Đích Trưởng Nữ

Chương 137: Tê phượng điện thỉnh an




Mọi người đợi bên ngoài đại sảnh của Tê Phượng điện. Rất nhanh, có một thái giám đi ra, dẫn mọi người vào chính điện của Tê Phượng điện.

Sau khi được thông truyền, các tiểu thư đều rất có trật tự đi vào chính điện. Trong tất cả tiểu thư thì Triệu Khả Nhiên là người có thân phận cao nhất. Tuy gia thế của nàng không phải là tốt nhất, nhưng chỉ có nàng là quận chúa có phẩm cấp có phong hào. Vì thế, Triệu Khả Nhiên đứng ở vị trí thứ nhất, và bên cạnh nàng là Tần Y Miểu.

Vừa tiến vào chính điện Triệu Khả Nhiên đã thấy có vài người ngồi ở đó. Ngay cả Triệu Khả Nhiên cũng không thể không cảm thán, chiến trận thật lớn nha! Nhưng, nói ra cũng đúng thôi, lần tuyển phi này chủ yếu là để tuyển ra vương phi cho các vị hoàng tử. Cho nên các vị cung phi cần tuyển tức phụ tại lần tuyển phi này, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội xem mặt tiểu thư các gia tộc.

Ở vị trí cao nhất của chính điện, có một nữ nhân mặc cung phục màu vàng sáng thêu phượng hoàng đang ngồi. Vừa nhìn là Triệu Khả Nhiên đã nhận ra đây chính là Hoàng hậu. Vì lần trước tiến cung, nàng đã gặp qua hoàng hậu, nên nhận ra được.

Một nữ tử đang ngồi bên phải, dưới Hoàng hậu một chút, nàng mặc cung trang thêu hoa xanh nhạt, bên ngoài khoác một tầng sa mỏng màu vàng, trên vạt áo rộng thêu hoa văn màu tím, suối tóc được vén lên một chút, còn lại thả buông xuống gáy, trên trán đeo rũ một bảo thạch màu đỏ nho nhỏ, điểm xuyết vừa vẹn. Trên đầu cài chiếc trâm phượng hoàng được chạm rỗng, theo động tác gật đầu mà phát ra những tiếng tinh tang, mang dáng vẻ phong tình mỹ lệ động lòng người rất khác biệt. Không cần đoán, Triệu Khả Nhiên cũng biết, vị này chắc chắn là Vân quý phi - người có thể đối kháng ngang cơ với hoàng hậu trong hậu cung. Nhưng, không biết tại sao, lúc nhìn thấy Vân quý phi, Triệu Khả Nhiên lại cảm thấy có chút quen thuộc. Nàng rất chắc chắn, trước đây nàng chưa từng gặp Vân quý phi, vì thế cảm giác quen thuộc đó từ đâu mà có, nàng cũng không rõ nữa.

Hai bên phải trái bên dưới Vân quý phi là hai vị cung phi, một người trong đó là cô cô trên danh nghĩa của Triệu Khả Nhiên - chính là Thục phi. Vị còn lại hẳn là Lệ phi - thân mẫu của Dật vương!

Sau khi vào chính điện, các tiểu thư đều nửa quỳ xuống, đồng thanh nói, “Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Hoàng hậu cười khẽ vài tiếng, rồi nói, “Được rồi, đứng lên hết đi!”

Sau khi nghe hoàng hậu nói, các tiểu thư mới đứng dậy.

Nhìn các nữ tử muôn hình muôn vẻ đứng phía dưới, sau khi nhấp một ngụm trà, hoàng hậu cười nói, “Nhìn nhiều gương mặt trẻ tuổi như vậy, tâm tình của mình cũng tốt lên! Các vị muội muội, các muội nói có đúng hay không!”

