Đích Thê Tại Thượng

Chương 80




Kỳ Huyên đã không còn nhớ mình đổ bệnh như thế nào.

Cả người như bị ném vào trong bếp lò, nóng đến mức đầu óc mơ hồ. Trong cơn mê, chàng thấy mình đang đi dọc hành lang dài của Võ An Hầu phủ, cảnh tượng trước mắt như hoa trong gương, trăng trong nước. Chàng vẫn theo cảm giác của mình mà đi về phía trước, cơ thể không thực, chân như không chạm đất.

Trong viện có rất nhiều người chạy tới chạy lui, nha hoàn cầm trong tay chậu nước ấm, bà tử mang những chiếc khăn đầy máu chạy đi. Lý mama hầu hạ Thanh Trúc đứng ở cửa ra lệnh cho mọi người ra ra vào vào.

Mọi người dường như đều không nhìn thấy Kỳ Huyên, chàng theo chân đám nha hoàn bước vào cửa. Ngô mama đón lấy chậu nước từ tay nha hoàn, vội vàng vén rèm đi vào. Kỳ Huyên không biết bọn họ đang làm gì, chỉ cảm thấy màu máu loãng ra trong chậu nước rất chói mắt.

Từ trong phòng truyền ra một tiếng kêu quen thuộc, là Thanh Trúc đang kêu lên bên trong phòng.

Kỳ Huyên vén rèm bước vào, lập tức nhìn thấy Thanh Trúc sắc mặt trắng bệch, ôm chiếc gối của chàng trong ngực, mặt đầy nước mắt, trán ướt mồ hôi lạnh, đau đớn giãy giụa, chăn đắp trên người cùng chăn lót bên dưới đều đẫm máu. Ngô mama lại gần lau mồ hôi cho nàng cũng khóc theo:

“Tiểu thư, người chịu đựng thêm một chút, qua một lúc nữa sẽ khá hơn. Giờ người phải uống thêm thuốc, nếu không trong bụng không sạch sẽ, sau này bệnh sẽ càng nặng hơn.”

Thanh Trúc đã đau không thốt nổi nên lời, nuốt thuốc ừng ực, đưa tay nắm chặt lấy tay Ngô mama, móng tay nàng bấu chặt vào mu bàn tay Ngô mama. Ngô mama khóc theo nàng, miệng vẫn luôn lẩm bẩm: “Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng. Tiểu thư đừng sợ, tiểu thư đừng sợ.”

Kỳ Huyên nhìn thấy cảnh này, sao có thể không biết đây là lúc nào.

Hơi ấm toàn thân chàng như bị một chậu nước đá dập tắt, lạnh như bị giam trong hầm băng. Chàng quỳ rạp xuống bên giường Thanh Trúc, nhìn nàng đau đến không kêu nổi, chỉ có thể phát ra tiếng khóc nghẹn trong cổ họng, cả người run bần bật. Kỳ Huyên muốn ôm lấy nàng nhưng lại nhận ra tay mình xuyên qua người Thanh Trúc. Chàng căn bản không thể gặp được nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cuộn tròn người chịu đau đớn dày vò. Máu từ người này hòa loãng hết chậu này đến chậu khác, như thể không cách nào làm sạch sẽ được.

Kỳ Huyên ở bên cạnh gọi tên nàng, nàng cũng không nghe thấy, chỉ ôm chặt chiếc gối của chàng trong lòng như thể muốn dùng thứ này lấp đầy khoảng không trống rỗng trong bụng mình. Ngô mama rất nhiều lần muốn lấy chiếc gối ra khỏi tay nàng nhưng đều bị Thanh Trúc giật lại.

Ngô mama nói với Cố Thanh Trúc: “Tiểu thư, người đừng cố chấp nữa. Trong tim của Hầu gia không có người. Người có vì ngài ấy làm gì đi nữa, ngài ấy cũng không thấy. Trong mắt ngài ấy chỉ có Nhan tiểu thư, người đừng nhớ thương ngài ấy nữa, hãy quên đi. Ngươi cứ như vậy, mama đau lòng lắm.”

