Đích Trưởng Nữ

Chương 173-2: Sóng gió bình thê (2)




Nghe Triệu Lâm hoàn toàn là vì suy nghĩ cho nàng, trong lòng Tần Hương Hà vô cùng bất mãn, “Cha, rốt cuộc người có ý gì, người nói muốn tìm một người tới vì ta chia sẻ một chút, người muốn tìm ai? Còn nữa, rốt cuộc người muốn làm gì?”

“Ngươi đây là thái độ gì?” Nghe thái độ Tần Hương Hà như chất vấn, Triệu Lâm vô cùng bất mãn không nhăn mặt mở miệng khiển trách, “Ngươi xem bộ dạng của ngươi, ta là trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể nói chuyện với ta như vậy chứ? Không trách được Khả Nhân không hiểu quy củ như vậy, xem ra là học theo ngươi.”

Thấy Triệu Lâm khiển trách mình, còn kéo theo Triệu Khả Nhân, trong lòng Tần Hương Hà càng thêm bất mãn, nhưng mà, nàng cũng biết, dtndiendanlqddtn Triệu Lâm nói vô cùng có đạo lý, như thế nào nàng vẫn là vãn bối, đích xác là không nên dùng thái độ này nói chuyện với ông, lời như vậy thật sự là quá bất kính.

Tần Hương Hà hít sâu một hơi, ngăn chặn hỏa khí trong lòng mình, mở miệng nói, “Cha, thật xin lỗi, mới vừa rồi thái độ con không tốt. Nhưng mà con chỉ là sốt ruột, cũng không có ý mạo phạm người, xin người tha thứ cho. Nhưng mà, cha, đối với lời người mới nói, con cảm thấy vô cùng không hiểu, xin cha nói rõ.”

Thấy Tần Hương Hà nói xin lỗi, vẻ mặt Triệu Lâm trở nên tốt hơn, “Hương Hà, không phải là ta nói con... thái độ vừa rồi của con như vậy thật sự là quá không nên, chỉ là nể tình con vi phạm lần đầu, trong tình thế cấp bách mới như vậy, lần này ta liền không so đo nữa. Nhưng mà nếu còn có lần sau, ta sẽ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.”

Dừng một chút, Triệu Lâm mở miệng tiếp tục nói, “Hương Hà, ta đã cẩn thận nghĩ qua, con phải một mình quản lý một đại gia đình như Thái Sư Phủ thật sự là quá cực khổ, cho nên ta quyết định đem thiếp thất Tôn Thị của Tùng Nhi lên làm bình thê. Như vậy, thì có một người có thể giúp con chia sẻ, về sau con cũng không cần quá mệt mỏi.”

“Cái gì?” Tần Hương Hà không dám tin, nàng nhìn Triệu Lâm, mở miệng hỏi, “Cha, có phải hay không con đã làm sai điều gì, vì sao người lại đối với con như vậy?”

Trong lòng Tần Hương Hà vô cùng ủy khuất, năm đó nàng gả cho Triệu Tùng, hoàn toàn chính là gả thấp. Hơn nữa, những năm gần đây, nàng vẫn luôn cần cù chăm chỉ, một mực vì Triệu Tùng sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà, dù là không có công lao cũng có khổ lao. Nhưng mà, hôm nay, công công của mình muốn đem một thiếp thất lên lên làm bình thê, khuất nhục như vậy, nàng như thế nào chịu được.

“Con không có làm chuyện gì sai.” Dường như không nhìn thấy Tần Hương Hà uất ức, giọng nói Triệu Lâm hết sức bình thản mở miệng, “Tôn Thị là một người rất giỏi giang, nàng có thể giúp ngươi chia sẻ không ít chuyện.”

“Con không đồng ý.” Trong lòng Tần Hương Hà uất ức và phẫn hận cùng xuất hiện, nàng không biết, Tôn thị này rốt cuộc là có bao nhiêu bản lãnh làm một Quý Thiếp còn không đủ, còn muốn làm bình thê, nàng cắn răng nghiến lợi nói, “Con không cần người đến giúp một tay, từng ấy năm tới nay, con tự nhận là mình làm coi như không tệ, con không cần trợ thủ gì.”

