Đích Thê Tại Thượng

Chương 76




Giọng nói đầy nguy hiểm vang lên bên tai khiến Lục Duyên Khanh đang nói đột nhiên im bặt, trán giật giật quay sang nhìn, lập tức đối diện với Kỳ Huyên đang khom lưng ghé vào tai hắn. Lục Duyên Khanh kinh hãi, chỉ vào mặt Kỳ Huyên:

“Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi định làm gì? Đừng làm bậy nha.”

Kỳ Huyên chậm rãi tới gần, Lục Duyên Khanh không kìm được mà bước lùi về sau. Ban đầu hắn còn ra sức kêu gào, nhưng đến khi Kỳ Huyên bắt đầu bẻ tay “khục khục”, hắn quyết đoán lựa chọn “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, kêu lên một tiếng rồi bỏ chạy, chạy rồi còn cố gắng quay đầu gào lên với Cố Thanh Trúc:

“Thanh Trúc, nàng tuyệt đối đừng để bị hắn lừa, hắn thực sự không phải người tốt đâu!”

Lý Mậu Trinh đứng sau lưng Kỳ Huyên làm bộ muốn đuổi theo, Lục Duyên Khanh thấy vậy liền chạy vọt như tên bắn, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng người.

Kỳ Huyên xoay người nhìn về phía Cố Thanh Trúc, thấy phía sau nàng bọn tiểu nhị của Nhân Ân Đường đang tựa vào cửa nhìn bọn họ, Kỳ Huyên hắng giọng một tiếng, chắp tay nói với họ: “Chư vị năm mới cát tường.”

Bọn tiểu nhị đưa mắt nhìn nhau, không chắc chắn mình có nên chào hỏi vị này hay không. Lúc trước nghe Lục Duyên Khanh lải nhải thân phận vị này là Võ An Hầu thế tử, cảm thấy thật khó có thể tin nổi.

Kỳ Huyên chào hỏi xong liền định tiến vào Nhân Ân Đường nhưng lập tức bị Cố Thanh Trúc ngăn lại. Nàng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chàng chằm chằm. Lý Mậu Trinh thấy vậy cũng không dám tiến lên phía trước, chỉ liếc nhìn thế tử nhà mình, xem chàng phản ứng như thế nào.

Kỳ Huyên sờ mũi, chỉ vào Nhân Ân Đường rồi nói:

“Ta tới tìm Chu lục gia.”

Kỳ Huyên vừa nói xong, thấy Cố Thanh Trúc hơi nhíu mày nhưng không cản đường nữa, chàng ngẩng đầu ưỡn ngực đi lướt qua bên cạnh nàng. Đây là lần đầu bước vào Nhân Ân Đường, Lý Mậu Trinh chắp tay hành lễ với Cố Thanh Trúc, sau đó đi sát theo sau Kỳ Huyên.

Chu lục gia vẫn ngồi yên bên bàn cờ, không để ý đến đám người trẻ tuổi ầm ĩ bên ngoài, khi nhìn thấy Kỳ Huyên bước vào, hắn đứng lên, nhìn Kỳ Huyên chằm chằm rồi tiến lên chắp tay hành lễ. Kỳ Huyên xua tay với hắn, sau đó chỉ vào ghế ý bảo hắn ngồi xuống.

Kỳ Huyên ngồi đối diện Chu lục gia, đúng vị trí khi nãy Cố Thanh Trúc ngồi, cầm quân cờ của Cố Thanh Trúc lên, đánh một ván với Chu lục gia. Hai người lặng yên không tiếng động chơi cờ.

Cố Thanh Trúc bước vào cửa hiệu liền thấy bọn họ ngồi đối diện nhau chơi cờ, vô cùng thoải mái tự nhiên. Chu lục gia tuy rằng đang nhíu mày nhưng cũng không nhiều lời, cùng Kỳ Huyên yên tĩnh chơi cờ.

Hồng Cừ đi vào đứng bên cạnh Cố Thanh Trúc, khẽ hỏi nàng: “Tiểu thư, đó thật sự là Võ An Hầu thế tử sao?” Trong lời nói không giấu được sự kinh ngạc.

Ngay cả Hồng Cừ không biết gì nhưng cũng vài lần từng nghe qua danh tiếng của Võ An Hầu phủ. Đương kim Hoàng hậu xuất thân từ Võ An Hầu phủ, vị này là Võ An Hầu thế tử, nói cách khác chính là đệ đệ ruột của Hoàng hậu nương nương, thân phận này so với cái tên thế tử mặt người dạ thú muốn tiểu thư nhà họ về làm thiếp lần trước còn cao quý hơn nhiều.