Sau khi Cố gia lão phu nhân qua đời, Ngô mama được Thanh Trúc đưa về Võ An Hầu phủ dưỡng lão, mấy năm nay bà đã chứng kiến tất cả mọi chuyện, thực lòng cảm thấy tiểu thư nhà mình không đáng bị như vậy.

Cố Thanh Trúc như người đang chết đuối còn chiếc gối kia là cọng rơm cứu mạng, Ngô mama muốn lấy đi nhưng nàng ôm siết lấy nó, dù thế nào cũng không đưa cho bà.

Kỳ Huyên ngồi lên giường, cứ thế nhìn nàng, ở bên nàng. Sau khi sảy thai, mấy ngày mấy đêm Thanh Trúc đều không chợp mắt, hai mắt cứ thất thần nhìn về khoảng không trước mặt. Nàng không ăn cơm, không uống nước, Ngô mama khóc hết lần này đến lần khác đều không thể đánh động được nàng.

Kỳ Huyên cứ thế trơ mắt nhìn Thanh Trúc trải qua mấy ngày như vậy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Có một lần mọi người đều cho rằng nàng sẽ không qua khỏi, chàng ra sức kêu gào bên tai nàng nhưng nàng lại chẳng nghe thấy gì.

Cho đến mấy ngày sau, quản gia Trương Vinh đứng bên ngoài báo cho Thanh Trúc biết chàng bị người ta áp giải về kinh thành, đang bị nhốt trong thiên lao. Thanh Trúc vẫn luôn lặng như nước giờ mới từ từ cử động. Ngô mama từ bên ngoài tiến vào, thấy Cố Thanh Trúc thân thể tiều tụy đang cố gắng ngồi dậy, tóc dài như thác nước đổ xuống, mặt trắng như tờ giấy.

“Hầu gia lúc này sợ là không hay rồi. Hoàng thượng đích thân sai người áp giải ngài ấy về, có người làm chứng Hầu gia là chủ mưu vụ án cướp biển, giờ đã bị giam vào thiên lao.”

Cố Thanh Trúc qua mấy ngày này nước mắt đều đã cạn khô, khi nghe những tin này cũng không khóc, chỉ chậm rãi cúi đầu. Ngô mama quỳ gối khóc trước mặt nàng: “Tiểu thư, Hầu phủ của chúng ta làm sao bây giờ? Tin này đã truyền khắp phủ, Hầu gia bị bắt, Hầu phủ cũng xong rồi. Sao lại thế này chứ, tiểu thư nhà chúng ta sao mệnh khổ như vậy chứ.”

Tiếng khóc của Ngô mama còn chưa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân ầm ĩ. Giọng nói của quản gia vang lên từ bên ngoài:

“Các ngươi làm gì vậy? Đi về hết cả đi!”

“Cút ngay, Hầu gia đã bị bắt vào thiên lao rồi. Khế ước bán thân của bọn ta ở đâu, giờ bắt phu nhân giao ra đây, sau này Hầu gia có bị phán khám nhà diệt tộc, bọn ta cũng không muốn theo hắn tìm đường chết. Hôm nay dù thế nào cũng phải đem trả khế ước bán thân của bọn ta! Ngươi bảo phu nhân ra đây, bảo phu nhân ra đây nói rõ ràng với bọn ta!”

Ầm ĩ một trận, quản gia ra sức trấn an bọn họ, nói phu nhân đang không được khỏe, vừa mới sảy thai… Nhưng những kẻ kia đều sợ bị liên lụy cửu tộc, bọn hạ nhân nghe vậy cũng kéo tới, xem chừng sắp xông vào trong này.

Ngô mama vô cùng tức giận, cùng Lý mama ra ngoài nói lý lẽ với đám hạ nhân, nói bọn họ không thể vô lương tâm như vậy, thấy chủ nhân gặp nạn liền nhân lúc “cháy nhà hôi của”, thế nhưng người tụ tập trong viện càng lúc càng đông, tất cả đều làm loạn đòi rời đi, sợ Hầu gia bị bắt giam làm liên lụy, khám nhà diệt tộc, oan uổng mà mất mạng.

Lý mama cùng Ngô mama còn có quản gia Trương Vinh cùng nhau che chắn trước cửa, tay nắm tay, bám chặt vào khung cửa không cho bọn hạ nhân xông vào trong.

