Đích Trưởng Công Chúa

Chương 62: Chương 64






Mộ Dung Chiếu cũng là mạnh mẽ, được ý chỉ của Tuyên Hoà đế liền xuất cung chuẩn bị.

Lúc này Lý Đức Trung cúi ngườ bẩm báo, “Thái Hậu phái người tới gọi bệ hạ, nói là ở Ngự Hoa Viên bày hội ngắm hoa, thỉnh không ít thanh niên tài tuấn và tiểu thư khuê các, làm bệ hạ cùng đi xem.”
Tuyên Hoà đế dừng một chút mới gật gật đầu, “Ừ.”
Chuyện này ngài đã biết, cũng chuẩn bị đi qua sớm chút, không nghĩ tới nhận được một phần mật báo này liền chậm trễ.

Lúc này Thái Hậu phái người tới thỉnh, thì không có tâm tình cũng phải đi.

Thái Hậu gọi người tới ngắm là hoa quế, tự nhiên sẽ chọn vườn hoa quế, đi đường Tuyên Hoà đế bỗng nói, “Phái người gọi Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử tới.”
“Nô tài liền đi an bài.” Lý Đức Trung hành lễ.

Bởi vì có Thái Hậu, cho nên trong vườn cũng không ồn ào, nên những cô gái trẻ ngồi cạnh nhau nhỏ giọng nói chuyện phiếm, còn những chàng trai lịch sự ngồi cách đó không xa, bọn họ cũng nhìn lén về phía các cô gái, mà viết thơ vẽ tranh.

Các phu nhân ở bên cạnh Hoàng Thái Hậu nói chuyện, thấy Tuyên Hoà đế trừ Hoàng Thái Hậu, mọi người đều quỳ xuống hành lễ.

Tuyên Hoà đế trước hành lễ Hoàng Thái Hậu nói, “Nhi tử đã tới chậm.”
Hoàng Thái Hậu vội nói, “Đã nói không cần đa lễ như vậy, hoàng đế có thể tới đã tốt, chuyện chính vẫn quan trọng hơn.” Tiểu thái giám đã dọn ghế dựa đặt ở bên cạnh Hoàng Thái Hậu, “Hoàng đế lại đây ngồi, ta thấy nhiều đứa trẻ ưu tú như vậy, trong lòng rất thích thú.”
Tuyên Hoà đế ngồi xuống, “Các người đều đứng lên đi.” Sau đó nhìn về phía Hoàng Thái Hậu, “Mẫu hậu nếu thích, gọi bọn họ vào bầu bạn với người là được.”
Mọi người cảm tạ Tuyên Hoà Đế, mới đứng lên, cũng không nói.


Hoàng Thái Hậu cười gật gật đầu, “Các ngươi đều ngồi xuống đi, nên làm gì thì làm.”
“Mẫu hậu nói đúng.” Tuyên Hoà đế mở miệng nói.

Mọi người mới được lễ rồi nửa ngồi trở lại vị trí, “Trẫm vừa mới thấy các ngươi nghiên cứu học thuật, trong lòng rất an ủi.”
Hoàng Thái Hậu biết mục đích Tuyên Hoà đế tới đây, “Không bằng hoàng đế gọi vài người tới thử thách một chút?”
Lời này vừa nói, mắt những phu nhân đó đều sáng lên, nếu lọt vào mắt hoàng đế, con trai nhà mình tiền đồ liền bảo đảm.

“Cũng tốt.” Tuyên Hoà đế cười nhận lời.

Hoàng Thái Hậu mở miệng nói, “Con trai thứ 3 dòng chính của Lỗ Quốc công, ta coi thật tốt, bộ dáng cũng tuấn tú.”
“Gọi là gì?” Tuyên Hoà đế mở miệng hỏi.

Lý Đức Trung cung vừa nói nói, “Nghe nói Tam công tử Lỗ Quốc công, họ Đỗ tên Ngạn.”
“Ừ, để Đỗ Ngạn qua.” Tuyên Hoà đế mở miệng nói.

Phu nhân Lỗ Quốc công ánh mắt lộ vài tia vui sướng, nhưng Tiền thị hơi hơi mím môi dưới, nghĩ tới mục đích Tuyên Hoà đế, bất quá…… Nàng ta xuất thân Hoa gia, mà Thục phi cũng xuất thân Hoa phủ.

