Rất nhanh, trong đại sảnh liền một mảnh trầm mặc, mọi người ai cũng im
lặng, trong một khoảng thời gian ngắn, không khí nặng nề không ngừng lan tràn. Bất kể là Triệu Lâm, Tiêu Linh hay là Triệu Tùng và Tần Hương Hà
sắc mặt đều trở lên khó coi. Nhất là Triệu Lâm hung hăng trừng mắt nhìn
Lý Phỉ Nhi.
Triệu Khả Nhiên trong lòng cảm thán, xem ra vị Lý tổ
mẫu này thật lợi hại a! Chọn vết thương đau nhất của Khả Nhân mà xuống
tay, có điều hôm nay nàng cũng thật hồ đồ mới nói vậy, bình thường nàng
sẽ không làm ra loại sự tình trái ý tổ phụ như thế.
Bất quá không khí nặng nề như vậy làm cho người ta thật không thoải mái a! Xem ra bữa tiệc hôm nay đúng là Hồng Môn Yến. Thật may là trưa nay nàng đã ăn no,
trước khi đến đây còn ăn một ít điểm tâm. Có điều vẫn là cần có người
làm dịu không khí mới được, bằng không sẽ thật đau đầu nha!
Đợi một hồi lâu, vẫn là không có người mở miệng, Triệu Khả Nhiên bất đắc dĩ, nàng tươi cười, mở miệng nói:
“Cám ơn Lý tổ mẫu quan tâm, Khả Nhân cùng Lâm thế tử đúng là một đôi ngọc
bích trời đất tạo thành. Đoạn hôn ước này tổ phụ cũng rất tán thành, con tin tổ phụ cũng sẽ rất cao hứng nếu Khả Nhân có thể hạnh phúc, phải
không ạ?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Triệu Khả Nhiên bởi trong trí nhớ mọi người, Triệu Khả Nhiên luôn cúi đầu, sẽ
không tùy tiện nói trước mặt mọi người. Nhưng không nghĩ tới giờ đây
nàng lại có thể đáp lời một cách xảo diệu, hơn nữa thoạt nhìn lại vô
cùng tự tin, làm sao nàng có thể trở lên như vậy? Nàng đã thay đổi từ
khi nào?
Có điều, cũng bởi vì câu nói này của Triệu Khả Nhiên mà
không khí có chút thay đổi. Nàng khéo léo trả lời Lý Phỉ Nhi, vừa không
mất lễ phép mà còn vừa nhắc nhở mối hôn sự này đã được Triệu Lâm đồng ý, mọi người không cần thảo luận nhiều.
“Không sai, Khả Nhiên nói
rất đúng.” Triệu Lâm cười trả lời: “Hôn sự này quả thật xứng đôi. Vẫn là Khả Nhiên hiểu tâm ý của ta.”
Triệu Lâm dùng ánh mắt tán thưởng
nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, hắn không biết khi nào thì nữ hài nhát gan này đã lột xác thành tự tin như vậy. Chỉ đáng tiếc là nếu nàng xinh đẹp như Khả Nhân thì tương lai sẽ đặc biệt có tiền đồ.
Tiêu Linh
cũng không thể không đánh giá lại đứa cháu gái này, biểu hiện của nàng
thật là ngoài dự đoán. Mà Triệu Tùng và Tần Hương Hà lại thập phần vui
mừng nhìn Triệu Khả Nhiên, nhất là Tần Hương Hà, bất mãn gần đây tựa hồ
biến đi không ít.
Bất quá, Triệu Khả Nhân vẫn không có tâm tình
mà cảm tạ Triệu Khả Nhiên, nàng chỉ thấy Triệu Khả Nhiên chính là châm
chọc mình. Tuy rằng trên mặt cười tươi nhưng ánh mắt Triệu Khả Nhân vẫn
tràn ngập oán hận, nàng oán hận không phải nhằm vào Lý Phỉ Nhi mà là
nhằm vào Triệu Khả Nhiên đã giải vây cho nàng.
