Đích Trưởng Nữ

Chương 91: Xuất môn




Nhoáng một cái đã ba ngày trôi qua, tất cả mọi người cũng đã về tới trấn bắc hầu phủ. Tuy tết Trung thu còn chưa đến nhưng bởi vì mọi người đã đến đông đủ nên tối nay mọi người cùng nhau dùng bữa tối.

Sáng sớm, Thi Hương và Lung Nhi đã giúp Triệu Khả Nhiên rửa mặt chải đầu, ăn sáng xong thì Triệu Khả Nhiên cũng không còn chuyện gì làm nên chuẩn bị đọc sách. Mấy ngày này, lúc rảnh rỗi, Triệu Khả Nhiên đều sẽ đọc sách.

Nhưng vừa thấy Triệu Khả Nhiên cầm sách, Lung Nhi liền nói:

“Tiểu thư, mấy ngày nay tiểu thư lúc nào cũng đọc sách không buồn chán sao?”

Triệu Khả Nhiên mỉm cười:

“Không đâu, ta thấy đọc sách rất tốt a! Không chỉ hiểu biết nhiều mà còn bồi dưỡng chút khí chất, không tốt sao?”

“Tiểu thư, nô tỳ thấy dù là học thức hay khí chất tiểu thư cũng có đủ lắm rồi nha, tiểu thư cứ xem sách như vậy có khi lại thành con mọt sách a!”

Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, nàng nhẹ nhàng buông sách xuống:

“Được rồi, ngươi cũng không cần quanh co, có chuyện gì thì nói ta nghe.”

Lung Nhi lập tức mặt mày hớn hở trả lời:

“Tiểu thư, nô tỳ thấy trời rất đẹp a, không bằng chúng ta ra ngoài chơi đi. Ra ngoài đi dạo một chút còn tốt hơn so với người ở trong phủ đọc sách đó.”

Nghe Lung Nhi đề nghị, Triệu Khả Nhiên hơi sửng sốt: “Đi ra ngoài?”

“Đúng vậy!” Lung Nhi vội vàng nói:

“Tiểu thư, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi. Tiêu thư không biết đâu, ba ngày qua các tiểu thư khác đều ra ngoài chơi, cũng chỉ có một mình tiểu thư ngoan ngoãn ở trong phủ đọc sách thôi.”

“Vì sao người khác đi ra ngoài thì ta nhất định cũng phải đi đâu? Lung Nhi, ngươi hẳn là buồn chán đến hỏng rồi. Xem ra phong thủy ở đây thật đúng là không thể dưỡng người a, Lung Nhi mới ở có ba ngày đã không chịu được rồi.”

Thi Hương đứng một bên nhịn không được cũng phì cười một tiếng.

“Tiểu thư.” Lung Nhi ủy khuất nói: “Người ta đâu có a! Người ta là suy nghĩ cho tiểu thư mà, người sao có thể oan uổng người ta đâu.”

Nghe Lung Nhi xưng “người ta”, Triệu Khả Nhiên bật cười:

“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài chơi nhưng chỉ một chút thôi nha, không được đi lâu cũng không được đi xa quá đâu đấy. Đừng quên tối nay ta còn phải dùng bữa cùng mọi người nha! Nếu như đến muộn thì ta sẽ bị trách tội đấy, biết chwua? Bây giờ ngươi đi chuẩn bị một chút đi, bằng không đi ra ngoài muộn ngươi sẽ không được chơi nhiều a!”

Vừa nghe Triệu Khả Nhiên nói, Lung Nhi liền cười đến sáng lạn:

“Vâng, nô tỳ đã biết, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”

Nói xong, Lung Nhi vội vàng chạy ra.

“Tiểu thư, nô tỳ có chuyện muốn bẩm báo.”

Đợi Lung Nhi ra ngoài, Thi Hương bỗng nhiên nói.

