Đích Trưởng Nữ

Chương 101: Được phong làm quận chúa




Editor: Tinh Linh Tuyết

Sau khi nghe thấy Hoàng Thượng nói vậy, mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, rốt cuộc là Hoàng Thượng muốn ban thưởng những thứ gì đây? Tại sao phải nói là phần thưởng lớn chứ? Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn ban thưởng bảo vật gì đó có giá trị liên thành cho Triệu đại tiểu thư sao?

Hoàng Hậu ở bên cạnh cũng không ngừng suy đoán xem Hoàng Thượng muốn làm gì, nhưng mà đến cuối cùng vẫn không thể nhìn thấu. Cho tới nay, bà vẫn luôn cho rằng mình xem như cũng hiểu rõ Hoàng Thượng, nhưng mà, không ngờ hôm nay bất luận thế nào bà cũng không thể nhìn ra rốt cuộc là Hoàng Thượng đang nghĩ gì, hơn nữa tại sao lại đột nhiên muốn cân nhắc vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên kia. Rốt cuộc thì Triệu Khả Nhiên đó là ai? Trước kia bà cũng chưa từng nghe qua tên của nàng ta, tại sao bây giờ lại đột nhiên trở nên nổi tiếng như vậy chứ?

"Vậy Hoàng Thượng muốn ban thưởng cho nàng ấy như thế nào đây?" Thái Hậu vừa cười ha hả vừa hỏi.

Hoàng Thượng suy nghĩ một chút sau đó đột nhiên mở miệng nói, "Trấn Bắc Hầu! Trẫm nhớ khanh vẫn còn chưa lập Thế Tử phải không?"

Đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Hoàng Thượng, Triệu Lâm sợ hết hồn, nhưng mà vẫn nhanh chóng trấn định lại rồi vội vàng đứng lên, sau khi thi lễ thì cung kính đáp lại, "Bẩm hoàng thượng, quả thật là thần vẫn còn chưa lập Thế Tử. Không biết có phải là Hoàng Thượng có gì phân phó hay không?"

Triệu Lâm không biết rốt cuộc Hoàng Thượng hỏi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn bảo ông lập Thế Tử sao? Thật ra thì người có tuổi giống như ông nên lui xuống từ lâu rồi, nhưng mà ông vẫn không nỡ bỏ quyền thế trong tay xuống, cho nên vẫn một mực trì hoãn chuyện lập Thế Tử. Chẳng lẽ trong lòng Hoàng Thượng đã có chủ ý gì rồi sao? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Triệu Lâm không nhịn được chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.

Dường như Tư Đồ Lăng Chí cũng chú ý tới nét mặt mất tự nhiên của Triệu Lâm nên cười to, "Ha ha ha, Trấn Bắc Hầu đừng khẩn trương! Trẫm cũng biết chuyện lập Thế Tử không phải là chuyện nhỏ, khanh cẩn thận một chút cũng là việc nên làm. Về phần người được chọn làm Thế Tử ư? Trẫm cũng sẽ không can thiệp. Dù sao đây cũng là chuyện nhà của khanh."

Sau khi nghe thấy lời của Hoàng Thượng, Triệu Lâm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Hoàng Thượng cũng không có ý định can thiệp vào chuyện ông chọn người thừa kế, nhưng mà, nếu không có ý này, vậy sao Hoàng Thượng lại hỏi một câu như vậy chứ? Chẳng lẽ là có ý đồ gì khác sao?

Thật ra thì không chỉ có Triệu Lâm không hiểu, mà tất cả những người ở đây cũng đều không hiểu, rốt cuộc là trong hồ lô của Hoàng Thượng bán thuốc gì đây. Nhưng mà, thánh tâm khó dò, mọi người đều vô cùng hiểu rõ điểm này, cho nên không có ai dám tùy ý mở miệng.

Chỉ có điều, mặc dù mọi người không có ai dám mở miệng, nhưng mà vẫn có một người ngoại lệ, người này chính là Thái hậu. Bà cười cười, mở miệng nói, "Hoàng Thượng, sao người lại chuyển tới đề tài này rồi? Không phải là mới vừa rồi vẫn còn đang nói nên ban thưởng cho Triệu Khả Nhiên cái gì sao? Tại sao chỉ chớp mắt đã chuyển đề tài lên người Trấn Bắc Hầu rồi?"

