Đích Tử Nan Vi

Chương 104: Tắm rửa




Bóp chết hắn, “Có khi ta thật muốn….” Bóp chết hắn.

Phượng Cảnh Nam nhìn Lê Băng cùng Lý Tam nâng Minh Trạm từ dưới đất lên nhuyễn tháp, hắn nhả ra một hơi ức khí.

“Thứ thuộc hạ nói thẳng, chúng ta xác thực không có căn cứ chính xác để chứng minh thế tử và Lý Lân có liên hệ, Vương gia chỉ dựa vào suy đoán mà đã bắt người của thế tử, khó trách thế tử lại nổi cơn thịnh nộ như thế.” Giọng nói của Lê Băng vẫn rất lạnh, vị này cùng nhị công tử hoàn toàn khác nhau.

Nhị công tử nhu nhược, Vương gia chỉ lướt mắt qua, ngay cả đánh rắm cũng không dám. Còn vị thế tử này thì tính tình hỏa đại, ngươi đụng đến người của ta chính là đụng đến ta. Hảo, xuất ra chứng cớ đi.

Nếu không có chứng cớ….

Xem Minh Trạm nói móc Phượng Cảnh Nam như thế nào kìa, tiểu lão bà dưỡng ra một thứ tử bụng dạ tối tăm, hẹp hòi nhỏ nhen lại bị chứng vọng tưởng cực độ.

Những lời quang minh chính đại của Minh Trạm vừa rồi có thể phiên dịch thành ý này.

Cho nên Phượng Cảnh Nam không thể nhịn được nữa mà phải bộc phát.

Lê Băng rất bội phục sự can đảm của Minh Trạm.

Minh Trạm có thể bảo hộ Lý Thành, tuy rằng sẽ đắc tội Phượng Cảnh Nam, bất quá lại thắng được lòng trung thành của thuộc hạ, không có người thuộc hạ nào không thích chủ tử can đảm cả.

Đương nhiên bản lĩnh quanh co lòng vòng chửi đổng người khác của Minh Trạm cũng là thượng hạng.

Minh Trạm nằm hôn mê trên nhuyễn tháp, Phượng Cảnh Nam thô bạo ấn huyệt nhân trung của Minh Trạm, vừa hung tợn nói, “Vì sao vẫn chưa tỉnh?”

Lê Băng tiến lên, cầm lấy cổ tay của Minh Trạm rồi bắt mạch, cũng may không có vấn đề gì lớn.

Phượng Cảnh Nam cười lạnh, chẳng lẽ ta tát hắn một cái mà cũng có thể chết người hay sao?

Lê Băng đề nghị, “Không bằng đưa thế tử trở về đi, cũng có thể gọi thái y xem qua một chút, đừng để bị thương thật sự.”

“Ngươi đi gọi Thái y đi.”

Phượng Cảnh Nam cũng không có ý đem Minh Trạm trở về, một nửa bên mặt của Minh Trạm sưng to, lông mày nhíu lại, bộ dạng thật không thoải mái.

“Trời sinh đã làm phản.” Phượng Cảnh Nam nhẹ nhàng ấn lên chỗ bị thương trên mặt của Minh Trạm rồi lẩm bẩm, “Ngụy Ninh Ngụy An có hảo tâm gì cơ chứ, ngươi ra mặt vì bọn họ, để cho mình bị hồ đồ như thế.”

Minh Trạm chỉ bị đánh bất tỉnh nhất thời, khi Phượng Cảnh Nam ấn huyệt nhân trung của hắn thì hắn liền tỉnh, chỉ là đầu óc choáng váng và hơi nặng nề nên hắn không chịu nhúc nhích, nay Phượng Cảnh Nam lại đè lên vết thương trên mặt của hắn, Minh Trạm không thể nhịn được nữa mà mở to mắt.

Phượng Cảnh Nam không hề sợ hãi, châm chọc nói, “Không giả vờ nữa à?”

Minh Trạm vốn định làm ra bộ dáng vừa mới thanh tỉnh, nhưng nghe thấy lời này thì liền trừng mắt nhìn Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Nam lạnh lùng nói, “Dùng bao nhiêu lực đạo thì ta biết rất rõ, ta cũng chưa từng thấy ai bị tát một cái mà mê man suốt cả canh giờ.”