“Nói đi, có chuyện gì sao? Có phải Cầm Hương truyền tin đến hay không?”

Thi Hương gật đầu: “Vâng, tiểu thư. Cầm Hương điều tra thấy trong Hạ Vũ viên có chút bất thường.”

Triệu Khả Nhiên nhíu mày: “Có phải Thanh Trúc có hành động gì? Nàng tính làm gì sao?”

Nghe đến Hạ Vũ viên, người đầu tiên Triệu Khả Nhiên nghĩ đến là Thanh Trúc. Dù sao hiện tại Triệu Khả Nhiên cũng ở trấn bắc hầu phủ, ở lại phủ thái sư cũng chỉ còn Thanh Trúc. Nếu Thanh Trúc muốn làm hại nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua. Có điều, nếu như Thanh Trúc an phận, không gây ra cái gì náo loạn thì nàng cũng không cần so đo.

Nhưng không ngờ Thi Hương lại lắc đầu:

“Tiểu thư, Cầm hương lâu nay vẫn theo dõi nhất cử nhất động của Thanh Trúc nhưng cũng không thấy điều gì bất thường. Hơn nữa, lần này Cầm Hương tra ra Thanh Trúc không phải là muốn mưu hại tiểu thư mà là về chuyện của nhị tiểu thư.”

“Nga, vậy ngươi nói là xảy ra chuyện gì? Triệu Khả Nhân đang âm thầm bày mưu kế gì sao?”

Thi Hương nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Thực ra là về chuyện của nhị tiểu thư và thái tử điện hạ.”

“Cái gì?” Câu nói của Thi Hương làm Triệu Khả Nhiên chấn động: “Cùng thái tử? Chẳng lẽ Khả Nhân và thái tử đã tiến triển? Nhanh như vậy sao?”

Từ sau thọ yến, Triệu Khả Nhiên cũng biết thái tử có ý với Triệu Khả Nhân nhưng không nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ lại phát triển nhanh đến vậy.

“Không có, tiểu thư, người suy nghĩ nhiều. Từ lần ở phủ quốc công, hai người bọn họ cũng chưa gặp mặt lần nào.”

“Vậy ý ngươi là…?”

Thi hương tiếp tục trả lời:

“Thật ra, gần đây thái tử luôn có ý mời nhị tiểu thư xuất môn du ngoạn nhưng nhị tiểu thư lại từ chối.”

“Phải không?” Triệu Khả Nhiên khóe miệng gợi lên: “Chẳng lẽ thái tử mời mà Triệu Khả Nhân không động tâm chút nào sao?”

Thi Hương lắc đầu, trả lời: “Thực sự thì nhị tiểu thư đã rất muốn đi nhưng lại vướng mắc hôn ước với Lâm thế tử nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.”

Triệu Khả Nhiên lâm vào trầm tư, Triệu Khả Nhân là người thế nào, nàng rất rõ ràng. Theo tính cách của Triệu Khả Nhân, nếu có thêm lựa chọn là thái tử, nàng ta nhất định sẽ vứt bỏ Lâm Khê Nhiễm. Hơn nữa, lần trước Tần Y Miểu cũng đã cảnh cáo, nàng ta nhất định sẽ càng muốn tranh đoạt đi. Lúc trước bạch ngọc Quan Âm cũng không phải cái dạng này sao? Triệu Khả Nhân muốn thắng Tần Y Miểu, ngay cả biệt viện tổ phụ tặng cũng dám bán, cho nên lời cảnh cáo của Tần Y Miểu chỉ làm Triệu Khả Nhân càng quyết tâm hơn mà thôi. Có điều, Triệu Khả Nhân xem ra cũng không tồi, còn biết bản thân đang có hôn ước, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bất quá bây giờ nàng ta nhất định sẽ rất phiền não đi. Ngày trước, vì muốn cùng Lâm Khê Nhiễm đính hôn mà để mọi người đều biết, giờ muốn giải trừ hôn ước thì hẳn là không dễ dàng rồi.