Chỉ là trong lòng nàng ta không khỏi buồn bã, ngay cả tên thế tử kia còn muốn tiểu thư về làm thiếp thì vị Võ An Hầu thế tử này… Haiz, Hồng Cử cảm thấy mình vì chuyện hôn sự của tiểu thư mà rầu thối ruột.

Ngay khi Hồng Cừ vừa thì thầm với Cố Thanh Trúc, Kỳ Huyên bỗng lên tiếng: “Chỗ các ngươi có trà không?”

Vân Sinh cùng Lương Phủ quay đầu nhìn nhau, bọn họ cũng không biết Võ An Hầu thế tử là tước vị như thế nào nhưng thấy sắc mặt Cố Thanh Trúc liền không bước tới. Cứ như vậy không ai đáp lời, lờ đi câu nói của thế tử thì cũng không hay, Hồng Cừ mặc kệ cái nhìn đầy tính áp bức của Cố Thanh Trúc, căng da đầu lên tiếng đáp:

“A, thế tử chờ một lát.”

Nàng ta ngoan ngoãn vào trong hậu viện pha trà cho vị kia rồi đưa cho Lý Mậu Trinh. Cố Thanh Trúc trong lòng chửi thầm, trừng mắt lườm Kỳ Huyên rồi không hề nể mặt, đi ra sau quầy nhặt dược liệu.

Kỳ Hueyen cùng Chu lục gia đấu xong một ván cờ, Chu lục gia chủ động đưa tay ý mời Kỳ Huyên đi theo hắn bàn chuyện. Kỳ Huyên đương nhiên nhận lời, khi đi ra hậu viện còn cố ý quay sang nhìn Cố Thanh Trúc đầy vẻ đắc ý như muốn noi: “Nhìn thấy chưa, cũng có ngày ta có thể quang minh chính đại đi vào đây.”

Cố Thanh Trúc tức không chịu nổi nhưng cũng không thể chống đối với chàng ngay trước mặt mọi người. Nàng đổ dược liệu vào trong ấm sắc thuốc, ra sức đảo như thể chỗ thuốc kia chính là Kỳ Huyên, theo phản xạ càng đảo mạnh tay hơn.

Kỳ Huyên cùng Chu lục gia ra hậu viện nói chuyện ít nhất đến nửa canh giờ. Khi Chu lục gia tiến Kỳ Huyên đi ra, Kỳ Huyên ung dung điềm tĩnh còn Chu lục gia vẻ mặt lại nghiêm trọng, tiễn khách tới cửa xong liền xoay người quay về hậu viện.

Kỳ Huyên khoanh tay ngồi xuống bên bàn khám bệnh trước mặt Cố Thanh Trúc đang đọc sách, một tay quệt môi rồi khua khoắng một hồi, khẽ hắng giọng nói:

“Có chuyện này, Cố đại phu.”

Cố Thanh Trúc không đáp lời, Kỳ Huyên cũng không tức giận. Chàng cứ thế ngồi bên bàn khám bệnh đối diện Cố Thanh Trúc, vén tay áo, duỗi tay về phía Cố Thanh Trúc, thấy nàng nhíu mày nhìn mình liền mặt dày nói:

“Gần đây ta cảm thấy không khỏe, trong lòng bực bội, đêm không thể ngủ. Cố đại phu y thuật cao thâm, có thể xem giúp ta có bệnh gì được không.”

Lý Mậu Trinh đứng sau lưng Kỳ Huyên thực sự xấu hổ muốn đào cái lỗ chui xuống đất. Không thể không nói, thế tử nhà mình vì người con gái này mà mặt mũi thể diện đều vứt sạch.

Cố Thanh Trúc không hề dao động, lạnh giọng đáp:

“Thế tử có bệnh gì chứ, đơn giản chỉ là làm hơi nhiều chuyện xấu thôi. Ngươi đó, khi về lễ Phật sám hối, từ nay về sau nguyện giữ thiện tâm, làm việc tốt, bệnh này cũng sẽ dễ dàng khỏi thôi, không cần thuốc thang châm cứu.”