Triệu Khả Nhiên tự nhiên cũng biết Triệu Khả Nhân tuyệt đối sẽ không cảm kích nàng, nhưng
nàng vẫn cảm thấy tức giận, bởi vì kỳ thực nói đến cùng, nàng cũng không phải muốn giải vây cho Triệu Khả Nhân mà chỉ vì có mục đích riêng của
nàng thôi. Triệu Khả Nhân hiện tại không phải muốn cùng Lâm Khê Nhiễm
giải trừ hôn ước sao? Bây giờ nàng làm cho tất cả mọi người thấy nàng ta và Lâm Khê Nhiễm xứng đôi, như thế thì Triệu Khả Nhân muốn tùy tiện
giải trừ hôn ước cũng không đơn giản nữa đâu.
Bất quá, vô luận nói như thế nào cũng tốt, Triệu Khả Nhiên đã làm cho không khí bình ổn lại.
Lý Phỉ Nhi tự tiếu phi tiếu nhìn Triệu Khả Nhiên: “Khả Nhiên, xem ra con
đã trường thành rồi nha, nói lên đạo lý rõ ràng như vậy, so ra ta cũng
kém con vạn phần a!”
Lý Phỉ Nhi đúng là đã xem thường Triệu Khả
Nhiên, không nghĩ tới bình thường là một nha đầu trầm măc ít nói, nhát
gan khiếp nhược mà bây giờ có thể khiến nàng ta á khẩu.
Triệu Khả Nhiên cười cười, thong dong trả lời: “Lý tổ mẫu khách khí, nếu bàn về
kỹ xảo nói chuyện, con làm sao dám so với người a! Con chỉ là nói ngay
thật mà thôi, nếu có gì sai sót, mong Lý tổ mẫu chỉ điểm.”
Nghe
Triệu Khả Nhiên nói, Lý Phỉ Nhi vô ngôn mà chống đỡ, nàng không thể nói
Triệu Khả Nhiên nói sai đi! Đoạn hôn ước này đã được lão gia đồng ý, nếu nói Triệu Khả Nhiên nói sai thì chẳng phải là đang chống đối lão gia
sao?
Lý Phỉ Nhi gượng cười, nói: “Khả Nhiên nói không sai, lão
gia thật lòng hi vọng Khả Nhân có tương lai tốt, mối hôn sự này đúng là
rất tốt!”
Nói xong, Lý Phỉ Nhi nhìn Triệu Khả Nhiên cười cười nhưng ánh mắt lại vô cùng bất mãn.
Triệu Khả Nhiên cũng thấy rõ ràng ánh mắt đó nhưng nàng không để ý nhiều. Lý
Phỉ Nhi cho dù oán hận nàng, muốn trả thù cũng không dễ dàng vì nàng chỉ ở lại đây mấy ngày nữa là trở về phủ thái sư rồi. Hơn nữa kẻ thù lớn
nhất của bà ấy không phải Triệu Khả Nhiên mà là tổ mẫu nàng.
Mà
Tiêu Linh ở một bên bàng quan thập phần cao hứng, khó có được cơ hội
nhìn thấy kẻ thù của mình một mất một còn như vậy, lại còn bị phản bác
không nói ra lời, thế nào cũng thấy thật thống khoái.
Xem hết
thảy sự tình, Triệu Lâm mở miệng: “Được rồi, người một nhà khó có được
bữa cơm chung, không cần nhắc đến chuyện này nữa.”
Sau đó, Triệu
Lâm liếc nhìn Lý Phỉ Nhi: “Nếu bà có thời gian quan tâm đến việc chung
thân đại sự của Khả Nhân như vậy, không bằng sau Trung thu vài ngày dùng chút thời gian mà cung yến.”
Nghe Triệu Lâm nói, Lý Phỉ Nhi cảm
thấy nghẹn uất nhưng bà vẫn còn lí trí, bây giờ không nên chọc lão gia,
vội vàng đáp: “Lão gia yên tâm, thiếp biết phải làm gì.”
Triệu
Lâm gật đầu hài lòng, âm thầm thở dài trong lòng. Kỳ thực Triệu Lâm đối
với Lý Phỉ Nhi vẫn có chút áy náy. Dù sao lúc trước gả cho hắn, hắn thập phần thích Lý Phỉ Nhi nhưng sau này do thánh chỉ của hoàng thượng mà
hắn cũng cần sự trợ giúp của Tiêu Linh để lên hầu vị nên đành ủy khuất
Lý Phỉ Nhi từ chính thê xuống bình thê. Vì thế, nếu không phải chuyện
lớn gì, hắn sẽ tận tâm tận lực nhân nhượng cho Lý Phỉ Nhi.