Thấy Triệu Khả Nhiên trầm tư, Thi Hương nói:

“Tiểu thư, có cần bọn nô tỳ phá chuyện này không?”

Triệu Khả Nhiên lắc đầu:

“Không cần, các ngươi đừng làm gì cả, chỉ cần quan sát Hạ Vũ viên cho tốt, nếu có gì bất thường thì báo cho ta biết, nhất là chuyện của Triệu Khả Nhân và thái tử.”

Triệu Khả Nhiên biết dù thế nào Triệu Khả Nhân cũng không có khả năng làm thái tử phi. Cái ghế thái tử phi đã được nội bộ định sẵn là Tần Y Miểu. Dù thái tử hứng thú với Triệu Khả Nhân nhưng không thể so với ngôi vị hoàng đế được. Cho nên, thái tử nhất định sẽ không bỏ qua Tần Y Miểu, bởi vì cưới Tần Y Miểu sẽ có được sự trợ giúp của Binh bộ và Lại bộ thượng thư. Trong lục bộ mà chiếm được hai vị trí quan trọng thì quyền lực tuyệt đối là cao. Cho dù phụ thân nàng là người thừa kế thì Triệu Khả Nhân cũng không thể so với Tần Y Miểu. Nếu như so sánh thì Tần quốc công phủ chính là mặt trời giữa trưa, ở chính giữa bầu trời, tỏa ra ánh nắng chói chang nhất. Mà trấn bắc hầu phủ thì chính là hoàng hôn, tuy rằng vẫn sáng nhưng cũng đã dần suy yêu rồi.

Hiện tại Triệu Khả Nhân đại khái bắt đầu mơ mộng làm thái tử phi. Như vậy cũng tốt, nàng ta càng dấn sâu thì đến lúc vỡ mộng sẽ càng thống khổ, không phải sao?

Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên hơi nhếch miệng cười.

“Tiểu thư, người cười cái gì vậy?” Lung Nhi vừa lúc trở lại thì thấy Triệu Khả Nhiên đang cười, vô cùng tò mò nên hỏi.

Triệu Khả Nhiên cũng không che giấu nàng đang cười:

“Ta đang cười ngươi a! Không phải muốn đi chơi sao? Thế nào lại chuẩn bị lâu như vậy chứ? Ngươi không sợ tốn thời gian dạo phố của ngươi sao?”

“Tiểu thư, người ta nào có ham chơi như thế đâu!”

Lung Nhi đáng thương hề hề nhìn Triệu Khả Nhiên.

Nhìn bộ dáng Lung Nh, Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng ấn vào trán Lung Nhi:

“Ngươi nha, ngươi chính là tiểu hài tử không lớn được.”

“Nào có?” Lung Nhi nhanh chóng phản bác: “Nô tỳ ngồi ngây người đã Tư Đồ Húc ngày rất nhàm chán a! Mà các vị tiểu thư trong phủ cũng đã ra ngoài, nô tỳ vừa mới thấy nhị tiểu thư cũng đi nha!”

“Ngươi nói Khả Nhân ra ngoài phủ?”

“Đúng vậy!” Lung Nhi gật đầu: “Nô tỳ vừa mới thấy nhị tiểu thư mang theo Nhàn Lạc ra ngoài, không có Nhàn Vân. Có chuyện gì sao, tiểu thư?”

Nghe Lung Nhi hỏi, Triệu Khả Nhiên liền đáp: “Không có, chúng ta cũng đi thôi, nếu không sẽ muộn mất.”

Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười, xem ra hiện tại nàng đúng là thần hồn nát thần tính, chỉ cần nhắc đến Triệu Khả Nhân là lại nghĩ đến âm mưu quỷ kế. Thật sự thì Triệu Khả Nhân cũng chỉ ra phủ mà thôi, hơn nữa bây giờ là ở trấn bắc hầu phủ, Triệu Khả Nhân hẳn là không dám làm gì.