Cố Thanh Trúc tự mình ra sau bình phong, thay một bộ xiêm y sạch, búi tóc theo kiểu giản dị, thoa một ít phấn son, lúc này mới bên chiếc rương đầu giường đi đến cửa, nói với Lý mama, Ngô mama cùng quản gia Trương Vinh:

“Để bọn họ xếp hàng vào lấy khế ước đi, sau đó muốn đi đâu cũng được.”

Trương Vinh cùng hai vị mama liếc nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu:

“Không thể làm vậy đâu phu nhân, nếu làm như vậy thật, Hầu phủ liền xong rồi.”

Cố Thanh Trúc lại rất kiên quyết, bình tĩnh ngồi vị chí chủ vị, mở rương ra, lấy ra một chồng khế ước, gọi tên từng người từng người đi vào. Nàng trả lại khế ước bán thân không ràng buộc cho họ thì thôi, còn thưởng cho mỗi người mười lượng bạc, phát hết tiền thì lấy đồ trang sức của nàng ra phát. Toàn bộ đồ trang sức của nàng đều bị Kỳ Huyên vô duyên vô cớ xung vào quỹ của phủ, đem ban cho lũ thị thiếp, chiếc hòm cuối cùng của nàng cũng không còn dư lại bao nhiêu đồ.

Võ An Hầu phủ chỉ trong một đêm đã tan hoang.

Mà những việc này, Kỳ Huyên ở trong nhà giam đều không hề biết.

Sau khi mọi người đều rời khỏi phủ, Cố Thanh Trúc lại quay về giường, mở cửa sổ, tựa vào khung giường, ánh mắt vô hồn nhìn ra cành cây khô bên ngoài cửa sổ thẫn thờ.

Kỳ Huyên chưa từng nghĩ tới mình lại có thể rơi vào mộng cảnh, chứng kiến sự tình xảy ra khi đó. Nhìn thấy Thanh Trúc tuyệt vọng ngay trước mắt mình nhưng chàng lại không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng càng lúc càng suy nhược, ánh sáng trong mắt dần lụi đi. Chàng tận mắt chứng kiến quá trình chết dần trong tim của một người, ánh sáng trong mắt nàng đã hoàn toàn bị dập tắt, hoàn toàn lạnh lẽo.

Kỳ Huyên ở bên nàng thêm vài ngày, cho đến khi Trương Vinh tiến vào bẩm báo, nói Hầu gia đã về phủ. Trong khoảnh khắc cửa lớn bị đẩy ra, Kỳ Huyên chỉ kịp nhìn thấy một bóng hình mờ ảo, sau đó chàng liền bị cuốn vào một chùm sáng xoay tròn, cơ thể nặng trĩu, hai mắt từ từ mở ra.

Võ An Hầu phu nhân Vân thị ngồi bên mép giường rơi lệ, Kỳ Huyên nhất thời không phân biệt được đâu là mộng đâu là thực.

Lý Mậu Trinh bưng thuốc tiến vào, để bên đầu giường, liếc mắt nhìn Kỳ Huyên, bất ngờ vui vẻ reo lên với Vân thị: “Phu nhân, người xem, thế tử tỉnh lại rồi.”

Vân thị bất ngờ quay đầu, quả nhiên thấy Kỳ Huyên đã hôn mê mười mấy ngày đột nhiên mở mắt. Vân thị cực kỳ vui vẻ, lập tức sáp lại gần: “Huyên nhi, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Con thấy sao rồi, con đừng dọa mẫu thân, con tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.”

Kỳ Huyên không muốn nói chuyện, hai mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm màn che trên đầu. Vân thị khóc một lúc mới phát hiện con trai mình hình như có vấn đề. Bà lau nước mắt, đưa tay quơ quơ trước mặt Kỳ Huyên nhưng chàng thậm chí còn không chớp mắt. Vân thị cùng Lý Mậu Trinh liếc nhìn nhau, Lý Mậu Trinh tiến lên gọi:

“Thế tử? Thế tử?”

