Đích Trưởng Công Chúa

Chương 5






Tin thái y đến Đông cung tin tức Thái tử bệnh cũng truyền ra ngoài, chỉ cần người thật sự lo lắng lại có mấy người. Thái hậu nghe được Hoàng đế cũng đến thì không ngủ được kêu cung nữ thay quần áo. Chuyện Chu Tần bị phạt trong lòng nàng rõ ràng đây là hoàng đế ám chỉ bất mãn với bà.

“Đỡ ai gia đi xem cháu ngoan, người Đông Cung hầu hạ như thế nào vậy.” Nhìn việc gọi Thái y như vậy e là Thái tử bệnh nặng rồi. Thái hậu khẽ cau mày, rốt cuộc thì Thái tử tuổi nhỏ nguy hiểm cũng bình thường. Hoàng đế có 5 đứa con trai nhưng còn sống chỉ có nhị hoàng tử mẹ đẻ là Dung Tần sinh non kém Đại hoàng tử 1 tháng, Tuyên Hòa đế khi ấy trong mắt chỉ có Đại hoàng tử con của Huệ ý hoàng hậu không quan tâm nhị hoàng tử. Đến khi Đại hoàng tử chết đi càng không muốn thấy đứa con thứ hai tuổi tác tương tự.

Tứ hoàng tử mẹ đẻ là Thục phi, Thục phi là người thông minh được Tuyên hòa đế yêu thích, sinh con xong liền thăng phi còn ban chữ Thục. So ra Thục phi cùng Lâm phi vị trí cao hơn, chỉ tiếc Thục phi nhà đẻ không có thế lực mạnh như Lâm phi chỉ là con gái nhà quan nhỏ.

Ngũ hoàng tử Tiêu Ngọc Tộ là con trai Huệ ý hoàng hậu chưa tròn 1 tuổi liền được phong làm Thái tử. Hiện tại xảy ra chuyện này Thái hậu cảm thấy tức giận, hoàng đế làm bà quản lý hậu cung nếu Thái tử xảy ra chuyện không phải rõ ràng đánh vào mặt bà. Nghĩ đến đây tay chân càng nhanh vài phần, Thái hậu đến sớm các phi tử cũng đến không chậm. Chỉ là bọn họ chú ý thời điểm, nếu quá nhanh sẽ làm Tuyên hòa đế nghĩ ràng bọn họ xếp nội gián bên cạnh Thái tử, chậm sẽ làm Tuyên hòa đế cảm thấy các nàng không quan tâm Thái tử. Cho nên các nàng đi ngay sau Thái hậu.

Thái y tới thực nhanh sau khi kiểm tra cẩn thận thì bị dọa đổ mồ hôi, đột nhiên quỳ xuống, “Bệ hạ, Thái tử bệnh đậu mùa.”

Lời vừa nói ra, Tuyên Hòa đế thân mình lung lay, Triệu ma ma nói, “Bệ hạ mau rời đi, Đường ma ma cũng ôm công chua đi.”

Tiêu Ngọc tộ đã tỉnh, bé không biết chuyện gì xảy ra, “Phụ hoàng…Tỷ tỷ?”

Lý Đức Trung cũng không rảnh lo mạo phạm long thể, chạy nhanh đến nói, “Bệ hạ nô tài hầu hạ người rời đi.”


“Thật sao?” Tuyên Hòa đế cũng không lập tức rời đi mà nhìn thái y đang quỳ trên đất, ánh mắt sắc bén, “Xem bệnh lại cho Thái tử 1 lần nữa.”

“Vâng.” Mấy vị thái y xác nhận, chỉ là Hoàng đế đã nói lại đi kiểm tra lại 1 lần, “Xác thật bệnh đậu mùa.”

“Bệ hạ.” Lý Đức Trung nói “Nô tài ở lại hầu hạ Thái tử, thỉnh bệ hạ yên tâm.”

Tuyên Hòa đế chưa bị đậu mùa ở lại đây thật sự nguy hiểm, chính là nhìn đến con trai nhỏ không đành lòng rời đi.

“Phụ Hoàng.” Tiêu Nguyên Mẫn nhìn cha lại nhìn em trai, bệnh đậu mùa bé hiểu được, Tam hoàng huynh lúc trước chết vì đậu mùa Tiêu Nguyên Mẫn nhớ rõ, Đường ma ma từng nói khi đó trong cung mỗi người đều sợ hãi. Tam hoàng huynh cứ thế chết rồi người hầu hạ huynh ấy đều chết, trong cung chết rất nhiều người, mẫu hậu nói bệnh sẽ lây.

“Phụ hoàng, ta sẽ ở lại chăm sóc đệ đệ, phụ hoàng đi mau.” Tiêu Nguyên Mẫn tay run lên vẫn cắn răng “Phụ hoàng giữ gìn sức khỏe.”

“Trẫm sẽ để thái y lại, Huyền Huyền cùng phụ hoàng đi thôi.” Tuyên hòa đế nhanh chóng quyết định. “Trị không hết bệnh cho Thái tử, trẫm muốn các ngươi chết chung.”

