Đích Trưởng Nữ

Chương 185-1: Trừng phạt (1)




Lúc đêm khuya, Triệu Khả Nhiên vẫn chưa ngủ, trong phòng không còn người hầu hạ. Chỉ có một mình Triệu Khả Nhiên mà thôi. Trong phòng cũng không đốt nến tuy nhiên vẫn vô cùng sáng sủa, bởi vì trên bàn để một hộp gỗ đang mở, bên trong đang để hai hạt châu lớn, đang tản ra từng đợt ánh sáng nhu hòa. Bên trong rõ ràng chính là dạ minh châu Tư Đồ Húc đưa cho Triệu Khả Nhiên.

Triệu Khả Nhiên cũng không chờ đợi vô ích, mà đang nhìn một quyển sách. Dưới sự chiếu rọi của dạ minh châu, Triệu Khả Nhiên hết sức chuyên chú nhìn sách trong tay, như có như không lật một trang. Trong phòng hết sức an tĩnh, chỉ có âm thanh lật giấy một hồi lại truyền đến mà thôi.

Lúc Tư Đồ Húc đi tới, thấy một cảnh tượng như vậy, Triệu Khả Nhiên lười biếng nửa nằm trên ghế dựa, trong tay còn cầm một quyển sách, thỉnh thoảng lật một vài trang, xem rất nghiêm túc. Hơi thở ấm áp như vậy, khiến cho hắn cũng không đành lòng mở miệng cắt đứt.

“Tới, thế nào không gọi ta chứ?” Triệu Khả Nhiên hình như cảm ứng được một tầm mắt nóng bỏng dừng lại chỗ mình, nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tư Đồ Húc đứng cách chỗ mình không xa nhìn, “Tới đã bao lâu, ta xem sách đến nhập thần, không có phát hiện, sao chàng không gọi ta chứ?”

“Xem nàng nhập thần như vậy, cho nên không muốn quấy rầy nàng.”

Tư Đồ Húc đi tới, nhưng cũng không ngồi xuống, mà đi thẳng tới trước ghế nằm, trực tiếp bế Triệu Khả Nhiên lên, sau đó ngồi vào ghế dựa, khiến Triệu Khả Nhiên phải dựa vào người hắn.

Triệu Khả Nhiên bị cử động bất ngờ của Tư Đồ Húc làm sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó liền bỏ qua, cũng không có giãy giụa, mà khéo léo tựa vào ngực Tư Đồ Húc. Đối với điểm này, Tư Đồ Húc vẫn rất hài lòng.

“Hôm nay thế nào tốt như vậy hăng hái muốn gặp ta?” Tư Đồ Húc cười ôm chặt Triệu Khả Nhiên, mở miệng hỏi, “Hơn nữa còn thần bí như vậy, muốn ta đến buổi tối, mà không phải là ban ngày, quang minh chánh đại. Nhớ ta không?”

“Chàng nằm mơ đi, ai nhớ chàng rồi hả?” Triệu Khả Nhiên lấy khửu tay nhẹ nhàng cố định sau lưng Tư Đồ Húc, trên mặt hiện lên một đạo đỏ ửng.

“Được rồi, được rồi, không phải nàng nhớ, mà là ta nhớ nàng.” Tư Đồ Húc cúi đầu nhẹ nhàng tựa vào bả vai Triệu Khả Nhiên, hơi thở thỉnh thoảng phun tại cổ của nàng, chọc cho gương mặt Triệu Khả Nhiên càng thêm đỏ.

Nhìn mảng ửng hồng ướt át trước mắt, Tư Đồ Húc không nhịn được, nhẹ nhàng cắn một cái, chọc cho Triệu Khả Nhiên khẽ run một hồi, trầm thấp cười, “Vật nhỏ, lại nói, chúng ta cũng rất lâu không có gặp mặt như vậy. Thật đúng là hoài niệm những ngày trước kia cùng nàng hẹn hò a!”

Nghe Tư Đồ Húc cợt nhã, Triệu Khả Nhiên không nhịn được trợn trắng mắt, “Chàng không phải muốn cùng ta hẹn hò sao? Rất đơn giản, ngay bây giờ chàng chỉ cần giải trừ hôn ước, vậy sau này chàng có thể thường xuyên cùng ta hẹn hò rồi.”

“Vật nhỏ, nàng thật khiến ta đau lòng.” Biết Triệu Khả Nhiên chỉ đang nói đùa mà thôi, Tư Đồ Húc cũng vô cùng phối hợp,.d-.-d-.-l-.-q-.-d. hắn tỏ vẻ đau lòng, đầu ở cổ Triệu Khả Nhiên mè nheo đến mấy lần, giọng nói cũng quái gở, “Vật nhỏ, nàng thật sự là không có lương tâm, nhớ ngày đó, vì chuyện của chúng ta, rốt cuộc ta tốn không ít a! Bây giờ nàng nói như vậy, thật sự rất xấu rồi. Ừm hừ, có phải nàng muốn vứt bỏ ta hay không. Nàng là kẻ phụ tình.”