Sau khi nghe thấy câu hỏi của Thái Hậu, Tư Đồ Lăng Chí cười cười, trả lời: "Mẫu Hậu có điều không biết, không phải là trẫm đã nói muốn ban thưởng cho nàng ấy thật lớn sao? Nếu đã muốn thưởng, vậy thì nhất định phải thưởng một ân điển thật lớn!"

"Ồ ——". Sau khi nghe thấy Tư Đồ Lăng Chí nói như vậy, Thái Hậu cũng rất hứng thú, "Nếu vậy, Hoàng Thượng muốn ban thưởng ân điển lớn gì cho vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên đó đây?"

Tư Đồ Lăng Chí khẽ mỉm cười, nhưng lời ông nói ra thì lại khiến cho toàn trường khiếp sợ, "Nếu Trấn Bắc Hầu vẫn chưa chọn được Thế Tử, nói vậy thì, làm cháu gái của ông ấy nhất định là sẽ không có đại vị gì quá cao, như vậy lúc bình thường nhất định là sẽ không được mời tham gia các loại cung yến. Nhưng mà vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên này lại có tài hoa như vậy, nếu trong các bữa tiệc có nàng ấy tham gia không phải là sẽ càng thêm náo nhiệt hay sao? Cho nên, trẫm đã có chủ ý, bằng không thì cứ ban cho vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên này một thân phận, ân điển như vậy mới là tốt nhất, không phải sao?"

Hoàng Thượng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy hết sức khiếp sợ, bởi vì nếu Hoàng Thượng đã nói là sẽ cho nàng ấy một thân phận, thì đây tuyệt đối không phải là một câu nói tùy tiện, như vậy khẳng định là sẽ có phẩm cấp. Ban thưởng như vậy quả thật là quá lớn. Lại nói, chuyện tốt như vậy, cũng chỉ có những người có phụ thân hoặc là phu quân có địa vị hết sức cao, hoặc là lập được công lao gì đó mang lại ích lợi cho quốc gia thì mới có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt như vậy. Ví dụ như là con gái của Vương Gia sau khi ra đời sẽ được phong làm Quận Chúa, những vị Hầu Gia hoặc là những người lập được công lớn thì có thể xin cho thê tử của mình làm Cáo Mệnh, đó là một đạo lý. Nhưng mà, vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên kia rõ ràng là không hề làm gì cả, thế nhưng lại có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt như thế. Mặc dù còn chưa biết là phẩm cấp gì, nhưng mà chỉ dựa vào đây là ân điển của Hoàng Thượng thì cũng đủ khiến người ta ghen chết đi được.

Sau khi nghe thấy lời nói của Hoàng Thượng, phản ứng đầu tiên của Hoàng Hậu chính là phản đối, "Hoàng Thượng, ban thưởng như vậy có phải là không được thích hợp lắm hay không? Vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên này cũng không phải là người lập được công lớn gì, tại sao có thể qua loa như vậy ——"

Hoàng Hậu còn chưa nói xong, chân mày Tư Đồ Lăng Chí đã nhíu lại, ông mở miệng cắt đứt lời nói của Hoàng Hậu, "Hoàng Hậu, ý của nàng chính là muốn trẫm thu hồi lời mới vừa nói ra khỏi miệng sao? Quân vô hí ngôn, Hoàng Hậu muốn trẫm nuốt lời sao?"

"Nô tì không dám!" Sau khi nghe thấy Tư Đồ Lăng Chí nói vậy, Hoàng Hậu lập tức quỳ xuống rồi mở miệng nói: " Nô tì không có ý gì khác, Hoàng Thượng là miệng vàng lời ngọc, nô tì nào dám có ý muốn Hoàng Thượng nuốt lời. Chỉ có điều, chuyện như vậy không phải là chuyện đùa, nô tì hy vọng Hoàng Thượng hành sự thận trọng mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác."

Tư Đồ Lăng Chí nhìn Hoàng Hậu một cái, "Ý của Hoàng Hậu là muốn nói trẫm xử lý chuyện này hết sức không thận trọng sao?"

