Đích Tử Nan Vi

Chương 10: Ra oai phủ đầu và khổ nhục kế




Từ ngày Ngụy gia có Ngụy thái hậu thì giống như cung tiễn đổi thành pháo đại, không chỉ một lần phong hầu mà còn chế thêm nhiều tổ tiên nổi danh khác, như: Ngụy Võ Tử, Ngụy Vô Kỵ…tất cả đều được nhập vào gia phả, trở thành tổ tiên của Ngụy gia.

Ngụy quý phi vào triều đã nhiều năm, mặc dù không có danh phận Hoàng hậu nhưng đã được xem như Hoàng hậu. Ngày thường mọi người đến cửa nịnh bợ, cung kính hiếu thuận, đột nhiên bị người ta tát một bạt tai vào mặt, làm sao lại không phẫn hận cho được? Ánh mắt giống như trào phúng của Minh Trạm quả thật đang nhắc nhở nàng xuất thân từ hàn vi, khinh thường kết thân cùng nàng.

Ngụy quý phi thương tâm cả buổi, quyết tâm dằn mặt Minh Trạm. Buổi tối trước khi ngủ chợt nghe nói Minh Trạm lại làm mất thể diện của Ngụy thái hậu là bác của nàng, Ngụy quý phi cười lạnh: Chẳng lẽ định đem cả tử cấm thành trở thành Trấn Nam Vương phủ của hắn hay sao?

Người trong cung làm việc đều có quy tắc, nếu Minh Trạm từ chối Thái hậu ban thưởng cung nhân thì Ngụy quý phi cũng đơn giản không phái người nào đến chỗ của hắn, danh mục lễ vật chuẩn bị lúc trước cũng thu hồi, hắn Phượng Minh Trạm ngay cả người mà Thái hậu ban cho cũng không thèm, có lẽ cũng chướng mắt những vật trong cung ban cho!

Minh Trạm thì đóng cửa mà sinh hoạt qua ngày.

Thật ra Phạm Duy lại hơi lo lắng, chẳng qua xem sắc mặt bình tĩnh của Minh Trạm thì trong lòng cũng an tâm một chút.

Trên thực tế, Phạm Duy chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt của Minh Trạm có những biểu hiện như là lo lắng, bất an, sợ hãi, Minh Trạm luôn đều đặn làm theo từng bước, thức dậy, rời giường, rửa mặt, chải đầu, rèn luyện thân thể.

Sau khi rửa mặt thì trước tiên sẽ vào đình viện khởi động tay chân. Minh Trạm không thể nói cho nên trong Thạch Lưu viện đặc biệt an bình, sáng sớm chỉ có tiếng chim chóc tìm côn trùng, cất lên âm thanh ríu ra ríu rít.

Thạch Lưu viện là một tòa biệt viện nhỏ, cũng không lộng lẫy rộng lớn, có thể thấy được năm đó Phượng Cảnh Nam ở trong cung cũng không đắc thế. Trong viện có một hồ nước nho nhỏ, ở giữa có xây hòn non bộ, xa xa có thể nhìn thấy rêu xanh bám trên hòn non bộ, mặt nước dập dềnh vài đóa bông súng đang đúng dịp khai hoa, bên bờ hồ có hai cây lựu, đang đến mùa hoa lựu nở đỏ rực, dưới bóng râm lác đác vài cánh hoa rơi. Tiểu viện này thật xứng với tên của nó.

Buổi sáng đúng là thời điểm mát mẻ nhất. Phạm Duy là thư sinh, hắn ngồi bên cây lựu mà cầm một quyển sách rồi rung đùi đắc ý học thuộc.

Qua một lúc, tiểu nội thị trong ngự trù phòng mang đến một thực hạp nặng nề chứa tảo thiện, Thanh Phong Minh Nguyệt đã sai người dọn bàn trong phòng, Minh Trạm gọi Phạm Duy đến rửa sạch tay rồi ngồi xuống bàn, những món điểm tâm tinh xảo được bày ra, rất hợp với bát đĩa bằng sứ men xanh tao nhã lịch sự, hết sức tinh tế.

