Đích Trưởng Nữ

Chương 126: Lưu di nương gặp chuyện không may




Rất nhanh, hai người cũng đã đến đình nơi đó. Vừa đến đình nơi đó, Triệu Khả Nhiên liền phát hiện trong đình đã có người. Sau khi vừa nhìn thấy người trong đình, Triệu Khả Nhiên không khỏi nâng trán, thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Rút cuộc hôm nay là ngày mấy đây! Thế nào luôn đụng phải người không muốn nhìn thấy người chút nào!

Triệu Khả Nhiên không khỏi cảm thấy hôm nay mình thật sự là đủ xui xẻo, khó được một chuyến đi ra ngoài hoa viên, không phải gặp được Lưu di nương trong ngày thường chỉ sợ tránh không kịp, chính là gặp phải Triệu Oánh vừa mới xảy ra mâu thuẫn với mình. Xem ra mấy ngày này vận số của mình thật vẫn không tốt lắm! Chỉ là nhìn thấy Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên thật không biết nên nói cái gì cho phải, hai người vừa mới ầm ĩ xong, hiện tại gặp mặt thật sự đúng là có một chút lúng túng. Lại nói, ánh mắt của Triệu Oánh trước khi đi nhìn mình, cũng không biết nàng ta muốn nháo ra chuyện gì.

Ngay tại khi Triệu Khả Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Lưu di nương liền lên tiếng:“Tam tiểu thư, thì ra là tiểu thư cũng ở nơi này! Xem ra hôm nay thật sự đúng là ngày tốt! Tất cả mọi người ra hoa viên tản bộ.”

Sau tối ngày hôm qua Triệu Oánh bị Triệu Khả Nhiên cự tuyệt, vẫn nản lòng, nản chí, cho nên mới ra hoa viên tản bộ một lát. Kế tiếp nàng ta liền đi tới trong đình nghỉ ngơi, thuận tiện suy nghĩ một chút xem còn có biện pháp gì có thể tham gia tuyển phi yến hay không. Ngay tại lúc nàng ta suy nghĩ đến xuất thần, chợt nàng ta nghe có người gọi.

Sau khi nghe có người gọi, Triệu Oánh phục hồi tinh thần lại, quay đầu vừa nhìn, không nghĩ tới gặp người mình không muốn gặp nhất, trong lòng tức giận khó nhịn, ngay cả mở miệng cũng là châm chọc: “Ai nha, đây không phải là Văn Quận chúa của chúng ta sao? Thế nào hôm nay tâm tình tốt như vậy, ra ngoài dạo chơi à! Sao không ở trong phòng chuẩn bị, phải biết rằng tuyển phi yến sẽ phải lập tức bắt đầu. Mặc dù hiện tại tỷ là Quận chúa, nhưng mà cũng không nhất định có thể được tuyển đó...! Sao lại không đi chuẩn bị thật tốt một chút chứ?”

Nghe được khiêu khích trong lời nói của Triệu Oánh xong, sắc mặt của Triệu Khả Nhiên cũng không thay đổi chút nào, vô cùng ung dung đi đến ghế đá Triệu Oánh ngồi, thản nhiên ngồi xuống, mở miệng nhàn nhạt nói: “Cám ơn tam muội quan tâm, chuyện của tỷ, chính mình sẽ lo liệu, nên không cần tam muội quan tâm. Phải biết hiện tại chuyện của tam muội đặc biệt nhiều đó! Thế nào có thời gian quan tâm đến tỷ đây?”

”Tỷ ——” nghe Triệu Khả Nhiên nói xong, tâm tình của Triệu Oánh càng kém: “Miệng lưỡi của đại tỷ thật đúng là linh hoạt đó! Cũng không biết đến lúc tuyển phi yến, đại tỷ có phải nhanh mồm nhanh miệng như vậy hay không!”

”Cái này không phiền tam muội quan tâm.” Triệu Khả Nhiên nhàn nhạt trả lời: “Cho dù ở tuyển phi yến tỷ không lời nào để nói tốt, cuối cùng so Tam muội muội ngay cả cơ hội tham gia cũng không có.”

Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên châm chọc, Triệu Oánh cảm thấy bực bội không đánh đến điểm này tốt hơn:“Đúng vậy, muội là không có cơ hội, nhưng mà đại tỷ, cho dù tỷ tham gia, ngay cả có thể được tuyển hay không cũng chưa biết, không phải sao?”

Đối mặt với lời của Triệu Oánh như vậy, Triệu Khả Nhiên lại không hề tức giận, cười nhạt như cũ, mở miệng nói: “Cám ơn tam muội quan tâm, nhưng mà tỷ không hề lo lắng, phải biết, cho dù lần này không tuyển, vậy cũng không sao, không phải sao? Hoàng thượng đã miệng vàng lời ngọc nói hôn sự của tỷ, phải do Người làm chủ, lời như vậy, tỷ chỉ cần an tâm chờ là được, không phải sao?”

Nghe được Triệu Khả Nhiên nói xong, trong lòng của Triệu Oánh càng thêm tức giận bất bình. Phải biết, Triệu Khả Nhiên nói hôn sự chính là đau xót nhất là trong lòng của nàng ta. Rõ ràng nàng và Triệu Khả Nhiên đều là nữ nhi của phụ thân, tại sao mọi người đối xử liền chênh lệch nhiều như vậy! Triệu Khả Nhiên vừa sinh ra liền có hôn ước tất cả mọi người tha thiết ước mơ. Đó là trưởng bối quyết định, vì chuyện này mình không biết là ghen tỵ bao lâu, về sau, rút cuộc hôn ước của tỷ ấy giải trừ. Nhưng mà mình còn chưa kịp vui mừng. Trong nháy mắt, Triệu Khả Nhiên là Văn Quận chúa rồi, hơn nữa còn có hoàng thượng tự mình tứ hôn cho đại tỷ, mặc dù nói không biết sẽ là ai, nhưng mà đối tượng hoàng thượng tứ hôn sẽ kém sao? Mà mình đây? Kể từ sau khi đắc tội mẫu thân, cả ngày phải vì con đường tương lai của mình tính toán. Nhanh chóng muốn oan ức sao.

Nghĩ đến đây một chút, Triệu Oánh liền tức giận cắn răng nghiến lợi. mệnh của Triệu Khả Nhiên cũng đã tốt như vậy. Nhưng vẫn không chịu giúp mình một chút.

Triệu Oánh không nói gì thêm, chỉ là đang âm thầm tức giận. Nhưng bất đồng với tức giận của Triệu Oánh, vẻ mặt của Triệu Khả Nhiên lạnh nhạt, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn phong cảnh phía ngoài đình.

Lưu di nương đang theo sau tiến vào ngồi xuống nghe được đối thoại ngươi tới ta đi của Triệu Khả Nhiên và Triệu Oánh, dĩ nhiên là phát hiện không thích hợp giữa hai người rồi. Bà không phải ngu ngốc, mùi thuốc súng giữa hai người nặng như vậy, nếu bà còn không nhìn ra, vậy thì thật sự là không có tâm nhãn rồi. Nhưng mà bà cũng rõ ràng thân phận của mình, bà chẳng qua chỉ là một di nương mà thôi, lại nói chuyện phiền toái của mình còn chưa giải quyết! Làm sao còn để ý tới chuyện của người khác nữa!

Vì vậy, liền tạo thành một tình cảnh hết sức thú vị, ba người đều ngồi ở trong đình, hơn nữa còn là ngồi xung quanh bàn đá. Nhưng mà trong lúc đó không nói chuyện gì với nhau, cũng không có bất kỳ ánh mắt trao đổi, thoạt nhìn liền giống như người xa lạ.

Cứ như vậy, một bầu không khí quái dị tràn ngập ra ở giữa ba người. Qua một lúc lâu sau, Triệu Khả Nhiên dẫn đầu đứng lên, mở miệng nói: “Ta muội, Lưu di nương, con còn có việc bận, đi trước đây.”

Triệu Khả Nhiên thật sự là cảm thấy tiếp tục ngồi ở chỗ này thật sự hết sức kỳ quái, còn không bằng trở về Xuân Huy viên đọc sách! Lại nói, cái chính mình căn bản là cũng ở cùng một chỗ với người không muốn gặp, không chỉ có lãng phí thời gian, hơn nữa không thể không nói, thật sự đúng là kìm nén đến khó chịu đó!