"Nô tì không dám." Nghe thấy giọng điệu của Tư Đồ Lăng Chí dường như cực kỳ không vui, Hoàng Hậu cũng không dám mở miệng phản bác thêm câu nào nữa, "Hoàng Thượng anh minh, nô tì không dám nhiều lời."

Tư Đồ Lăng Chí nhìn Hoàng Hậu một cái về sau đó mở miệng nói, "Hoàng Hậu cứ đứng lên trước đi!"

Sau khi nghe thấy lời nói của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu không dám nói thêm một câu nào nữa, bà lập tức đứng lên, ngồi lại vị trí của mình.

Thấy được Hoàng Hậu bị Hoàng Thượng khiển trách như vậy, trong đó người vui mừng nhất chính là Vân Quý Phi. Lúc bình thường, Vân Quý Phi đúng là hết sức được cưng chiều, nhưng mà, nói cho cùng, Hoàng Hậu mới chính là người đứng đầu hậu cung, cho nên, Vân Quý Phi đã phải chịu không ít thua thiệt từ Hoàng Hậu, vì thế nhìn thấy Hoàng Hậu bị mất mặt, bà tuyệt đối là người vui mừng nhất.

Đương nhiên là Hoàng Hậu cũng chú ý thấy nét mặt đắc ý của Vân Quý Phi , trong lòng bà càng thêm tức giận tới mức ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể nuốt khổ tâm vào bụng.

Cục diện lập tức trở nên có chút lúng túng, thấy tình cảnh như thế Thái Hậu đành phải ra mặt hoà giải, "Được rồi, Hoàng Thượng, người cũng đừng khiến cho mọi người phải phập phồng suy đoán nữa! Người định ban thưởng cho vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên kia thân phận gì đây? Hay là nói ra cho mọi người nghe thử một chút đi!"

Sau khi nghe thấy lời nói của Thái Hậu, mọi người đều nín thở chờ đợi. Nhất là Tần Y Miểu, hiện giờ trong lòng nàng đang tràn đầy ghen tỵ. Nàng không ngờ, chẳng qua chỉ là một cuộc thi làm thơ, ban đầu lúc nàng bại bởi Triệu Khả Nhiên, vốn dĩ cũng chỉ cảm thấy không có gì, nhưng không ngờ thế nhưng hôm nay Hoàng Thượng lại nhắc tới chuyện kia, hơn nữa Triệu Khả Nhiên còn được ban thưởng hậu hĩ như vậy, điều này khiến cho nàng cảm thấy hết sức bất bình. Hiện tại, nàng cũng chỉ muốn biết, rốt cuộc Hoàng Thượng muốn thưởng thân phận gì cho Triệu Khả Nhiên. Trong lòng nàng lặng lẽ cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng quá cao. Dĩ nhiên, người cầu nguyện như vậy không chỉ có một mình nàng, mà còn có Trương Mạn Nhi và Lý Phỉ Nhi, hai người bọn họ đều giống nhau, họ không hy vọng Hoàng Thượng ban thưởng cho Triệu Khả Nhiên thân phận gì quá cao.

Tư Đồ Lăng Chí cười cười, "Mẫu hậu nói đúng lắm, thật ra thì trẫm đã nghĩ xong rồi. Nếu như tài văn chương của Triệu Khả Nhiên xuất chúng như vậy, trẫm quyết định phong nàng làm Tòng Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận Chúa. Mẫu hậu, người nói như vậy có được không?"

Vừa dứt lời, toàn trường đều hiện lên vẻ kinh sợ, không ngờ lại là Tòng Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận Chúa, phẩm cấp như vậy thật sự là quá cao. Phải biết, trong Đại Lịch Hoàng Triều cũng chỉ có con gái của Vương Gia mới có thể có phẩm cấp cao như vậy mà thôi.