Minh Trạm không có tính kiên nhẫn, liếc mắt một cách khinh thường rồi nói, “Vậy phụ vương có ý gì, muốn tra tấn dụng hình hay sao?”

“Ta cần gì phải dụng hình ngươi?” Phượng Cảnh Nam khinh thường, “Chỉ với cái não heo này của ngươi, bất quá chỉ làm giáo mác cho người ta cầm mà thôi!”

“Dù sao ta cũng chưa từng hãm hại Minh Nghĩa.” Minh Trạm vịn vào nhuyễn tháp rồi ngồi dậy, “Tuy rằng ta làm cho người ta theo dõi động tĩnh của Tu Trúc viện nhưng chẳng lẽ Minh Nghĩa sẽ không lén lút hỏi thăm tình hình của ta đằng sau lưng hay sao? Chuyện gì mà bọn họ làm thì đều có lý, còn ta làm thì đều bị chụp mũ rắp tâm hãm hại kẻ khác, phụ vương cũng thật công bằng!”

Phượng Cảnh Nam nói, “Ngươi đừng giả vờ nữa, động tác của Minh Nghĩa có thể qua mặt được tai mắt của ngươi hay sao?”

“Hắn có thể qua mặt được phụ vương thì qua mặt được ta cũng chẳng có gì hiếm lạ?” Minh Trạm nói chuyện thường xảo quyệt, ý tứ này rất rõ ràng, ngài luôn tự xưng là thông suốt mọi việc, ngài không biết cái gì thì ta làm sao biết được.

Phượng Cảnh Nam lười tranh cãi với Minh Trạm, “Đây là chuyện riêng, không cần vội vàng thừa nhận. Minh Nghĩa nhìn thấy Lý Lân ở phủ của Ngụy Ninh, ngươi cũng động não một chút đi, người bình thường có thể bước vào đại môn của Ân Hầu phủ hay sao?”

“Chuyện này liên quan gì đến ta? A Ninh đối với ta rất lãnh đạm, ta cũng chưa đến chỗ của hắn một thời gian dài.” Miệng hơi đau, Minh Trạm xoa xoa một chút rồi nói, “Hắn gần ai xa ai, phụ vương là biểu ca của hắn, chẳng lẽ lại không biết hay sao?”

“Vậy ngươi nói ta nghe thử xem, Ngụy Ninh rốt cục đã nói cái gì với ngươi mà lại khiến ngươi chọn Nguyễn thị mà không chọn nữ nhi của Nguyễn Hồng Phi?”

Minh Trạm do dự một chút rồi mới nói, “Hắn bảo nữ hài tử kia căn bản không phải nữ nhi của Nguyễn Hồng Phi, nữ nhân kia xuất thế sau khi Nguyễn Hồng Phi qua đời được chín tháng rưỡi, trên thực tế một tháng trước khi Nguyễn Hồng phi qua đời vẫn luôn ở chung với A Ninh, A Ninh bảo rằng thời gian đó Nguyễn Hồng Phi không có khả năng lưu lại tiểu hài tử kia.”

“Có chuyện này hay sao?”

“A Ninh chỉ nói như thế, nhưng ta nghĩ chuyện này không phải chuyện nhỏ, ắt hẳn là không nói bừa.” Minh Trạm nói, “Nhưng hắn cũng không có chứng cớ, bất quá thân phận của nữ nhân kia không rõ, cũng không tiện thú về phủ.”

“Phụ vương cảm thấy Lý Lân là liên hoàn kế mà A Ninh đang sử dụng hay sao?” Minh Trạm truy vấn.

“Ngụy Ninh làm việc thường nghiêm cẩn, nếu là hắn an bài thì Lý Lân sẽ không xuất hiện bằng cách này? Sơ hở nhiều lắm. Còn nữa, tùy tiện thẩm vấn, Ngụy Ninh sẽ dễ dàng bị bại lộ. Không giống chuyện mà hắn sẽ làm.” Phượng Cảnh Nam phủ định loại suy đoán này.

