Cố Thanh Trúc cảm giác mình không có gì sở trường đặc biệt, phần lớn thời gian kiếp trước nàng đều lãng phí trong việc đấu đá nơi hậu trạch và làm vui lòng Kì Huyên, chỉ đến khi tới Mạc Bắc, thấy được một thế giới mới, nàng mới biết tài năng của mình là gì, bây giờ ngẫm lại, trừ việc tính kế hại người ra thì nàng chỉ có thể chữa bệnh mà thôi.
Hơn nữa nàng còn rất thích việc đó.
So với việc tối ngày đấu đá với người khác thì bây giờ nàng muốn làm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn
Nhưng trở ngại duy nhất bây giờ là tuổi tác và uy tín. Năm nay nàng mới mười ba tuổi, ai sẽ tin tưởng để một đứa bé mười ba tuổi chữa bệnh cho mình? Cho nên suy đi nghĩ lai Cố Thanh Trúc muốn tới y quán thử xem sao.
Nàng là đích trưởng nữ của Cố Gia, chỉ cần chưa xuất giá, ở trong phủ ngay cả Tần thị cũng không quản được nàng, Cố Thanh Trúc muốn ra ngoài thì không ai cản được. Nàng thay nam trang, còn Hồng Cừ giả thành gã sai vặt đi theo sau lưng Cố Thanh Trúc.
Lúc đầu Hồng Cừ tưởng tiểu thư nhà mình muốn đi dạo phố, ở lâu trong thôn trang cũng quên mất dáng vẻ của kinh thành rồi.
Nhưng đi dạo mãi, Hồng Cừ cũng thấy kì kì, vì tiểu thư dạo tới dạo lui cũng chỉ đến một là y quán, hai là tiệm thuốc, cuối cùng khi họ đã dạo đến y quán thứ năm, Hồng Cừ mới giữ tay Cố Thanh Trúc:
"Tiểu thư, sao chúng ta cứ đi tới y quán và tiệm thuốc hoài vậy?"
Cố Thanh Trúc buông tay: "Vốn chính là đi tìm y quán và tiệm thuốc mà."
"Tiểu thư bị thương ở đâu sao?" Hồng Cừ lo lắng hỏi, sợ Cố Thanh Trúc bị đau ở đâu.
Cố Thanh Trúc lấy cây quạt đè tay Hồng Cừ xuống: "Ta rất khỏe. Chỉ là ta tự nhiên cảm thấy hứng thú với y thuật nên muốn tìm một cái y quán lớn mà học hỏi."
Hồng Cừ líu lưỡi: "Tiểu thư muốn hành y?"
"Sao lại không thể chứ." Cố Thanh Trúc thuận miệng đáp.
Hai chủ tớ đi vào gian y quán có biển hiệu trắng bật lên hàng chữ đen viết ba chữ "Nhân Ân Đường", chỗ này khác với bốn chỗ trước, vắng tanh vắng ngắt, bên trái để chẩn bệnh, bên phải để bốc thuốc, trong tiệm chỉ có một ông lão đang ngủ gà ngủ gật và một tiểu nhị phía sau quầy thuốc.
Tiểu nhị nhìn Cố Thanh Trúc và Hồng Cừ, không ra đón mà chỉ hỏi lớn: "Công tử đến đây bốc thuốc hay là khám bệnh?"
Cố Thanh Trúc đi tới quầy hàng, thấy hắn phân loại dược liệu gọn gàng, cách điều chế cũng không có vấn đề gì thì biết hắn không phải là một tiểu nhị bình thường, ít nhất cũng là một người hiểu y lý, điểm này đã khác với bốn y quán trước, những nơi khác rất đông khách, tiểu nhị lại ân cần chu đáo, nhưng tiểu nhị bán thuốc không khác gì tiểu nhị pha trà, không biết một chữ y lý nào.
"Ta.. đến khám bệnh."
Cố Thanh Trúc thuận miệng nói.
Kia tiểu nhị giương mắt liếc về liếc về nàng, sau đó liền hạ mắt xuống, tiếp tục chế thuốc, vừa nói vừa làm: "Tiểu công tử chỉ tới đây cho vui đúng không, ở đây y quán, không phải là quán trà, mau mau trở về đi thôi."
Tất nhiên hắn nhìn ra Cố Thanh Trúc không có bệnh.
