Đích Tử Nan Vi

Chương 109: Thương nhân




Hành trình về Vân Nam cũng không tính là chậm, sau hai mươi ngày, đoàn người rốt cục đã đến Trấn Nam Vương phủ.

Minh Lễ dẫn dắt quan viên ra ngoại ô nghênh đón, đương nhiên không tránh khỏi một màn thỉnh an. Tiếp theo Phượng Cảnh Nam triệu kiến vài quan viên để hỏi thăm tình hình chính sự, sau đó là ban thưởng, tất cả đều vui mừng.

Chu Tử Chính là người bận rộn nhất thiên hạ, không có thời gian rãnh rỗi, thân thích liên tục tới nhà tặng lễ, nói trong nói ngoại đều liên quan đến chuyện thuế muối.

“Thúc thúc, sinh thần của Vương phi sắp đến, các trưởng bối trong nhà muốn chuẩn bị một chút lễ mọn mừng sinh thần của Vương phi, chẳng qua chúng ta thân phận thấp hèn, không có phúc thỉnh an Vương phi.” Chu Lý Minh đang cầm ấm trà, khom người rót trà, cười nói, “Có thể nhờ thúc thúc mang đến hiếu kính Vương phi được hay không.”

Chu Tử Chính mặc sam y màu lam, ngồi thẳng lưng, mỉm cười tiếp nhận tách trà, đôi mắt xoay chuyển, nhìn về phía Chu Lý Minh, “Ngươi nha.” Ngâm nga một tiếng, uống một ngụm trà, chập chập môi, nhìn Chu Lý Minh một lúc lâu rồi chỉ vào chiếc ghế bằng gỗ lim ở bên cạnh, đợi Chu Lý Minh an tọa thì mới nói, “Hiếu kính Vương phi là giả, muốn lấy lòng thế tử mới là thật, đúng không?”

Chu Lý Minh là nhi tử gia chủ nhà Chu gia, Chu Lý Minh là điệt tử của Chu Tử Chính, sinh trong gia đình phú quý, trên mặt có vài phần trầm ổn, mỉm cười nói, “Đời đời đều dựa vào mỏ muối mà sống, từ lúc tin tức cải cách thuế muối lan ra, hai tháng nay phụ thân của điệt nhi chẳng có đêm nào được ngủ yên lành, cũng chẳng thiết ăn uống.”

“Ta chỉ nghe nói thế tử là người rất thể diện. Chúng ta cũng không thể yên lòng, chờ thúc thúc trở về cho chúng ta chủ ý.” Chu Lý Minh kể khổ, trà mã giao dịch cho dù lợi lớn nhưng bọn họ không quen thuộc với giao dịch này, ai lại muốn mạo hiểm bỏ gần cầu xa cơ chứ?

Chu Tử Chính ngắm nghía miếng ngọc dương chi được treo bên thắt lưng, sau một lúc lâu mới nói “Ngươi cũng biết thế tử chưa bao giờ làm sai chuyện gì, đây là lần đầu tiên hắn đảm nhận loại đại sự như vậy. Tuyệt đối không thể thất bại, cho nên thuế muối tất nhiên phải cải cách.”

“Thúc thúc.” Chu Lý Minh do dự một hồi lâu, bèn tiến đến trước mặt Chu Tử Chính, nhìn chằm chằm vào mắt của Chu Tử Chính, nhẹ giọng nói, “Huynh đệ đại công tử đâu, nghe nói Vương gia sủng ái nhất chính là Ngụy phi nương nương, thân mẫu của đại công tử, lúc trước chúng ta cũng hiếu kính rất nhiều mà.”

“Mau câm miệng của ngươi lại!” Chu Tử Chính quát khẽ, “Ngươi không muốn sống nữa hay sao!”

Chu Lý Minh tỏ ra ngượng ngùng.