“Mà nếu quả thật không phải A Ninh nói ra chuyện trưởng nữ của Nguyễn Hồng Phi thì mẫu thân sẽ không chọn Thần Tư.”

“Điểm kỳ quái là ở ngay chỗ này.” Phượng Cảnh Nam khẽ cau mày, nhìn về phía Minh Trạm.

Minh Trạm mím môi, “Như vậy thẩm vấn Lý Lân như thế nào?”

“Hừ.” Phượng Cảnh Nam cười lạnh, “Bất quá chỉ là con rối, có người cho hắn tín vật, thuê hắn đi quấy rối Nguyễn gia. Hiện tại vẫn đang ở trong đại lao.”

Minh Trạm mở lớn miệng, “Làm sao có thể?” Cẩn thận nhớ lại, “Nhưng ngày đó Nguyễn Hầu đã nhận thức Lý Lân ngay đương trường, còn muốn gả tôn nữ cho hắn nữa mà.”

“Nguyễn gia–” Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, “Nguyễn gia nhất định là chột dạ, bị người tính toán. Như thế xem ra nữ nhi Nguyễn gia làm chính thê xác thực là không thích hợp.”

Minh Trạm không rõ, “Vậy phụ vương ra oai làm gì a?”

“Ngươi thà rằng tin Ngụy Ninh nói hưu nói vượn, cũng không muốn thương nghị với ta.” Phượng Cảnh Nam thầm hận, cả giận nói, “Biết rõ Minh Nghĩa có âm mưu mà cũng không nhắc với ta một tiếng! ngươi công và tư rõ ràng như thế, nếu việc này liên lụy thủ hạ của ngươi thì ta đương nhiên sẽ tính sổ tính nợ với ngươi! Thủ hạ của Minh Nghĩa có thể hỏi dễ dàng còn thủ hạ của ngươi lại không thể?”

“Ta chưa nói cái gì là không thể hỏi, ít nhất phụ vương phải báo với ta một tiếng. Ta chỉ đi ra ngoài có một chuyến, chẳng lẽ không thể chờ đến khi ta trở về hay sao?” Minh Trạm vẫn không nhượng bộ dù chỉ một tấc.

Phượng Cảnh Nam cười lạnh, thấp giọng nói, “Ngươi đừng bày ra sắc mặt này với ta, chẳng lẽ ta lại không hiểu ngươi hay sao, loại sự tình này ngươi làm sao lại động vào, bất quá là phân phó tâm phúc đi làm. Phúc Sinh có thể khai ra Lý Thành thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi rất sạch sẽ mà.”

“Ta chưa từng phủ nhận điều đó.” Minh Trạm nói, “Phụ vương cũng quá coi thường ta, dám làm thì ta sẽ dám nhận. Ta xác thực đã ra lệnh cho Lý Thành thu mua Phúc Sinh, ta cũng sớm biết sự tồn tại của Lý Lân, nhưng chỉ giới hạn ở việc biết mà thôi, còn sâu bên trong thì ta không dám điều tra, cũng không biết rõ quan hệ của Lý Lân và Nguyễn gia! Trong tay của ta có bao nhiêu người, mỗi ngày làm những gì thì phụ vương đều biết rất rõ. Nay cần gì phải chụp mũ ta chuyện này.”

“Lý Lân nếu là giả dối thì cũng sẽ cắn luôn cả nhị ca, phụ vương không dàn xếp ổn thỏa mà còn liên lụy ta vào chuyện này, như vậy có ích gì cho Trấn Nam Vương phủ?” Minh Trạm rèn sắt khi còn nóng, đâm vào tâm can của Phượng Cảnh Nam.

Phượng Cảnh Nam châm chọc nói, “Ngươi cứ an tâm đi, việc này tra đến Minh Nghĩa là chấm dứt.”

Minh Trạm đem suy nghĩ đặt trong lòng, “Nhi thần làm việc từ trước đến nay không thẹn với thiên địa, chưa bao giờ rắp tâm mưu tính.”

Phượng Cảnh Nam cười lạnh.

Lê Băng ở bên ngoài bẩm báo, “Vương gia, Thái y đến.”

