“Ha ha ha.” Nghe Văn Tư nói xong, Tư Đồ Lăng Chí ngồi ở trên ghế rồng cười
to: “Xem ra ánh mắt của trẫm thật sự đúng là không tệ! Cho Văn Quận chúa một phong hào này, thật sự chính là xứng đáng cái tên! Hiện tại ngay cả Văn đại học sĩ đương triều của chúng ta cũng nói như vậy. Xem ra, Văn
Quận chúa đích xác là nữ tử có tài văn chương hơn người của Đại lịch
hoàng triều chúng ta!”
Vừa mới nghe được Văn Tư nói xong, Triệu
Khả Nhiên cũng không biết nên có phản ứng gì mới tốt nữa, nhưng không
ngờ hiện tại ngay cả hoàng thượng cũng nói như vậy. Hiện tại Triệu Khả
Nhiên vẫn còn cảm thấy rất khó xử.
Mà Văn Tư và Tư Đồ Lăng Chí
trước sau lên tiếng, khiến cho tất cả mọi người cực kỳ khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới, hoàng thượng và Văn đại học sĩ sẽ có đánh giá cao về
Triệu Khả Nhiên như vậy. Nhưng hiểu ra một chút, sau khi Triệu Khả Nhiên vừa mới làm một bài từ, dường như lại cảm thấy tất cả ấy đều là chuyện
đương nhiên.
Triệu Khả Nhiên vừa mới làm một bài thơ đứng đầu,
đích xác là hết sức xuất chúng, đã không thể đơn giản dung hai chữ xuất
sắc mà có thể hình dung. Trên khung cảnh trăng rằm, trong lòng đã bắt
đầu tang niềm nhớ, hay nhận thấy không rõ, mà lại làm đến nơi đến chốn,
từ có độ lượng rộng rãi cao thượng. Dưới khung cảnh nhớ người, bởi vì
trung thu trăng tròn liên tưởng đến nhân gian ly biệt, đồng thời cảm
động và nhớ nhung cuộc sống hợp tan vô thường.
Nhất là giữa hai
câu cuối bài từ: “Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên
khuyết (người có vui, buồn, ly, hợp, trăng có mờ, tỏ, đầy, vơi), xưa nay đâu có vạn toàn.” Người tất nhiên có vui buồn lẫn lộn, mỗi tháng trăng
cũng có lúc tròn khuyết, nó có lúc bị mây đen che kín, có khi hao tổn
không trọn vẹn, nó cũng có tiếc nuối của nó, từ xưa tới nay trên đời đã
khó có chuyện thập toàn thập mỹ. Đã như vậy, cần gì phải vì tạm thời ly
biệt mà cảm thấy ưu thương đây? Nhưng tác giả dù sao cũng là khoáng đạt, lập tức nghĩ đến ánh trăng cũng là vô tội. Đã như vậy, cần gì phải vì
tạm thời ly biệt mà ưu thương đây? Này ba câu từ người đến trăng, từ cổ
chí kim làm rất khái quát. Từ trong giọng nói, dường như là trả lời rõ
ràng thay câu hỏi phần đầu, từ trên kết cấu, vừa đẩy ra một cái khác,
theo người, trăng đối lập chuyển qua người, trăng dung hợp. Vì trăng
sáng giải vây, trên thực chất vẫn là vì cường điệu đối với việc đời lạc
quan, đồng thời ký thác hi vọng đối với tương lai. Bởi vì, trăng có tròn thì người cũng có lúc gặp nhau. Rất có ý vị triết lý.
(edit đoạn giải nghĩa thơ này mình muốn ngất, ai đọc không hiểu chỉ cần hiểu là
bài thơ này của Khả Nhiên rất hay, hay đến mức người ta khó tin là do
một nữ tử chỉ mười bốn tuổi làm ra)
Một bài thơ như vậy, mang
lòng dạ rộng đến như vậy, thật sự là nữ tử trước mắt chỉ có mười bốn
tuổi này làm sao? Tất cả mọi người không muốn tin tưởng, Nhưng mà lại là không thể không tin tưởng.
”Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu
âm tình viên khuyết (người có vui, buồn, ly, hợp, trăng có mờ, tỏ, đầy,
vơi).” Thái hậu thở dài một cái: “Văn quận chúa không chỉ có tài văn
chương xuất chúng, hơn nữa trí tuệ khí phách như vậy, sợ là rất nhiều
nam tử cũng so ra kém, cũng không biết, người nào có phúc khí tốt như
vậy, có thể lấy được Văn quận chúa mà thôi.”
Nghe được mọi người
hết sức khen ngợi đối với mình, Triệu Khả Nhiên cũng không hề cảm thấy
có một chút tự mãn nào, ngược lại hết sức khiêm tốn thi lễ, cười nhạt,
mở miệng nói: “Thái hậu nương nương, thật ra thì cũng chỉ là trăng sáng
cũng tốt, người cũng được, sao có thể cả đời đều là thập toàn thập mỹ!
Ngay cả thần nữ chẳng qua cũng chỉ là xúc động mà biểu đạt thôi, thái
hậu nương nương thật sự chính là quá khen.”
Sau khi nghe được một câu nói nhàn nhạt này của Triệu Khả Nhiên, hảo cảm của mọi người đối
với nữ tử này lập tức ngoại lệ liền trở nên hết sức cao. Một nửa tử có
tài văn chương xuất chúng như vậy, cũng khiêm nhường như vậy, thật đúng
là khó có được!
”Các ngươi nhìn, xem ra lời đồn đãi trước đó đều
là thật, ở trên thọ yến của Tần lão phu nhân, một bài vịnh thơ về cây
mai kia của Văn quận chúa làm toàn trường khiếp sợ. Thì ra là tài học
của Văn quận chúa tài học thật đúng là cao như thế!”
”Ngay cả Văn đại học sĩ cũng đánh giá đối với văn Quận chúa cao như này, xem ra Văn
quận chúa thật sự chính là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng
ai nấy đều kinh ngạc!”
”Tài học của Tần đại tiểu thư mặc dù cũng
rất tốt, nhưng mà dường như đối với Văn quận chúa mà nói, thật sự chính
là gặp sư phụ. Ngay cả Văn đại học sĩ cũng nói, người ta Văn quận chúa
chính là Đệ nhất tài nữ của Đại lịch hoàng triều!”
Nghe được mọi
người nghị luận ầm ĩ về mình, Triệu Khả Nhiên cũng không có bất kỳ phản
ứng nào, mà là hết sức bình tĩnh thi lễ sau đó lại trở về chỗ ngồi của
mình.
Mà các gia tiểu thư các đại thần vẫn ở dưới không ngừng
quan sát, đều ở đây rối rít nhìn về phía Triệu Tùng chúc. Có thể có một
nữ nhi tốt như vậy, thật sự chính là tam sinh hữu hạnh! Mặc dù Triệu
Tùng không hiểu tại sao Triệu Khả Nhiên lại lập tức trở nên xuất chúng
như vậy, nhưng mà đối với lời chúc của mọi người, trên miệng ông mặc dù
đang khiêm tốn, nhưng nụ cười trên mặt cũng là không lừa được người. Ông vẫn là hết sức hả hê, ông chưa từng nghĩ đến, đại nữ nhi khiêm tốn này
của mình, thậm chí có một ngày sẽ mang đến cho ông vinh dự lớn như vậy.
Lấy được tán thưởng của hoàng thượng, Thái hậu, còn có Văn đại học sĩ.
Xem ra trước kia mình thật sự chính là coi thường người nữ nhi này.