Trong Đại Lịch Hoàng Triều, con gái do Vương Gia và chính thất sở sinh, lại nhận được sự khen ngợi của Hoàng Thượng, thì sẽ được phong làm Chính Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Quận chúa, phong hào là hai chữ. Nhưng mà, hiện tại cả Đại Lịch Hoàng Triều cũng chỉ có một vị Quận Chúa được phong làm Chính Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Quận Chúa, mà vị Chính Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Quận Chúa duy nhất hiện nay chính là Chính Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Lệ Nhu Quận Chúa —— con gái ruột của Thuần Thân Vương —— đệ đệ ruột của Hoàng Thượng. Nhưng mà dưới tình huống bình thường, con gái do Vương Gia và Vương Phi của mình sở sinh cũng có thể được phong làm Tòng Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn quốc Quận Chúa, phong hào là một chữ. Mà Hoàng Thượng lại sắc phong cho đại tiểu thư của Triệu gia Triệu Khả Nhiên phẩm cấp Quận Chúa, đối với một thần nữ mà nói, điều này tuyệt đối là ân sủng lớn nhất.

Thế nhưng, theo lý mà nói, cho dù muốn sắc phong thì cũng không cần ban thưởng địa vị cao như vậy mới đúng! Phải biết, năm đó sau khi Trung Nghĩa Tướng Quân hy sinh, nữ nhi của ông, cũng chính là Trấn Bắc Hầu phu nhân bây giờ cũng chỉ là được sắc phong làm Chính Tam Phẩm Mộ Nhã Đoan Mẫn Quận Chúa mà thôi. Nhưng mà, vì sao hiện tại Triệu Khả Nhiên lại có thể được sắc phong làm Tòng Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận Chúa chứ?

Sau khi nghe thấy Hoàng Thượng nói vậy, Thái Hậu cũng nghĩ như mọi người, bà chau mày, "Hoàng Thượng, ai gia cảm thấy có phải là chúng ta nên cẩn thận thương lượng lại chuyện này một chút hay không? Dù sao đây cũng là chuyện sắc phong Tòng Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Quận Chúa, phải chăng là chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn."

Hoàng Hậu ở bên cạnh cũng bị khiếp sợ không ít, sau đó bà cũng lập tức mở miệng phụ họa theo Thái Hậu, "Đúng vậy! Hoàng Thượng, nô tì cũng cho rằng mẫu hậu nói đúng, đây không phải là một chuyện nhỏ, vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên kia vừa không phải là người trong Hoàng Thất, lại vừa không lập được công lớn gì, hơn nữa phụ mẫu của nàng ấy cũng không phải là người có hy sinh lớn vì xã tắc, sao có thể lập một nữ tử như vậy làm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận Chúa được chứ?"

Sau khi nghe thấy Thái Hậu và Hoàng Hậu khuyên nhủ, Tư Đồ Lăng Chí cũng không có ý định nhượng bộ, mà vẫn hết sức kiên trì, "Nếu trẫm đã nói là sẽ ban thưởng một ân điển lớn thì sao có thể tùy ý thu hồi lại được chứ? Quân vô hí ngôn, chẳng lẽ lời trẫm nói ra chỉ là lời vô dụng thôi sao?"

Sau khi nghe thấy Tư Đồ Lăng Chí nói vậy, Hoàng Hậu không dám lên tiếng nữa, bởi vì mới vừa rồi, bà đã làm cho Hoàng Thượng mất hứng. Nếu như bây giờ dưới tình huống này, bà vẫn tiếp tục phản đối, thì nhất định Hoàng Thượng sẽ càng thêm mất hứng. Đến lúc đó, xem chừng Vân Quý Phi sẽ lại tiếp tục chê cười bà. Bà tuyệt đối sẽ không để cho ả tiện nhân đó có thêm cơ hội cười nhạo bà. Hơn nữa, không phải là hiện tại Thái Hậu cũng đang hết sức phản đối sao? Chỉ cần Thái Hậu kiên quyết phản đối được, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không tức giận với Thái Hậu.

Nhưng mà, tại sao Hoàng Thượng lại kiên trì muốn sắc phong cho vị tiểu thư tên là Triệu Khả Nhiên kia làm Quận Chúa chứ? Hơn nữa còn là phẩm cấp Tòng Nhất Phẩm cao như thế. Chẳng lẽ thật sự chỉ vì một bài thơ kia thôi sao? Nghĩ tới đây, ánh mắt của Hoàng Hậu híp lại, cẩn thận cân nhắc tỉ mỉ.