Nhìn thấy Triệu Khả Nhiên đứng lên cáo biệt, Lưu di nương liền cũng vội đứng lên, cười nói: “Nếu đại tiểu thư có chuyện, vậy đi trước thôi!”

Kể từ sau khi biết Triệu Khả Nhiên được sắc phong làm Quận chúa, nhất là thấy được thái độ của công công trong cung đến đối với Triệu Khả Nhiên, người trong phủ cũng đã ý thức được, bây giờ đại tiểu thư đã không phải là đại tiểu thư trước kia rồi. Hiện tại nàng chính là Quận chúa, cho nên tất cả mọi người không tự chủ đối với nàng nhiều mấy phần tôn trọng.

Nhìn thấy Lưu di nương đứng lên, Triệu Khả Nhiên liền vội vàng cười nói: “Lưu di nương vẫn là nhanh lên ngồi xuống đi! Hiện tại di nương còn có thai!”

Sau khi nói xong, Triệu Khả Nhiên cười muốn rời khỏi. Lúc này nàng cũng không có chú ý tới sau khi nghe nàng nói cáo từ, trong mắt của Triệu Oánh lóe lên một đạo ánh sáng. Đang ở lúc Triệu Khả Nhiên muốn đi, nàng đột nhiên cảm thấy giống như phía sau một hồi lực cản, tiếp cả người nàng đổ về trước.

Lúc này, Lưu di nương liền đứng ở phía trước của nàng. Mới vừa khi tiến vào đình trước kia, Triệu Khả Nhiên để cho Cầm Hương Thi Hương ở lại phía ngoài đình rồi, hơn nữa vô cùng đột nhiên, họ cũng không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào. Tất cả mọi chuyện hình như cũng xảy ra ở trong một nháy mắt. Không hề không ngờ, “Ai nha ——” một tiếng lúc Triệu Khả Nhiên đổ tới trước, đẩy đến Lưu di nương.

Lưu di nương cũng không có chú ý tới Triệu Khả Nhiên, lúc vừa định muốn ngồi xuống, chợt liền cảm nhận được lực đẩy, tiếp cả người liền hướng sau ngã xuống, tiếp đó, bà cũng chỉ cảm thấy trên bụng truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt, nàng không nhịn được liền khai mở miệng hô to: “Thật là đau, bụng của ta thật là đau.”

Triệu Khả Nhiên bị biến cố xuất hiện đột nhiên làm sợ hết hồn, hình như lúc nàng còn chưa có phản ứng lại, tất cả mọi chuyện cũng đã xảy ra. Thấy được Triệu Khả Nhiên té lăn quay trên đất, Cầm Hương Thi Hương giật nảy mình, vội vàng bỏ chạy đi vào trong đình, đỡ Triệu Khả Nhiên dậy: “Tiểu thư, người không sao chứ! Có chỗ nào bị thương hay không đó!”

Lúc này, Triệu Khả Nhiên mới thật kịp phản ứng, lúc Cầm Hương và Thi Hương nâng đỡ, đứng lên, mở miệng nói: “Ta không sao, cũng không bị thương.”

Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Cầm Hương Thi Hương mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Người khác như thế nào các nàng đều không để ý, nhưng mà tiểu thư tuyệt đối không thể bị một chút tổn thương, nếu không, Điện chủ nhất định sẽ giận dữ. Cho nên, sau khi nghe Triệu Khả Nhiên không có việc gì, họ mới chính thức yên lòng.

Sau khi Triệu Khả Nhiên đứng lên, mới biết, thì ra lúc mình ngã sấp xuống, đụng phải Lưu di nương, hiện tại Lưu di nương đang ôm bụng, nằm trên mặt đất kêu đau! Nha hoàn của bà Phán Nhi đang ở bên cạnh nàng, một bộ dạng không biết làm sao bộ dạng.

Thấy được tình cảnh như thế, Triệu Khả Nhiên liền vội vàng tiến lên, vừa nhìn, vụng trộm kêu một tiếng không xong, bởi vì dưới thân của Lưu di nương tất cả đều là máu, đã thấy đỏ.