Sau khi nghe hoàng hậu nói, các tần phi phía dưới liền phụ họa lời nói của hoàng hậu, chỉ có một người là ngoại lệ, sau khi nghe hoàng hậu nói, Vân quý phi cười nói, “Thật sao? Xem ra hôm nay Hoàng hậu nương nương cảm khái rất nhiều! Nhưng, thần thiếp lại không thấy như vậy, có lẽ là vì thần thiếp còn trẻ, nên không hề có cảm giác như vậy.”

Nói xong, Vân Quý còn khiêu khích nhìn hoàng hậu một cái, hoàng hậu hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng trước mặt mọi người, nàng không thể chấp nhặt với Vân quý phi, bằng không, sẽ ảnh hưởng đến mỹ danh của nàng.

Nhìn động tĩnh trên điện, Triệu Khả Nhiên lần đầu tiên cảm thấy, xem ra lời đồn đãi thật đúng là không đáng tin! Trước đây, Cầm Hương mới nói với nàng là Vân quý phi là người nhã nhặn trầm tĩnh. Trời ạ! Nhìn Vân quý phi, Triệu Khả Nhiên thật sự không tưởng tượng được như thế này mà có thể nói là nhã nhặn trầm tĩnh sao, thật là khác xa quá.

Sau khi bình tĩnh lại, hoàng hậu không để ý đến Vân quý phi nữa, mà nở nụ cười nhìn những người bên dưới. Triệu Khả Nhiên rất muốn dấu mình lại, nhưng, nàng lại đứng ở vị trí đầu tiên, cho dù rất muốn mình mờ nhạt, nhưng cũng không có khả năng.

Hoàng hậu nhìn Triệu Khả Nhiên, mở miệng cười nói, “Văn quận chúa, thật là đã lâu không gặp, nhớ lần trước gặp mặt là lúc ngươi tiến cung tạ ân!”

Thấy hoàng hậu nói chuyện với Triệu Khả Nhiên, ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đều tập trung vào Triệu Khả Nhiên. Đặt biệt là Tần Y Miểu và Triệu Khả Nhân, hiện tại mục tiêu của các nàng đều là cái ghế thái tử phi. Phải biết rằng hoàng hậu là ai chứ! Nàng ta chính là mẫu thân của thái tử điện hạ! Vì thế nếu muốn làm thái tử phi, thì hoàng hậu chính là một cửa ải. Bây giờ, mọi người thấy hoàng hậu chú ý đến Triệu Khả Nhiên như vậy, đều nhìn Khả Nhiên với ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.

Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, Triệu Khả Nhiên tự nhiên cũng chú ý tới, chẳng ngờ nàng muốn khiêm tốn nép mình, nhưng lại trở thành người đầu tiên bị chú ý.

Thế nhưng, Triệu Khả Nhiên cũng không hoảng hốt, nàng biết, hoàng hậu gọi nàng trước tiên, chẳng qua là vì thân phận của nàng mà thôi. Nói trắng ra thì thật ra hoàng hậu không có chút hảo cảm nào với nàng. Lần trước khi tiến cung tạ ân, nàng đã biết rồi, hoàng hậu đối với nàng hẳn là có cảm giác chán ghét. Nhưng người hoàng hậu chán ghét dường như không phải là nàng, lúc đó hoàng hậu tựa như là từ nàng mà nhìn thấy một người khác vậy.

Triệu Khả Nhiên vô cùng bình tĩnh nở nụ cười, sau khi phúc thân, mở miệng nói, “Đúng vậy, nhưng mà, tuy đã lâu như vậy, nhưng Khả Nhiên vẫn còn nhớ Hoàng hậu nương nương, hôm nay gặp lại, phong thái của hoàng hậu vẫn như xưa!”

”Ha ha!” Hoàng hậu cười vài tiếng, “Thật sao? Văn quận chúa thật thích nói đùa.”

Tiếp đó, hoàng hậu nói vài câu khách sáo với Triệu Khả Nhiên. Nhưng, tuy hoàng hậu đã hết sức che giấu, Triệu Khả Nhiên vẫn có thể nhìn ra hoàng hậu không thích mình.