Thái Hậu không giống như Hoàng Hậu, bà không hề sợ Tư Đồ Lăng Chí tức giận, cho nên, bà mở miệng nói, "Hoàng Thượng, chúng ta biết rõ tài văn chương của vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên rất xuất chúng, dù người ban thưởng cho nàng ta như thế nào ai gia cũng không có ý kiến. Chỉ có điều, nếu ban thưởng như vậy thì ai gia quả thật không thể đồng ý."

Sau khi nghe thấy Thái Hậu kiên quyết phản đối, Tư Đồ Lăng Chí thở dài một cái, sau đó vẫy Lý Phúc Toàn lại gần, nói khẽ một câu bên tai hắn rồi bảo Lý Phúc Toàn nói lại toàn bộ những lời này với Thái Hậu.

Lý Phúc Toàn nhanh chóng đi tới bên cạnh Thái Hậu, dùng âm thanh nhỏ đến mức chỉ có hai người có thể nghe thấy để nói chuyện, sau khi nghe xong sắc mặt Thái Hậu lập tức thay đổi, bắt đầu trầm mặc.

Tất cả những người ở đây đều không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng, chuyện ngày hôm nay, bọn họ thậm chí còn không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên này là ai? Tại sao lại có thể chỉ dựa vào một bài thơ mà đã được phong làm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận Chúa? Hơn nữa, rốt cuộc thì chuyện này có thể thành công hay không? Nhìn dáng vẻ của Thái Hậu thì hình như là hết sức phản đối, như vậy liệu Hoàng Thượng còn có thể phong cho vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên này làm Quận Chúa hay không? Tất cả mọi người đều đang khẩn trương đợi kết quả.

Trong đó, người khẩn trương nhất có lẽ chính là người của Phủ Trấn Bắc Hầu, còn có cả người của Phủ Tần Quốc Công. Triệu Lâm và Tiêu Linh hết sức hi vọng chuyện này có thể thành. Nhất là Tiêu Linh thì lại càng hi vọng tôn nữ của mình có thể trở thành là Tòng Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận Chúa. Phải biết rằng, nếu như Nhiên Nhiên thật sự trở thành Quận Chúa, như vậy tương lai Tùng Nhi muốn thừa kế tước vị cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, có một đứa con gái làm Quận Chúa, đối với Tùng Nhi mà nói, tuyệt đối là có lợi chứ không có hại. Mặc dù, phẩm cấp của đứa cháu gái này cao hơn bà khiến trong lòng bà có chút không thoải mái, nhưng mà, có một đứa cháu gái như vậy, về sau, ở trong Phủ Trấn Bắc Hầu, địa vị của bà sẽ càng thêm vững chắc. Hơn nữa, bà cũng càng có mặt mũi ở trước mặt Lý Phỉ Nhi. Nghĩ đến điểm này, Tiêu Linh lại càng hết sức hi vọng chuyện ngày hôm nay có thể thành. Nhưng mà, đương nhiên cũng có người đang hi vọng chuyện này không thể thành. Về phần đó là ai, cho dù không nói, thì mọi người cũng đều biết rõ.

Sau khi nghe thấy Lý Phúc Toàn truyền đạt lại toàn bộ lời nói của Tư Đồ Lăng Chí, Thái Hậu thở dài một hơi, bà âm thầm không để lại dấu vết liếc mắt nhìn về phía Tư Đồ Húc, sau đó mở miệng nói, "Cũng được! Nếu như Hoàng Thượng đã lên tiếng, vậy thì cứ làm như thế đi! Ai gia nhất định sẽ không phản đối."

Thái Hậu vừa dứt lời, mọi người đều hết sức giật mình, bọn họ không thể hiểu nổi tại sao Thái Hậu lại đột nhiên chấp thuận, vừa rồi rõ ràng là người cực kỳ kiên trì phản đối mà, sao chỉ trong phút chốc đã thỏa hiệp rồi? Nhất là Hoàng Hậu, vốn dĩ bà còn đang trông cậy Thái Hậu sẽ phản đối đến cùng, nhưng mà, bây giờ ngay cả Thái Hậu cũng đã thỏa hiệp, vậy bà lại càng không thể mở miệng phản bác.

Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ của mọi người, Thái hậu cũng không nói gì, nhưng mà trong lòng bà thì lại đang nổi lên sóng to gió lớn. Mới vừa rồi Lý Phúc Toàn chỉ nói lại bên tai bà đúng một câu nói mà thôi, đó chính là "Vị tiểu thư Triệu Khả Nhiên kia chính là người mà Húc Vương đã chọn làm Húc Vương Phi tương lai của mình." Chỉ vỏn vẹn có một câu như vậy, những cũng đã đủ khiến cho bà phải thỏa hiệp. Đồng thời, bà cũng hiểu được, tại sao hôm nay Hoàng Thượng lại ra quyết định như vậy.

Thật ra thì chuyện của Tiêu Quý Phi năm đó, bà biết rõ tình hình nhưng lại không hề làm gì, cho nên mới gây ra bi kịch như vậy, vì thế trong lòng bà luôn tràn đầy áy náy với Tư Đồ Húc. Vậy cho nên, về chuyện này, bà không có cách nào phản đối, hơn nữa cũng hoàn toàn không thể phản đối.

Tư Đồ Lăng Chí nhìn chung quanh một vòng, sau đó mở miệng cười nói, "Nếu như Thái Hậu cũng đã đồng ý, vậy các vị đang ngồi ở đây còn có ý kiến gì khác nữa không?"

Sau khi nghe thấy câu hỏi của Tư Đồ Lăng Chí, tất cả mọi người đều lập tức quỳ xuống ngay tại chỗ rồi đồng thanh kêu lên, "Hoàng Thượng anh minh, Thái Hậu anh minh."

Tư Đồ Lăng Chí mỉm cười phất phất tay, "Tất cả mọi người hãy bình thân đi! Nếu như tất cả mọi người đều đã đồng ý với đề nghị của trẫm, vậy thì cứ quyết định như thế đi! Đợi lát nữa sau khi tan tiệc, sẽ có người đi tuyên chỉ. Tôn nữ Triệu Khả Nhiên của Trấn Bắc Hầu dịu dàng thành thục, tài hoa xuất chúng, nay đặc biệt sắc phong làm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận Chúa."

Sau khi nói xong, Tư Đồ Lăng Chí mỉm cười nói với Triệu Lâm, "Trấn Bắc Hầu, đợi lát nữa trẫm sẽ phái Lý Phúc Toàn đi theo khanh về phủ tuyên chỉ, chắc vị tôn nữa này của khanh vẫn còn Hầu Phủ phải không?"

Triệu Lâm vội vàng lên tiếng, "Bẩm Hoàng Thượng, tôn nữ của thần đúng là vẫn còn ở Hầu Phủ. Thần nữ có thể nhận được sự ưu ái của Hoàng Thượng như thế, thật sự đúng là phúc ba đời. Thần thay mặt tôn nữ dập đầu cảm tạ ân điển của Hoàng Thượng."

"Được rồi, Trấn Bắc Hầu, khanh đứng lên trước đi!" Tư Đồ Lăng Chí mở miệng cười nói.

Triệu Lâm chậm rãi đứng dậy, mọi người rối rít tiến lên ngỏ lời chúc mừng với Triệu Lâm. Triệu Lâm cũng cười ha hả nhận lấy lời chúc mừng của mọi người. Ở bên cạnh ông, nụ cười trên mặt Tiêu Linh là không nén được vui mừng, nhưng mà, nụ cười trên mặt Lý Phỉ Nhi thì lại hết sức miễn cưỡng.