“Không cần, để cho Thái y quay về đi.”

Minh Trạm không phục cho lắm, Phượng Cảnh Nam nói, “Bị thương ngoài da, thoa chút kim sang dược là được rồi.”

“Về sau có việc gì thì cứ hảo hảo mà nói, chưa chi đã động thủ, ta còn phải đi ra ngoài gặp người nữa mà!” Lòng tự trọng của Minh Trạm rất cao, bị người ta tát cho một bạt tai, uất ức trong lòng là khó tránh khỏi.

Phượng Cảnh Nam lạnh giọng nói, “Ngươi muốn thể diện thì ngày sau đừng làm những chuyện mất mặt.nữa.”

“Với lại, phải bảo vệ tốt thân phận đích tử của ngươi.” Trong mắt của Phượng Cảnh Nam mang theo một loại lạnh buốt, “Ta là thứ tử, chỉ có một mình ngươi là đích tử, mỗi một lời nói một một cử động của ngươi tốt nhất là đừng bôi đen thân phận của mình.”

Minh Trạm rốt cục đợi được cơ hội, “Phụ vương rất để ý đến thân phận thứ tử của mình nha.”

Ngay lập tức sắc mặt của Phượng Cảnh Nam tối sầm, Minh Trạm tiếp tục nói, “Từ xưa người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, cái gì mà đích thứ tôn ti cũng chỉ là trói buộc kẻ ngốc mà thôi. Với lại, tiên đế cũng thật là, trước khi lâm chung cũng không hạ thánh chỉ để Thái hậu làm chính thê, vô duyên vô cớ làm cho người ta càng thêm tiếc nuối.”

Phượng Cảnh Nam hận không thể dùng kim khâu miệng của Minh Trạm lại, “Ngươi câm miệng đi.”

Minh Trạm từ trước đến nay không chịu khống chế bởi Phượng Cảnh Nam, hắn lải nhải hỏi, “Phụ vương sẽ không vì chuyện này mà thống hận đích tử chứ? Như vậy năm đó vì sao phụ vương lại làm cho mẫu thân mang thai?”

“Thảo nào phụ vương đối với ta bắt bẻ trăm điều, nhìn không vừa mắt, hóa ra là có nguyên nhân sâu xa.” Minh Trạm không để ý đến vẻ mặt nhẫn nhịn của Phượng Cảnh Nam mà cứ nói một mạch, “Kỳ thật phụ vương cũng không cần thiết phải như thế, phụ vương là thứ tử, ta cho dù có là đích tử thì cũng chẳng đến đích nào. Hơn nữa ta không biết phụ vương lại hẹp hòi như thế.”

“Bất quá cũng đúng, từ trước đến nay phụ vương xem Minh Nghĩa là bảo, xem ta là thảo…” (bảo=bảo vật, thảo = cây cỏ)

Bình thường Phượng Cảnh Nam chỉ cần nghiêm mặt thì mọi người đều nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng, trong khi Minh Trạm lại không bận tâm đến cơn thịnh nộ của Phượng Cảnh Nam, lải nhải nói xong đích thứ, làm cho Phượng Cảnh Nam giận đến đỏ mặt, hét to một tiếng, “Ngươi muốn ăn đòn hay sao?!”

Minh Trạm bất đắc dĩ, ở cổ đại này, cho dù là Minh Trạm thì cũng không dám gánh vác tội danh ngỗ nghịch, vì vậy mỗi khi bị tát thì trong lòng của hắn cho dù muốn chém chết Phượng Cảnh Nam như thế nào cũng không dám động thủ với Phượng Cảnh Nam. Bất quá Minh Trạm phát hiện ra phương pháp báo thù mới nhất, Phượng Cảnh Nam rất để ý đến thân phận thứ tử của mình, Minh Trạm liền liều mạng đâm vào tử huyệt của Phượng Cảnh Nam, đâm đến mức Phượng Cảnh Nam không thể nhịn được nữa thì Minh Trạm mới vội vàng thu tay lại, tràn đầy uất ức mà nói ra một câu, “Hảo hảo nói chuyện cũng không được hay sao?”