Chu Tử Chính thấp giọng nói, “Ngươi cứ an tâm đi. Thế tử được triều đình sắc phong, là người thừa kế chính thứ. Hắn rất được Hoàng thượng ưa thích, xuất thân lại cao quý, Vương gia chỉ có một mình hắn là đích tử, không lập hắn làm thế tử thì còn có thể lập ai?”

“Ngụy phi nương nương cho dù được sủng ái nhưng cũng chỉ là trắc phi. Thế tử cũng không có chỗ nào thất đức, làm sao lại có đạo lý không lập đích tử mà lại lập thứ tử?” Chu Tử Chính liếc mắt nhìn điệt tử một cái, “Về sau tránh xa đại công tử một chút, cũng không phải vì lợi thế của chúng ta mà là để tránh cho đại công tử rước họa.”

“Chuyện thuế muối, thế tử đã sớm nói, mười một mỏ muối chỉ chọn hai nơi để cải cách.” Chu Tử Chính nói, “Về phần cải cách thuế muối, diêm thương các ngươi chọn ra vài đại biểu, thế tử sẽ đích thân gặp các ngươi, lắng nghe ý kiến của các ngươi.”

“Thật ư?” Chu Lý Minh vui vẻ, khó có thể tin tưởng, thân phận thế tử rất cao quý, làm sao có thể ngồi cùng đám thương nhân như bọn họ mà nói chuyện?

“Đương nhiên là thật.” Chu Tử Chính than thở, “Ta cũng không ngờ, bất quá các ngươi phải có tâm lý chuẩn bị, thế tử cũng không phải kẻ hồ đồ, chiêu trò của các ngươi vẫn chưa đủ qua mặt hắn đâu. Đừng múa rìu qua mắt thợ nữa.”

“Dạ.” Chu Lý Minh cất tiếng, “Để điệt nhi viết thư cho khoai mã đưa về quê, dù sao cũng phải thỉnh phụ thân đại nhân đến đây một chuyến.” Chà xát hai tay, vui sướng nói, “Có thể gặp mặt thế tử, cho dù mệt một chút nhưng chúng ta vẫn rất nguyện ý.”

Chỉ cần có cơ hội gặp mặt thì sẽ có khả năng đàm phán với Minh Trạm. Còn nữa, thái độ của Minh Trạm đối với thương nhân ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển trong việc buôn bán ở Vân Nam. Bọn họ buôn bán lớn, thà rằng mất đi một chút lợi ích, nhưng lại đạt được hảo cảm của Vương phủ.

Chu Lý Minh tính toán chuẩn bị một chút lễ vật, vừa cười vừa hỏi, “Thúc thúc, nghe nói công tử của Phạm đại nhân là người được trọng dụng nhất bên cạnh thế tử, thúc thúc xem thử, chúng ta có nên cùng Phạm công tử….”

“Lễ nhiều thì người ta cũng không trách, ngươi xem rồi tự tính toán đi.”

“Thúc thúc, còn có một chuyện, Chu gia….” Liếc mắt nhìn sắc mặt của Chu Tử Chính một cái, Chu Lý Minh cẩn thận nói, “Chu gia đại khái là không muốn thuế muối bị cải cách.”

Chu Tử Chính cười lạnh, “Một mình nhà hắn độc bá hai mỏ muối, một diêm quặng, ác bá một vùng, chẳng qua năm đó giúp đỡ Vương gia bình định Miến Điện mà lập công thôi. Hắn muốn làm gì thì mặc kệ hắn, Chu gia của chúng ta cũng không phụ thuộc vào Chu gia của hắn. Cũng không cần phải nể mặt Chu gia của hắn.”

Lực lượng của thương nhân đúng là trải rộng khắp nơi, chỉ trong ngắn ngủi nửa tháng mà vốn riêng của đám người Phạm Duy đã đầy hơn một phần.

Bọn họ nhận lễ vật muốn mỏi cả tay.

Minh Trạm đã sớm nói, không cần khách khí, người ta đưa thì các ngươi cứ việc nhận.