“Ngừng, Húc, kẻ phụ tình là dùng để hình dung nam tử.” Triệu Khả Nhiên buồn cười đẩy đầu Tư Đồ Húc ra, cười duyên trả lời, “Còn nữa, chàng không cần có vẻ mặt oán phụ như vậy, thật rất kỳ quái nha!”

“Vật nhỏ, nàng thật sự không có tình thú.” Tư Đồ Húc nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Triệu Khả Nhiên, “Ta đây là đang phối hợp nàng... chí ít nàng cũng nên giả bộ một chút!”

“Được rồi.” Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, “Tối nay ta tìm chàng, là có chuyện thật, không nên náo loạn nữa.”

“Ta cảm thấy chuyện chúng ta liên lạc tình cảm cũng vô cùng trọng yếu!” Tư Đồ Húc vô cùng nghiêm túc mở miệng nói, “Chúng ta cũng sắp thành thân rồi, tình cảm vô cùng quan trọng, ta cảm thấy không có chuyện gì so với chuyện này quan trọng hơn.”

“Thật sao?” Triệu Khả Nhiên hơi nhếch khóe môi lên, mang theo một mùi vị xấu xa, “Húc, vậy chàng biết hôm nay ta gặp chuyện gì không?”

“Chuyện gì?” Tư Đồ Húc nghe lời mở miệng hỏi.

“Ha ha, Húc, hôm nay cao điểm của ta bị người bỏ thuốc.” Triệu Khả Nhiên vốn cho là mình sẽ vô cùng tức giận, nhưng không biết vì sao, lúc bên cạnh Tư Đồ Húc, nàng thế nhưng có thể đem chuyện này như một chuyện cười mà nói ra, “Bên trong cao điểm của ta có người hạ một lượng lớn hồng hoa, nếu như ăn vào, về sau, chỉ sợ ta không thể sinh hài tử.”

“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc tức giận, hắn vô cùng khẩn trương tra xét sắc mặt Triệu Khả Nhiên, “Vậy vật nhỏ, nàng có chuyện gì hay không! Nàng có thấy khó chịu chỗ nào hay không, nếu thấy có gì không thích hợp, vậy nàng nhất định phải nói ra, không cần gắng gượng.”

“Húc, ta không sao, chàng không cần lo lắng.” Triệu Khả Nhiên xoay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ mặt Tư Đồ Húc, “Những cao điểm kia một chút ta cũng không có ăn. Chàng quên, có Thi Hương ở bên cạnh ta sao! Bản lĩnh của Thi Hương chàng cũng biết, nàng lập tức ngửi được những cao điểm kia không ổn, cho nên ngăn ta lại.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ngay sau đó hắn ôm chặt lấy Triệu Khả Nhiên, trong lòng sợ, may mà ban đầu hắn đem Thi Hương đến bên cạnh vật nhỏ, may mà Thi Hương đủ cơ trí, may là nàng không có việc gì.

Trong lòng Tư Đồ Húc rất may mắn, may mắn vật nhỏ cũng không có chuyện gì. Nếu vật nhỏ thật sự xảy ra chuyện, hắn thật không biết mình có thể làm ra chuyện gì hay không.

“Rốt cuộc chuyện này là người nào làm?” Giọng của Tư Đồ Húc tràn ngập lãnh ý, ngay cả trong ánh mắt của hắn cũng lạnh như băng, “Rốt cuộc là ai to gan như vậy. Lại dám bỏ thuốc trong cao điểm của nàng.”

“Ha ha, chàng cảm thấy là ai?” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười, “Chàng cho là, trong nhà này, rốt cuộc có ai có thâm thù đại hận với ta, muốn hại ta như vậy?”

Tư Đồ Húc nhướng mày, trong đầu lóe lên ý tưởng, trong giọng nói tràn đầy khẳng định, trong mắt chợt lóe lên một tia ngoan độc, trong miệng phun ra một cái tên, “Triệu Khả Nhân.”

“Ha ha, Húc, chàng thật sự quá thông minh.” Triệu Khả Nhiên cười khích lệ, “Chàng đoán một cái thì đoán trúng, xem ra đối với chuyện trong nhà của ta, chàng luôn nhất thanh nhị sở!”

“Ta không phải tinh tường chuyện nhà của các nàng, mà là đối với chuyện của nàng tinh tường mà thôi.” Sắc mặt của Tư Đồ Húc trở nên vô cùng nặng nề, “Xem ra Triệu Khả Nhân oán hận rất sâu với nàng, thế nhưng lại nghĩ ra kế sách ác độc như vậy. Bây giờ nàng đem tất cả mọi chuyện nói cho ta! Nói rõ ràng cặn kẽ.”

“Được, chàng cũng đừng gấp gáp, ta sẽ đem toàn bộ chuyện đều nói cho chàng.”

Triệu Khả Nhiên rất nhanh đem toàn bộ mọi chuyện đều nói cho Tư Đồ Húc, không chỉ có chuyện Triệu Khả Nhân xui khiến Thanh Trúc, còn có tính toán của mình đối với Thanh Trúc, nàng cũng đều nói cho Tư Đồ Húc.