Thấy nha hoàn vẫn còn đang hoang mang lo sợ ở một bên, Triệu Khả Nhiên hô to: “Ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì chứ! Chủ tử nhà ngươi đã thành bộ dáng này, ngươi còn không đi mời đại phu, chỉ khóc ở nơi này có ích không?”

Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên hô to, Phán Nhi mới phục hồi lại tinh thần, liền vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài mời đại phu.

Ngay tại lúc Phán Nhi đi xong, Triệu Khả Nhiên quay đầu lại, phân phó nói:“Cầm Hương, hiện tại ngươi nhanh tìm mấy thô sử ma ma, hợp lực đem Lưu di nương giơ trở về Giải Vũ các. Thi hương, hiện tại ngươi lập tức đi thông báo lão gia và phu nhân ngay, nói Lưu di nương đã xảy ra chuyện.”

Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên phân phó, Cầm Hương Thi Hương vội vàng đi ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, trong đình cũng chỉ còn lại có ba người Lưu di nương, Triệu Khả Nhiên và Triệu Oánh. Lưu di nương liền nằm trên mặt đất, một dáng vẻ kêu đau, sắc mặt vô cùng trắng bệch, phía dưới không ngừng xuất huyết.

Trong lòng Triệu Khả Nhiên cũng hết sức gấp gáp, nhưng mà ngoài miệng cũng vẫn không ngừng an ủi Lưu di nương như cũ: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đã đi mời đại phu rồi. Không cần lo lắng.”

Triệu Khả Nhiên vừa an ủi Lưu di nương, vừa ngẩng đầu lên len lén quan sát Triệu Oánh. Thời điểm vừa rồi, nàng cũng đã hết sức hoài nghi là có người hãm hại nàng. Quả nhiên, nàng thấy được trên mặt Triệu Oánh một cỗ nụ cười quỷ dị. Xem ra, mới vừa rồi thật sự là Triệu Oánh hại mình. Nếu không, sao mình lại không lý do liền vấp ngã! Xem ra là Triệu Oánh dẫm lên góc váy của mình, mới có thể làm hại mình té ngã, từ đó đẩy đến Lưu di nương.

Triệu Khả Nhiên biết hiện tại chỉ sợ là mình đã rước lấy phiền toái không nhỏ rồi. xem ra chuyện lần này thật sự khó có thể dễ dàng sáng tỏ. Chỉ là, trong mắt của Triệu Khả Nhiên lóe lên một tia ánh sang ngoan lệ, tuyệt đối mình sẽ không ngồi chờ chết. Vốn cho là đã chết tâm như vậy, nhưng không ngờ nàng bây giờ lại dùng chính cái thủ đoạn để hãm hại mình, hoàn toàn không có cố kỵ đến ân tình từ mấy lần trước giúp nàng ta.

Triệu Oánh ở một bên sau khi chứng kiến đến dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, trong lòng liền cảm thấy hết sức sảng khoái, mới vừa rồi lúc Triệu Khả Nhiên muốn rời, là nàng ta len lén dẫm góc váy của Triệu Khả Nhiên, làm hại nàng té ngã.

Kết quả, quả nhiên không ngoài dự đoán, Triệu Oánh hết sức hả hê nhìn về phía Triệu Khả Nhiên. Hiện tại Triệu Khả Nhiên có phiền toái, ai kêu nàng không chịu giúp mình, cho nên lần này mình hãm hại chuyện của nàng, đó cũng là nàng xứng đáng. Triệu Khả Nhiên không rất đắc ý sao? Cho nàng là Quận chúa thì giói lắm, lại dám xem thường mình, không chịu giúp mình, đúng không? Vậy mình tạo một chút phiền toái cho nàng, coi như là đáp lễ tốt lắm.

Thấy Triệu Oánh quăng ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa về phía mình, trong mắt của Triệu Khả Nhiên lóe lên ánh sáng ngoan lệ, nhìn Triệu Oánh trước, mở miệng gằn từng chữ nói: “Triệu Oánh, xem ra cuộc sống của muội trôi qua quá thoải mái rồi, đúng không? Vậy tỷ sẽ thành toàn cho muội, muội đã dám hãm hại tỷ, vậy tỷ cũng sẽ không khách khí.”