Phạm Duy đã sớm ghi chép chi tiết những lễ vật, thứ gì của nhà ai đưa đến, đưa đến bao nhiêu, nhờ vào đó mà Minh Trạm phán đoán tiêu chuẩn tài lực của các nhà.

Minh Trạm cũng chưa lập tức triệu kiến đám diêm thương thì Lâm Trung Lương của Nội vụ cục đã tìm Minh Trạm kể khổ, “Nội vụ cục quản lý giao dịch trà mã đã rất nhiều năm, trước kia đều là trà thương từ Lưu gia, Phương gia cung cấp cho Vương phủ quản lý, bọn họ xem như đắc lực lại kính cẩn, cũng đã làm lâu năm, kinh nghiệm phong phú. Nghe nói thế tử cố ý đem lợi ích của giao dịch trà mã nhường cho diêm thương thì bọn họ đều rất lo lắng, tìm thuộc hạ vài lần, ngóng trông được dốc sức làm trâu làm ngựa cho thế tử.”

“Ta không có ý đoạt lấy bát cơm của bọn họ.” Minh Trạm mở ra một tờ công văn, ôn hòa nói, “Một khi thị trường giao dịch trà mã được mở ra, gộp hai nhà bọn họ lại cũng không thể ăn hết thị trường lớn như vậy. Đương nhiên phải để những nhà khác tham gia, bọn họ làm việc cho Vương phủ nhiều năm, ta sẽ không bạc đãi bọn họ.”

Lâm Trung Lương nghe nói như thế thì mới an tâm, khiêm tốn nói, “Dạ, thuộc hạ sẽ báo lại với bọn họ một tiếng, nếu bọn họ biết thế tử quan tâm đến bọn họ như thế thì chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích thế tử.”

“Ừm, ngày mai buổi tối có thời gian rãnh rỗi, ta thiết yến ở Phương hoa viện, thỉnh hai nhà bọn họ đến đây uống rượu, ngươi đi nói một tiếng đi.” Minh Trạm thuận miệng phân phó, “Tiểu Phạm, ngươi an bài thời gian cụ thể đi. Sau đó bảo Hà Ngọc chuẩn bị tiệc rượu.”

Phạm Duy dạ một tiếng.

Lâm Trung Lương mừng rỡ, sau khi tạ ơn thì liền cáo lui.

Tin tức Minh Trạm vừa hồi phủ đã triệu kiến thương nhân nhanh chóng truyền khắp Vân Nam.

Hơn nữa, không giống như mọi người đã phỏng đoán, Minh Trạm không triệu kiến diêm thương trước mà lại là trà thương.

Tin tức này làm cho các nhóm diêm thương ở Côn Minh đang đợi tin càng thêm chắc chắn Vương phủ xác thực cố ý giao ra lợi ích của trà mã cho thương nhân, tâm tư vốn đang lưỡng lự nhất thời đều trở nên rục rịch.

Trà thương Lưu gia và Phương gia lại hận không thể chặt đứt nguồn cung cấp trà mã, làm sao có thể nguyện ý cùng đám diêm thương tài đại khí thô chia bát cơm cho được, hai lão nhân đã quá tuổi lục tuần cả đêm mất ngủ, không biết lẩm nhẩm bao nhiêu chủ ý, vừa đến giờ đã thay xiêm y, ngồi xe ngựa đến Trấn Nam Vương phủ dự tiệc.

Yến tiệc của Minh Trạm không phong phú như trong tưởng tượng, trước mặt mỗi người đặt bốn đĩa hoa quả tươi và bốn đĩa hoa quả khô cùng một tách trà xanh mà thôi.

Bất quá bản thân Minh Trạm lại trẻ tuổi hơn so với trong tưởng tượng, hắn mặc một bộ y bào màu thiên lam, tóc được búi sau đầu, không đội mão, trẻ tuổi đến mức làm cho người ta sửng sốt.

Minh Trạm chống một khuỷu tay lên bàn, nhàn nhã ngồi, “Ta biết các ngươi cũng không phải đến đây để dùng bữa, không bằng chúng ta bàn luận sự tình trước, sau đó các ngươi cũng sẽ có tâm tình mà dùng bữa.”