Tiếp
đó, tuy không khí không phải ấm áp nhưng cũng là bĩnh tĩnh, không xảy ra chuyện lớn gì cũng không phát sinh sự tình xấu hổ như vậy.
Bữa
cơm kéo dài nửa canh giờ, Triệu Khả Nhiên cuối cùng cũng được trở về
phòng. Không biết vì ban ngày chơi đùa hay là do bữa tối mà Triệu Khả
Nhiên cảm thấy rất mệt, vừa về đến phòng liền rửa mặt rồi tiến vào mộng
đẹp luôn.
Thời điểm mọi người đều ngủ say, mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, nhưng trong hoàng cung lại có sự tình đang không ngừng diễn
ra.
Bàn Long điện là nơi ở của hoàng thượng, xà cung điện làm
bằng gỗ đàn hương, lấy thạch anh ngọc bích để phát sáng, trướng làm bằng trân châu, cột trụ bằng vàng. Giường làm bằng gỗ trầm hương rộng sáu
thước, màn treo bằng tơ lụa quý giá, gió thổi làm bức màn bay lượn như
mây trên đỉnh núi, như sóng trên biển. Chiếc gối màu xanh trên giường
đượm hương thơm, đệm giường bằng tơ tằm mềm mại, chăn mền được gấp gọn
gàng. Trên nóc điện treo một viên dạ minh châu thật lớn, phát ra ánh
sáng rạng rỡ như trăng rằm. Tấm thảm trải dưới đất màu trắng bạc như
bạch ngọc có thêu họa tiết hoa sen, là thêu, ấy vậy mà cánh hoa lại như
tràn trề sức sống, tươi sáng lung linh, nhụy hoa cũng tinh tế lạ thường.
Lúc này, trong Bàn Long điện, thiên tử của vương triều Đại Lịch – Tư Đồ
Lăng Chí sau khi đã trải qua một ngày xem tấu sớ mệt mỏi, cũng không
triệu hạnh phi tần mà chỉ chuẩn bị đi ngủ, đúng lúc đó, một tiểu thái
giám vội vàng đi đến.
Thấy tiểu thái giám, Lí Phúc Toàn – người
đứng đầu thái giám liền khiển trách: “Tiểu Lễ Tử, hoàng thượng cần phải
nghỉ ngơi, ngươi còn dám tiến vào quấy nhiễu, không muốn sống nữa sao?”
Tiểu Lễ Tử ủy khuất quỳ trên mặt đất: “Bẩm hoàng thượng, nô tài không cố ý
quấy rầy, là Húc vương điện hạ tới, đang ở bên ngoài đợi. Nô tài không
có biện pháp nên đành vào bẩm báo.”
Tiểu Lễ Tử vô cùng ủy khuất
bởi lúc trước hoàng thượng phân phó vô luận khi nào Húc vương điện hạ
tới đều phải thông báo. Nếu không thông báo, làm trì hoãn việc gì đó thì mạng của hắn cũng không đảm bảo được a!
“Húc Nhi đến?” Tư Đồ
Lăng Chí cảm thấy ngạc nhiên: “Giờ này nó đến là phát sinh chuyện gì
sao? Tiểu Lễ Tử, ngươi mau mời Húc vương vào.”
Rất nhanh, Tư Đồ
Húc đi theo Tiểu Lễ Tử dẫn vào, nhưng sau khi vào Bàn Long điện, Tư Đồ
Húc không giống như những hoàng tử khác hành lễ với hoàng thượng mà chỉ
lẳng lặng đứng đó, cũng không mở miệng nói gì.
Có điều, làm cho
người ta thấy kì lạ là hoàng thượng cũng không tức giận mà chỉ phân phó
với các cung nữ trong điện: “Các ngươi lui xuống hết đi. Trầm muốn nói
chuyện với Húc vương, không cho phép ai quấy rầy, ai đến cũng
k hông cho vào, người nào làm trái giết không cần hỏi, hiểu chưa? Lí Phúc
Toàn, ngươi canh ở cửa cho trẫm.”