Rất nhanh, ba người liền ra khỏi trấn bắc hầu phủ. Ba người không ngồi xe ngựa hay kiệu mà chỉ đi bộ ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, ngoài đường cũng thật là náo nhiệt. Không thể không nói, trấn bắc hầu phủ không hổ danh là một trong tứ đại công hầu, vị trí của phủ cũng thật hoàn hảo. Phủ đệ của tứ đại công hầu đều tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất của kinh thành, hơn nữa cũng rất gần hoàng cung. Về điểm này, thái sư phủ kiểu gì cũng thua kém.

Vừa ra ngoài, Lung Nhi cứ giống như là chim thoát khỏi lồng vậy, hết nhìn đông lại nhìn tây giống như là mọi thứ cái gì cũng tươi mới. Thật sự thì điều này cũng không quá kì lạ bởi từ khi Triệu Khả Nhiên rơi xuống nước đến nay, nàng mới được ra ngoài có một lần. Thời gian vừa qua xảy ra quá nhiều chuyện nên căn bản là không có thời gian xuất môn, cho nên hôm nay khó có được một lần Lung Nhi cao hứng.

Triệu Khả Nhiên buồn cười lắc đầu, có đôi khi, Lung Nhi thật sự giống như một tiểu hài tử, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể làm nàng ấy vui vẻ. Ngày trước, nàng cũng là đơn thuần vui vẻ nhưng từ sau khi trọng sinh, nàng đã không còn đơn thuần như vậy được nữa, mỗi ngày đều mưu tính, mỗi ngày đều phòng bị, đã lâu cũng không thư thái dạo phố được.

“Tiểu thư, người làm sao vậy, đang nghĩ cái gì a!”

Nhìn Triệu Khả Nhiên như không yên lòng, Lung Nhi mở miệng nói.

Triệu Khả Nhiên như tỉnh mộng, vội vàng cười che giấu:

“Không có, chỉ là lâu lắm không đi dạo phố, cảm giác có chút xa lạ mà thôi.”

“Tiểu thư, đã như vậy thì về sau chúng ta thường xuyên xuất môn đi, được không?”

Triệu Khả Nhiên bật cười: “Ngươi a, lần này còn chưa xong đã nghĩ đến lần tiếp theo, ngươi thật tham lam a!”

“Tiểu thư, cái này gọi là phòng bị chu đáo nha!”

“Được rồi, đừng đứng đây nữa, nếu không đi mau thì coi như đi không công đấy.”

Sau đó, ba người chủ tớ liền bắt đầu đi dạo, các nàng nhìn thấy cái gì mới mẻ đều sẽ đứng xem thật lâu, không ngừng thảo luận, cho dù không mua cũng vô cùng vui vẻ. Cứ như vậy, rất nhanh liền đến giữa trưa.

Thấy thời gian đã đến giữa trưa, Triệu Khả Nhiên vốn là muốn hồi phủ nhưng Lung Nhi lại nói:

“Tiểu thư, khó mới được ra ngoài một chuyến, không bằng chúng ta đến Nguyệt lâu dùng cơm trưa đi, được không? Nghe nói đồ ăn ở Vọng Nguyệt lâu nổi tiếng là ngon, chúng ta dùng cơm trưa xong rồi trở về cũng tốt mà.”

Thi Hương nghe Lung Nhi nhắc đến Vọng Nguyệt lâu thì khuôn mặt có một tia chột dạ nhưng Triệu Khả Nhiên và Lung Nhi đều không chú ý tới nàng nên không có ai phát hiện.

Mà Triệu Khả Nhiên nghe Lung Nhi nói vậy cũng nghĩ một lát rồi mở miệng:

“Vậy được, nghe nói Vọng Nguyệt lâu là đệ nhất tửu lâu ở kinh thành, chúng ta còn chưa có cơ hội được vào, hôm nay vừa vặn có thêt mở mang kiến thức một chút.”