“Phụ hoàng ta không thể đi.” Tiêu Nguyên Mẫn nắm tay em trai, Tiêu Ngọc Tộ cũng như hiểu ra cái gì, không khóc không nháo, “Phụ hoàng không chỉ là cha của Huyền Huyền và Tỉ nhi, người là Hoàng đế của người trong thiên hạ. chỉ là đệ đệ chie có phụ hoàng và Huyền Huyền, con gái muốn ở lại chăm sóc đệ đệ nếu không đệ đệ sợ hãi.”

“Nữ nhi biết phụ hoàng thương con, chính là nữ nhi đã không còn mẹ và anh…Nữ nhi và đệ đệ cùng ăn cùng ngủ, sợ là cũng bị nhiễm chỉ là chưa phát bệnh thôi, đã có nhiều thái y chăm sóc phụ hoàng yên tâm đi.”

“Nô tỳ chắc chắn chăm sóc tốt Thái tử và Trưởng công chúa, thỉnh bệ hạ mau rời đi.” Đường ma ma quỳ xuống, không khuyên Tiêu Nguyên Mẫn đi chỉ khuyên Tuyên hòa đế.

Tiêu Nguyên Mẫn cũng quỳ xuống cung kính dập đầu lạy 3 cái nói, “Thỉnh phụ hoàng lấy thiên hạ làm trọng.”

Lý Đức Trung đôi mắt đỏ lên, “Bệ hạ…Lão nô ở lại đây, bệ hạ yên tâm đi.”

“Lý công công phải hầu hạ phụ hoàng, Huyền Huyền ở đây có ma ma chiếu cố tốt rồi.” Tiêu Nguyên Mẫn tay run lên thân mình run rẩy nhưng nói rành mạch, “Phụ hoàng, chờ Tỉ nhi khỏe lên, Huyền Huyền mang đệ đệ về dập đầu với phụ hoàng.”

Bi đậu mùa pahir dọn đến lãnh cung, đây là quy củ của tổ tiên, lúc trước Huệ ý hoàng hậu còn Tam hoàng tử cũng vậy. Tiêu Nguyên Mẫn không cầu Tuyên Hòa đế cho bọn họ ở lại đây như vậy sẽ làm xấu mẫu hậu.

Tuyên Hòa đế đi rồi, bên ngoài cung nhân chuẩn bị xong nước nóng, thái y sắc thuốc, như Tiêu Nguyên Mẫn nói ngài không chỉ là cha 2 bé mà hoàng đế của 1 nước. Hoàng đế cũng có lúc không thể theo ý mình.

Hơn nữa có ngài để ý sẽ không có người lơ là Huyền Huyền và Tỉ nhi, chỉ là trong lòng có chút…


Tuyên Hòa đế đi rồi, Đường ma ma bọn họ đứng dậy, Triệu ma ma nói, “Hết thảy làm phiền thái y.”

“Không dám.” Mấy thái y biết nếu Thái tử và Trưởng công chúa xảy ra chuyện bọn họ nếu không chết thì không có tương lai không bằng tận tâm chữa bệnh.

Tiêu Nguyên Mẫn ngồi ở bên giường cả người không còn sức lực, sờ đầu Tiêu Ngọc Tộ, “Đừng sợ, có tỷ tỷ ở cùng đệ, chúng ta đi tìm mẫu hậu và ca ca.”

Nghĩ đến bị bệnh đậu mùa sẽ chết, Tiêu Nguyên Mẫn dựa vào người em trai khóc lên.

Triệu ma ma và Lý ma ma đi dọn đồ cá nhân cho Thái tử và công chúa. Đường ma ma nhìn mọi người tâm trạng hốt hoảng, “Các ngươi đã biết Thái tử cùng công chúa muốn dọn đến nơi khác, khỏi bệnh mới có thể trở về, cũng không cần nhiều người đi hầu hạ, ai nguyện ý đi nói 1 tiếng.”

Cung nữ thái giám cứng đờ người vội quỳ xuống “Nô tài (nô tỳ) nguyện ý.”

“Tốt, ta biết các ngươi trung thành, các ngươi ai đã bị đậu mùa rồi đứng ra.” Đường ma ma trầm giọng, đây là muốn người đi hầu hạ đến lúc đó bị bệnh ngược lại thêm phiền phức, “Những người khác yên tâm, các ngươi có Lý công công sắp xếp, chờ Thái tử và công chúa trở lại còn muốn các ngươi về hầu hạ.” Lúc này đứng ra chỉ có 5 người, Đường ma ma cũng không nói thêm cho những người còn lại ra ngoài uống thuốc.

Thái hậu về đến nửa đường liền biết tin có bệnh đậu mùa sợ tới mức chạy nhanh trở về lệnh 1 ma ma đi thăm xem. Những phi tần càng để ý đến chuyện trong cung nhưng tỏ ra cái gì cũng không biết. Bệnh đậu mùa thực sự đáng sợ mười phần là chịu không nổi. Như vậy vị trí Thái tử...