Phượng Cảnh Nam muốn bộc phát nhưng Minh Trạm lại bày ra bộ mặt vô tội ngu ngốc làm cho Phượng Cảnh Nam nghẹn họng, khó chịu đến cực điểm.

Minh Trạm đứng dậy nói, “Nếu phụ vương đã giáo huấn xong thì nhi tử xin cáo lui trước.”

“Không cần, ngươi ở lại nơi này qua đêm đi.” Phượng Cảnh Nam nói, “Chẳng phải ngươi hay ghen tỵ nói rằng ta chỉ sủng ái Minh Lễ hay sao?” Ánh mắt lướt qua bên môi của Minh Trạm, Phượng Cảnh Nam đứng dậy lấy một hộp kim sang dược rồi đưa cho Minh Trạm, “Nếu trên người không khỏe thì cứ an tâm tịnh dưỡng, đừng xuất môn. Cũng ít bị thị phi vạ lây, vài ngày nữa hẵng trở về Vân Nam.”

“Ta muốn Minh Nghĩa cùng nhau quay về Vân Nam, ý của ngươi thế nào?”

Minh Trạm xoa cằm, nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, “Phụ vương muốn nhị ca cư ngụ lâu dài ở Vân Nam sao?”

“Chỉ là một thời gian ngắn mà thôi.”

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Minh Trạm sờ soạng tách trà lạnh rồi uống một nửa, “Sớm muộn gì hắn cũng phải ở đế đô, phụ vương không thể cho hắn ở Vân Nam cả đời. Muốn ta nói, nếu đã thành thân thì các huynh đệ cũng không nên sống chung với nhau. Giống như hoàng thất, hoàng tử trưởng thành đều xuất cung khai phủ, đế đô có vài biệt viện, không bằng cứ để nhị ca dọn ra ở đi.”

“Đây là ý của ngươi à?”

“Mấu chốt là phải làm cho nhị ca nhận rõ vị trí của mình.” Minh Trạm nói, “Cho dù không có ta thì cũng không đến phiên hắn. Khi dã tâm của một người không tương xứng với thực lực thì sẽ làm ra những chuyện nực cười. Phụ vương là vì phụ tâm nên đương nhiên muốn che chở cho nhị ca. Chẳng qua nhị ca lại tùy tiện như vậy thì cũng phải chịu giáo huấn một chút, như vậy mới nhớ lâu.”

Thấy Phượng Cảnh Nam không nói lời nào, Minh Trạm chỉ cười cười, “Hoặc là phụ vương cho rằng ta có tư tâm, đương nhiên ngài cũng không cần thiết phải lo lắng đến ý kiến của ta.”

Đúng vậy, hiện tại Phượng Cảnh Nam đương nhiên có thể mặc kệ ý kiến của Minh Trạm, nhưng Minh Trạm là người đứng đầu tiếp theo của Trấn Nam Vương phủ, Minh Trạm lại không có tình cảm gì với Minh Nghĩa, hắn có năng lực che chở Minh Nghĩa được bao lâu?”

“Để cho Minh Nghĩa theo ngươi học hỏi thì thế nào?”

Minh Trạm xem như không thể tin tưởng mà nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, “Hắn vừa phá hủy hôn lễ của ta, làm cho ta mất cả thể diện. Phụ vương muốn hắn làm việc cho ta, chẳng lẽ muốn ta trút giận lên nhị ca hay sao?”

Phượng Cảnh Nam trừng mắt nhìn Minh Trạm một cái, “Thuở nhỏ các ngươi ở chung không nhiều lắm.”

“Quên đi, phụ vương tự mang theo đi.” Minh Trạm khoát tay, “Ta làm sao có thể sai khiến nhị ca, nhẹ không phải, nặng cũng không phải. Hôm nay ta bị nguyên khí đại thương, ta phải sớm đi ngủ.”

Nguyên khí đại thương?

Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn ra ngoài trời, Minh Trạm đã gọi người tiến vào chuẩn bị nước tắm cho hắn.

Nhìn ra được hiện tại Minh Trạm đối với việc bị tát hoàn toàn đã thành thói quen, hơn nữa cũng không để trong lòng, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ lưu lại bất cứ ám ảnh gì.