Cố Thanh Trúc nhìn một vòng y quán, thì thấy ông lão bên khu khám bệnh từ lúc nàng bước vào tới giờ vẫn còn đang gà gật, tiếng nói chuyện nãy giờ cũng không thể thức ông ấy dậy, ánh mắt nàng dừng lại ở một hòm thuốc đang mở trong tầm tay ông lão, một bộ dao bạc sáng lóa sắp xếp từ nhỏ đến lớn lôi kéo sự chú ý của Cố Thanh Trúc, đao loại này nàng không lạ gì, là loại chuyên dùng để róc xương, có một số ngoại thương rất nghiêm trọng, nếu như không loại bỏ sạch sẽ chỗ xương mục hoặc vỡ chỗ thì miệng vết thương rất dễ mưng mủ, ở trong quân doanh lúc hai quân giao chiến, Cố Thanh Trúc đã gặp đủ loại thương tật, dùng dao này rất nhiều lần nên kỹ thuật dĩ nhiên cũng không tồi.
Chỗ này khác với bốn y quán trước nàng đi. Lão tiên sinh này chắc là người chuyên trị ngoại thương
Lúc đang buồn bực thì bên ngoài ùa vào đám người, mặc áo ngắn quần ngắn màu xanh, trán đội băng cùng màu, nhìn giống như thư sinh, hai người trong đám còn siết chặt roi ngựa trong tay, một thiếu niên được nâng vào, bị đau đến ngất xỉu, một chân từ đầu gối trở xuống đang bày ra một tư thế vô cùng quái dị, hiển nhiên là bị gãy xương đùi.
"Mau mau mau, dậy đi, đi cứu người."
Một thiếu niên lưng hùm vai gấu, giọng lớn như chuông la lên khiến ông lão đang ngủ cũng phải tỉnh dậy, vừa nhìn thấy thiếu niên đã hôn mê ông liền kêu người đưa bệnh nhân nằm lên giường gỗ, cởi giày rồi cắt ống ra, ở trong thê thảm đến mức không nỡ nhìn, xương trắng đâm ra ngoài da, máu chảy đầm đìa.
"A, sao bị thương tới mức này chứ?" Lão tiên sinh vừa kiểm tra miệng vết thương vừa hỏi.
Một thiếu niên dáng người cao to đứng ra trả lời: "Chúng tôi hôm nay cưỡi ngựa ở ngoài, nhất thời sơ sẩy, roi sắt đánh nhầm chỗ, hắn bị rớt từ trên ngựa xuống rồi đâm vào tảng đá."
Cố Thanh Trúc thấy thiếu niên kia trả lời đâu vào đấy, từ tốn đáp lời, không hề hoảng loạn, vóc người hắn khá cao, dung mạo thanh tú, mỗi hành động đều có dáng vẻ của con em thế gia.
Lão tiên sinh kiểm tra xong miệng vết thương, đang muốn sai người đi lấy hòm thuốc thì thấy một tiểu công tử mười hai mười ba tuổi đưa hòm thuốc tới, lão tiên sinh hơi đơ ra, thì tiểu công tử đã nhét vào tay ông một con dao thích hợp, đúng con dao mà ông tính dùng, cũng là con dao đầu tiên phải dùng khi rọc da lấy xương, tiểu công tử kia vô tình đưa đúng sao?
Lúc trước ông ngủ gà ngủ gật chính là vì ở xử lý công cụ này, lau chùi bằng rượu mạnh, lúc ông ngủ dậy nó đã khô rồi nên bây giờ có thể dùng luôn, ông duỗi tay muốn lấy sợi bông vải cầm máu, nhưng vừa duỗi tay ra thì đã có người nhét nó vào tay ông, người đó vẫn là tiểu công tử kia
Hạ Thiệu Cảnh từ đầu đã nhìn về tiểu cô nương đứng cạnh lão tiên sinh, mặc dù nàng mặc nam trang, nhưng hắn liếc mắt đã biết đó là một cô nương, nàng xinh đẹp tuyệt trần lại có khí chất mông lung như mưa bụi Giang Nam, đặc biệt là đôi mắt vô cùng xinh đẹp, nhìn nàng quen thuộc với hòm thuốc của ông lão nên hắn đoán nàng nhất định là người thân hay đệ tử của lão tiên sinh rồi.
Nàng nhìn nơi lão tiên sinh dùng dao không chớp mắt, hình ảnh máu me đầm đìa rạch da lóc xương không làm cho nàng sợ hãi chút não, cách nàng nhăn mày suy tư cực kì nghiêm túc khiến nàng chẳng giống một đứa bé chút nào. Hình như nàng có thể biết trước lão tiên sinh muốn dùng cái gì, nên không cần ông mở miệng nàng đã đưa nó tới tay ông.