Mặc cho ai nghe cũng hiểu Cố Thanh Trúc đang chế nhạo Kỳ Huyên nhưng chính đương sự lại không thấy ngại, ngược lại có vẻ rất đồng tình, nghiêm túc gật đầu: “Phải phải phải, lời Cố đại phu nói rất có lý. Sau khi về ta lập tức lễ Phật sám hối. Mậu Trinh, nhớ kỹ đấy.”

“……” Lý Mậu Trinh không nghe nổi nữa, chắp tay vái chào Cố Thanh Trúc, sau đó dứt khoát chạy ra ngoài chờ thế tử nhà mình, tránh cho hai mắt cay đến mức rơi lệ.

“Còn nữa, Cố đại phu bắt mạch cho ta, kê giúp ta hai thang thuốc về uống đi.”

Kỳ Huyên tiếp tục phát huy tinh thần mặt dày mày dạn, dây dưa với Cố Thanh Trúc bằng được.

Cố Thanh Trúc đột nhiên quẳng cuốn sách trong tay xuống bàn, xoay người lấy ra từ trong hòm thuốc hai cây kim châm vừa dài vừa dày, khi nàng xoay người lại, Kỳ Huyên đã ngoan ngoãn rụt tay, giấu tịt sau lưng. Cố Thanh Trúc cầm kim châm cười lạnh:

“Không phải nói muốn khám bệnh sao?”

Kỳ Huyên nhìn chằm chằm cây kim châm trong tay nàng hồi lâu mới nuốt nước bọt, thế nhưng tay vẫn nhất quyết không chịu giơ ra. Có trời biết, Kỳ Huyên chàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Thanh Trúc cùng mấy thứ kim châm. Thanh Trúc tất nhiên cũng biết nỗi sợ của chàng nên mới dùng động tác này để uy hiếp.

Kỳ Huyên thật lòng không muốn bỏ chạy nhưng nhìn tình hình trước mắt, nếu còn không đi sẽ phải châm cứu, đấu tranh nội tâm một hồi lâu, Kỳ Huyên lựa chọn đứng dậy, ôm quyền nói với Cố Thanh Trúc:

“Cái này… Ta đột nhiên thấy khá hơn nhiều rồi, không cần châm cứu nữa đâu.”

Cố Thanh Trúc quả nhiên đoán trúng: “Phải châm, nếu không bệnh của ngươi không tốt lên được.”

Lần này “giao đấu”, Kỳ Huyên thua. Chàng quệt mũi, sắc mặt xám xịt rời khỏi Nhân Ân Đường, đi được hai bước rồi vẫn thấy không cam lòng, xoay người chỉ về hướng Nhân Ân Đường dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời nào, vẻ mặt ức chế xoay người lên ngựa.

Lý Mậu Trinh thầm cảm thán, thật không biết vị Cố tiểu thư này dùng bùa ngải gì với thế tử nhà hắn mà khiến thế tử si mê quên lối về. Phụ nữ, thật là đáng sợ.

*****

Tháng Giêng y quán thường không quá bận, Cố Thanh Trúc liền cho mọi người về sớm. Vân Sinh mời Chu lục gia tới nhà hắn làm khách nhưng Chu lục gia kể từ lúc Kỳ Huyên rời đi dường như có tâm sự, liền từ chối Vân Sinh, nói muốn ở lại suy nghĩ một vài chuyện.

Cố Thanh Trúc trở về Cố gia, thấy bên ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa màu xanh đang dừng lại, trên lớp vải xanh của xe ngựa còn vá thêm mấy màu vải khác, trông chẳng ra làm sao.

Nàng vừa vào cửa đang muốn về Quỳnh Hoa viện thì một bóng người lao vụt lên từ phía sau. Hồng Cừ sợ tới mức vội vàng che chắn cho Cố Thanh Trúc đồng thời quay sang mắng cho người đột nhiên lao tới kia: “Đi đứng cho ngay ngắn, không có mắt nhìn đường à?”

Người kia là Vương tẩu tử. Kể từ khi phu nhân thượng vị, địa vị của bà ta trong phủ giống như “nước lên thì thuyền lên”, đám tiểu nha hoàn không ai dám chống đối bà ta, chỉ có nha đầu Hồng Cừ này chưa từng nhìn bà ta bằng nửa con mắt. Vương tẩu tử trong lòng tức giận nhưng hôm nay có việc nên cũng không so đo với tiểu nha đầu này, hành lễ cười nói với Cố Thanh Trúc:

“Nhị tiểu thư, phu nhân bảo nô tỳ ở đây chờ người, nhắn người tới Tây Cầm viên một chuyến.”