Mấy người bọn họ đều cất tiếng cười tán thành.

Vài lần tiếp xúc, Lâm Trung Lương thấy Minh Trạm bình dị gần gũi, bèn đánh bạo mà cười nói, “Từ lúc thuộc hạ nói với bọn họ rằng thế tử muốn gặp bọn họ thì cả đêm hôm qua bọn họ đều kích động đến mất ngủ.”

Minh Trạm đảo mắt qua hai lão nhân, cười nói, “Các ngươi cũng biết tình hình hiện nay, trước kia chúng ta dùng lá trà trao đổi ngựa với người Tây Tạng, giao dịch này là do Vương phủ ra mặt, lấy danh nghĩa của Vương phủ mà giao dịch với người của Tây Tạng. Nay ý tứ của phụ vương chính là mở thị trường giao dịch tự do ở Tây Tạng, những mặt hàng giao dịch bao gồm trà, ngựa, đến đồ dùng hằng ngày như đồ sứ, tơ lụa, ngọc thạch, tất cả đều do thương nhân giao dịch. Hạng mục chi tiết sẽ do Vương phủ quyết định bằng công văn cụ thể.

Hai vị gia chủ của Lưu gia và Phương gia nhịn không được mà run sợ một lúc, bàn tay cầm tách trà cũng nhịn không được mà nhẹ nhàng run lên, kiềm chế kích động trong lòng, hai nhà Lưu Phương nhìn nhau, trong lòng lại có vài phần do dự, đây cũng không phải là việc nhỏ, thế tử có thể làm chủ được hay sao?”

Lưu gia Lưu Đại Dụng thong thả đứng dậy, kính cẩn nói, “Thế tử thiên tuế, chuyện này thật sự….thật sự là….” Chớp mắt một chút, Lưu Đại Dụng mới run rẩy nói, “Thảo dân thật sự không thể nào tin tưởng…”

“Ngươi có thể tin tưởng.” Minh Trạm lẳng lặng nói, “Nếu ta đã dám nói lời này thì tất nhiên là thật.”

“Dạ, dạ, là thảo dân, thảo dân cao hứng….nên nói năng lộn xộn ạ….” Lão hồ ly giả vờ hồ đồ, nhưng trong lòng lại có một chút an tâm, lúc này hắn cũng hiểu được nếu dựa vào hai nhà bọn họ thì tuyệt đối không thể nuốt nổi thị trường này, bèn hỏi, “Việc này là đại sự, chúng thảo dân kinh doanh lá trà nhiều năm, thật ra cũng biết một ít đối với chuyện này. Thế tử có chuyện gì thì cứ hỏi, thảo dân sẽ dốc hết sức lực để phục vụ?”

Gia chủ Phươn gia là Phương Duy cũng bày tỏ lòng trung thành của mình.

Minh Trạm gật đầu, “Các ngươi từng trải nhiều năm, trước kia Tây Tạng thiếu trà, chúng ta cùng Tây Tạng lấy trà đổi ngựa, bình thường khoản ba mươi cân thì có thể đổi một con tuấn mã, đây là món lãi kếch xù. Nếu thị trường được mở ra thì lá trà nhất định sẽ bị giảm giá trị ở một trình độ nhất định nào đó. Các ngươi so sánh một chút giá cả đối với giao dịch trà mã cùng Vương phủ, phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Hai người đều quên đi gánh nặng trong đầu, cùng nhau gật đầu, “Dạ, thảo dân hiểu được. Ngày sau cũng không chỉ hai nhà thảo dân cùng người Tây Tạng mua ngựa, chẳng qua giá cả tốt nhất của trà mã phải được khống chế ở mức độ nhất định. Dù sao thì vẫn cần thế tử định giá, chúng thảo dân có được lòng tin thì buôn bán cũng sẽ an tâm hơn.”