“Nô tài tuân chỉ.” Lí Phúc Toàn nói xong mang cung nữ ra ngoài.
Sau khi mọi người ra ngoài hết, Tư Đồ Húc vẫn không mở miệng, nhưng đối với hành vi vô lý như vậy, Tư Đồ Lăng Chí vẫn như trước hiền lành nhìn hắn.
“Húc Nhi, đã lâu con không có đến tìm ta, lần này tới là vì chuyện gì sao?”
Nếu để người khác nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc, là vua của một nước mà
lại cúi đầu trước con trai, thậm chí chỉ dùng danh xưng “ta” mà không
xưng “trẫm”. Thế nhưng Tư Đồ Lăng Chí rất rõ ràng, đối với đứa con này,
hắn vĩnh viễn không thể đối xử bình thường được, bởi nếu không phải hắn, kia…
Aiz, nếu không là lỗi của hắn thì nữ nhân hắn yêu sẽ không
phải ôm nỗi hận mà chết thì đứa con này của hắn sẽ không đối với hắn
lạnh lùng như vậy, nói đến cùng đều là nỗi của hắn.
Đối với Tư Đồ Lăng Chí, Tư Đồ Húc cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ nhàn nhàn
mở miệng: “Ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Chuyện gì, con
nói đi.” Tư Đồ Lăng Chí cảm thấy kinh hỉ, đã thật lâu Tư Đồ Húc không có tìm hắn giúp đỡ, từ khi phát sinh chuyện kia, đứa con này cũng không
đến tìm hắn, hiện tại có thể nghe nó nhờ giúp đỡ chứng tỏ trong lòng nó
vẫn coi hắn là phụ hoàng.
Nhìn Tư Đồ Lăng Chí kinh hỉ, Tư Đồ Húc cũng chỉ đạm mạc nhìn hắn một cái rồi nói rõ mục đích của mình: “Ta có người trong lòng.”
Nhàn nhạt nói một câu nhưng cũng khiến Tư Đồ Lăng Chí ngạc nhiên vạn phần,
đồng thời trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác khó nói lên
lời, Húc Nhi nói những lời này, có phải Húc Nhi vẫn luôn nghĩ đến phụ
hoàng?
Tư Đồ Lăng Chí cố nén niềm vui trong lòng, nói: “Nữ tử kia là ai? Nàng là khuê nữ nhà ai?”
Nhớ tới Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc bất tri bất giác lộ ra một tia nhu tình:
“Nàng là một nữ tử đặc biệt, thoạt nhìn rất nhu nhược nhưng thực tế lại rất
kiên cường, vô luận gặp phải chuyện gì đều thập phần bình tĩnh, giống
như là không có gì có thể làm khó nàng.”
Nhìn Tư Đồ Húc ôn nhu
như vậy, Tư Đồ Lăng Chí biết rằng đứa con này của hắn đã thật sự chìm
vào mối tình cảm này, nhưng cái hắn cần biết là:
“Nữ tử đó là ai? Nàng tên gọi là gì, là nữ nhi của nhà nào?”
Tư Đồ Húc nhàn nhạt mỉm cười: “Tên của nàng là Triệu Khả Nhiên, là cháu
gái của trấn bắc hầu, phụ thân nàng là thái sư Triệu Tùng.”
“Triệu Khả Nhiên?” Tư Đồ Lăng Chí cố nhớ: “Cháu gái của trấn bắc hầu, có phải có muội muội là Triệu Khả Nhân không?”
Tư Đồ Lăng Chí thật sự là không nhớ được Triệu Khả Nhiên là ai, nhưng hắn
biết trấn bắc hầu có một cháu gái là một trong tứ đại mỹ nữ trong kinh
thành.
“Không sai!” Tư Đồ Húc gật đầu.
Nghe Tư Đồ Húc nói, Tư Đồ Lăng Chí nhăn mày, thấm thía nói:
“Húc Nhi, con cũng không phải không biết, Triệu Khả Nhiên thân phận không
cao, nàng không xứng với con. Đừng nói phụ thân nàng hiện tại chỉ là một thái sư nho nhỏ, cho dù phụ thân nàng tương lai kế vị thì cũng không
xứng với con được. Con phải biết, nữ tử đó không thể giúp con tranh ngôi vị hoàng đế được.”