Nghe Tần Hương Hà cự tuyệt, Triệu Lâm cũng không tức giận, ánh mắt của ông sắc bén nhìn Tần Hương Hà, lạnh lùng mở miệng, “Hương Hà, ta đây không phải đang cùng con thương lượng, ta đây là thông báo cho con. Mới vừa rồi ta đã nói qua chuyện này, ta đã quyết định rồi, chỉ là thông báo con mà thôi, cũng không phải đang cùng con thương lượng.”

“Cha, con không phục.” Tần Hương Hà tức giận bất bình mở miệng nói, “Tôn Thị đó, nàng có điểm nào tốt, chỉ bằng nàng, muốn làm chính thê, nàng xứng sao?”

“Nàng có điểm nào không xứng!” Triệu Lâm mở miệng nói, “Đại ca nàng là Hộ bộ Thượng thư, nàng xác thực là một quan gia tiểu thư. Còn nữa, mấy năm nay, cũng chỉ có nàng sinh cho Tùng Nhi một đứa con trai duy nhất. Con cũng thấy, con trai của nàng sinh ra rốt cuộc là xuất sắc bao nhiêu, từng trở thành Giải Nguyên nhỏ tuổi nhất, hiện tại tham gia thi Hội, lại trở thành Hội Nguyên. Mẫu bằng tử quý, chỉ bằng một điểm này của nàng, cũng đủ để nàng ngồi lên vị trí chính thê.”

“Cha, người như vậy không công bằng.” Trong lòng Tần Hương Hà vô cùng tức giận, (diễn: đàn “Lê {Quý +Đôn) Triệu Lâm nói đến vấn đề con cháu, khiến lòng nàng đau. Thật ra thì nàng sao không muốn sinh hạ một đứa con trai chứ? Nếu thật có cơ hội sinh, nàng không muốn sao? Năm đó sinh đôi Khả Nhiên và Khả Nhân xong, nàng cũng đả thương thân thể, cho nên mới không có cách nào mang thai lần nữa. Đây tất cả cũng là vì Triệu Tùng, nhưng không ngờ, vào hôm nay, điểm này thế nhưng thành nhược điểm để người khác công kích nàng.

“Lão gia, chuyện này có phải hay không quá vội vàng.” Đối với nàng dâu này, Tiêu Linh vẫn hết sức hài lòng, thấy bộ dáng hiện tại này của nàng, trong lòng nàng vẫn có chút không đành lòng, hơn nữa, năm đó nàng cũng là bộ dáng này, từng ấy năm tới nay, Lý Phỉ Nhi bình thê này cũng ở trong bóng tối đùa giỡn không ít thủ đoạn với mình.

“Lão gia, ta cho là, chuyện này vẫn còn cần bàn bạc kỹ hơn mới được.” Tiêu Linh mở miệng khuyên, “Chuyện này sự tình liên quan trọng đại, thật sự muốn lập một bình thê, cũng không phải là chuyện đơn giản gì, cho nên, chúng ta vẫn thương lượng một chút mới được, căn bản cũng không cần gấp như vậy.”

Tần Hương Hà nhìn Tiêu Linh trong ánh mắt tràn đầy cảm động. Đồng thời, nàng bất mãn nhìn người an vị ở bên cạnh mình Triệu Khả Nhiên, xảy ra chuyện lớn như vậy, nữ nhi này của mình thế nhưng không có mở miệng nói câu nào, nếu như là Khả Nhân, cũng sớm đã mở miệng giúp mình nói chuyện.

Đối mặt với ánh mắt bất mãn của Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên không còn bị ảnh hưởng, hết sức bình tĩnh uống trà, giống như tất cả chuyện đã xảy ra đều không liên quan đến nàng. Không chỉ có nàng, còn có Triệu Khả Phong cũng như vậy.Nhìn hai tỷ đệ bọn họ vẻ mặt tương tự, trong lòng Tần Hương Hà càng thêm tức giận.