Mà Lỗ Quốc công phu nhân xem như em chồng Tiền thị, không biết Tuyên Hoà đế có thể hay không bởi vì điểm này……
Phải biết rằng Đỗ Ngạn ngoan ngoãn lớn lên lại tốt, Tiền thị cũng thiệt tình thương đứa cháu này, đương nhiên chuyện này cùng em chồng ở Tiền gia được sủng ái cũng có quan hệ.

Đỗ Ngạn tuy là con vợ cả lại là thứ ba, không có khả năng kế thừa tước vị, tính tình cũng có chút yếu đuối, nếu là lấy công chúa cũng là một cách tốt.

Đỗ Ngạn bị tiểu thái giám gọi tiến vào có chút khẩn trương, nghĩ đến người chung quanh mang theo ánh mắt ghen ghét, lại có chút kiêu ngạo.

Lỗ Quốc công phủ quy củ rất tốt, Đỗ Ngạn lại là cái công tử nhẹ nhàng, khi hành lễ tự nhiên mang theo một ít ưu nhã, nhưng thật ra làm Tuyên Hoà đế trong mắt nhiều vài phần vừa lòng, “Đứng lên đi.”
“Tạ bệ hạ.” Đỗ Ngạn đứng thẳng thân mình, hơi hơi rũ mắt cũng không nhìn thẳng Tuyên Hoà đế.

“Hoàng đế cảm thấy như thế nào?” Hoàng Thái Hậu đầy mặt ý cười hỏi.

Tuyên Hoà đế cười nói, “Khí độ diện mạo này, Lỗ Quốc công nhưng thật ra rất có phúc.”
“Không bằng hoàng đế thử tài xem” Hoàng Thái Hậu nói.

Tuyên Hoà đế gật gật đầu, “Khó được thấy mẫu hậu khích lệ một người như thế.” Sau đó tùy ý hỏi mấy vấn đề, Đỗ Ngạn trả lời rõ ràng.

“Ừ.” Tuyên Hoà đế mở miệng nói, “Tài năng không tồi.” Chỉ là trong lòng có chút thất vọng, Đỗ Ngạn ở núi sông hoa cỏ thật ra không tồi, chính là những cái khác liền có chút tạm được, mà thôi từ hắn trả lời có thể thấy, người này tính tình có chút…… Không chủ kiến, không phải không tốt, nhưng là phò mã của Huyền Huyền…… Kỳ thật như vậy cũng tốt, Huyền Huyền tính tình mạnh mẽ……
Tiền phu nhân nghe được lời Tuyên Hoà đế, trong lòng bình phục, cũng lộ ra ý cười nhạt, mà Đỗ Ngạn thì thở dài nhẹ nhõm, theo bản năng mà nhìn về phía Tiền phu nhân.

Trùng hợp Tuyên Hoà đế trong lòng có cân nhắc, chuẩn bị hỏi lại vài câu, đến lúc đó cấp chút ban thưởng, cũng là cảnh tỉnh cho Lỗ Quốc công phủ, không cần lo chuyện hôn nhân của Đỗ Ngạn, liền thấy biểu tình cùng ánh mắt Đỗ Ngạn, tức khắc không vui.

“Ngươi đi xuống đi.” Căn bản không nói chuyện ban thưởng, giọng cũng mang mấy phần không vui.

Tiền phu nhân trong lòng nhảy dựng, vội cúi đầu, mà Lỗ Quốc công phu nhân cũng lộ ra biểu tình sợ hãi.


Hoàng Thái Hậu đem thần sắc mọi người đều xem ở trong mắt, hơi hơi rũ mắt cũng không nhiều lời, bà ta không muốn nguyên mẫn gả cho Đỗ Ngạn này, vậy không phải giúp Thục phi thêm lợi thế, nhưng đỗ ngạn cũng chỉ được cái bề ngoài, thật là bất tài, chuyện tốt đến gần đã bị chính hắn đánh mất.