Lúc này Triệu Tùng, tựa như có lẽ đã quên mất một người nữ nhi khác của
minh. Hiện tại, trong mắt của ông cũng chỉ có đại nữ nhi có thể mang đến cho ông vô hạn vinh dự. Thật ra thì cho tới nay, Triệu Tùng đều là cái
bộ dáng này, đứa con nào có thể mang vinh dự đến cho ông, ông sẽ chú ý
tới đứa con này. Thực tế ông chính là một người phụ thân như vậy. Triệu
Khả Nhiên cũng sớm dã nhìn rõ điểm này, cho nên đối với phụ thân như
vậy, Triệu Khả Nhiên cũng đã sớm không hề ôm bất kỳ hy vọng gì nữa.
Thấy mọi người đều đang khen ngợi Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân vẫn đứng ở dưới quả là tức giận đùng đùng. Nàng ta không biết tại sao hiện tại
chuyện lại biến thành cái bộ dáng này, tại sao tài hoa của Triệu Khả
Nhiên lại tốt như vậy chứ? Lúc trước, rõ ràng tài hoa của Triệu Khả
Nhiên cũng không xuất chúng, nhưng mà hiện tại vì sao tài hoa của Triệu
Khả Nhiên lại trở nên tốt như vậy đây? Một bài thơ tốt như vậy, dù so
với bài thơ vừa rồi của Tần Y Miểu, đó cũng là hơn gấp trăm ngàn lần.
Hiện tại vì sao chuyện phải biến thành cái bộ dáng này chứ? Lúc trước
trên thọ yến của ngoại tổ mẫu, mình có thể liều lĩnh so sánh tương xứng
với Triệu Khả Nhiên, nhưng mà lần này đây? Lần này lại nên giải thích
như thế nào đây?
Triệu Khả Nhân thật rất không hiểu, trước được
mọi người khen ngợi, người lấy được khích lệ của phụ mẫu nhiều nhất rõ
ràng chính là nàng ta, tại sao hiện tại lại phải thay đổi người cơ chứ?
Không được, lúc này mình tuyệt đối không thể mất đi tất cả, mặc kệ là
yêu thích của phụ mẫu, ánh mắt của mọi người, hay là khích lệ của mọi
người, mình cũng không thể mất đi. Nghĩ đến đây một chút, trong lòng của Triệu Khả Nhân liền hết sức kiên định, nhất định phải trở thành thái tử phi. Bởi vì chỉ có như vậy, nàng ta mới có thể kéo lực chú ý của mọi
người về đến trên bản thân.
Mà Tần Y Miểu ở bên kia. Thấy mọi
người khen ngợi đối với Triệu Khả Nhiên, trong lòng cũng là hết sức bất
mãn. Nàng ta cũng không hiểu, một bài từ vừa rồi của Triệu Khả Nhiên,
rút cuộc là so với mình tốt ở chỗ nào, tại sao tất cả mọi người nói như
vậy. Nhất là khi nghe được mọi người đem nàng ta so sánh với Triệu Khả
Nhiên, thì trong lòng của nàng ta càng tức giận. Vốn là chính mình vẫn
có thể lấy cái danh hiệu Đệ nhất tài nữ kinh thành này mà cảm thấy tự
hào. Nhưng mà không nghĩ tới, hôm nay, thật không ngờ Văn Tư đánh giá
cao về Triệu Khả Nhiên. Đệ nhất tài nữ Đại lịch hoàng triều, đây là vinh dự biết bao!
Chỉ là, mặc kệ trong lòng có nhiều tức giận, Tần Y
Miểu cũng sẽ không mất lý trí, nàng ta rất rõ ràng mục đích cuối cùng
của hôm nay là cái gì. Không khỏi khiến lòng của nàng ta thật rất bất
mãn đối với khen ngợi của mọi người về Triệu Khả Nhiên. Nhưng mà trong
lòng nàng ta rất rõ ràng, hôm nay kẻ địch lớn nhất của nàng ta không
phải Triệu Khả Nhiên, mà là Triệu Khả Nhân. Cho nên, nàng ta vẫn là cố
đè xuống bất mãn của mình đối với Triệu Khả Nhiên, chuyên tâm nhìn về
phía Triệu Khả Nhân.
