót bạc à?”

“Hàm hồ.” Phượng Cảnh Nam bước đi vài bước rồi quay đầu nhìn Minh Trạm một cái, “Trà mã nhượng ra ngoài, Vương phủ sẽ tổn thất không nhỏ, dựa vào việc nộp thuế của ngươi có thể thu về đủ hay không?”

“Hiện tại chỉ tuyển hai nhà diêm thương mà thôi, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không cần Vương phủ buông tay tất cả giao dịch trà mã hiện hành.” Minh Trạm nói, “Cho dù Vương phủ của chúng ta hay là diêm thương thì đều cần một thời gian tương đối để thích ứng.”

Xem như rất thận trọng, Phượng Cảnh Nam thầm gật đầu trong lòng, hỏi Minh Trạm, “Đã nghĩ ra sẽ chọn hai nhà diêm thương nào hay chưa?”

“Không cần vội.” Minh Trạm nhìn Phượng Cảnh Nam một cái, hỏi một cách nhạy bén, “Phụ vương có gì cần chỉ thị hay sao?” Phượng Cảnh Nam cười một cái, lúc ngốc thì quá ngốc, lúc thông minh thì quá thông minh, khoát tay nói, “Chuyện này nếu đã giao cho ngươi thì đương nhiên để ngươi xử lý, chỉ cần đừng gây ra phiền phức gì là được.”

“Phiền phức?” Minh Trạm nhướng mày, “Phụ vương nói về phương diện nào?”

“Thuế ngân sang năm không thể ít hơn năm rồi.”

“Nếu nhiều hơn thì phụ vương sẽ chia cho ta à?”

Đây là lần đầu tiên Phượng Cảnh Nam nghe thấy cách nói như vậy, thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này hám tài đến phát điên rồi sao? Bởi vì người nói những lời này là Minh Trạm cho nên Phượng Cảnh Nam vẫn nhẫn nại mà nói một câu, “Đây đều là bạc của Vương phủ, ngươi là thế tử của Vương phủ, là người thừa kế, ngươi còn muốn bạc để làm gì?” Hiện tại còn dám ngửa tay đòi bạc, bước tiếp theo có phải ngươi muốn phủ, muốn đất, muốn người…muốn sống riêng một mình đúng không!

“Phụ vương từ trước đến nay đều thưởng phạt phân minh mà!” Vẻ mặt của Minh Trạm lộ ra một loại xảo quyệt, “Ta nhìn trúng một biệt viện.”

“Nói đi.”

“Hành cung ở phía nam cũng không tệ.” Minh Trạm có công phu sư tử ngoạm, há mồm liền đòi nơi mà Phượng Cảnh Nam thích nhất, “Chờ chuyện này làm xong, ta muốn dọn đến hành cung ở phía nam. Phụ vương thấy đó, các ca ca đều dọn ra ngoài, tỷ muội cũng xuất giá, ta cũng phải học tự lập, thỉnh thoảng ra ngoài ở một thời gian cũng tốt.”

Nếu không phải hiện tại đang là ban ngày ban mặt, hơn nữa còn đang ở bên ngoài thì Phượng Cảnh Nam thật sự muốn trực tiếp dùng bạo lực để giải quyết Minh Trạm, đi được vài bước, Phượng Cảnh Nam cất lên giọng nói xót xa, “Ngươi có biết thái tử dọn ra đông cung có nghĩa là gì hay không?”

“Chỉ là thỉnh thoảng ra ngoài ở vài ngày mà thôi.” Minh Trạm nhẹ nhàng cười cười, “Phụ vương cũng thường đến hành cung nghỉ ngơi mà.”

“Nói rất đúng, ngươi ở hành cung vậy về sau ta ở chỗ nào?” Phượng Cảnh Nam đương nhiên không chỉ có một hành cung, mặc dù chỗ này hắn ưa thích nhưng cũng chỉ là một biệt viện mà thôi. Chẳng qua Minh Trạm muốn dọn ra ngoài cũng không phải hảo ý gì.

“Chúng ta còn phân chia rõ ràng như vậy hay sao, của ta chẳng phải của phụ vương à? Của phụ vương cũng là của ta. Ta chỉ sợ phụ vương tiếc của, không muốn ta ở hành cung, thuận miệng nhắc đến, vậy mà ngài lại nghĩ trật đi đâu vậy.” Minh Trạm nheo mắt cười, “Rốt cục có được hay không, phụ vương cho ta một câu trả lời chắc chắn đi!”

Phượng Cảnh Nam giẫm lên những hòn đá cuội dưới chân, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu, hắn dám lấy tánh mạng đảm bảo, chỉ cần hắn gật đầu thì Minh Trạm sẽ lan truyền tin tức Phụ vương ban cho hành cung khắp tứ phía, lời kia vừa thốt lên, giống như tát nước ra ngoài, không thể thu lại.