Đỗ Ngạn vội hành lễ lui ra, Tuyên Hoà đế lại tùy ý kêu vài người tiến vào thử tài, những người này học vấn đều không tồi, chính là Tuyên Hoà đế không phải cảm thấy khí độ không đủ, chính là quá mức ốm yếu, không có một cái vừa lòng.

Lại một lát sau, Tuyên Hoà đế mới nói, “Phụ quốc công hiện giờ thân mình như thế nào?”
Phụ Quốc công phu nhân đứng dậy hành lễ, “Tạ bệ hạ quan tâm, đã khá hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.” Tuyên Hoà đế cười nói, “Thái y để ở Phụ Quốc công phủ thêm mấy ngày, chờ Phụ quốc công hoàn toàn khỏe, lại trở về, có yêu cầu gì, trực tiếp đi Ngự Dược phòng đi.”
“Tạ bệ hạ.” Phụ Quốc công phu nhân vội hành lễ cảm ơn.

“Ừ.” Tuyên Hoà đế xoay hạ ngọc ban chỉ, “Hôm nay trong phủ mang theo ai?”
“Hồi bệ hạ, là con trai thứ dòng chính của thế tử.” Phụ Quốc công phu nhân nói.

“Đứng lên đi.” Tuyên Hoà đế mở miệng nói, sau đó phân phó Lý Đức Trung, “Gọi tới cho ta nhìn một cái.”
“Nô tài tuân mệnh.” Lý Đức Trung lần này tự mình đi ra ngoài, thỉnh Ngụy Thuần An đi vào, yên lặng quan sát hạ Ngụy Thuần An cùng biểu tình những người khác.

Ngụy Thuần An lớn lên không có anh tuấn như Đỗ Ngạn, nếu nói diện mạo sợ không có ai ở đây so được với Đỗ Ngạn
“Đứng lên đi.” Tuyên Hoà đế đánh giá một chút Ngụy Thuần An, thấy hắn không cao ngạo không nóng nảy, nhưng thật ra có vài phần vừa lòng.

Vừa định hỏi chuyện, liền có thái giám bẩm báo, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử tới rồi.

Dung Tần nghe thấy con trai tới rồi, trong mắt vui vẻ, Ninh phi nhưng thật ra ngồi yên tĩnh ở vị trí thượng, cũng không có hé răng.

Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử tiến vào hành lễ liền đứng ở phía sau Tuyên Hoà đế.

Tuyên Hoà đế cười nói, “Hôm nay tới không ít người, đều là người trẻ tuổi, các con đi ra ngoài cùng làm quen với bọn họ.”
“Dạ được.” Nhị hoàng tử Và Tứ hoàng tử đồng thời nói.

“Ừ, trẫm đang muốn thử thách cái này……” Nghĩ nghĩ nói, “Ngụy Thuần An đúng không?”
“Đúng vậy.” Ngụy Thuần An mang theo vài phần kích động nói.

“Không bằng ba người lấy một chữ, nói một lời.” Tuyên Hoà đế mỉm cười nói nói, “Liền lấy chữ hợp này đi.”
Nhị hoàng tử cười nói, “Nhi tử tuổi tác lớn nhất, không bằng nhi tử tới nói trước?”
“Ừ.” Tuyên Hoà đế lên tiếng.

Nhị hoàng tử nhìn bên ngoài, mở miệng nói, “Minh sắc đã hợp.”
Minh sắc đã hợp đúng là mộ □ lâm, hiện giờ nói đến cũng thích hợp.

Tứ hoàng tử mang theo vài phần ngạo nghễ, “Hợp chín nước chư hầu, thiên hạ một mối.”
Tuyên Hoà đế đôi mắt mị một chút nhìn về phía Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử và Tuyên Hoà đế đối diện, những lời này ở 《 Luận Ngữ 》, khi đó các quốc gia hỗn chiến, rất nhiều tiểu quốc bị giết, mà Tề Hoàn Công đã từng nhiều lần chủ trì chư hầu hội minh, cũng được thành bá chủ, lãnh đạo các nước chư hầu cứu các nước nhỏ, cũng khiến cho nước Sở quốc ngừng chinh phạt Trung Nguyên, thành lập các quốc gia Trung Nguyên mới “Trật tự”.