Nhìn ánh mắt của Triệu Khả Nhiên, nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Oánh không biết vì sao cũng cảm thấy một trận kinh hồn bạt vía, nhưng mà nàng ta vẫn vội vàng bình tĩnh lại, mặt vô tội nhìn về phía Triệu Khả Nhiên: “Đại tỷ, tỷ nói cái gì vậy? Xin thứ cho muội muội ngu độn, muội thật sự nghe không hiểu. Chỉ là đại tỷ, tỷ cũng quá không cẩn thận. Tỷ xem, nếu không phải là tỷ đi bộ rất khua, sao lại đẩy đến Lưu di nương! Ai, tỷ phải biết, hiện tại Lưu di nương đã mang thai. Nhìn dáng dấp, đứa bé là không giữ được rồi, đại tỷ, nếu đến lúc đó phụ thân nói xuống lời trách cứ, tỷ nên làm cái gì mới phải đây?”

Thấy dáng vẻ hả hê của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên vừa an ủi Lưu di nương, vừa dùng ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Triệu Oánh: “Thật sao? Tam muội, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Rút cuộc muội là đã làm cái gì, chính muội rõ ràng, đến lúc đó nếu có chuyện gì thật, muội cho rằng muội tránh được quan hệ sao?”

Sau khi nghe được lời nói của Triệu Khả Nhiên, trong lòng Triệu Oánh cảm thấy lo lắng, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tối ngày hôm qua Triệu Khả Nhiên nói những lời đó với nàng ta, trong lòng nàng ta đã cảm thấy biệt khuất (*): “Cái này cũng không phiền đến đại tỷ lo lắng. Đại tỷ, chuyện hiện tại tỷ cần làm, phải là cẩn thận mà suy nghĩ một chút, chờ một chút nên giải thích với phụ thân như thế nào tương đối khá đi!”

(*) biệt khuất: bực bội, khuất phục

Triệu Khả Nhiên lạnh lùng nhìn Triệu Oánh một cái, sau đó không tiếp tục để ý tới nàng ta, chính là một mặt trấn an Lưu di nương, hơn nữa ở trong lòng cầu nguyện, đại phu mau đến đây mà thôi.

Trong lòng của Triệu Khả Nhiên vô cùng rõ ràng, bất luận như thế nào thai của Lưu di nương cũng là tuyệt đối không giữ được rồi. Trước nàng cũng biết thai của Lưu di nương là không giữ được nữa, nhưng sao nàng cũng không nghĩ đến, cư nhiên một cái thai lại có thể đến trên người mình mà thôi. Chỉ là, xem ra Triệu Oánh ngại những ngày sau này thật tốt quá, đúng không! Nếu dám hãm hại mình như vậy, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng ta.

Thấy trong mắt của Triệu Khả Nhiên lóe ra ánh sang ngoan lệ, trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải hung hăng dạy dỗ Triệu Oánh một chút mới được.

Cũng không lâu lắm, nhiều thô sử ma ma đã tới rồi, Triệu Khả Nhiên vội vàng chỉ huy họ nâng Lưu di nương trở lại trong Giải Vũ viên. Mới chạy trở về trong Giải Vũ viện không lâu, đại phu cũng tới. Đại phu, nha hoàn, còn có những thứ kia ma ma, ra ra vào vào, hơn nữa đều là bưng một chậu máu loãng. Triệu Khả Nhiên nhìn từng chậu máu, trong lòng cũng là hết sức không đành lòng. Mặc dù nói trong lòng mình rõ ràng, bất luận như thế nào một cái thai của Lưu di nương cũng không giữ được rồi. Nhưng mà biết thì biết, khi thấy một chậu máu loãng, vẫn nhịn không được cảm thán. Vô luận như thế nào cũng được, cái này tóm lại là một cái sinh mạng đó!

Không chỉ Triệu Khả Nhiên, ngay cả Triệu Oánh cũng chưa rời đi. HIện tại tâm tình của Triệu Oánh hoàn toàn bất đồng với Triệu Khả Nhiên. Triệu Oánh cũng không biết cái thai của Lưu di nương đã sớm không giữ được rồi. Thật ra thì vốn thật sự nàng ta là muốn hại Triệu Khả Nhiên, nhưng mà bản ý của nàng ta chỉ là hại Lưu di nương động thai khí một cái mà thôi. Cho dù Lưu di nương vừa mới chảy máu, nàng ta cũng không cảm thấy nghiêm trọng đến mức nào. Nhưng mà hiện tại nhìn từng chậu máu, nàng ta cũng biết, chính mình lần này làm đại khái thật quá mức rồi. Nhưng mà hiện tại việc đã đến nước này, tất cả đều đã định.