Trong lòng của Tần Y Miểu rất rõ ràng, hôm
nay, nếu nàng ta muốn làm thái tử phi, vậy kẻ địch lớn nhất của mình nên là Triệu Khả Nhân mới đúng, mình hoàn toàn không nên ở chỗ này so đo
với Triệu Khả Nhiên. Cho nên, nàng ta rất nhanh đã thu thập xong tâm
tình của mình.
Trừ Triệu Khả Nhân và Tần Y Miểu ra, hiện tại còn
có một người thống hận Triệu Khả Nhiên nhất, đó chính là Lâm Tú Tú. Từ
lúc vừa mới phát hiện thì ra cho tới nay Triệu Khả Nhiên đều lừa gạt
mình, một mực vụng trộm có liên hệ với Húc vương, sau đó Lâm Tú Tú cũng
đã hận Triệu Khả Nhiên rồi.
Mới vừa thấy được Triệu Khả Nhiên ở
tại chỗ biểu hiện xuất sắc, sau đó trong mắt của Lâm Tú Tú tràn đầy ghen tỵ và oán hận. Ả rất thích phương diện tri thức gì đó, nhưng bất đắc dĩ bản lãnh có hạn, vẫn luôn học không tốt. Đã từng, mình thích Triệu Khả
Nhiên, cũng là bởi vì tài hoa của nàng hết sức xuất chúng. Nhưng mà
không ngờ, thì ra là Triệu Khả Nhiên vẫn luôn gạt mình. Cho nên sau khi
thấy được biểu hiện của Triệu Khả Nhiên, trong lòng của ả hiện lên không phải thưởng thức, mà là thù hận.
Nhất là mới vừa thấy trong mắt
của Húc vương lúc nhìn về phía Triệu Khả Nhiên không tự chủ bộc lộ ra
ngoài dịu dàng, còn có kiêu ngạo, oán hận trong lòng Lâm Tú Tú càng thêm sâu, ả không nhịn được suy nghĩ, nếu khi người xuất chúng ở chỗ đó là
của mình, Húc vương có phải cũng sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình hay
không? Nhưng khi thấy ánh mắt của Húc vương một mực lưu luyếnTriệu Khả
Nhiên, oán hận trong lòng ả càng thêm sâu.
Bây giờ Lâm Tú Tú đối
với Triệu Khả Nhiên đã sớm không còn tình nghĩa trước kia. Bây giờ đối
với ả mà nói, Triệu Khả Nhiên lại chính là một kẻ địch, một kẻ địch luôn nhìn ả châm biếm. Cho tới nay, Triệu Khả Nhiên đều ngụy trang. Trước có hảo cảm về Triệu Khả Nhiên, hiện tại cũng đã sớm chuyển hóa thành oán
hận.
Triệu Khả Nhiên đang đứng ở trên chỗ của mình đột nhiên cảm
thấy một cỗ ý lạnh, nàng nhìn sang phía chỗ phát ra ý lạnh, cũng không
thấy gì cả. Vừa nghĩ tới hình như hôm nay mình luôn cảm thấy hình như có một trận gió lạnh thổi không giải thích được, Triệu Khả Nhiên không
nhịn được chau mày.
Một bài từ của Triệu Khả Nhiên làm đó rất
tốt, mặc kệ các vị tiểu thư làm thơ trước đó, hay là đằng sau mấy cái
kia, cũng không có bài thơ nào có thể so với được bài từ của Triệu Khả
Nhiên. Đối với kết quả này, thật ra thì người ở chỗ này cũng không kỳ
quái. Dù sao Triệu Khả Nhiên làm ra một bài từ, cơ hồ có thể được xưng
là tác phẩm kiệt tác, nào có dễ dàng như vậy vượt qua chứ!