Tứ hoàng tử thật ra lá gan không nhỏ, rõ ràng nói cho Tuyên Hoà đế hắn muốn mở rộng biên cương Cẩn Triều, ngụ ý nguyện vì Tuyên Hoà đế chinh chiến.


Tuyên Hoà đế nhìn về phía Ngụy Thuần An, Ngụy Thuần An mở miệng nói, “Phù hợp tang lâm chi vũ, nãi trung kinh đầu chi sẽ.”
《 tang lâm 》 nghe nói là thương canh khi nhạc khúc danh, mà 《 kinh đầu 》 trong truyền thuyết Nghiêu khi nhạc khúc danh.

Những lời này ý tứ là nói hình dung làm việc có tiết tấu, có mỹ cảm, lúc này nói đến nhưng thật ra biểu hiện tự thân giáo dưỡng cũng sẽ không bởi vì đắc tội với ai.

Tuyên Hoà đế gật gật đầu, trong lòng đã có đại khái, “Ngụy Thuần An nhưng thật ra không tồi, Lý Đức Trung đi lấy văn phòng tứ bảo tốt nhất ban thưởng Ngụy Thuần An.” Chờ Ngụy Thuần An hành lễ lại đối phụ Quốc công phu nhân nói, “Đứa nhỏ này rất tốt, cũng không thể chậm trễ, làm Ngụy Quốc Công dạy dỗ thật tốt.”
“Dạ vâng.” phụ Quốc công phu nhân sắc mặt nghiêm túc hành lễ.

Tuyên Hoà đế nhìn về phía Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, “Trong cung ít khi có nhiều người bằng tuổi các con, đi ra ngoài làm quen cũng tốt.”
“Dạ vâng.”
Lại nói vài câu, Tuyên Hoà đế liền rời đi.

Hoàng Thái Hậu cười nói, “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, không cần ở chỗ này đợi.” Lời này là đối bọn Nhị hoàng tử nói, “Thuần An là đứa trẻ ngoan, các con đừng đem nó dạy hư.”
“Tôn nhi không dám.” Nhị hoàng tử cười.

Tứ hoàng tử cũng mở miệng nói, “Yên tâm đi Hoàng nãi nãi.” Ngụy Thuần An cũng không mở miệng, rốt cuộc rõ ràng là Hoàng Thái Hậu cùng cháu trai mình nói vui đùa lời, chàng ta mở miệng ngược lại có vẻ không biết tốt xấu.

Vài người lui ra, Hoàng Thái Hậu nói tiếp, “Nguyên Mẫn và Thanh Dung đều không ở, không bằng Dung Tần mang những cô nương này đi ngắm hoa.”
Đây là cho Dung Tần cơ hội quan sát, Dung Tần sắc mặt vui vẻ, hành lễ rồi mới lui ra.

“Các người cũng đi ra ngoài đi, phụ Quốc công phu nhân ở lại trò chuyện với ai gia.” Hoàng Thái Hậu lần Phật châu mở miệng nói.

Những người đó hiểu được đây là Hoàng Thái Hậu có việc, tâm tư đã đoán ra là chuyện gì, đều thầm hận phụ Quốc công phủ may mắn, chỉ là mặc kệ thế nào, các nàng không đều dám vi phạm ý Hoàng Thái Hậu, cung kính hành lễ lui xuống.

Hoàng Thái Hậu nhìn về phía phụ Quốc công phu nhân, “Nhớ kỹ lời hoàng đế, cũng không nên chậm trễ Thuần An, những nha hoàn không hiểu chuyện như thư đồng, tránh việc lộn xộn, tìm mấy thư đồng hiểu biết cho thuần an mới là việc chính.”
Phụ Quốc công phu nhân trong lòng rùng mình, đã có suy đoán, “Dạ được.”
“Ừ.” Hoàng Thái Hậu thấy phụ Quốc công phu nhân hiểu được ý bà ta, “Năm tháng từ một ai, con gái phương hoa tuổi trẻ đã chết, có tuổi rồi đừng bởi vì đau lòng liền lưu tại bên người, giữ tới giữ đi thành thù cũng không tốt.”
“Tạ Hoàng Thái Hậu dạy dỗ.” Phụ Quốc công phu nhân lộ ra tươi cười.

Hoàng Thái Hậu gật gật đầu, không nói chuyện nữa.