Nguyệt Lâu, là tửu lâu lớn nhất trong kinh thành. Nguyệt Lâu có năm tằng, tầng một chỉ cần người có tiền là có thể ngồi, tầng hai tiếp đón quan viên
triều đình, tầng ba cũng chỉ tiếp đón quan to nhất phẩm trong triều cùng hoàng hầu tướng lĩnh, tầng bốn chỉ tiếp khách riêng, không được lão bản cho phép, không ai có thể đi vào, tầng năm là tầng lão bản của Nguyệt
Lâu vì bản thân lưu lại, bất luận kẻ nào nếu như không được lão bản đồng ý, nếu cố tình đi lên tầng năm, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Ở trong kinh thành, người đến Nguyệt Lâu biểu trưng cho người có địa vị, ở trong này, cấp bậc phân chia rõ ràng, hơn nữa tất cả mọi người đều tự
giác tuân thủ. Không ai biết lão bản phía sau Nguyệt Lâu là ai, có thân
phận địa vị gì, nhưng hầu hết mọi người đều biết, lão bản của Nguyệt Lâu không phải là người dễ chọc, nếu như đắc tội lão bản, vậy thì người đó
sẽ vĩnh viễn không được bước chân vào Nguyệt Lâu, điều đó cũng có nghĩa
rằng, địa vị người đó ở kinh thành sẽ xuống dốc không phanh, nghiêm
trọng hơn, còn có khả năng không thể tiếp tục ở kinh thành được nữa. Cho nên, không có người nào dám nháo loạn ở Nguyệt Lâu.
Mọi người
đều cho rằng tầng năm sẽ vô cùng tráng lệ, xa hoa, xa xỉ. Nhưng chỉ có
người nào đến tầng năm rồi mới biết, trang trí ở tầng này cũng không hề
xa hoa tráng lệ, mà mang phong cách vô cùng tinh mỹ lịch sự tao nhã.
Lúc này, trong tầng năm của Nguyệt Lâu, một nam tử mặc áo bào trắng vẻ mặt
lười nhác nằm trên ghế quý nhân khắc hoa lê, ngũ quan tuyệt mỹ, hơn nữa
một thân khí chất cao quý, làm người ta không tự chủ được bị hắn hấp
dẫn. Trên tay hắn đang cầm một chiếc trâm cài, tinh tế vuốt ve, trong
ánh mắt để lộ ra nhè nhẹ nhu tình, tựa như đối với người yêu.
Ở
bên kia, một nam tử xinh đẹp mặc một thân hồng y, cứ nhìn chằm chằm cảnh này. Nói là xinh đẹp, tuyệt không khoa trương, nam tử kia da thịt như
bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo không giống người phàm, đôi mắt to hữu
thần, cái mũi khéo léo, cặp môi phấn hồng, tràn đầy hơi thở mị hoặc, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm, lại mặc trên người một thân
hồng y, quả thực chính là dụ dỗ người khác phạm tội.
“Húc, trâm
cài này đẹp mắt hơn ta sao?” Hồng y nam tử kia khẽ nhếch môi, tiếng nói
thanh thúy như tiếng đàn. “Ngươi đã nhìn thật lâu.”
“Xích Uyên, ngươi đừng quản nhiều.” Bạch y nam tử chậm rãi mở miệng, sau đó cất trâm cài trên tay vào trong ngực.
“Nha, Húc, lời ngươi nói thật sự làm ta đau lòng.” Hồng y nam tử -- Xích Uyên hai tay ôm ngực, bộ dáng bi thương. “Ngươi cũng không ngẫm nghĩ lại
xem, ta làm bao nhiêu việc giúp ngươi a! Hiện tại ngươi vì một chiếc
trâm cài, lại thương tổn ta như vậy, ngươi làm sao mà nhẫn tâm vậy a?”
Nhìn Xích Uyên đang diễn trò, bạch y nam tử -- Tư Đồ Húc mặc kệ hắn, đứng dậy rời khỏi.
“Này, Húc, ngươi muốn đi đâu a?” Xích Uyên gọi Tư Đồ Húc đứng lại. “Bây giờ đã là nửa đêm, ngươi phải về phủ sao?”
Tư Đồ Húc cũng không để ý đến Xích Uyên, tiến đến bên cửa sổ, hoàn toàn
không có băn khoăn đây là tầng năm, phi thân nhảy xuống, cứ như vậy rời
đi Nguyệt Lâu.
Không lâu sau, cửa sổ khuê phòng Triệu Khả Nhiên
lại bị lén lút mở ra, bạch y nam tử -- Tư Đồ Húc vô cùng thuần thục nhảy vào trong phòng, lúc này Triệu Khả Nhiên cũng đang ngủ say giống như
lần trước, hoàn toàn không cảm thấy được điều gì khác thường.