Thanh Phong cầm hai cái hà bao đưa qua rồi cười nói, “Chúng ta mới đến, phiền hai vị tiểu công công.”

Hai tiểu công công tất nhiên là không ngừng tạ ơn.

Ba món cháo, tám món mặn, bốn món bánh trái, sáu món điểm tâm, cho dù là ở vương phủ thì Minh Trạm cũng không được ăn phong phú như vậy. Chẳng qua hắn không hề động đũa, một bàn điểm tâm rực rỡ màu sắc nhưng chẳng có món nào còn nóng. fynnz810

Minh Trạm viết nói, “Các ngươi chia nhau đi. Làm cho tất cả mọi người ngậm chặt miệng, không được truyền chuyện này ra ngoài.” Hắn đứng dậy trở về phòng.

Minh Trạm là người rất kiên định, người bên cạnh của hắn cũng đều trầm tĩnh, tuyệt đối không có cái loại ngờ ngệt hay kinh ngạc. Phạm Duy lo lắng, vẫn đi vào cùng Minh Trạm, chuẩn bị khuyên một hai câu, “Ôn công công trước kia từng hầu hạ trong cung, không bằng để cho Ôn công công ra ngoài hỏi thăm một chút, thân mình của tứ gia vẫn quan trọng hơn.”

“Không cần.” Minh Trạm nhìn Phạm Duy bằng ánh mắt hắc bạch phân minh, viết nói, “Lòng ta đã biết, ngươi đi ra ngoài dùng bữa đi, còn có một trận chiến ác liệt chờ chúng ta.”

Ra oai phủ đầu à? Nhanh hơn là hắn đã nghĩ.

Phạm Duy đã sớm dùng bữa, xem xét canh giờ, liền thu dọn thư sách rồi cùng Minh Trạm đến Đạo trai đọc sách.

Hoàng đế thỉnh tiên sinh dạy học cho các nhi tử, đương nhiên không phải là người bất tài vô dụng.

Đó là một đại nho thông thái, Chư tử bách gia hạ bút thành văn, miệng lưỡi lưu loát, học thức uyên bác, so với tiên sinh từng dạy Minh Trạm thì quả thật hơn hẳn một ngọn núi.

Minh Trạm miệng không thể nói, tiên sinh cũng không khảo vấn hắn mà chỉ đơn giản hỏi hắn đã học đến đâu, tiếp theo là giảng cho hắn một đoạn rồi bảo hắn chép lại về đọc.

Minh Trạm phát hiện tất cả mọi người đối với hắn rất lãnh đạm, đúng vậy, chưa gì mà hắn đã đắc tội với hai dì cháu Ngụy thái hậu và Ngụy quý phi, dọn đến Thạch Lưu viện, Hoàng thượng và hậu cung cũng không ban cho hắn bất cứ cái gì, hắn lại không được quyền thừa kế của Trấn Nam Vương phủ, nếu có người muốn thân thiết với hắn thì hắn có lẽ phải nghi ngờ người nọ đang có mưu đồ gì đó.

Minh Trạm dựa theo quy luật học hành của các hoàng tử, buổi sáng học văn, buổi chiều kỵ xạ, cũng rất nghiêm túc.

Trong ngự trù phòng thấy Minh Trạm vẫn chưa nổi giận thì đương nhiên càng không sợ hãi, Minh Trạm cứng rắn không chạm vào một hạt cơm nào suốt ba bữa liền, cứ như vậy mà tiếp tục cuộc sống. Có thể nhịn đói đến mức này thì Phạm Duy cũng bội phục Minh Trạm.

Sắc mặt của Minh Trạm có một chút tiều tụy, đây là đương nhiên. Biết được nội tình như Phạm Duy thì sẽ lo lắng, ba ngày không ăn, không tiều tụy cũng khó. Đám hoàng tử không biết thì lại nghĩ rằng Minh Trạm làm mất thể diện của Thái hậu, hiện tại đã biết lợi hại rồi đó, bị gây khó dễ là chuyện hiển nhiên.