“Đây là vấn đề mà chúng ta phải đàm phán với người Tây Tạng, các ngươi là người trong nghề, do đó phải cung cấp cho ta số liệu đáng tin cậy, sau đó Vương phủ sẽ đàm phán với người Tây Tạng, giành lấy lợi ích lớn nhất cho các ngươi.” Minh Trạm trấn tĩnh nói, “Các ngươi phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Ta thường nghe nói một câu, lãi ít tiêu thụ mạnh. Các ngươi thảo luận ra một cái giá, cái giá này còn phải thương nghị với đế đô, cuối cùng chúng ta sẽ cùng người Tây Tạng định giá.”

“Cái giá cuối cùng sẽ đưa các ngươi tham khảo, coi đây là thước đo mà tiến hành sinh ý.”

Hai lão nhân có thể vạch ra tiền cảnh tốt đẹp theo như lời của Minh Trạm, lúc này cho dù Minh Trạm bảo mặt trời hình vuông, cục than màu trắng thì e rằng hai người này cũng sẽ không phản bác mà cứ liên tục nói, “Dạ, thế tử nói cực kỳ đúng.”

Hai lão nhân Lưu Phương tuy chỉ uống hai tách trà nhưng lại cảm thấy hai tách trà này có thể sánh bằng quỳnh tương ngọc dịch của Ngọc hoàng đại đế, có công hiệu kéo dài tuổi thọ.

Cả hai người trở về đều truyền lại đại ý trong lời nói của Minh Trạm khiến cho toàn bộ Vân Quý hai tỉnh đều trở nên sôi trào.

Mở ra mậu dịch nơi biên ải, tin tức này làm cho thương nhân hai tỉnh Vân Quý hận không thể lập bài vị trường sinh cho Minh Trạm, mỗi ngày thấp ba nén hương thơm ngát mà cung phụng.

Thậm chí thương nhân đế đô cũng bắt đầu cố ý hỏi thăm tin tức nội bộ, không biết đế đô có ý định này hay không. Bất quá đế đô phong phú nhiều thứ, cơ hội phát tài nhiều, bọn họ cũng không quá hứng thú đối với chuyện mậu dịch ở biên ải với Tây Tạng, ngược lại, bọn họ quan tâm đến việc cải cách thuế muối ở Vân Nam có lan đến thuế muối ở đế đô hay không.

Chuyện ở đế đô tạm thời không cần đề cập quá nhiều.

Minh Trạm lại gặp phải một chuyện phiền phức mới.

Vân Quý có nhiều thổ binh, năm đó Trấn Nam Vương đời đầu tự phong vương, đương nhiên là dẹp loạn đám thổ binh ở nơi này. Hơn nữa cả thế hệ bình định phân hóa đất đai, nay thổ binh của Vân Quý đã không thể sánh bằng năm xưa, bất quá vẫn có thế lực trong phạm vi nhất định.

Tỷ như Chu gia của Chu Tử Chính là đầu lĩnh thổ sĩ gia nhập Vương phủ làm đương sai, nay đã trải qua nhiều năm, Chu gia đã sớm không còn quyến thế binh lực như lúc trước, Trấn Nam Vương phủ cũng cho bọn họ công việc béo bở nhất, diêm thương.

Tỷ như mẫu tộc Dương gia của Minh Nhã, năm đó cũng từng nắm một nhánh thổ binh.

Còn có diêm thương Chu gia, thế lực hơn cả Dương gia, nhưng Chu gia đã sớm nói, nhiều thế hệ của gia tộc bọn họ lấy muối làm nghiệp, nếu có người đoạt bát cơm của hắn khiến hắn chết đói thì hắn tất nhiên sẽ liều mạng.

Đương nhiên cũng có nhiều thương nhân cảm thấy rất hứng thú đối với giao dịch cùng Tây Tạng.

Còn Phượng Cảnh Nam lại hạ Vương lệnh khiến cho Ngụy phi suýt nữa đã khóc đứt gan đứt ruột.

………