Rất nhanh, hoàng hậu không để ý Triệu Khả Nhiên nữa, ánh mắt hoàng hậu hiền hòa nhìn Tần Y Miểu, mở miệng cười nói, “Tần Y Miểu! Bổn cung dường như đã lâu rồi không gặp ngươi, gần đây sao ngươi lại không tiến cung!”

Ngữ khí nói chuyện của hoàng hậu với Tần Y Miểu so với những lời khách sáo khi nói với Triệu Khả Nhiên không giống nhau, tràn đầy ân cần hiền hòa, tựa như là một trưởng bối hòa ái. Lúc này, ánh mắt vừa tập trung vào Triệu Khả Nhiên của mọi người toàn bộ đều chuyển sang Tần Y Miểu.

Đối với ánh mắt ngưỡng mộ lẫn đố kị của mọi người, Tần Y Miểu không thấy mất tự nhiên chút nào, ngược lại còn vô cùng hưởng thụ. Nàng nhìn hoàng hậu cười, dịu dàng nói, “Phiền Hoàng hậu nương nương quan tâm lo lắng, gần đây thần nữ bận nhiều việc, nên không thể nào tiến cung.”

”Thật sao?” Hoàng hậu rất ôn nhu nhìn Tần Y Miểu, “Y Miểu, sau này, nếu ngươi có thời gian, có thể tiến cung nhiều một chút, bổn cung thật rất yêu thích ngươi.”

Hoàng hậu và Tần Y Miểu cứ như vậy ngươi một câu ta một câu mà nói chuyện, mọi người nhìn hai người vui vẻ trò chuyện, trong lòng cảm thấy hàng trăm tư vị. Các vị cung phi và các tiểu thư nhìn tình hình như vậy là biết, e rằng hoàng hậu đã chọn trúng Tần Y Miểu rồi. Đối với chuyện này, các cung phi đều hận là mình ra tay chậm. Dù gì cũng là người hoàng hậu nhìn trúng, bọn họ cũng không dễ mà tranh giành. Còn ánh mắt của các tiểu thư thì đủ các kiểu, hâm mộ có, ghen ghét có. Nhìn tình hình như vậy, Triệu Khả Nhiên cảm thấy thật cao hứng. Thật ra như thế cũng tốt, mọi người đều tập trung chú ý vào Tần Y Miểu, đã quên nàng rồi. Như thế này rất tốt. Phải biết rằng dưới tình hình thế này thì khiêm tốn mới là tốt nhất.

Trong tất cả ánh mắt thì ánh mắt mãnh liệt nhất có lẽ là của Triệu Khả Nhân! Triệu Khả Nhân nhìn Tần Y Miểu, không chỉ là ghen ghét, mà còn hơn thế nữa, đó chính là oán hận. Trong lòng nàng, đã cảm thấy mình chính là thái tử phi tương lai. Hiện tại thấy Tần Y Miểu và hoàng hậu trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy, Triệu Khả Nhân cảm thấy giống như đồ của mình bị người khác nhìn trúng vậy. Nhưng Triệu Khả Nhân tự an ủi mình rằng tuyển phi yến còn chưa bắt đầu! Người quyết định cuối cùng là thái tử điện hạ, chỉ cần thái tử điện hạ yêu thích mình, vậy mình không cần lo lắng gì nữa. Hiện tại, cứ để Tần Y Miểu đắc ý vài ngày.

Còn Tần Y Miểu thì sao! Đối mặt với ánh mắt của các tiểu thư, không chỉ không mất tự nhiên mà còn cảm thấy vô cùng đắc ý! Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Triệu Khả Nhân, Tần Y Miểu khiêu khích nhìn lại Triệu Khả Nhân. Triệu Khả Nhân cho rằng mình có thể quyến rũ thái tử sao? Hừ, thật là không biết tự lượng sức, còn muốn tranh với mình vị trí thái tử phi, nàng ta có bản lĩnh này sao?