Sau khi Triệu Oánh thấy được hậu quả nghiêm trọng như vậy, trong lòng thầm hạ quyết tâm, chuyện lần này như là đã biến thành bộ dáng này, như vậy vô luận như thế nào, cũng nhất định phải đem chuyện này đẩy lên người Triệu Khả Nhiên mới được.

Thời gian không ngừng trôi qua, trong phòng truyền đến hàng loạt tiếng kêu thảm thiết đứt quãng, người bên ngoài nghe được cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Cũng không lâu lắm, Triệu Tùng và Tần Hương Hà cũng vội vội vàng vàng chạy đến. Không chỉ có bọn họ, ngay cả Triệu Khả Nhân cũng nghe tin chạy tới.

Triệu Khả Nhân vẫn muốn tìm cơ hội đem chuyện thai nhi của Lưu di nương gài tang vật đến trên đầu Triệu Khả Nhiên, thế nhưng còn chưa có bắt đầu áp dụng kế hoạch của nàng ta. Nhưng nàng thế nào cũng không có nghĩ đến, mình còn chưa ra tay, Triệu Khả Nhiên cũng đã gặp hạn. Điều này không khỏi làm nàng ta cảm thán, xem ra ông trời còn là đứng ở phía mình, mình chỉ muốn mà thôi, ông trời cũng đã giúp nàng ta làm. Quả nhiên là người định không bằng trời định! Cho nên, vừa nghe đến Lưu di nương đã xảy ra chuyện, hơn nữa lúc có liên quan đến Triệu Khả Nhiên, Triệu Khân đã không nhịn được chạy đến. Chính là muốn xem chuyện cười của Triệu Khả Nhiên, thuận tiện bỏ đá xuống giếng.

Vừa vào Giải Vũ viện, Triệu Tùng liền vô cùng nóng nảy mở miệng hỏi: “Hiện tại thế nào, đứa nhỏ thế nào, còn có thể giữ được sao?”

Sau khi nghe được câu hỏi của Triệu Tùng Triệu Khả nhưng mở miệng trả lời: “Phụ thân, Lưu di nương sẽ không có chuyện, nhưng mà đứa nhỏ có lẽ là giữ không được. Con nhìn thấy, Lưu di nương ra rất nhiều máu, cho nên chuyện thai nhi, hay là thôi đi! Phụ thân, người nên chuẩn bị tâm lý chính sẽ tốt hơn.”

Nghe được Triệu Khả Nhiên nói xong, Triệu Tùng chỉ có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, bởi vì duyên cớ nhân khẩu đơn bạc, ông vẫn vô cùng chờ đợi đứa bé này dến, nhưng mà hiện tại cái gì cũng không có. Nghĩ đến đây, Triệu Tùng cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa sẽ phải ngã bất tỉnh.

Sau khi thấy bộ dạng của Triệu Tùng, một bên Tần Hương Hà liền vội vàng tiến lên đỡ Triệu Tùng, mở miệng an ủi:“Lão gia, cẩn thận. Ông cũng không cần nóng nảy. Hiện tại Lưu di nương còn trẻ tuổi, sau này vẫn còn có cơ hội.”

Mặc dù ngoài miệng Tần Hương Hà nói như vậy, nhưng trong mắt cũng là lóe ra ánh sáng vui sướng khi người khác gặp họa. Bà sớm thấy Lưu thị này không vừa mắt. Nhưng mà chỉ đúng là một ca kỹ mà thôi, lại vẫn muốn sinh hạ đứa nhỏ của phủ Thái Sư, nàng ta nằm mơ. Cho dù lần này đứa bé không sinh non, bà cũng tuyệt đối sẽ không để cho đứa bé này ra đời.