“Thôi, ta cũng phải tắm rửa, ngươi cùng ta đến Ngưng Bích trì đi.”

Người khác tắm rửa trong phủ đều dùng thùng gỗ, chỉ có Phượng Cảnh Nam được dùng bể tắm, bể tắm này dùng thanh ngọc để xây, ở bên trong bơi lội cũng không thành vấn đề. Minh Trạm cũng từng hưởng dụng khi Phượng Cảnh Nam chưa đến đế đô, Phượng Cảnh Nam ở đây thì sẽ không cho phép hắn sử dụng.

Nay lại đột nhiên hào phóng như vậy.

Minh Trạm liếc mắt nhìn Phượng Cảnh Nam, chậc lưỡi một cái, xem Phượng Cảnh Nam phân phó hạ nhân chuẩn bị cho Ngưng Bích trì, mùi thơm dần dần lan tỏa.

Sờ sờ mặt mình, Phượng Cảnh Nam rõ ràng là muốn cho hạ nhân trong phủ xem, tuy rằng tát thế tử một cái, bất quá thế tử vẫn chưa thất sủng.

Minh Trạm cũng không phải không biết điều.

Phượng Cảnh Nam duỗi hai tay ra, hai tiểu nha hoàn tuổi thanh xuân tiến lên hầu hạ cởi y phục, ngoại bào, đai lưng, nội y…..

Minh Trạm không kiểu cách như Phượng Cảnh Nam, hắn thuần thục cởi bỏ y bào rồi đưa cho Hà Ngọc ở bên cạnh, chỉ chừa một cái nội khố, ở bên cạnh bể tắm mà hoạt động tay chân rồi nhảy người xuống bể, bọt nước văng tung tóe, văng lên cả mặt của Phượng Cảnh Nam.

Phượng Cảnh Nam đang dựa vào thành bể tắm, nhắm mắt tĩnh tọa trên bậc thang bằng ngọc thạch, lại bị văng nước tung tóe, nổi giận đánh Minh Trạm hai cái, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Hả? Bao nhiêu tuổi?”

Minh Trạm nói, “Ai bảo phụ vương đứng gần ta làm chi. Ôi chao, cánh tay của ta sắp bị chặt đứt rồi nè, phụ vương nhẹ một chút đi….”

Trước kia bể tắm này không rộng rãi như vậy, đương nhiên cũng không sâu như hiện tại, đây là Minh Trạm cố ý trang hoàng khi ở đế đô.

Lúc ấy tuy rằng hắn ở trong cung, bất quá hắn đã xem sản nghiệp của Trấn Nam Vương phủ là của mình, nghĩ rằng ngày sau xuất cung nhất định phải ở thoải mái mới được. Mấu chốt là Minh Lễ không dám nói, còn Minh Trạm lại cố ý nói với Nội Vụ phủ, chọn ra kích cỡ, điều khiển chỉ huy thì mới có bể tắm rộng rãi như ngày hôm nay.

Sau đó tuy rằng Phượng Cảnh Nam sử dụng rất thoải mái, bất quá cũng đã mắng Minh Trạm là phá gia chi tử một trận.

Kỹ năng bơi lội của Minh Trạm vô cùng tốt, bơi ếch, bơi ngửa đều được, Phượng Cảnh Nam thấy Minh Trạm đang bơi ở xa xa thì bèn gọi, “Lại đây chà lưng cho ta.”

Đây là chuyện mà nha đầu phải làm, không nên sai khiến hắn. Minh Trạm thầm rủa trong lòng, giả vờ không nghe thấy.

“Ngươi bị điếc hả?”

“Chắc vậy, vừa rồi bị phụ vương đánh một cái điếc tai luôn.” Trên mặt của Minh Trạm chảy xuống vô số hạt nước, hắn đang trong độ tuổi trưởng thành, mặt mày tươi tắn, cho dù nói ra lời nói khó ưa thì Phượng Cảnh Nam cũng không nổi giận như bình thường, ngược lại còn cười nói, “Mỗi khi ta nhìn thấy ngươi thì đều cảm thấy trên đời này có những chuyện rất kỳ lạ.”