Thấy tình cảnh như thế, người vừa nãy vẫn còn đang nổi tiếng như cồn là Tần Y Miểu cũng đã sớm giăng đầy biểu tình ghen ghét trên mặt. Trong lòng nàng đã bắt đầu cảm thấy hận Triệu Khả Nhiên, theo nàng, hôm nay nàng bị mất mặt như vậy, đều là do Triệu Khả Nhiên làm hại. Rốt cuộc thì Triệu Khả Nhiên kia có điểm nào xuất sắc hơn nàng chứ, cho dù là dung mạo hay là tài năng và học vấn, nếu đem ra so sánh thì tuyệt đối nàng đều tốt hơn Triệu Khả Nhiên kia rất nhiều. Cuộc thi làm thơ lần đó, chẳng qua Triệu Khả Nhiên chỉ là mèo mù vớ được cá rán mà thôi, nếu không thì tại sao nàng ta có thể làm được bài thơ hay như vậy chứ? Thậm chí nói không chừng, bài thơ này cũng không phải là do nàng làm cũng nên? Triệu Khả Nhiên kia sao có thể làm được bài thơ hay như vậy?

Nhưng mà, tại sao? Rõ ràng nàng mới là Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ, chẳng lẽ cũng chỉ vì một lần thất bại, mà vĩnh viễn phải bị Triệu Khả Nhiên đè dưới chân như vậy sao? Nàng không phục, tuyệt đối không phục. Tương lai, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp phơi bày mặt nạ giả dối của Triệu Khả Nhiên. Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Y Miểu lóe lên tia sáng ác độc.

Thế nhưng, tất cả mọi người vẫn còn đang bị chấn động đến kinh ngạc vì tin tức mới vừa rồi, cho nên không có ai chú ý tới vẻ mặt của Tần Y Miểu… ngoại trừ Tư Đồ Húc. Thật ra thì vừa rồi mặc dù Tư Đồ Húc vẫn luôn im lặng không mở miệng, nhưng mà hắn vẫn một mực yên lặng âm thầm chú ý sự tiến triển của tình hình. Bởi vì chuyện diễn ra như ngày hôm nay chính là do một tay hắn bày kế, nguyên nhân chủ yếu chính là vì muốn nâng cao thân phận của Triệu Khả Nhiên.

Những điều mà Triệu Khả Nhiên từng nói trước đây, hắn đều luôn ghi nhớ. Hắn nhớ Triệu Khả Nhiên đã từng vì sự khác biệt thân phận giữa hai người mà trốn tránh đoạn cảm tình này. Mặc dù hắn không cảm thấy thân phận giữa cả hai có gì khác biệt, nhưng mà, bởi vì để Triệu Khả Nhiên có thể an tâm sống bên cạnh hắn, hắn nhất định phải bày kế tạo chuyện như hôm nay. Cho nên, hắn vẫn luôn chú ý quan sát sự phát triển của chuyện này, phải biết chuyện ngày hôm nay chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại.

Cho nên, Tư Đồ Húc đã sớm thấy rõ hận ý lóe lên trong đáy mắt Tần Y Miểu. Hắn âm thầm liếc Tần Y Miểu một cái, nếu như Tần Y Miểu chỉ âm thầm oán hận trong lòng, vậy thì có lẽ hắn sẽ không làm gì nàng ta. Nhưng mà, nếu như nàng ta có bất kỳ cử động hoặc lời nói nào gây bất lợi này nọ, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Tất cả mọi người đều chưa hay biết gì về những chuyện xảy ra trong cung, cho nên toàn phủ Trấn Bắc Hầu vẫn hết sức yên bình. Kể từ buổi sáng, sau khi tiễn đưa ở trước cửa, tất cả mọi người đều đã trở lại viện của mình, ai làm việc của người nấy. Không có người nào bước ra ngoài, bởi vì dù sao thì hôm nay là Trung Thu, buổi tối còn phải dùng bữa tối cũng nhau, nếu bây giờ ra ngoài rồi vễ trễ thì nhất định sẽ bị khiển trách.

Đương nhiên Triệu Khả Nhiên cũng không bước ra khỏi cửa, nàng vẫn luôn an phận sống trong phòng của mình, ngay cả cửa phòng cũng không bước ra. Bởi vì dù sao thì bây giờ nàng và Triệu Khả Nhân cũng đều đang cùng nhau sống dưới một mái nhà, nếu như thật sự để xảy ra xung đột gì với Triệu Khả Nhân, vậy thì cũng không tốt.

Ước chừng vào khoảng giờ Thân, Triệu Khả Nhiên đang đọc sách ở trong phòng mình thì Lung Nhi vội vội vàng vàng xông vào phòng,

"Tiểu thư, tiểu thư, nhanh lên, người mau ra ngoài, ra ngoài ——" Lung Nhi thở không ra hơi, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng lắm.