“Phu nhân, nàng cũng biết, hiện tại vấn đề lớn nhất của Tùng Nhi, chính là hắn không có con trai trưởng.”

Nghe Tiêu Linh nói, vẻ mặt Triệu Lâm không hề có một chút nào biến hóa, “Ta làm như vậy, đối với tương lai của hắn cũng là có chỗ tốt.”

Tương lai, vừa nghe đến hai chữ này, tinh thần Tiêu Linh liền thay đổi vô cùng nhạy cảm. Nàng không ngừng suy tư lời nói của Triệu Lâm, chẳng lẽ lão gia muốn lập Tùng Nhi làm Thế tử, cho nên mới muốn cho Tôn Thị một địa vị? Lão gia nói rồi, nhược điểm lớn nhất của Tùng Nhi là không có con trai trưởng, chỉ cần Phong nhi trở thành con trai trưởng, tất cả vấn đề này liền cũng sẽ giải quyết dễ dàng.

Nghĩ đến đây, lập trường Tiêu Linh lập tức thay đổi, “Lão gia nói đúng lắm, vậy tất cả do lão gia làm chủ.”

Thấy người duy nhất nguyện ý vì mình nói chuyện, bây giờ đã thay đổi lập trường, vẻ mặt Tần Hương Hà trở nên vô cùng thất vọng. Nhưng mà nàng vẫn như cũ không chịu chết tâm.

“Cha, người phải biết rằng, mặc dù con không có nhi tử, nhưng mà con đã sinh ra hai nữ nhi, các nàng đều sẽ gả vào hoàng gia. Nhất là Khả Nhiên, nàng không chỉ trở thành Húc vương phi, hơn nữa, nàng còn là Văn quận chúa do hoàng thượng ngự phong. Chỉ bằng một điểm này, con cảm thấy, con có tư cách không đồng ý đề nghị của người.”

Nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Khả Nhiên thiếu chút nữa phải bật cười, lúc bình thường, mẫu thân của nàng căn bản là một con mắt cũng không muốn nhìn nàng một chút, diiendaanleequyydoon trong lòng của nàng cũng chỉ có một nữ nhi là Triệu Khả Nhân mà thôi. Nhưng bây giờ, nàng lại lấy ra mình ra nói chuyện, thật đúng là lợi hại.

“Thật sao?” Triệu Lâm nhàn nhạt nhìn Tần Hương Hà, “Con thật sự là cho là như vậy sao? Con đã nói con sinh ra hai người con gái tốt. Khả Nhân cháu gái này ta đã không thừa nhận rồi. Khả Nhiên an vị ở chỗ này, chúng ta liền hỏi một chút cách nhìn của nàng đối với chuyện này cũng được, xem một chút, nàng và con có phải giống nhau hay không.”

Triệu Lâm xoay đầu, nhìn Triệu Khả Nhiên, “Khả Nhiên, ta hỏi con, mới vừa rồi chuyện ta nói, con cảm thấy như thế nào, con có đồng ý hay không để Tôn thị làm chính thê?”

Nhất thời, tất cả mọi người đưa mắt tập trung đến trên người Triệu Khả Nhiên, nhất là Tần Hương Hà, càng dùng ánh mắt mong chờ nhìn Triệu Khả Nhiên, mặc dù nàng không phải ưa thích nữ nhi Triệu Khả Nhiên này, nhưng mà ở trong nhận thức của nàng, Triệu Khả Nhiên chính là con gái của nàng, cho nên chuyện này đương nhiên nên giúp nàng.

Nhìn tình cảnh như thế, Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, rốt cuộc là nàng trêu ghẹo ai, rõ ràng cũng không có làm gì cũng bị lôi xuống nước. Chỉ là, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Triệu Khả Nhiên cũng hết sức bình tĩnh để ly trà trong tay xuống, khẽ mỉm cười, mở miệng nói,

“Tổ phụ, Khả Nhiên hết thảy do người làm chủ.”