Mà
Triệu Khả Nhiên? Đối với các tiểu thư làm thơ sau, thật ra thì nàng cũng không có cảm giác quá lớn. Dù sao nếu là thật mà nói nâng nữa lời nói,
lần tranh tài này lại không không tỉ số, mọi người cũng không hề quá
quan tâm.
Chỉ là, vẫn có một người không thể không nói, đó chính
là Triệu Khả Bình. Triệu Khả Bình mới vừa biểu hiện một cái, Triệu Khả
Nhiên cũng không nhịn được muốn lắc đầu. Cũng không phải Triệu Khả Bình
làm thơ rất kém cỏi, mà là lá gan của Triệu Khả Bình thật sự là quá nhỏ, lúc vừa mới đứng ra, có lẽ là bởi vì khẩn trương! Thậm chí ngay cả hành lễ cũng đã quên rồi, hơn nữa lúc đang ngâm thơ, âm thanh nhỏ đến ngay
cả con muỗi đều nghe không được. Đối mặt với Triệu Khả Bình như vậy,
ngay cả Triệu Khả Nhiên đều thở dài, dáng vẻ tính tình như vậy, Lý Phỉ
Nhi vẫn vọng tưởng có thể gả vào Hoàng thất, thật đúng là chuyện cười.
Sau khi thấy biểu hiện của Triệu Khả Bình, Thục phi ngồi ở phía trên nhịn
không được chau mày. Chỉ là, đồng thời trong lòng của nàng ta vẫn hết
sức may mắn, cảm thấy may mắn ban đầu nàng ta không đồng ý đề nghị của
mẫu thân, bằng không, nếu như cưới một nàng dâu như vậy, cả đời con trai của nàng ta có lẽ đã thật sự kết thúc rồi.
Rất nhanh, tất cả
tiểu thư cũng đã đem thơ của mình làm đọc ra. Kết quả, cũng hoàn toàn ở
bên trong dự đoán của mọi người, không có bất kỳ một bài thơ của người
nào có thể vượt qua Triệu Khả Nhiên. Cho nên, mặc dù thắng bại trong lần tranh tài này không đáng nói, nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu,
tại lần đấu thơ này, người xuất sắc nhất chính là Triệu Khả Nhiên rồi.
Cũng là trải qua lần làm thơ này, mọi người biết cái người Triệu Khả Nhiên
này lần nữa. Hơn nữa, sau lần tuyển phi yến, gần như danh tiếng của
Triệu Khả Nhiên truyền ra giữa toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở kinh thành. Tất cả mọi người biết, trưởng nữ Triệu Khả Nhiên của phủ Thái Sư đã
được phong làm Văn quận chúa, tài hoa hơn người, khí độ siêu phàm, thanh lệ thoát tục, có thể nói tài nữ đệ nhất thiên hạ. Mà sau khi nghe được
tin tức này, cũng có người cảm thấy hết sức tiếc nuối, đó chính là Trung Nghĩa hầu phủ đã từng có hôn ước với Triệu Khả Nhiên. Nhất là Lâm Khê
Nhiễm, lúc nghe tin tức này thì nắm tay càng bóp chặt. Chỉ cần khi hắn
vừa nghĩ tới mình bỏ lỡ một nữ tử xuất sắc như vậy, liền cảm thấy hối
tiếc không thôi, nhưng thôi, chỉ có thể thở dài vô ích. Dĩ nhiên, những
thứ này đều nói sau.
Sauk hi thi xong vòng thứ nhất, Tư Đồ Lăng
Chí quyết định để cho các tiểu thư gia nghỉ ngơi một lát trước, sẽ tiến
hành biểu diễn tài nghệ. Cho nên các tiểu thư gia đều ở đây phân phó hạ
nhân, cho người đem những gì cũng đã sớm chuẩn bị xong, chuẩn bị bất cứ
lúc nào cũng tiến hành biểu diễn mục tài nghệ tiếp theo.