Thấy dáng vẻ Lung Nhi như vậy, Triệu Khả Nhiên cũng không mở miệng, nhưng Thi Hương vẫn luôn phục vụ bên cạnh nàng thì đã cười thành tiếng, "Được rồi. Lung Nhi, muội cứ lấy hơi trước đi đã rồi lại nói tiếp!"

Lung Nhi khoát tay áo, hít sâu một hơi sau đó mở miệng nói, "Tiểu thư, Hầu Gia và mọi người đã về rồi, hiện tại Hầu Gia đang ra lệnh bảo tất cả mọi người phải lập tức tập trung ở đại sảnh."

Triệu Khả Nhiên chau mày, hỏi, "Có biết là đã xảy ra chuyện gì không?"

Lung Nhi lắc đầu một cái, "Dạ không biết, nô tì không hỏi thăm được, nhưng mà, nô tỳ nhìn thấy còn có một vị cùng đi theo Hầu Gia về phủ, hình như là công công trong cung." Lớn như thế này nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy công công trong cung.

Nghe khi nghe thấy câu trả lời của Lung Nhi, nghi ngờ trong lòng Triệu Khả Nhiên càng thêm sâu hơn, sau khi đặt quyển sách trên tay xuống bàn, nàng lập tức đứng lên đi ra ngoài, "Đi thôi, chúng ta lập tức tới đại sảnh."

Rất nhanh, Triệu Khả Nhiên cũng đã tới đại sảnh. Sau khi đến đại sảnh, nàng mới phát hiện tất cả mọi người đều đã đến đủ, chỉ có mình nàng là tới trễ nhất. Sau khi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nghe quở trách, Triệu Khả Nhiên bước vào đại sảnh.

Vừa tiến vào đại sảnh, Triệu Khả Nhiên lập tức hơi khom người, tạ tội với Triệu Lâm, "Tôn nữ đến chậm, kính mong tổ phụ thứ lỗi."

Triệu Khả Nhân ở bên cạnh vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên xuất hiện thì trên mặt tràn đầy biểu tình chờ xem kịch vui. Triệu Khả Nhiên không thèm để ý đến nàng ta, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị quở trách, nhưng mà, không ngờ, sau khi thấy Triệu Khả Nhiên, Triệu Lâm không chỉ không trách cứ, mà ngược lại còn lộ ra nét mặt hiền lành nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.

"Không sao, tới là được rồi."

Sau khi nghe thấy lời nói của Triệu Lâm, không chỉ có Triệu Khả Nhiên, mà tất cả mọi người đang ở đây đều hết sức giật mình, rốt cuộc thì từ lúc nào mà Triệu Lâm lại trở nên hiền hòa như vậy. Nhưng mà, còn chưa tới phiên mọi người suy nghĩ nhiều, thì Lý Phúc Toàn vẫn đang yên lặng đứng ở bên cạnh ông đã mở miệng.

"Trấn Bắc Hầu, nếu như tất cả mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta có thể tuyên đọc thánh chỉ rồi chứ?"

Sau khi nghe Lý Phúc Toàn nói xong, Triệu Lâm vội vàng hết sức cung kính nói, "Lý công công, xin mời ngài tuyên đọc thánh chỉ!"

Cái gì, thánh chỉ? Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì đều đã đồng loạt quỳ trên mặt đất.

Đợi tất cả mọi người đều đã quỳ trên mặt đất, Lý Phúc Toàn nhẹ nhàng mở thánh chỉ trong tay ra, tuyên đọc,

"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế chiếu viết, Trưởng tôn nữ của Trấn Bắc Hầu – Triệu Khả Nhiên – dung mạo đoan chính, dịu dàng hiền thục, tài văn chương xuất chúng, thật đúng là tấm gương cho nữ nhi trong thiên hạ, sau khi trẫm nghe nói, cũng cảm thấy nàng ấy quả thật rất thông tuệ, nay đặc biệt sắc phong làm Tòng Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận Chúa để tỏ ý ngợi khen, khâm thử."