Dịch Thiếu Đừng Quên, Cô Ấy Là Cháu Gái Của Anh

Chương 2: Nhân duyên này, gặp gỡ đã là sai lầm




Trong mắt mọi người hắn thật sự là một người đàn ông rất lạnh lùng, gia trưởng, thậm chí còn rất kiêu ngạo là đằng khác. Cô cũng từng chứng kiến Dịch Thiếu Thần ôn nhu với Tinh Tinh như thế nào, dịu dàng với nó như thế nào, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô biết được vì sao người đàn ông này luôn từ chối mọi đối tượng mà bà mình tìm đến sau đó ngỏ ý mang người ta về nhà. Dư Y Lỗi, cô chỉ là một đứa con nít thì có trọng lượng gì trong mắt của người đàn ông này kia chứ?

Người chứng kiến cảnh tượng hắn ôn nhu với Tinh Tinh không chỉ có mỗi bà hắn, Tiêu Ân và Lý Minh. Lỗi Lỗi từ sớm có ý chạy đến tìm Tinh Tinh đi học thêm cùng mình cho nên đã nhờ anh trai của cô là Quân Kỳ đưa cô nhân tiện đến Dịch Gia tìm Thiếu Thần. Nhưng cô không ngờ vừa mới bước vào thì đã phải chứng kiến sự việc đau lòng này. Quả nhiên thích một người chính là phải trả một cái giá thật đắt ư?

Quân Kỳ hết nhìn về chỗ của Thiếu Thần rồi quay sang nhìn nha đầu bên cạnh mình, đồng thời cũng không quên xoa đầu cô mà dỗ dành:

- Xem ra nhà người ta đang có việc, Lỗi Lỗi, chúng ta về nhà thôi!

Lòng cô thật sự rất ngổn ngang, rốt cuộc cũng đi không được mà ở lại cũng không xong. Hồi lâu, cũng nhìn anh trai gật nhẹ đầu:

- Dạ được!

Lỗi Lỗi dứt khoát trả lời, cô cùng Quân Kỳ vừa mới định quay người đi thì bỗng nghe được tiếng người nào đó ở sau đang gọi mình:

- Đã đến sao lại không vào nhà?

Chính là hắn, không sai, chính xác là Thiếu Thần!

Y Lỗi cùng anh trai dừng lại, cô có vẻ khó xử không trực tiếp quay lại nhìn Thiếu Thần mà ghé mắt sang Quân Kỳ, khóe môi đã run lên. Phải, cô thật sự sắp không trụ được mà khóc nấc lên rồi!

Anh biết điều này chứ, anh hiểu rõ cá tính của em gái mình nhất chứ!

Quân Kỳ sau đó cũng nhìn cô gật nhẹ đầu, đồng thời cũng không quên xoay lại nhìn Thiếu Thần.

- Đúng lúc có việc cho nên mới đến đây. Nhưng mà xem ra, ở đây đang thảo luận chuyện nội bộ thì phải? Tao thấy tao và Lỗi Lỗi ở lại đây không tiện, chi bằng để dịp khác đến vậy!

Anh trả lời, Lỗi Lỗi vẫn đứng xoay lưng lại với Dịch hiếu Thần càng làm Hồn Tinh đứng ở sau quan sát mà hiếu kỳ. Lỗi Lỗi bình thường rất hoạt bát không phải sao? Sao hôm nay cô thấy nó mà không đến nói chuyện chứ?

Rồi cũng lớn tiếng gọi tên cô:

- Lỗi Lỗi, mày có việc tìm tao có phải không?

Khóe môi cô gái nào đó quả nhiên lúc này đã run lên hơn bao giờ, vạn bất đắc dĩ quay lại nhìn Tinh Tinh gật nhẹ đầu:

- Chỉ là, tao muốn rủ mày đến lớp học thêm thôi. Nhưng mà như anh tao đã nói, để dịp khác đến thì sẽ tốt hơn vậy!

Đáp xong, cô ghé mắt sang chỗ bà chủ tịch cúi nhẹ đầu:

- Chào bà cháu về, lần sau cháu mới đến chơi!

Bà chủ tịch cũng gật đầu:

- Được rồi Lỗi Lỗi, nơi đây của ta luôn luôn sẵn sàng chào đón cháu!

Nghe vậy, cô cười cười, sau đó quay sang nhìn Quân Kỳ:

- Anh hai, chúng ta về nhà thôi!

Quân Kỳ sớm cũng muốn nhanh kết thúc chuyện này liền nhìn em gái gật nhẹ đầu, rốt cuộc cũng trả lời:

- Được rồi Lỗi Lỗi!

Đồng thời cũng không quên quay lại chào tạm biệt tất cả trước khi cùng cô rời khỏi lãnh địa của Dịch Gia...

Cả hai rời khỏi Dịch Gia không lâu thì cũng đến lượt của Lý Minh:

- Dịch Thiếu, bà chủ tịch, Tiêu tiểu thư, Dịch tiểu thư, vậy mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi làm việc trước!

Sau đó cũng nhanh chóng bỏ đi...

Tinh Tinh hết nhìn theo sau anh rồi quay lại nhìn Thiếu Thần, sắc mặt hoàn toàn rất khó coi:

- Chú, hôm nay nhìn hai người đó lạ lắm, không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Nó hỏi, hắn nhìn vật nhỏ lắc nhẹ đầu:

- Tinh Tinh cháu suy nghĩ quá nhiều rồi, chắc là không có chuyện gì đâu!

Lời nói như rót mật vào tai, mỗi khi hắn ôn nhu như vậy nó lại cảm thấy mình như phạm phải một tội rất tài đình. Cảm giác này rốt cuộc là sao đây? Tại sao người chu đáo với mình nhất, người dịu dàng với mình nhất, người hiểu mình nhất, người mình thích nhất lại là chú của mình chứ?