Kỳ Huyên vẫn không hề có phản ứng. Võ An Hầu Kỳ Chính Dương nghe tin Kỳ Huyên đã tỉnh, vội vàng bước vào nhưng cũng chỉ nhìn thấy một Kỳ Huyên không còn đủ ba hồn bảy phách. Mặc cho ai kêu ai gọi cũng không thể khiến chàng mảy may nhúc nhích.

“Hầu gia, thế này là sao, Huyên nhi ngã bệnh hôn mê suốt mười mấy ngày, giờ tỉnh lại lại thành ra ngơ ngẩn thế này. Chúng ta phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ. Chúng ta có cần mời đại sư về cầu hồn cho nó không? Hầu gia, Huyên nhi nhà chúng ta không thể xảy ra chuyện gì được đâu, Hầu gia.”

Kỳ Chính Dương ôm lấy thê tử, cũng lo lắng nhìn đứa con trai tuy rằng đã tỉnh lại nhưng đã không còn linh hồn.

*****

Mấy ngày nay Cố Thanh Trúc vẫn luôn mơ tới chuyện của kiếp trước. Hôm đó nàng nhắc tới chuyện đứa bé với Kỳ Huyên, đó là nỗi đau xót âm ỉ trong lòng mà nàng khó có thể vượt qua, nỗi đau khi đó như khắc vào xương cốt, dù cho thời gian dài đã trôi qua nhưng nàng vẫn nhớ như in cảm giác thống khổ đó.

Bình thường nàng vẫn có thể tránh né những hồi ức đau thương đó nhưng không hiểu sao mấy ngày nay, chỉ cần nhắm mắt lại, nàng liền cảm giác mình quay lại nhưng ngày tháng đó. Thậm chí cả tiếng khóc của Ngô mama và Lý mama bên tai nàng cũng rất rõ ràng, chân thực như thể nàng đang sống lại thời khắc đó một lần nữa.

Tinh thần không tốt, y quán lại không có khách, nàng liền ngồi ở bậc thang bên ngoài y quán ngẩn ngơ nhìn người qua lại, không biết sau này mình sẽ thế nào.

Hồng Cừ trở về từ nhà thím Trương bên cạnh, sắc mặt không tốt lắm, đi tới cửa y quán còn không nhịn được ngoái lại mắng một câu:

“Cái thứ gì không biết! Không biết các ngươi nghe tin đồn nhảm ở đâu rồi nói linh tinh, công tử nhà chúng ta rất trong sạch đó.”

Hồng Cừ hùng hùng hổ hổ trở về, thấy Cố Thanh Trúc đang ngồi trên bậc thềm, liền ngồi xuống bên cạnh nàng. Cố Thanh Trúc nhìn nàng ta, hỏi: “Đang yên đang lành, ngươi lại cãi nhau với thím Trương làm gì?”

Hồng Cừ tức giận, thì thầm vào tai Cố Thanh Trúc: “Không phải nô tỳ muốn cãi nhau với họ, cũng không biết bọn họ làm sao lại biết tiểu thư là một cô nương, còn biết người là tiểu thư Bá phủ. Cũng chỉ thế thì thôi đi, bọn họ còn nghe người ta nói người không giữ đạo hạnh, giấu một người đàn ông không rõ lai lịch ở hậu viện, nhìn bên ngoài là mở y quán nhưng trên thực tế là có quan hệ mờ ám với người đàn ông kia. Những lời này thật quá khó nghe. Nô tỳ… nô tỳ tức quá nên mới cãi nhau với họ.”

Cố Thanh Trúc nghe xong sững người. Chuyện nàng là con gái kỳ thực hàng xóm xung quanh đều biết. Dù sao đã ở gần nhau một thời gian dài như vậy, không thể nào giấu mãi chuyện nàng là nam hay nữ. Thế nhưng nàng không ngờ lại có lời đồn như vậy truyền ra.

“Thím Trương chỉ nhắc nhở nô tỳ nhưng như vậy cũng quá khó nghe. Nô tỳ tức giận quá… Nhưng mà tiểu thư nói xem, nếu thím Trương đã nghe những lời này thì người khác có thể không nghe sao? Họ đổ tiếng xấu cho tiểu thư như vậy, sau này tiểu có làm cách nào cũng không tẩy sạch được, vậy thì phải làm sao?”