Hàn Đằng đang bị thương là bạn học của hắn, chỉ đi cưỡi ngựa cho vui không ngờ lại gặp chuyện, sợ làm ảnh hưởng đến bệnh tình nên bọn họ mới nhanh chóng đưa đến y quán có danh tiếng này, không ngờ sẽ gặp được một cô nương thú vị như vậy.
"Được rồi, ta đã nẹp chân cho hắn rồi, xương cốt hơi nứt, trong khoảng thời gian này đừng xuống giường, cho ta biết nhà hắn, ta sẽ đến nhà thay thuốc hai ngày một lần."
Lão tiên sinh dặn dò chuyện lớn chuyện nhỏ xong thì bên ngoài xuất hiện một chiếc xe ngựa tới đón bệnh nhân về, nghe cách nói chuyện trước khi họ đi, Cố Thanh Trúc đoán xe ngựa kia là của con em thế gia, Cố Thanh Trúc nhìn thoáng qua thăm dò, trông thấy chữ "phủ Sùng Kính Hầu ", kiếp trước Cố Ngọc Dao gả cho thứ tử Sùng Kính Hầu tên Hạ Bình Chu, Hạ Bình Chu thì Cố Thanh Trúc đã gặp qua, không phải là người này, không lẽ đây là huynh trưởng của Hạ Bình Chu, thế tử Sùng Kính Hầu hay sao?
Cố Thanh Trúc đã rất cẩn thận, nhưng tay vẫn dính máu, đang cúi đầu lau đi thì Hồng Cừ trông thấy nhiều máu như vậy thì liền chóng mặt, ngồi dựa vào một góc không dám nhìn.
Lão tiên sinh nhìn Cố Thanh Trúc từ trên xuống dưới: "Hai vị là công tử nhà ai đến đây chơi? Trong nhà có mở y quán không? Hai người biết xem bệnh hả? Đến đây làm gì?"
Mấy vấn đề liên tiếp làm Cố Thanh Trúc cũng không biết trả lời cái nào trước, sau khi lau tay xong, Cố Thanh Trúc thu khăn vào ống tay rồi vái chào lão tiên sinh một cái thật sâu::
"Ta không đến đây chơi, nhà ta cũng không mở y quán, nhưng ta biết chút ít y thuật, ta đến đây là muốn tìm việc làm."
Nàng bình tĩnh trả lời từng cái một.
Tiểu nhị sau quầy thuốc bưng tới cho lão tiên sinh một chậu nước để rửa tay, lão tiên sinh lại nhìn Cố Thanh Trúc một lượt từ đầu đến chân: "Tiểu công tử ngươi ăn mặc đâu có giống như người thiếu tiền đến xin việc đâu."
"Ta không thiếu tiền." Cố Thanh Trúc cười lên: "Thậm chí nếu như các người thiếu tiền, ta còn có thể cho các người mượn cơ. Ta chỉ muốn ở y quán chữa bệnh cho người khác thôi, ta đã học qua không ít sách thuốc, có thể chữa được bệnh."
Nếu là không có chuyện vừa nãy, những lời Cố Thanh Trúc nói lão tiên sinh sẽ xem như chuyện cười, nhưng trải qua chuyện vừa nãy lại nghe thêm lời Cố Thanh Trúc nói thì không thể không tin rồi. Nếu như không có chút ít bản lĩnh thì làm sao quen thuộc với phương pháp rạch da lóc xương như vậy. Hơn nữa, làm cho ông bất ngờ chính là người ngoài nhìn thấy nàng nhìn động tác của ông để đưa đồcho phù hợp nhưng theo ông thấy, thật ra có hai lần ông tính lấy món khác nhưng dựa theo đồ nàng đưa mà ông thay đổi một chút làm đơn giản hóa quá trình cứu chữa đồng thời làm người bị thương cũng bớt đau khổ.
Lão tiên sinh do dự một chút rồi hỏi Cố Thanh Trúc: "Tiểu công tử xem ra rất tinh thông y lý, không biết ngươi học ở đâu?"
Cố Thanh Trúc suy nghĩ một chút, y thuật của mình là học từ một lão quân y, lão quân y giống như chưa bao giờ nói sư môn của mình ở đâu. Cho nên Cố Thanh Trúc cũng nhiên không biết rõ.
"Gia sư là một đạo cô tha phương, không nói rõ sư môn, ở phủ ta một năm dạy ta y thuật xem như bù tiền cơm."
Cố Thanh Trúc cố gắng nói dối thật hơn một xíu.
Thế gian này còn nhiều mà người tài ba, mặc dù lời nói của Cố Thanh Trúc cũng hơi khó tin nhưng cũng có lý, hắn nghĩ, người này còn nhỏ mà y thuật đã lợi hại còn muốn hành y cứu tế.