Tư Đồ Lăng Chí mỗi câu mỗi chữ đều là tính
toàn cho Tư Đồ Húc. Mọi người đều cho rằng hắn nhìn trúng thái tử hoặc
Hàn vương, cho dù yêu thương Tư Đồ Húc thì cũng không muốn hắn kế thừa
ngôi vị. Nhưng kỳ thực, trong lòng Tư Đồ Lăng Chí lại hướng đến Tư Đồ
Húc. Mặc kệ là vì nữ nhân hắn yêu nhất hay là vì vương triều Đại Lịch
thì hắn vẫn muốn truyền ngôi cho Tư Đồ Húc. Có điều từ trước đến nay, Tư Đồ Húc lại khiến hắn khổ tâm, không hề có ý muốn tranh ngôi vị. Bất
quá, Tư Đồ Lăng Chí vẫn muốn nghĩ cho hắn.
Nghe vậy, Tư Đồ Húc
chỉ gợi cười nơi khóe miệng: “Ta không cần nhờ nữ nhân làm hậu thuẫn,
cho dù sau này ta thật sự muốn tranh ngôi vị thì cũng sẽ chỉ dựa vào
năng lực của bản thân.”
“Nhưng, con…” Tư Đồ Lăng Chí định khuyên
bảo nhưng liền phjast hiện có điều không đúng. Bình thường, chỉ cần hắn
nhắc đến đề tài này, Húc Nhi sẽ liền tức giận, kiên quyết không muốn
tranh ngôi. Vậy mà nghe giọng điệu lúc nãy tựa hồ Húc Nhi cũng có ý muốn tranh, chẳng lẽ nó đã thông suốt?
Để xác định mình không nghe lầm, Tư Đồ Lăng Chí hỏi: “Con muốn kế ngôi bằng chính thực lực của mình phải không?”
Tư Đồ Húc không trả lời nhưng trên khuôn mặt lại biểu cảm kiên định, cũng chứng minh hắn đã quyết tâm.
Thấy một màn như vậy, Tư Đồ Lăng Chí thập phần kích động, nhưng đồng thời cũng tận lực khuyên:
“Con đã có quyết tâm như vậy thì cũng nên thú một nữ tử có lợi cho con. Về
phần Triệu Khả Nhiên, nếu con thật sự thích nàng thì thú làm trắc phi là tốt rồi. Mà nếu nàng thực sự thích con thì sẽ không so đo. Lại nói, dựa vào thân phạn của nàng thì có thể lên làm trắc phi cũng đã quá tốt.”
Khóe miệng Tư Đồ Húc gợi cười trào phúng: “Giống như ngươi phải không? Vì
ngôi vị hoàng đế mà hi sinh mẫu phi. Nếu ngươi không vì ngôi vị này thì
mẫu phi hẳn là vẫn còn sống trên đời này, không phải sao?”
“Húc Nhi, con…” Tư Đồ Lăng Chí cười đến chua sót: “Con vẫn trách ta, trách ta hại mẫu phi của con sao?”
“Ta không trách ngươi.” Tư Đồ Húc nói: “Ngươi chỉ là lựa chọn điều tốt nhất cho mình mà thôi, mẫu phi đã lựa chọn ngươi cũng không hối hận thì ta
đâu có tư cách để trách cứ ngươi?”
Tư Đồ Húc nói đều là sự thật,
hắn không trách Tư Đồ Lăng Chí. Nói thật là hắn không có nhiều ấn tượng
về mẫu phi lắm, đại khái chỉ biết người là một nữ nhân dịu dàng. Ở trong lòng hắn, mẫu phi bất quá chỉ là một danh từ. Không phải hắn lãnh tình
mà là tình cảm của hắn đã dành hết cho một người. Mặc kệ là phụ hoàng
hay mẫu phi, trong lòng hắn Triệu Khả Nhiên mới quan trọng nhất. Nếu nói có người khác khiến hắn coi trọng thì cũng chỉ có thể keert hêm người
bạn tốt Xích Uyên. Nhưng cho dù người này đã ở bên cạnh giúp đỡ hắn
nhiều năm cũng không thể hơn Triệu Khả Nhiên được. (Oimeoi, hắn là người trọng sắc khinh bản điển hình =.=)
Vả lại, lúc trước mẫu phi đã
lựa chọn con đường này thì phải tự gánh lấy hậu quả. Nàng đã lựa chọn
phụ hoàng thì chứng tỏ nàng cam chịu để cho phụ hoàng làm như vậy, không thể trách ai. Cho nên hắn thật sự không trách phụ hoàng.