Minh Trạm nhìn về phía Phượng Cảnh Nam một cách nghi ngờ, trực giác cảm thấy không phải chuyện gì hay ho. Quả nhiên Phượng Cảnh Nam mỉm cười nói, “Bất luận chuyện ti bỉ vô sỉ cỡ nào, chỉ cần là ngươi làm thì ngươi đều có thể nói một cách quang minh chính đại, lý do đầy đủ, hơn nữa còn có thể đem sai lầm đổ lên đầu kẻ khác.”

“Đó là bởi vì ta căn bản không hề làm sai.” Minh Trạm bơi qua, nắm lấy lan can, xoay người cùng dựa vào vách tường bên cạnh Phượng Cảnh Nam, hai tay vuốt nước trên mặt, xoay đầu mỉm cười với Phượng Cảnh Nam, “Phụ vương chưa từng nghe câu tục ngữ này hay sao? Hữu lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi. Ta làm việc tuy không quá tốt nhưng không có nửa điểm sai lầm.”

“Xem ra ngươi rất tâm đắc a.”

“Làm sao có cái gì gọi là tâm đắc, ta chỉ noi theo tiền nhân mà thôi.” Minh Trạm cười, hắn đã là người thừa kế Vương vị hàng đầu tiên, hiển nhiên không cần so đo như dĩ vãng, chỉ cần hắn ngồi ổn thì người cấp bách tất nhiên là người bên ngoài. Chỉ cần hắn nắm trong tay nhất cử nhất động của bọn họ thì cần gì phải sợ bọn họ có hành vi bất ngờ nào.

Với lại hắn còn phải cảm kích Minh Nghĩa, Minh Nghĩa gấp rút xuất thủ với hắn như vậy, nhìn hắn bị mất mặt, cũng làm cho Phượng Cảnh Nam nhìn rõ bản chất của thứ tử mà mình luôn sủng ái.

Minh Trạm với tay cầm lấy chiếc khăn, “Phụ vương nằm lên giường trúc đi, ta giúp phụ vương hảo hảo chà lưng.”

Phượng Cảnh Nam năm nay đã tuổi tứ tuần, dáng người bảo dưỡng thật tốt, vai rộng, thắt lưng săn chắc, đôi chân thon dài cứng cáp, cơ bắp lực lưỡng, trước kia mặc xiêm y thì không thấy rõ, nay tắm rửa phải cởi sạch sẽ thì mới phát hiện người này thật chất lượng, đúng là không phải hàng giả. Ngay cả Minh Trạm là nam nhân mà cũng nhịn không được phải nhìn vài lần, trong lòng thầm ghen tị.

Minh Trạm lấy một mảnh lụa quấn bên hông, Phượng Cảnh Nam nhìn Minh Trạm một cái rồi nhéo nhéo cánh tay yếu mềm của Minh Trạm, “Ngươi phải luyện võ nhiều hơn, cho dù không luyện thành cao thủ thì cũng có thể luyện tập khí lực tráng kiện.” Liếc nhìn dáng người như bạch trảm kê của Minh Trạm rồi lắc đầu, hoàn toàn không có một chút khí phách của nam tử hán.

Hiếm thấy Minh Trạm không bận tâm đến lời của hắn, Phượng Cảnh Nam nói, “Võ nghệ của Lê Băng không tệ, để cho hắn ở bên cạnh ngươi đi.”

“Cái tên thẩm vấn Lý Thành đó à?”

“Ừm, Lê Băng coi như rất đắc lực, trước kia phụ thân đã cho hắn làm đương sai bên cạnh ta, hắn làm việc cẩn thận, ngươi giữ hắn lại đi.” Phượng Cảnh Nam ngồi trên giường trúc, nhìn về phía Minh Trạm.

Minh Trạm đem chiếc khăn quấn lên tay rồi ngồi sau lưng Phượng Cảnh Nam, thử dùng một chút lực, “Có đau hay không?”

“Được rồi, ngươi cứ dùng sức đi.”

“Lê Băng có phải là….” Minh Trạm ở bên tai thấp giọng hỏi.