Hiện tại Tuyên Hòa đế không nghĩ đến được tâm tư những phi tần hậu cung, thái y đang cẩn thận kiểm tra cho Tuyên hòa đế nói, “bệ hạ không có gì, vì an toàn còn cần uống mấy ngày thuốc.”

“Ừ, chuẩn bị nhiều chút thuốc cho người hầu hạ bên cạnh trẫm, mỗi ngày cũng làm cho bọn họ uống một chén thuốc.” Tiếng Tuyên Hòa đế có chút lạnh lẽo, “Thái tử và công chúa ở đó mang thứ tốt đưa đến.”

“Nô tài tuân chỉ.”

“Những người hầu hạ Thái tử và công chúa, mang bọn họ nhốt lại mỗi ngày uống thuốc.” Tuyên Hòa đế phân phó, “Đem điện... Đóng lại, đốt chút ngải thảo, người trong cung không có việc gì không được ra ngoài. Thái hậu cho 1 thái y riêng chăm sóc, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử và Nhị công chúa sai thái y kiểm tra thường xuyên.”

Nói xong liền phất tay làm người hầu hạ trong thư phòng lui xuống chỉ còn lại Lý Đức Trung. Lý Đức Trung muốn làm hoàng đế yên tâm nghĩ ở lại chăm sóc thái tử nhưng công chúa không cho. Tuyên hòa đế không nói lúc này mới theo trở về, quen thuộc trừ độc uống thuốc lại đến hầu hạ Tuyên Hòa đế.

“Đi điều tra xem tại sao, Tỉ nhi như thế nào không lí do liền....” Kia mẫy chữ thật sự không muốn nói, “Trẫm muốn xem ai dám hại con trẫm.”

“Vâng.” Lý Đức Trung biết Tuyên Hòa đế trong lòng đang thật sự tức giận chỉ dám quỳ xuống lĩnh mệnh.

“Tỉ Nhi và Huyền Huyền chuyển đi rồi sao?” Tuyên Hòa đế dựa vào ghế giọng buồn rầu hỏi.


“Vâng.” Lý Đức Trung không dám nói nhiều sợ chọc Tuyên Hòa đế tức giận.

“Trẫm thực xin lỗi Lâm nhi.” Lâm nhi là tên gọi của Huệ Ý hoàng hậu. Tuyên Hòa đế nghĩ đến lúc trước không có bảo vệ được Bân nhi, hiện giờ Huyền Huyền và Tỉ nhi cũng không bảo vệ được, trong lòng giận dữ ném chén trà trong tay xuống, “Tra cho ta, ai dám hại con trẫm, trẫm không tha cho bọn họ.”

Lý Đức Trung nghe được kinh hãi run rẩy, lần này không biết bao nhiêu người phải chết.

Tiêu Ngọc Tộ uống thuốc, ngủ rồi. Tiêu Nguyên Mẫn ôm hổ bông cuộn người trong lòng Đường ma ma, “Ma ma, Huyền Huyền cùng đệ đệ có thể khỏi sao?”

“Có thể.” Đường ma ma thật sự không biết, chỉ vuốt đầu Tiêu Nguyên Mẫn giống như ngày trước Huệ Ý hoàng hậu dỗ bes ngủ, “Thái tử và công chúa là người may măn, nhất định không có việc gì.”

Tiêu Nguyên Mẫn vuốt ve hổ bông, “Ma ma, Huyền Huyền biết là sẽ không khỏi.”

“Sẽ không.” Đường ma ma lập tức nói, “Nhất định sẽ khỏi.”

“Con muốn ngủ.” Tiêu Nguyên Mẫn không nói nữa, chỉ bảo “Ngủ bênh cạnh đệ đệ.”

“Công chúa đi bên cạnh ngủ đi, kia giường đa chuẩn bị tốt.” Đường ma ma dịu dàng nói, “Thái tử có nô tỳ chắm sóc, Thái tử tỉnh nô tỳ làm người gọi công chúa được không?”

“Liền ở bên cạnh đệ đệ.” Tiêu Nguyên Mẫn là một đứa bé bướng bỉnh, “Liền ở bên cạnh đệ đệ.” Bé nói cao giọng mặt đầy nước mất, đứng dậy kêu lên, “Con muốn chết bên cạnh đệ đệ.”

Trong điện mọi người lập tức dừng lại, yên tĩnh làm người sợ hãi.

Hiện tại ở nơi này không so được với trước đây, đây là lãnh cung đã có người quét tước qua chính là không có dột nát lại không có sự hoàng nhoáng. Tiêu Nguyên Mẫn cảm thấy đậu mùa là bệnh nan y, đệ đệ chết nàng chăm sóc em trai cũng sẽ lây bệnh không sống được. Nhưng vì vậy nàng cũng không có nghĩ tới bỏ em trai, khi Tuyên Hòa đế muốn mang nàng đi nàng liền cự tuyệt vì nàng phải bảo vệ em trai.