Hoàng hậu có lẽ cũng biết hành động của mình rất gây chú ý, vì thế, rất nhanh liền trò chuyện với các tiểu thư khác. Các cung tần khác cũng tham gia chuyện trò. Nhất thời, không khí trong chính điện rất hòa thuận vui vẻ.

Triệu Khả Nhiên đứng trong đám người, mặt tươi cười, thỉnh thoảng gật đầu. Nhìn như đang nghiêm túc nghe mọi người nói chuyện, nhưng thực tế thì nàng đang âm thầm nhìn xem rốt cuộc là có bao nhiêu người đến đây. Thật là không nhìn không biết, thì ra, các tiểu thư đến tham gia tuyển phi yến thật không ít! Trong đó có rất nhiều người nàng quen biết. Ngay cả đường muội của nàng, đích nữ của nhị thúc - Triệu Khả Bình cũng ở trong đó.

Nhìn các tiểu thư nhiều như vậy, khóe miệng Triệu Khả Nhiên cong lên nụ cười, xem ra lần tuyển phi yến này phi thường náo nhiệt!

Các vị tần phi ngồi phía trên cũng không ngừng âm thầm quan sát các tiểu thư, xem thử rốt cuộc là tiểu thư nào được. Nhất là Thục phi, nàng biết rằng, nhi tử của mình tuy đứng về phiá thái tử, nhưng tương lai thì ai cũng không nói rõ được, vì thế nàng muốn chọn cho nhi tử của mình một thê tử có bối cảnh hùng hậu, như vậy thì mới bảo đảm cho tương lai của nhi tử mình.

Thế nhưng, vừa nhắc đến tuyển phi yến, Thục phi lại thấy đau đầu, không vì điều gì khác mà là vì mẫu thân của nàng. Lần trước mẫu thân đã đề nghị rằng, muốn Vân nhi lấy Khả Bình. Lần trước nàng không dễ gì mà tìm được lý do thoái thác. Cũng không biết có phải nàng may mắn hay không, không lâu sau đó, hoàng hậu tổ chức tuyển phi yến. Lần này nàng có lý do quang minh chính đại từ chối mẫu thân rồi. Nhưng, mấy ngày nay mẫu thân cứ tìm nàng, nàng đã từ chối, không gặp mặt. Nàng rất rõ lần này mẫu thân muốn nói gì với mình, nhưng nàng thật sự không muốn nhi tử của mình lấy một thê tử không giúp ích được gì.

Nghĩ đến đây, Thục phi càng thêm nghiêm túc quan sát các vị tiểu thư phía dưới, cố tìm nữ tử thích hợp nhất cho nhi tử của mình.

Dù người tại đây là thật tâm hay giả ý, thời gian vẫn qua rất nhanh. Sau hơn nửa canh giờ ở trong cung, hoàng hậu nhìn các tiểu thư, mở miệng nói, “Được rồi, các vị tiểu thư hẳn đã mệt rồi. Hôm nay mới vừa tiến cung, còn chưa nghỉ ngơi tốt, đã phải đến đây thỉnh an, thật là vất vả cho các ngươi.”

Sau khi nghe hoàng hậu nói, Tần Y Miểu liền rất cơ trí tiến lên trước một bước, mở miệng nói, “Hoàng hậu nương nương nói quá lời. Có thể tiến cung, có thể thỉnh an hoàng hậu nương nương, đó chính là vinh hạnh của chúng thần.”

Sau khi thấy biểu hiện của Tần Y Miểu, các tiểu thư đều cảm tiếc nuối, cơ hội tốt như vậy đã mất đi. Sớm biết thế, thì đã nhanh trí bước lên trước mới đúng! Các tiểu thư mất cơ hội này đều vô cùng hối hận. Nhưng lúc này cũng không thể tiến lên trước. Phải biết rằng người đầu tiên mở miệng thì là nhu thuận hiểu chuyện, nhưng người thứ hai lên tiếng thì là kẻ phụ hoạ mà thôi.