“Cho nên, bây giờ nàng muốn huấn luyện Thanh Trúc, sau đó đem nàng đặt ở bên cạnh Triệu Khả Nhân làm thám tử sao?” Tư Đồ Húc mở miệng hỏi.

Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, “Lúc trước không phải Triệu Khả Nhân có ý đồ muốn lợi dụng Thanh Trúc tới hại ta sao? Nếu nói như vậy, vậy ta liền lấy đạo của người, trả lại cho người. Triệu Khả Nhân chính là lợi dụng oán hận của Thanh Trúc đối với ta, hiện tại cũng như vậy, ta cũng đang lợi dụng oán hận của Thanh Trúc. Triệu Khả Nhân chắc nằm mơ cũng không ngờ đến điểm này!”

“Nàng cứ bỏ qua cho Thanh Trúc như vậy.” Tư Đồ Húc đối với điểm này rất bất mãn, “Nàng ta thế nhưng muốn hại nàng như vậy... sao nàng lại coi như xong như vậy? Rốt cuộc nàng có biết hay không, nếu nàng không cẩn thận ăn những cao điểm này, vậy sẽ tạo thành dạng hậu quả gì chứ?”!!!dien-.-dan-.-le-.-quy-.-don!!!

“Ta hiểu biết rõ, ta đều biết.” Thấy dáng vẻ kích động của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên vội vàng trấn an nói, “Nhưng bây giờ ta căn bản vô sự a! Chàng không cần lo lắng như vậy, chàng phải biết, Thi Hương là chàng tự mình chọn lựa, bản lĩnh của nàng rốt cuộc có bao nhiêu, chàng rất rõ ràng, có nàng ở bên cạnh ta, chàng nên yên tâm mới đúng.”

Thấy bộ dạng Tư Đồ Húc hình như bình tĩnh một chút, Triệu Khả Nhiên tiếp tục nói, “Về phần Thanh Trúc, thật ra thì nàng cũng vô tội. Chẳng qua nàng chỉ là bị Triệu Khả Nhân lừa gạt mà thôi, chúng ta cần gì phải so đo với nàng? Còn nữa, để cho nàng trở lại bên cạnh Triệu Khả Nhân, giám thị Triệu Khả Nhân, dù là lấy công chuộc tội cũng được. Chàng cũng không cần so đo với nàng.”

“Được, được, được, liền làm theo ý nàng!” Tư Đồ Húc tức giận Triệu Khả Nhiên, “Chỉ là, nàng thật sự tin tưởng Thanh Trúc sao? Lúc trước nàng ta đã hại nàng một lần, nàng ta có thể phản bội nàng lần nữa hay không! Còn nữa, không phải nàng đã nói, nàng ta là muội muội của nha hoàn Linh nhi sao? Nàng đừng quên, lúc trước tỷ tỷ của nàng ta chính là phản bội nàng.”

“Điểm này chàng cứ yên tâm.” Triệu Khả Nhiên hết sức tự tin nói, “Nếu ta dám làm như vậy, chính là có niềm tin tuyệt đối. Ta dám để cho nàng ở lại bên cạnh Triệu Khả Nhân, thì tuyệt đối sẽ không cho nàng có cơ hội phản bội. Trừ hận ý của bản thân nàng đối với Triệu Khả Nhân ra, ta còn có một lợi thế lớn nhất.”

“Nàng nói là người nhà Thanh Trúc, phải không?” Tư Đồ Húc mở miệng hỏi.

“Không sai.” Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, “Thanh Trúc quan tâm nhất chính là mẫu thân và đệ đệ nàng, nếu nàng phản bội, vậy ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, cho nên Thanh Trúc vô luận muốn làm quyết định gì, thì phải suy nghĩ trước đến người nhà của nàng.”

“Vật nhỏ, xem ra bây giờ, nàng so với trước kia mạnh mẽ hơn nhiều.” Tư Đồ Húc cười sờ tóc Triệu Khả Nhiên, không nhịn được mở miệng cảm thán. 

“Húc, chàng có cảm thấy ta như vậy có quá độc ác hay không?” Trong ánh mắt Triệu Khả Nhiên mang theo một tia lo lắng, nàng biết hiện tại mình tuyệt đối không phải là Triệu Khả Nhiên mềm lòng của đời trước nữa rồi, nàng rất lo lắng Tư Đồ Húc không thích mình ác độc như vậy. Nhưng mà, bây giờ mình đã không có cách nào thay đổi.

“Rốt cuộc đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ gì?” Tư Đồ Húc nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu Triệu Khả Nhiên, “Mặc kệ nàng là người gì, ta đều thích. Nàng ngây thơ, nàng tinh quái, nàng đau lòng, nàng vui vẻ, nàng thiện lương, nàng ác độc, tất cả của của nàng, ta đều thích. Còn nữa, nàng cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, ta cũng không phải là người lương thiện gì.”