Nghĩ tới đây, trong mắt Tần Hương Hà tản mát ra ánh mắt làm người sợ hãi, trong lòng cũng là ở trong tối nghĩ tới, cho tới nay, mình cũng muốn tất cả biện pháp ngăn cản những thiếp thất này mang thai, nhưng Lưu thị dĩ nhiên tại dưới mắt chính mình mang thai. Thật đúng là tính sai! Chỉ là, sai lầm như vậy chỉ có thể một lần, Lưu thị, sau khi trải qua lần này, ngươi vĩnh viễn đều đừng mong muốn mới có cơ hội mang thai đứa nhỏ.

Đối với an ủi của Tần Hương Hà, tâm tình của Triệu Tùng cũng không chuyển biến tốt chút nào, ông cũng không có đứa nhỏ ra đời đã nhiều năm, hiện tại thì thật không dễ dàng lại có một đứa nhỏ, nhưng mà cứ là như vậy mất đi, trong lòng bi phẫn cực kỳ, đối với chút an ủi hời hợt này, làm sao có thể có thể nghe lọt vào tai!

Thấy dáng vẻ của Triệu Tùng bi phẫn như thế, Triệu Khả Nhân suy nghĩ một chút, sau đó giả trang ra một bộ bộ dạng đau lòng, tiến lên một bước, mở miệng nói: “Phụ thân, người chính là bớt đau buồn đi! Đệ đệ đã không có, người cũng không thể lại xảy ra chuyện. Chuyện trọng yếu nhất bây giờ chính là tra ra, rút cuộc chuyện này là như thế nào, nhất định phải lấy lại công đạo cho đệ đệ còn chưa ra đời, đây mới phải việc cấp bách chứ!”

Sau khi nghe được lời nói của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên nhướng mày, nàng cũng biết, Triệu Khả Nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ cơ hội đả kích mình, không trách được Triệu Khả Nhân có thể cuống cuồng chạy tới, xem ra là nhận được tiếng gió, muốn để hãm hại mình đi! Quả nhiên, vẫn không thể xem thường Triệu Khả Nhân!

Mà Triệu Tùng sau khi nghe được Triệu Khả Nhân nói, như ở trong mộng mới tỉnh, mặt phẫn hận nhìn về phía Triệu Khả Nhiên: “Khả Nhiên, con nói, rút cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao đứa nhỏ di nương của con sinh non, không lý do, sao di nương té ngã đây?”

Triệu Khả Nhiên vừa định mở miệng, Triệu Oánh liền giành mở miệng trước: “Phụ thân, thật ra thì chuyện lần này chính là ngoài ý muốn, đại tỷ cũng không phải là cố ý.”

Triệu Oánh chỉ sợ Triệu Khả Nhiên sẽ nói những gì bất lợi cho lời của mình, vì vậy quyết định ra tay trước thì chiếm được lợi thế, đầu tiên mở miệng, đem toàn bộ chuyện tình cũng đẩy tới trên Triệu Khả Nhiên.

Nghe Triệu Oánh rõ ràng giúp đỡ nàng, nhưng mà trên thực tế là ở trong tối hại lời nói của nàng, Triệu Khả Nhiên cau mày, còn chưa kịp mở miệng, cũng đã nghe được rống giận của Triệu Tùng:

”Con nói cái gì, Khả Nhiên, là con làm hại ngươi di nương sinh non, đúng hay không?”

Triệu Khả Nhiên còn chưa mở miệng, một bên Triệu Khả Nhân liền giả mù sa mưa mở miệng trấn an nói: “Phụ thân, người trước đừng nóng giận, đại tỷ không phải cố ý, người cũng không cần tức giận. Đại tỷ, tỷ còn không nhanh lên nói xin lỗi với phụ thân.”

Nghe Triệu Khả Nhân nói xong, ở trong lòng Triệu Khả Nhiên cười lạnh, Triệu Khả Nhân còn thật không buông tha bất cứ cơ hội nào tới hại mình đây! Ngoài sáng là giúp mình, nhưng mà vụng trộm cũng là đang ám chỉ chuyện này chính là lỗi của mình rồi. Nếu mình thật nói xin lỗi, vậy không phải nói mình đã thừa nhận chuyện lần này chính là sai lầm của mình sao! Thật đúng là muội muội tốt của mình! Giờ nào khắc nào cũng đang tính toán mình, chính là muốn hại mình, đúng không?