Tư
Đồ Húc tiến đến bên giường, xem dung nhan Triệu Khả Nhiên khi ngủ, không khỏi nhẹ nhàng cười, thật sự là vật nhỏ đáng yêu. Triệu Khả Nhiên lúc
này, không còn vẻ lạnh lùng đạm mạc lúc bình thường, trên mặt nàng cũng
chỉ còn vẻ đơn thuần. Có lẽ chỉ khi Triệu Khả Nhiên ngủ, nàng mới hoàn
toàn không che giấu nội tâm!
Sau một lúc lâu, Tư Đồ Húc từ trong
ngực lấy ra một chiếc trâm cài, nhẹ nhàng đặt trên đầu giường Triệu Khả
Nhiên. Dưới ánh trăng, chiếc trâm cài kia ánh lên quang mang màu đen.
Nếu bây giờ Triệu Khả Nhiên nhìn thấy, chắc chắn sẽ giật mình, bởi vì
trâm cài này giống y hệt chiếc trâm cài mà nàng nhìn trúng trên chợ,
nhưng khác biệt là trâm cài kia làm bằng gỗ, mà chiếc trâm cài này dùng
ngọc thạch tốt nhất khắc thành, bề mặt bóng loáng, thỉnh thoảng trên
thân thuần đen ánh lên quang mang.
Chính xác chiếc trâm cài này
không phải là chiếc trâm Triệu Khả Nhiên nhìn trúng mấy hôm trước, phải
biết rằng trâm cài này, là do Tư Đồ Húc lấy mặc ngọc tốt nhất, dựa vào
trí nhớ ngày đó, vẽ thành bản vẽ, mời thợ điêu khắc giỏi nhất làm thành, giá trị hơn chiếc trâm cài gỗ kia mấy trăm, thậm chí mấy ngàn lần.
Đặt trâm cài xuống xong, Tư Đồ Húc mới lưu luyến không rời ly khai khuê phòng Triệu Khả Nhiên.
Mà ngay tại một khắc khi Tư Đồ Húc rời đi, Triệu Khả Nhiên dường như cảm
giác được điều gì đó, chậm rãi mở mắt, dường như nàng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, nhưng rất nhanh nàng lại chìm vào giấc ngủ.
Bên này Triệu Khả Nhiên đang ngủ say, nhưng ở Hạ Vũ viên, Triệu Khả Nhân lại trằn trọc khó ngủ.
Cho dù hiện tại đã là giờ sửu một khắc, tất cả mọi người đều đã say giấc
nồng, nhưng trong Hạ Vũ viên, nến vẫn cháy sáng. Bởi vì lúc này Triệu
Khả Nhân ngủ không yên, đang ngồi trên sạp, Nhàn Vân đứng một bên quạt
mát cho Triệu Khả Nhân.
“Nhàn Vân, ngươi nói xem hiện tại ta phải làm gì mới tốt?” Triệu Khả Nhân phiền chán, không biết vì sao, từ sau
khi Triệu Khả Nhiên tỉnh lại, giống như có rất nhiều thứ thoát ly khỏi
phạm vi khống chế của nàng, cha mẹ sớm như vậy đã muốn nàng nghị thân,
Triệu Oánh lại dùng chuyện ngày đó nàng đẩy Triệu Khả Nhiên xuống nước
để uy hiếp nàng, trong đầu nàng hiện tại đang loạn thành một đoàn.
“Tiểu thư, nô tì thấy hiện tại cần phải giải quyết chuyện của Tam tiểu thư
trước tiên, chuyện kia đã lửa sém lông mày, ngày mai, tiểu thư các ngài
sẽ đi Quốc công phủ cùng Kim mama học tập, nếu như không giải quyết
nhanh chóng, tuyệt đối là không được.” Nhàn Vân phân tích nói: “Mà tiểu
thư, chuyện nghị thân của người, hiện tại dù sao mới đề cập đến, không
quyết định nhanh như vậy, đến lúc đó chúng ta từ từ nghĩ biện pháp cũng
được.”
“Ta cũng biết, nhưng giải quyết chuyện Triệu Oánh như thế
nào đây?” Triệu Khả Nhân cau mày nói: “Ngày đó ta đẩy Triệu Khả Nhiên
xuống nước, nàng nhìn thấy được, nếu nàng đi cáo trạng, như vậy không
chỉ có cha mẹ xử phạt ta, đến lúc đó, Triệu Khả Nhiên cũng sẽ tránh xa
ta, nhiều năm như vậy ta giành tâm tư trên người nàng không phải là uổng phí sao.”
Nói xong, hai người lại trầm mặc.
“Ai, nếu có biện pháp khiến lão gia cùng phu nhân không tin tưởng tam tiểu thư, vậy là tốt rồi.” Nhàn Vân thở dài một hơi.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, khiến cha mẹ không tin Triệu Oánh, Triệu
Khả Nhân ánh mắt nhíu lại, một tia ngoan độc chợt lóe lên, trong lòng
bỗng dưng nảy ra một kế.