Tất cả mọi người đều chờ Minh Trạm xuất chiêu, xem vẻ ngạo mạn của tiểu tử này ở Từ Ninh cung, hiện tại giống như kẻ nuốt không khí mà sống. Ngay cả Phạm Duy cũng đang suy đoán Minh Trạm sẽ đối phó như thế nào, dù sao nhịn đói cũng không phải biện pháp lâu dài.

Minh Trạm bất ngờ ngất xỉu, mới một khắc trước còn ngồi trên yên ngựa bắn tên, vậy mà nói gục là gục. Nếu không phải sư phụ dạy hắn kỵ xạ ở bên cạnh thì đã xảy ra chuyện lớn.

Sắc mặt của Phạm Duy tái nhợt như trang giấy, nhào đến mà rơi lệ, vừa lắc người Minh Trạm vừa hô to, “Tứ gia, tứ gia, người sao vậy? Tứ gia?”

Hôm nay trùng hợp là ngày Phượng Minh Lan nạp phi, ngoại trừ Phượng Minh Thụy với bản tính lãnh đạm không đi uống rượu mình thì Phượng Minh Tường đã dẫn theo Phượng Minh Trử xuất cung đi chơi. Cho nên chỉ còn Phượng Minh Thụy ở tiểu giáo trường, thấy Phượng Minh Trạm ngã thì đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đi qua ấn vào huyệt nhân trung của Minh Trạm nhưng Minh Trạm vẫn chưa chịu tỉnh.

Phượng Minh Thụy chỉ đại thái giám ở bên cạnh rồi nói, “Chạy nhanh đến thượng thư phòng hồi bẩm phụ hoàng, bảo rằng Phượng Minh Trạm bị ngất trên giáo trường, lĩnh lệnh bài đi Thái y viện gọi một thái y đáng tin cậy đến đây.”

Việc này không thể trì hoãn, tuy rằng Minh Trạm bị thất sủng nhưng thân phận vẫn như cũ, mới đến đế đô ba ngày mà đã xảy ra chuyện thì ai có thể đảm đương cơn phẫn nộ của Trấn Nam Vương?

Võ sư phụ bế Minh Trạm lên, phía sau là Phượng Minh Thụy, Phạm Duy đang gạt lệ cùng hai tiểu thái giám nhanh chóng chạy về Thạch Lưu viện. Quy củ trong cung rất nghiêm ngặt, chỗ ở của các hoàng tử là nơi không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào. Võ sư phụ bị thị vệ ở Kỳ Lân môn ngăn lại, Phượng Minh Thụy nhìn thấy nơi này còn cách Thạch Lưu viện rất xa. Lại nhìn thủ hạ của Minh Trạm, trên mặt của Phạm Duy vẫn còn mang theo nét trẻ con, thân thể gầy yếu, quả thật là vô tích sự, còn hai tiểu thái giám tuổi tác cũng không lớn, đều là vô dụng.

Đại thái giám bên cạnh Phượng Minh Thụy đã bị hắn lệnh đi thỉnh thái y, nơi này chỉ còn lại một mình Phượng Minh Thụy hơi cao lớn một chút.

Phượng Minh Thụy đành phải tiếp nhận trọng trách, hắn cúi người xuống rồi nói, “Sư phụ, người đặt Minh Trạm lên lưng ta đi, người không tiện đi vào bên trong.”

Phượng Minh Thụy cũng chỉ mới mười ba tuổi, tự nhận có cánh tay mạnh mẽ, nào ngờ Phượng Minh Trạm một thân béo ú, nặng muốn lấy mạng người, suýt chút nữa đã đè Phượng Minh Thụy xuống đất, tiểu thái giám Thủy Ngân lo lắng nói, “Chủ tử, không bằng cứ để nô tài cõng tứ gia thay người.”

“Ngươi còn chưa cao bằng hắn nữa mà, làm sao cõng nổi. Được rồi, các ngươi hai bên giúp đỡ một chút, đi thôi.” Phượng Minh Thụy cắn chặt răng, thái dương hằn lên gân xanh, đành phải liều mạng!

………….