Còn nữa, Minh Trạm nói chuyện thường quanh co lòng vòng, đây cũng không riêng gì là chuyện hành cung. Minh Trạm dọn ra ngoài, tất nhiên sẽ làm cho quan hệ với Phượng Cảnh Nam càng thêm lãnh đạm. Mà tình hình hiện tại là Minh Trạm đã danh chính ngôn thuận làm người kế thừa Vương vị, Phượng Cảnh Nam đương nhiên rất coi trọng huynh đệ Minh Lễ, bất quá thân phận của Minh Trạm quá nặng, thế tử dọn khỏi Vương phủ cũng chẳng phải điềm lành.

Nhưng mà nếu Phượng Cảnh Nam từ chối thì được thôi, chốc lát nữa ngươi đừng mở miệng nói với ta chuyện Minh Lễ và Minh Liêm nữa, Minh Trạm sẽ bắt lấy điểm này mà khóc lóc om sòm, nói năng lung tung càn quấy.

Phượng Cảnh Nam quay lại rồi vỗ vỗ vai của Minh Trạm, sau đó im lặng rồi tiếp tục bước đi.

“Không đồng ý cũng không sao. Chúng ta với nhau cả mà, đừng lo.” Minh Trạm cười hì hì đi theo, ôm lấy cánh tay của Phượng Cảnh Nam, vui vẻ hỏi, “Ngọ thiện ăn món gì?”

Phượng Cảnh Nam bị hắn làm cho sởn da gà, muốn rút tay ra, kết quả là bị Minh Trạm túm quá chặt, Phượng Cảnh Nam không thể rút ra, Minh Trạm lại nhiệt tình nói, “Hôm kia có người cho ta mấy củ nhân sâm, ta đang định hiếu kính phụ vương, dùng hầm canh tẩm bổ thân mình.”

Minh Trạm lo lắng cho Phượng Cảnh Nam một cách ân cần, làm cho Phượng Cảnh Nam không thể không nhớ đến một câu ngạn ngữ: Vô sự mà ân cần, không phải gian tức là đạo.

Phượng Cảnh Nam bị Minh Trạm quấy rối phiền phức, vừa đến phòng thì lập tức phái người châm trà thưởng cho Minh Trạm một tách, ngăn cản cái miệng lắm lời của hắn lại.

Tâm tình của Minh Trạm hoàn toàn có thể hình dung là đang bay lên thiên đàng, một tòa biệt viện mà cũng luyến tiếc, Phượng Cảnh Nam đối với huynh đệ Minh Lễ chẳng hơn gì thứ này.

Trong chốc lát Hà Ngọc mang đến một hộp gỗ được điêu khắc tinh tế, Minh Trạm tiếp nhận, mở ra cho Phượng Cảnh Nam xem, “Tất cả đều là nhân sâm hơn trăm năm, không tệ đâu phụ vương.”

Phượng Cảnh Nam liếc mắt một cái rồi nhắm mắt lại, “Nhân sâm đúng là nhân sâm tốt, chẳng qua cái hộp thật bình thường.” Xem ra tiểu tử này nhận không ít thứ tốt nha.

“À.” Minh Trạm có một chút ngượng ngùng, “Cái này, trước đó có đưa đến cùng một cái hộp không thích hợp, nạm vàng khảm ngọc, lộ ra vài phần thô thiển, không phù hợp với thẩm mỹ của phụ vương, vì vậy mới đổi hộp khác cho phụ vương.”

Phượng Cảnh Nam lạnh lùng hừ một tiếng, “Chắc là nhìn đáng giá nên mới giấu diếm phải không?”

“Làm gì có, phụ vương nghĩ đi đâu vậy?”

“Ngươi là ta sinh ra, làm sao mà ta không hiểu ngươi cho được? Bản mặt hám tài.” Phượng Cảnh Nam có vẻ chướng mắt với bộ dáng đầu cơ trục lợi của Minh Trạm.

Minh Trạm tiếp tục lắm lời, “Phụ vương có thể sinh ra ta sao? Là người đích thân sinh ra ta sao?” Tay đã định cởi ra y khấu trên cổ, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, “Nóng nực quá, chắc là muốn mưa.”

“Lỗ mãng.” Phượng Cảnh Nam mắng một câu, đưa tay cột lại y khấu cho Minh Trạm, “Chẳng ra thể thống gì cả.”

“Có ai nhìn thấy đâu.” Minh Trạm nói thầm, Phượng Cảnh Nam sinh trong hoàng thất, thuở nhỏ đã được huấn luyện với lễ nghi khắc nghiệt, y quan chỉnh tề là điều cơ bản nhất, có một lần vào buổi tối hắn nhìn thấy Minh Trạm ở trong hoa viên mặc đoản y đoản khố hóng mát, trận đó hắn đã mắng Minh Trạm cả nửa tháng.

Phượng Cảnh Nam phái người đưa vài tảng băng đến, hành vi kế tiếp của Phượng Cảnh Nam thật sự làm cho Minh Trạm cảm thấy buồn nôn. Hắn bắt đầu hỏi những chuyện mấy ngày nay của Minh Trạm, mãi cho đến ngọ thiện thì mới tạm dừng lại.