Cố Thanh Trúc nhìn dáng vẻ này của Vương tẩu tử liền biết Tần thị bảo nàng tới chắc chắn không có chuyện gì tốt. Nghĩ đến hai chiếc xe ngựa cũ nát đang đỗ bên ngoài, Cố Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng:

“Đi báo với phu nhân nhà người, ta làm việc cả ngày đã mệt, có chuyện gì để mai nói.”

Nói xong cũng không nể mặt Vương tẩu tử chút nào, nàng đi thẳng không thèm quay đầu lại. Vương tẩu tử ban đầu sững người sửng sốt, sau đó kiên quyết đuổi theo: “Nhị tiểu thư, người làm thế này… Nô tỳ không cách nào về giải thích được. Người vẫn nên đi theo nô tỳ một chuyến đi, chỗ phu nhân…”

Không cần Cố Thanh Trúc mở miệng, tiểu nha đầu Hồng Cừ này cũng đủ đanh đá, có thể đối phó được với Vương tẩu tử, vừa kéo tay Vương tẩu tử vẫn đang đuổi theo Cố Thanh Trúc vừa mắng:

“Cái gì mà giải thích với không giải thích. Ngươi chỉ tới để truyền tin, cứ đem những gì tiểu thư của ta nói lại cho phu nhân của ngươi nghe không phải xong à? Ngươi có giải thích được hay không có liên quan gì tới tiểu thư nhà ta chứ? Chẳng lẽ tiểu thư nhà ta còn phải vì một nô tỳ như ngươi mà nhún nhường à? Tránh ra tránh ra.”

Hồng Cừ là nhất đẳng nha hoàn nên đương nhiên không sợ Vương tẩu tử, nói chuyện cũng không nể tình. Dù sao sau khi tiên phu nhân qua đời, tiểu thư nhà mình cũng tân phu nhân cũng đối chọi gay gắt.

Nói xogn những lời cảnh cáo này, Hồng Cừ liền đuổi theo Cố Thanh Trúc, để lại Vương tẩu tử với vẻ mặt không thể tin nổi. Hai năm qua không ai dám không nể mặt bà ta như vậy, để xem khi về bà ta phải “thêm mắm dặm muối” trước mặt phu nhân mới được, nhất định phải dạy cho con nhãi ranh không biết quy củ này một bài học.

Cố Thanh Trúc không để tâm chuyện này, về đến Quỳnh Hoa viện, thay xiêm y xong liền muốn tới Tùng Hạc viên.

Ai ngờ nàng mới đi tới đầu kia của hành lang gấp khúc đã nghe một tiếng gào lên:

“Đứng lại cho ta!”

Cố Thanh Trúc xoay người lại liền thấy Tần thị dẫn theo cả đám người đi về phía Cố Thanh Trúc. Hồng Cừ thấy vậy, cuống quít che chắn phía trước Cố Thanh Trúc, trong lòng còn cân nhắc xem có nên gọi người tới hay không, không thể để tiểu thư bị phu nhân ức hiếp.

Tần thị đi tới trước mặt nàng, đột nhiên thay đổi sắc mặt, miệng cười tủm tỉm, dịu dàng nói với Cố Thanh Trúc:

“Nhị tiểu thư đang định đi đâu vậy, chẳng phải nói làm việc cả ngày mệt mỏi sao? Tóm lại vẫn là lão phu nhân so với ta có thể diện hơn, khiến cho nhị tiểu thư nhà chúng ta phải lê cái thân thể mệt mỏi đi thỉnh an.”

Lời nói chua lòm làm người nghe chói tai, Tần thị nhìn Hồng Cừ đứng chắn trước người Cố Thanh Trúc, thầm nghĩ một Cố Thanh Trúc bà ta không trị được, không lẽ một tiểu nha đầu cũng trị không được hay sao. Vương tẩu tử đứng bên cạnh “đổ thêm dầu vào lửa”: “Phu nhân, chính con nhãi này nói người không phải một vị phu nhân đứng đắn.”

Tần thị nổi giận lôi đình, giơ tay định đánh Hồng Cừ. Cố Thanh Trúc thấy vậy, kéo Hồng Cừ ra sau, tránh được bàn tay của Tần thị, còn nàng động tác trên tay nhanh như gió, dùng một cây ngân châm đâm vào cổ tay Tần thị.