Không khỏi cảm thấy buồn cười bèn hỏi Cố Thanh Trúc:
"Tiểu công tử muốn lấy thân phận gì chữa bệnh trong y quán của ta?"
Cố Thanh Trúc suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp: "Tuổi ta còn nhỏ nếu tự xưng là đại phu thì không ai tin, ta nó mình là đồ đệ của lão tiên sinh được không ạ?"
Nàng vẫn biết mình biết ta.
Lão tiên sinh và tiểu nhị liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không biết phải làm sao, tiểu công tử này ăn nói rất nghiêm túc, xem ra là thật. Nhưng họ cũng không đáp ứng ngay, mà nói muốn suy nghĩ thêm, nói suy nghĩ thêm, thật ra chỉ muốn thử lòng thành của nàng mà thôi, nếu quả thật không chịu nhận nàng thì cũng sẽ không nói như vậ.
Cố Thanh Trúc hẹn với họ mười ngày sau sẽ mang lễ vật sang thăm hỏi, hôm nay không thể đi nữa nên nàng về nhà.
Nàng và Hồng Cừ đi ra tới cửa vì không có xe ngựa nên đi bộ về phủ vừa khéo gặp phải Cố Tri Viễn đi từ Hàn lâm viện về, Cố Thanh Trúc từ xa đã trông thấy ông mặc quan bào hàn lâm học sĩ, bước xuống kiệu. Ông trẻ hơn rất nhiều so với trí nhớ của nàng, da mặt trắng nõn, Cố Thanh Trúc không có chút tình cảm nào với Cố Tri Viễn.
Cố Tri Viễn đi hai bước lên bậc thang mới gặp Cố Thanh Trúc đang từ từ đi tới, ông ta nhìn từ trên xuống dưới rồi hỏi:
"Ăn mặc như vậy ra ngoài thì ra thể thống gì?"
Cố Thanh Trúc chỉ cảm thấy buồn cười. Cố Tri Viễn lúc nào cũng thích rộng với mình nghiêm với người. Làm việc gì cũng theo cảm tính nên mười mấy hai mươi năm đều chỉ có thể dậm chân tại chỗ ở Hàn lâm viện, không thể leo lên chức cao hơn.
Đối với người phụ thân gần một năm không gặp mặt nhưng vừa gặp nàng đã bắt đầu khiển trách, Cố Thanh Trúc cũng chẳng để tâm.
Nàng bước lên bậc thang, ung dung nói: "Tối hôm qua ta mơ thấy mẫu thân báo mộng, nói khi bà còn sống bệnh tật quanh năm, khổ không kể xiết, nếu ta là người có hiếu thì nên đi hành y cứu người, cho nên hôm nay ta mặc như thế này là để tìm y quán để học y."
Lời nói của Cố Thanh Trúc quá khó hiểu, mặc dù Cố Tri Viễn cũng viết từng viết văn làm thơ nhưng cũng không hiểu ý của Cố Thanh Trúc là gì. Lúc thì báo mộng, lúc thì bệnh tật, cuối cùng kết luận lai là đi y quán học y, cuối cùng cái gì là cái gì!
Sững sờ một hồi lâu, Cố Tri Viễn mới chau mày lại: "Học cái gì không học lại học y, ngươi có biết thân phận ngươi là gì không, học cái thứ hạ tiện như vậy làm gì, quả thực hồ nháo mà." Trận chiến hôm qua đại nữ nhi về, Cố Tri Viễn đã sớm nghe Tần thị tường thuật lại, vốn cũng chẳng yêu thích gì nó, hôm nay nghe nó nói xong lại càng tức giận thêm.
Cố Thanh Trúc hình như không để ý tới việc Cố Tri Viễn tức giận, chỉ bảo vệ quyền lợi của mình: "Trị bệnh cứu người, hành y tế thế, sao lại là việc hạ tiện. Nếu ta biết y thuật thì mẫu thân có qua đời sớm như vậy không? Dù sao phụ thân cho phép cũng được, không cho phép cũng không sao, ta nhất định sẽ học."
Cố Tri Viễn nghe Cố Thanh Trúc nhắc tới người vợ đã mất, cuối cùng hiểu ra tại sao nàng đang yên đang lành lại muốn học y. Ông sờ sờ mũi, ánh mắt có chút lóe lên, Cố Tri Viễn không cãi với Cố Thanh Trúc nữa, nới lỏng vạt áo đi vào phủ
Cố Thanh Trúc chầm chậm đi sau, nhìn ông ta tiến vào con đường mòn tới chủ viện thì Cố Thanh Trúc mới hừ lạnh, đi về hướng Quỳnh Hoa Viện.