Thấy dáng vẻ nhu thuận khéo léo của Tần Y Miểu, hoàng hậu hết sức hài lòng gật đầu, nói tiếp, “Y Miễu, ngươi thật hiểu chuyện! Ai lấy được ngươi thì thật là có phúc.”

Nghe được ám chỉ trong lời của hoàng hậu, Tần Y Miểu mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ đoan trang, nàng phúc thân mở miệng nói, “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương khen ngợi.”

Sau khi thấy vẻ hài lòng của hoàng hậu đối với Tần Y Miểu, các tiểu thư đều cảm thấy nản lòng buồn bã. Nhưng rất bọn họ cũng hồi phục tinh thần rất nhanh, dù gì đã không có được sự ưu ái của thái tử, vậy còn có các vị hoàng tử khác cũng muốn tuyển phi. Nếu như thế, mọi người vẫn còn cơ hội. Vừa nghĩ đến đây, mọi người liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Chỉ là ngoại trừ một người, chính là Triệu Khả Nhân. Sau khi thấy sự tình xảy ra ngày hôm nay, Triệu Khả Nhân đã hiểu được, Hoàng hậu nương nương hết sức hài lòng với Tần Y Miểu. Vừa nghĩ đến đây, nàng đã cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Để có thể ở bên thái tử, dường như nàng đã đánh cuộc tất cả rồi, vì thế, lần này, nàng thật sự không thể thua được.

Trong lòng Triệu Khả Nhân không ngừng tự an ủi chính mình, không cần lo lắng, cho dù Hoàng hậu nương nương có thích Tần Y Miểu thì cũng chẳng sao, chỉ cần thái tử thích mình là được rồi. Đến lúc đó, chỉ cần mình gả cho thái tử, hoàng hậu cũng sẽ từ từ yêu thích mình thôi.

Thế nhưng, Triệu Khả Nhân nghĩ thế nào, hoàng hậu cũng tuyệt không quan tâm, hoàng hậu mỉm cười, tiếp tục nói, “Được rồi, hẳn là các tiểu thư thật sự mệt rồi, mọi người hãy về nghỉ trước đi! Nhưng, trước khi các ngươi đi, bổn cung còn có vài lời muốn nhắc nhở.”

”Thần nữ nguyện nghe lời chỉ bảo của Hoàng hậu nương nương.” Các tiểu thư đồng thanh đáp.

Sau khi uống một ngụm trà, hoàng hậu mở miệng nói, “Thật ra, chuyện bổn cung muốn nói cũng không có quan trọng lắm, nhưng bổn cung cảm thấy vẫn nên nhắc nhở các ngươi một chút, vài ngày sau chính là tuyển phi yến rồi, vì để không ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người, nên mới đón mọi người tiến cung. Đồng thời cũng hi vọng các ngươi có thể tham gia tuyển phi yến với trạng thái tốt nhất.

Hoàng hậu dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Nhưng trong thời gian mấy ngày ở trong cung này, các ngươi nhất định phải theo đúng khuôn phép. Không nói cái khác, các ngươi đều có khả năng trở thành tức phụ của hoàng gia, làm việc càng cần phải cẩn thận hơn. Bằng không nếu xảy ra sai sót gì, đến lúc đó, đừng trách bổn cung không nể tình.”

Sau khi nghe hoàng hậu nói, các tiểu thư vội phúc thân, đồng thanh đáp, “Thần nữ cẩn tuân lời giáo huấn của hoàng hậu.”

Sau khi thấy phản ứng của các tiểu thư, hoàng hậu hài lòng gật đầu, “Trong mấy ngày này, đều sắp xếp cho các ngươi ở trong Trữ Tú Cung, các ngươi có thể đi lại trong hoàng cung, nhưng nhất định phải hành sự cẩn thận, biết chưa?”

”Thần nữ đã biết.” Các tiểu thư đồng thanh đáp.