Phượng Cảnh Nam cười mà không đáp, “Tề Cạnh Triển Tuấn đều còn nhỏ, Lê Băng lớn tuổi hơn, có vấn đề gì thì có thể cùng hắn thương nghị.”

“À.”

Minh Trạm âm thầm thở dài, Phượng Cảnh Nam nắm lấy lão tử của người ta, để cho Minh Trạm làm chủ nhân của nhi tử người ta, đương nhiên những người này đều rất trung thành, nhưng không biết là trung thành với Minh Trạm hay trung thành với Trấn Nam Vương phủ, nay thủ lĩnh đặc nhiệm cũng đã được phái ra, Minh Trạm muốn có bất kỳ động tác nào thì cũng thật sự là muôn vàn khó khăn.

Minh Trạm nghĩ ngợi sâu xa, trong lòng tràn đầy oán giận đối với Phượng Cảnh Nam, thất thần mà ra tay hơi mạnh, một tiếng soạt vang lên, Phượng Cảnh Nam hít sâu một hơi rồi lập tức quay đầu mắng, “Ngươi muốn chà rách da của ta hay sao vậy!”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Minh Trạm thấy trên lưng của Phượng Cảnh Nam có vài vết rướm máu vì bị chà rách da, vội vàng cúi người thổi vài hơi cho Phượng cảnh Nam rồi mới cẩn thận hỏi, “Có đau hay không?”

“Ngươi thử đi rồi biết!” Phượng Cảnh Nam rống giận, trên lưng đau rát, Minh Trạm nói dối không chớp mắt, vội lên tiếng, “Chỉ hơi đỏ một chút thôi, không sao đâu.”

Vì sao mọi người cứ thích nói câu không nghe lời thì ta sẽ lột da của ngươi, loại chà xát rách da như vậy thật sự là rất đau, lông mày của Phượng Cảnh Nam như muốn dựng thẳng, Minh Trạm vội vàng che miệng của Phượng Cảnh Nam, cầu xin nói, “Đừng hô to, khiến người ta nghe được sẽ không hay.”

Gạt tay của Minh Trạm xuống, Phượng Cảnh Nam trừng mắt liếc nhìn, “Thôi, gọi người tiến vào đi, không cần tắm nữa.”

Minh Trạm khoác chiếc khăn khô lên người của Phượng Cảnh Nam rồi mới đi ra ngoài gọi người, “Xiêm y để ở trong này, các ngươi có thể lui xuống.”

“Phụ vương, để nhi tử hầu hạ ngài thay y phục nha.”

Phượng Cảnh Nam hừ lạnh, “Vẻ mặt chột dạ.”

Minh Trạm lùn hơn Phượng Cảnh Nam một nửa cái đầu, hắn hành động gọn gàng, nhanh chóng thu thập thỏa đáng cho Phượng Cảnh Nam, thắt đai lưng, còn bản thân mình thì cũng vội vàng mặc vào y phục, “Một lát quay về ta sẽ thoa dược cho phụ vương.”

Chuyện này truyền ra ngoài thật sự không tốt, Minh Trạm đuối lý, đối với Phượng Cảnh Nam đặc biệt ân cần, còn một tay thì đỡ lấy cánh tay của Phượng Cảnh Nam, thân thiết hỏi, “Đêm nay trời lạnh, phụ vương đội mão vào đi.”

“Không sao, lại đây lau tóc cho ta.”

Cổ nhân cả đời không cắt tóc, Phượng Cảnh Nam bảo dưỡng rất tốt, mái tóc vừa đen vừa dài, xõa đến thắt lưng, Minh Trạm dùng khăn cuốn lại, dùng sức chà xát chà xát, Phượng Cảnh Nam nói một cách bắt bẻ, “Ngươi giặt đồ thường lắm hay sao mà lại mạnh tay như thế, nhẹ một chút đi.”

“Ta thấy nữ nhân giặt đồ thường dùng gậy để đập đến đập lui mà, làm sao giống cho được.” Minh Trạm thầm nghĩ, lão tử cũng không thích hầu hạ đâu.

“Ngu xuẩn, đi thôi.”

………….

P/S: Làm như có gian tình ko bằng -.-