Minh Trạm phải nhịn cười, Phượng Cảnh Nam gắp một miếng rau trộn măng tay vào trong bát của Minh Trạm, Minh Trạm xì cười, ôm bát run run cả buổi, xoa bụng nói, “Ta đã nói rồi, phụ vương cứ yên tâm đi.”

“Như vậy sao được, ngươi là người thành thật, miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng tất nhiên là lo lắng.” Phượng Cảnh Nam rất để ý lời nói của Minh Trạm, ôn hòa nói với Minh Trạm, “Có một số việc cũng là do ta không cân nhắc đầy đủ. Dù sao đây cũng là lần đầu ngươi làm đương sai, vì ngươi làm việc thỏa đáng cho nên ta cũng không cần hoài nghi. Hôm nay mới biết hóa ra ngươi chịu áp lực lớn như vậy, trong chốc lát dùng xong bữa thì hảo hảo nghỉ ngơi, gọi ngự y đến bắt mạch cho ngươi, kê một chút thuốc bổ.”

Minh Trạm cười he he vài tiếng, “Ta chỉ oán trách vài câu mà thôi.”

“À, vậy là trong lòng còn oán khí à.”

Minh Trạm nhìn Phượng Cảnh Nam một cái, tự mình cầm đùi gà hầm tiêu mà ăn, “Phụ vương không nghe nói câu này hay sao, hài tử biết khóc sẽ có sữa bú, hơn nữa có ai mà không muốn trở thành người quan trọng nhất trong mắt của phụ thân mình.”

Phượng Cảnh Nam nghe xong lời này, trong lòng có một chút hương vị, đảo mắt nhìn món ăn trong tay của Minh Trạm, cau mày một chút, nhịn xuống một câu chưa nói. Cũng không biết Minh Trạm làm ra món này từ đâu, cực kỳ thích ăn, đám hạ nhân tranh nhau nịnh bợ lấy lòng, cho nên mỗi lần Minh Trạm dùng bữa, Phượng Cảnh Nam đều nhìn thấy mấy món này.

“Phân phó trù phòng tiềm canh cho ngươi, đừng ăn mấy món cay nhiều quá.”

Minh Trạm cười cười, xem ra Phượng Cảnh Nam đã sớm chuẩn bị, ngay cả canh cũng tiềm rất tốt, ngoài miệng vẫn nói như trước, “Trời nóng như vậy, không cần húp canh nhiều quá, uống bát canh ô mai ướp lạnh cũng đủ rồi.”

Phượng Cảnh Nam thầm hận trong lòng, lão tử mặc kệ ngươi thì ngươi đi oán giận, quan tâm ngươi thì lại không biết cảm kích, đúng là bẩm sinh thích bị ăn đòn mà. Không bận tâm đến lời nói của Minh Trạm, Phượng Cảnh Nam trực tiếp nói, “Ta nghe nói Chu gia không phái người đến đây….”

“Cũng không phải, đại chưởng quỹ của nhà hắn có đến, chỉ là ta không muốn gặp mà thôi.” Minh Trạm cười, “Sinh ý vốn là chuyện ta tình ngươi nguyện, vội vàng hấp tấp thì mua bán còn ý tứ gì nữa? Ta nghe nói lúc trước Chu gia cũng lập được một chút công lao, dù sao cũng phải lưu một chút mặt mũi cho bọn họ, miễn cho có người nói Phượng gia chúng ta không niệm tình cũ, phụ vương thấy ta xử trí như vậy có được hay không?”

Ở cổ đại, thương nhân xếp hạng thấp nhất.

Đối với việc Chu gia chậm trễ, mặc dù trong lòng của Phượng Cảnh Nam không thoải mái, nhưng lại cảm thấy Minh Trạm làm việc rất thuận buồm xuôi gió, cho nên vẫn không nhúng tay.

“Làm chuyện gì cũng vậy, vừa đấm vừa xoa, lạc mềm buộc chặt, sẽ tạo ấn tượng tốt cho người ta. Nếu quá cứng rắn sẽ bị miệng đời bình phẩm, chuyện gì cũng phải đúng mực, ngươi phải học được điều này.” Phượng Cảnh nam chỉ điểm cho Minh Trạm.

“Dạ, ta sẽ chú ý.” Minh Trạm dùng giọng điệu hơi ngượng ngùng và có lỗi, khiêm tốn ca ngợi bản thân một trận, “Chẳng qua ngài cũng biết ta trước nay luôn mềm lòng, làm mặt trắng thì được chứ giả mặt đen thì giả thế nào cũng chẳng giống.”

Nghe lời này, những món ăn trong bụng của Phượng Cảnh Nam bắt đầu muốn trồi lên cổ họng, suýt nữa đã nôn mửa. Có thể nói ra câu này chứng tỏ trình độ da mặt dày của Minh Trạm đã tu luyện đến hàng thượng đẳng, giao tiếp với một kẻ không biết xấu hổ thì ắt hẳn đám thương nhân cũng phải lao tâm khổ trí lắm đây.

……..

P/S: Tưởng tượng cái cảnh bé Trạm mặc áo ba lỗ + quần đùi đứng hóng mát để bác Nam bắt gặp thật là khó đỡ =))