“Vâng, vâng!” Lung Nhi liền phụ họa.

Triệu Khả Nhiên quay đầu nhìn về phía Thi Hương:

“Thi Hương, ngươi đâu? Có ý kiến gì không?”

Thi Hương cung kính đáp: “Mọi thứ đều nghe theo tiểu thư.”

Lung Nhi liền nói: “Đã như vậy chúng ta mau đi thôi, bằng không ta sợ lại không có chỗ ngồi đâu.”

Nguyệt lâu cũng không cách xa nơi này lắm nên rất nhanh ba người liền đã tới Vọng Nguyệt lâu.

Vọng Nguyệt lâu là tửu lâu lớn nhất ở kinh thành, có năm tầng lầu. Lầu một để chiêu đãi phú thương có tiền, lầu hai tiếp đón các quan triều đình, lầu ba tiếp đón các quan to nhất phẩm cùng tướng lĩnh hoàng hầu, lầu bốn chỉ tiếp khách riêng của chủ quán, không có chủ nhân cho phép thì không ai được đi lên. Còn lầu năm là để cho chủ quán ở, bất kì ai không được phép mà đi lên sẽ không có một kết cục tốt đẹp. Trong kinh thành, Vọng Nguyệt lâu chính là tượng trưng cho thân phận. Ở đây, cấp bậc phân chia rõ ràng, hơn nữa mọi người đều tự giác tuân thủ quy định. Không ai biết chủ nhân của Vọng Nguyệt lâu là ai, thân phận địa vị như thế nào nhưng ai cũng biết chủ quán là người không dễ chọc vào, nếu đắc tội với hắn thì ngươi vĩnh viễn cũng thể vào được Vọng Nguyệt lâu, hay nói cách khác là địa vị của ngươi ở kinh thành xuống dốc không phanh, còn có khả năng không trụ được ở kinh thành nữa. Cho nên, không một người nào dám gây chuyện thị phi ở Vọng Nguyệt lâu.

(Cáo nhớ không nhầm thì hình như đoạn này đã xuất hiện rồi thì phải? Bà tác giả này lập lại quá ác liệt luôn -_- )

Nhìn tửu lâu cao ngất trước mắt, Triệu Khả Nhiên mỉm cười, mang theo Lung Nhi và Thi Hương tiến vào mà nàng không biết rằng, nàng vừa tiến vào Vọng Nguyệt lâu cũng đã có ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

“Tiêu thư, chúng ta lên lầu mấy thì mới đúng đây?” Lung Nhi hỏi.

Quy củ của Vọng Nguyệt lâu ai cũng biết nhưng tiểu thư thuộc tầng lớp nào thì Lung Nhi cảm thấy thật mờ mịt.

Triệu Khả Nhiên nghĩ một chút rồi nói: “Ta nghĩ hẳn là tầng ba đi.”

Triệu Khả Nhiên nói nhưng cũng không dám chắc chắn bởi vì đây là lần đầu tiên nàng đến đây. Đối với quy định ở Vọng Nguyệt lâu nàng cũng chỉ nghe qua chứ không hiểu biết kĩ càng.

Lúc các nàng còn đang phân vân thì một chưởng quầy tuổi trung niên tiến đến, cung kính nói với Triệu Khả Nhiên: “Vị tiểu thư này muốn dùng bữa sao?”

Nhìn thái độ của chưởng quầy, Triệu Khả Nhiên cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đúng vậy, nhưng chúng ta không biết lên lầu mấy thì thích hợp, mong chưởng quầy chỉ điểm.”

“Vị tiểu thư này, ngươi có muốn lên lầu bốn dùng cơm không?”

Lời vừa nói ra, mọi người ở lầu một đều kinh ngạc, ai chẳng biết ở đây lên tầng càng cao thì địa vị càng lớn. Vị tiểu thư này còn trẻ, thân phận là gì mới có thể lên tầng bốn đây?