Nhưng
Tư Đồ Lăng Chí nghe Tư Đồ Húc nói thì vẻ mặt trở nên bi thương, hắn nhớ
tới nữ nhân hắn yêu nhất, thật sự xin lỗi nàng: “Đề là nỗi của ta, nếu
không vì ta thì Tiểu Tiểu sẽ không qua đời sớm như vậy.” [Mẫu phi của Tư Đồ Húc tên là Tiêu Tiểu Tiểu]
“Ta tuyệt đối sẽ không dẫm lên
vết xe đổ của ngươi.” Tư Đồ Húc kiên định nói: “Ta yêu nàng ấy, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu ủy khuất, ta muốn dùng năng lực của bản thân
bảo vệ nàng. Nếu danh phận cũng không thể cho nàng thì ta lại không có
tư cách để yêu nàng.”
Nghe Tư Đồ Húc nói xong, Tư Đồ Lăng Chí nhẹ nhàng mà thở dài một hơi:
“Được rồi! Nếu con thực sự yêu thích, vậy thì làm theo quyết định cảu con đi. Con muốn ta giúp con tứ hôn, phải không?”
Tư Đồ Lăng Chí vẫn là thoái nhượng, bởi Tư Đồ Húc nhắc tới nỗi đau nhất
của hắn. Nếu như trước kia hắn cũng có suy nghĩ giống Húc Nhi thì có
phải bây giờ Tiểu Tiểu vẫn ở bên cạnh hắn hay không? Nếu hắn không vì
ngôi vị hoàng đế mà phụ Tiểu Tiểu, cho dù hiện tại không ngồi trên ngai
vàng nhưng lại có Tiểu Tiểu bồi bên cạnh thì sẽ càng hạnh phúc có phải
không? Đi lên ngôi vị cao nhất nhwung người yêu đã không còn thì thật
đau khổ. Một mình hắn phải chịu cảm giác ấy là đủ rồi, nếu còn để Húc
Nhi dẫm lên vết xe đổ của hắn thì Tiểu Tiểu ở trên trời có linh thiêng
nhất định sẽ trách cứ hắn. Vô luận như thế nào, chỉ cần Húc Nhi hạnh
phúc là được. Húc Nhi đã quyết tâm giành ngôi vị bằng thực lực thì hắn
cũng không cần phải cưỡng cầu nữa.
Tư Đồ Húc lắc đầu: “Không
phải, bây giờ vẫn chưa cần thiết phải tứ hôn, ta muốn ngươi giúp ta đề
cao thân phận của nàng hơn nữa.”
Tư Đồ Húc tự nhiên cũng muốn
hiện tại có thể cùng Triệu Khả Nhiên định ra hôn ước, nhưng hắn vẫn biết sự tình cần phải từng bước tiến hành. Đầu tiên cần phải đề cao thân
phận của Triệu Khả Nhiên, như vậy tương lai tứ hôn mới dễ dàng.
“Sao?” Tư Đồ Lăng Chí không hiểu: “Vậy con muốn làm thế nào? Tìm cho nàng phụ mẫu khác sao?”
Tìm cho nàng phụ mẫu quyền quý cũng là chuyện bình thường ở vương triều Đại Lịch. Nếu người nào muốn có một thân phận cao quý thì sẽ tìm cách thân
cận với người có địa vị lớn, sau đó nhận làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, nhưng trong lòng biết rõ đó chỉ là danh nghĩa, danh bất chính, ngôn bất
thuận.
Tư Đồ Húc lắc đầu, hắn không muốn dùng biện pháp này. Hắn lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, đưa cho Tư Đồ Lăng Chí
Tư Đồ Lăng Chí vừa thấy, nhất thời chấn động: “Con là muốn --”