Hoàng hậu gật đầu, mở miệng nói, “Được rồi, các ngươi đều mệt rồi, hãy về nghỉ ngơi sớm đi!”

Dưới sự cho phép của hoàng hậu, các tiểu thư rất thức thời nhanh chóng quỳ thỉnh an rời đi. Sau khi các tiểu thư đã đi khỏi, các phi tần trong chính điện cũng mở miệng cáo lui.

Sau khi rời Tê Phượng điện, các tiểu thư về tới Trữ Tú Cung, các tiểu thư tụ thành nhóm từ 3 đến 5 người đi du lãm ngự hoa viên. Thật ra, trong số các tiểu thư tham gia tuyển phi yến có rất nhiều người chưa từng tiến cung. Dù gì không phải ai cũng giống như Tần Y Miểu có tổ mẫu thân thiết với thái hậu. Vì thế, có rất nhiều người là lần đầu tiến cung nên đối với mọi chuyện trong cung đều cảm thấy rất mới mẻ.

Triệu Khả Nhân cũng là lần đầu tiên trong đời tiến cung. Nhưng nàng ta không có chút hứng thú nào mà du ngoạn. Chuyện xảy ra ỏ Tê Phượng điện vừa rồi làm nàng ta rất khó chịu, vì thế, nàng muốn về phòng nghỉ ngơi một chút. Nhưng, chẳng ngờ khi vừa tới tiểu viện mình ở trong Trữ Tú Cung lại gặp được người mình không muốn gặp nhất lúc này. Nàng ta thấy Tần Y Miểu cũng đang vào tiểu viện.

Thấy Triệu Khả Nhân, Tần Y Miểu cũng rất ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại tươi cười, tiến lên nghênh đón, “Khả Nhân muội muội! Thật là trùng hợp! Không ngờ lại gặp muội ở đây. Xem ra chúng ta thật có duyên! Lại ở cùng một nơi thế này!”

Tâm tình Tần Y Miểu bây giờ rất tốt, vì thế nhìn Triệu Khả Nhân cũng thấy thuận mắt hơn. Nhưng trạng thái của Triệu Khả Nhân thì là hoàn toàn ngược lại, tâm tình nàng ta bây giờ vô cùng không tốt. Nhưng nàng cũng không muốn Tần Y Miểu xem thường, vì vậy cố gắng tươi cười, “Đúng vậy! Xem ra chúng ta thật là có duyên với nhau!”

Sau khi nghe Triệu Khả Nhân nói, Tần Y Miểu tự tiếu phi tiếu mở miệng nói,“Đúng vậy! Nhưng, Khả Nhân biểu muội, việc ngày hôm nay muội cũng thấy đó, ta thấy hi vọng của muội e rằng không thành rồi!”

Lời nói ẩn ý của Tần Y Miểu làm Triệu Khả Nhân hết sức tức giận, nhưng nàng ta lại nở nụ cười nói, “Y Miễu biểu tỷ, tỷ quá lo lắng rồi. Hiện tại rốt cuộc là ai thắng ai, chúng ta còn chưa biết, không phải sao? Tự tin là tốt, nhưng quá mức tự mãn thì không được!”

”Về điểm này cũng không nhọc biểu muội phí tâm, muội vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn.”

Nói xong, Tần Y Miểu không để ý đến Triệu Khả Nhân nữa, quay đầu đi về phòng của mình. Triệu Khả Nhân cũng đi thẳng về phòng mình.

Triệu Khả Nhiên đứng ở nơi bí mật gần đó nhìn thấy hết một màn này, nàng nở nụ cười xấu xa. Xem ra thật là thú vị nha! Triệu Khả Nhân và Tần Y Miểu ở cùng một chỗ, rốt cuộc sẽ gây ra rắc rối gì! Thật là đáng mong đợi!

Lần đầu tiên Triệu Khả Nhiên cảm thấy, sắp xếp chỗ ở như vậy thật không tệ.