Không chỉ những người ăn cơm ở đây mà ngay cả Triệu Khả Nhiên cũng kinh ngạc không thôi: “Sao cơ? Tiên sinh nói ta có thể lên lầu bốn sao?”

Triệu Khả Nhiên tuy chưa tới Vọng Nguyệt lâu bao giờ nhưng quy định thì nàng cũng biết cho nên khi nghe chưởng quầy nói vậy thì thập phần hoảng hốt, cùng lắm nàng cũng chỉ có thể lên lầu ba mà thôi.

Thấy Triệu Khả Nhiên hoài nghi, sắc mặt chưởng quầy vẫn như cũ không thay đổi, vô cùng cung kính trả lời: “Đúng vậy, tiểu thư có thể lên lầu bốn.”

Nhìn Triệu Khả Nhiên do dự, Thi Hương bèn nói:

“Tiểu thư, ngồi đâu cũng giống nhau mà, với lại chưởng quầy thịnh tình mời như vậy thì chúng ta cần gì phải cự tuyệt?”

Từ lúc chưởng quầy đi ra, Thi Hương đã nghĩ xem ra điện chủ đang ở đây nếu không chưởng quầy sẽ không cung kính với tiểu thư như vậy. Nếu như điện chủ đã an bài tiểu thư lên lầu bốn thì mình cũng nên khuyên tiểu thư một chút. Có điều nàng vẫn không hiểu, điện chủ ở đây thì vì sao không gặp tiểu thư?

Lung Nhi nghe Thi Hương nói thì cũng mở miệng: “Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta lại đi lâu như vậy, nếu không nhanh ăn cơm trưa thì sẽ về trễ đó.”

Nghe hai người nói, Triệu Khả Nhiên nghĩ bây giờ là ban ngày, lại có Thi Hương ở đây thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì nên mỉm cười nói:

“Tiên sinh đã mời, ta liền không thể từ chối.”

Thấy Triệu Khả Nhiên đồng ý, chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm. Thật ra hắn cũng không rõ nữ tử này có thân phận gì nhưng mệnh lệnh bên trên truyền xuống thì hắn nhất định phải làm thôi. Nếu như vị tiểu thư này cứ cự tuyệt thì hắn không biết nên làm thế nào mới tốt, vẫn không thể ép người ta lên lầu đi. Có điều thật may mắn, vị tiểu thư này cuối cùng cũng đồng ý.

“Tiểu thư, mời đi bên này.” Chưởng quầy tự mình dẫn đường, đưa các nàng lên lầu bốn.

Hành động của chưởng quầy lại càng làm cho Triệu Khả Nhiên kinh ngạc, xảy ra chuyện gì đây? Không những nàng có thể lên lầu bốn mà chưởng quầy còn tự động dẫn đường, nàng có chú ý tới chưởng quầy luôn nói với nàng vô cùng cung kính, Triệu Khả Nhiên nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.

Không bao lâu, chưởng quầy đã mang Triệu Khả Nhiên tới lầu bốn, sau đó lại đợi Triệu Khả Nhiên gọi món rồi mới rời di.

Sau khi chưởng quầy rời đi, Triệu Khả Nhiên mới có cơ hội nhìn xung quanh một chút. Nàng vốn nghĩ rằng tửu lâu nổi danh như vậy hẳn là trang hoàng tráng lệ nhưng lại không như thế. Ngược lại là trang trí có phần tao nhã, rất đặc biệt. trên chiếc ghế lô có bày một chậu hoa lạ, trên tường treo vài bức tranh chữ có vẻ sang trọng mà lại đầy chất tư thi.

Triệu Khả Nhiên cười nhẹ, cảm thán nói:

“Xem ra chủ nhân của tửu lâu này đúng là người tao nhã lịch sự a!”