Ăn xong bữa tối, vừa bước chân vào Sướng Âm các, Triệu Oánh lập tức giận
dữ, chỉ cần tùy tay cầm được cái gì, nàng đều đập xuống đất, dường như
muốn đem tất cả oán khí đều phát tiết ra.
“Tức chết ta, thân
phận ta là gì, ta là tam tiểu thư phủ Thái sư a!” Triệu Oánh một bên
rống to, một bên không ngừng đập phá đồ đạc.
“Nàng có gì đặc biệt hơn người.”
“Chẳng qua chỉ là mời được Kim mama, có gì to tát, nàng ta dựa vào cái gì khinh thường người khác a!”
Từng đợt tiếng chửi rủa đan xen với tiếng đồ vật bị đập vỡ vang lên, nghe có vẻ phá lệ chói tai.
“Oánh nhi, nữ nhi bảo bối của ta, con mau dừng tay a!” Theo sau vào Trương di nương lập tức ngăn cản Triệu Oánh. “Con tức giận cũng không nên đập này nọ a!”
Nhìn trên đất đầy mảnh nhỏ của đồ đạc bị đập vỡ, Trương
di nương đau lòng. Nàng được lão phu nhân ban tặng cho Triệu Tùng, cho
nên cho dù gia đình sa sút, nàng cũng không thèm thu liễm tính tình, vì
vậy Triệu Tùng cũng không thích nàng. Nhưng đạo lý “Trưởng giả ban
thưởng, không thể từ”, Triệu Tùng vẫn hiểu được. Vậy nên cho dù không
phải đặc biệt thích nàng, cũng không cự tuyệt, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân. Nhưng từ khi nạp Trương thị làm thiếp đến nay, Trương thị lại
không ôn nhu săn sóc, bộ dạng cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, bởi vậy qua một khoảng thời gian ngắn, Triệu Tùng cũng rất ít khi tiến vào
Sướng Âm các. May mắn nàng sau này sinh ra Triệu Oánh, ít ra cũng có địa vị trong phủ Thái sư. Hầu hết đồ vật đáng giá ở Sướng Âm các đều do lão phu nhân ban thưởng. Trương thị bởi vì không được Triệu Tùng yêu thích, những đồ được hắn ban cho cũng không có nhiều. Bây giờ lại bị Triệu
Oánh đập vỡ nhiều như vậy, tự nhiên vô cùng đau lòng.
“Di nương.” Triệu Oánh rốt cục cũng ngồi xuống. “Người xem bộ dáng của Tần thị, giống như con không lên được mặt bàn vậy.”
“Nhỏ tiếng chút.” Trương di nương lập tức che miệng Triệu Oánh lại. “Nếu lời nói này của con truyền ra ngoài, người đó cũng không thể cứu được con.”
“Chỉ là ở Sướng Âm các nói một chút mà thôi, nàng làm sao có thể biết a!”
Triệu Oánh tự tin nói: “Sướng Âm các này đều là người của chúng ta.”
“Thuyền chạy cẩn thận xuôi dòng vạn năm*.”
*: làm việc cẩn thận mới có thể thành công và dài lâu.
“Được rồi, di nương, hôm nay con khó chịu nên mới nói chuyện không đắn đo.”
Phát tiết xong cơn tức giận, Triệu Oánh tâm tình đã tốt hơn nhiều, lôi
kéo tay Trương, làm nũng nói.
“Ai, cũng là do ta không có bản
lĩnh.” Trương thị đau lòng nhìn về phía Triệu Oánh. “Không có biện pháp
cho con cùng Kim mama học tập.”
“Di nương, người không thể đi cầu một chút phụ thân hoặc là tổ mẫu sao?” Triệu Oánh khẩn cầu nói: “Nếu có thể theo Kim mama học tập, giá trị của nữ nhi cũng sẽ tăng lên, nước
lên thì thuyền lên. Hơn nữa, Kim mama cùng các phu nhân nhà quyền quý
quan lại trong kinh thành quan hệ rất thân thiết, tương lai sau này con
sẽ không cần phải buồn lo vì tìm không được mối hôn nhân tốt.”
“Ai, nếu có thể, ta làm sao có thể không giúp nữ nhi bảo bối của ta?” Trương di nương thở dài một hơi. “Lần này Kim mama không phải do phu nhân mời
tới, mà là do đại tẩu bên nhà mẹ đẻ của phu nhân, chủ yếu là vì tiểu thư nhà người ta học tập, chẳng qua là người ta nhớ đến nữ nhi của phu
nhân, mới kêu các nàng học cùng. Cho dù cầu cha con hoặc là lão phu
nhân, bọn họ cũng không nói được gì, dù sao Kim mama cũng không phải do
phủ chúng ta mời tới.”
“Di nương, con thật sự không thể học tập tú công của Kim mama sao?” Triệu Oánh thật sự nổi giận.
“Đừng lo lắng, chờ tương lai phụ thân con kế thừa hầu phủ, con trở thành hầu
phủ tiểu thư, đến lúc đó nhất định có thể tìm được một mối hôn nhân
tốt.”
Triệu Oánh trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng
lại bắt đầu lên kế hoạch tính toán vì tương lai sau này của nàng. Phụ
thân trong tương lai có thể kế thừa tước vị hay không cũng không xác
định được, dù sao phụ thân cũng không phải người thừa kế duy nhất. Xem
ra nàng phải tính toán vì chính bản thân mình.
Lúc này, Triệu
Oánh đột nhiên nhớ tới một chuyện mấy ngày hôm trước nàng vô ý nhìn
thấy. Liên tưởng đến điều này, trong mắt Triệu Oánh lóe lên một đạo ánh
sáng. Xem ra nàng phải đi tìm Triệu Khả Nhân nói chuyện chút.
Mà
bên kia, ở Trầm Hương viên của Tần Hương Hà, Từng mama - vú nuôi của Tần Hương Hà, đang đem tất cả mọi chuyện vừa diễn ra ở Sướng Âm các báo cáo với Tần Hương Hà.
“Xem ra nàng rất bất mãn với ta a!” Tần Hương Hà tựa tiếu phi tiếu nói.
“Phu nhân, muốn giáo huấn nàng ta một chút không?” Từng mama hỏi.
“Không cần.” Tần Hương Hà cười nói: “Chỉ là một tiểu sửu thích nhảy nhót mà
thôi, không đáng để chúng ta lo lắng. Quan trọng là chuyện Khả Nhiên
cùng Khả Nhân cùng Kim mama học tập. Mama, ngươi hay chuẩn bị lễ gặp mặt tặng Kim mama. Không thể quá quý trọng, cũng không được bình thường
quá, biết chưa?”
“Nô tì đã biết phải làm gì.” Từng mama trả lời.
“Vậy là tốt rồi.”