Đích Thê Tại Thượng

Chương 57




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong Sùng Kính Hầu phủ có một hồ nước hẹp dài, trên mặt hồ nước lục bình trôi nổi, bên bờ còn có một con thuyền. Cố Ngọc Dao thấy thật mới lạ, nói chưa từng được đi thuyền trên hồ nước dạo quanh phủ đệ, từ trong lời nói có thể thấy được sự hứng thú của nàng ta. Hạ Bình Chu liền sai người tới chèo thuyền, đỡ nàng ta lên thuyền. Cố Thanh Học nhìn Cố Thanh Trúc: “Tỷ, tỷ không đi sao?”

Cố Thanh Trúc lắc đầu: “Ta không thích nước, các ngươi cứ đi dạo chơi đi, ta ngồi trong đình ở bờ bên kia đợi các ngươi quay lại.”

Hạ Bình Chu muốn khuyên nàng lên thuyền cùng đi chơi nhưng bị Cố Ngọc Dao đứng bên cạnh khẽ lôi kéo. Hạ Bình Chu nhìn về phía nàng ta, thấy nàng ta khẽ cắn môi, khuôn mặt thẹn thùng đáng yêu, liền hiểu ý nàng ta, không nài ép Cố Thanh Trúc lên thuyền nữa.

“Vậy Nhị tiểu thư đợi chúng ta một chút, nếu muốn uống trà ăn điểm tâm thì cứ gọi người tới là được.”

Nói xong những lời này liền có người lái thuyền lại gần, chở một đoàn thiếu nam thiếu nữ đi dạo dọc theo hồ. Cố Thanh Trúc một mình đi tới đình hóng gió bên kia bờ cách đó không xa. Không thể không nói, hồ nước này của Sùng Kính Hầu phủ đúng là hiếm có, vừa nhìn liền biết được thiết kế rất tỉ mỉ, hai bên bờ trồng cây tùng xanh, trên mặt hồ lục bình mơn mở, giữa lòng hồ ánh lên ánh sáng lấp lánh, một cơn gió nhẹ thổi tới, dường như có thể ngửi thấy hương vị của nước trong không khí.

Cố Thanh Trúc chống hai tay lên lan can đình, nhìn sắc nước trong xanh, hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí trong lành, vừa an tĩnh vui vẻ vừa thoải mái, không kìm được nhoẻn miệng cười.

Ngắm phong cảnh hồ thỏa mãn, Cố Thanh Trúc định ngồi xuống nhưng cơ thể vừa động đã thấy đằng sau có gì đó không ổn, đột nhiên quay đầu lại, đã thấy một người thò đầu lại gần. Nàng không kịp lui ra sau, cánh môi đã cọ lên khuôn mặt chàng, dọa Cố Thanh Trúc sợ hãi. Nàng vội vàng lui ra phía sau nhưng không ngờ gót chân lại va phải rễ cây trúc trong đình, không cẩn thận ngã ngồi lên ghế lan can. Từ sự hoảng sợ ban đầu chuyển thành sự tức giận, Cố Thanh Trúc chỉ vào mặt Kỳ Huyên, tay cũng run lên.

Kỳ Huyên mặt dày ngồi xuống bên cạnh nàng, cực kỳ đắc ý xoa xoa phần mặt mà Thanh Trúc vừa hôn, trên mặt trong lòng đều nở hoa.

Cố Thanh Trúc tức giận trừng mắt với chàng, vội vàng đứng lên khỏi ghế, tức giận nói:

“Kỳ Huyên, ngươi có biết gì là chừng mực hay không?”

“Có chứ!” Kỳ Huyên ngang nhiên đường hoàng nói: “Ta đã cố ý quan sát xung quanh rồi, không có ai.”

Cố Thanh Trúc cạn lời, đây là vấn đề có ai hay không có ai à?

“Thanh Trúc, đừng xa cách với ta như vậy, đều là vợ chồng già rồi.” Nhắc tới chuyện này, hai mắt Kỳ Huyên bất giác dán lên người Cố Thanh Trúc. Nhiều ngày không gặp, Thanh Trúc dường như đã cao hơn một chút, eo vẫn thon như vậy, nhưng phần vạt áo ở chỗ đó so với lần cuối cùng chàng gặp nàng dường như đã nhô cao hơn một chút. Bất giác chàng thấy miệng lưỡi khô lại, ánh mắt luyến tiếc không dời.

Cố Thanh Trúc nhíu mày, dời mắt khỏi mặt hồ nhìn sang Kỳ Huyên, định giảng giải cho chàng một bài, không ngờ vừa quay sang đã thấy chàng hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào phần vạt áo trước của mình. Lúc đầu Cố Thanh Trúc còn chưa hiểu ra, vừa cúi đầu nhìn trong nháy mắt đã nổi gian, xoay người che lại ngực mình, quát lên:

“Ngươi nhìn cái gì thế hả?”

Kỳ Huyên sợ tới mức vội vàng ngẩng lên, vẻ mặt đứng đắn, nghiêm trang nói dối:

“Ta… Ta chỉ nhìn hoa văn trên cổ áo nàng thôi, khá là khác so với kiểu nàng thường hay mặc. Ta thấy hoa văn này đẹp hơn.” (Lời của editor:  )

Cố Thanh Trúc có điên mới tin lời chàng. Nàng nhíu mày thật chặt, không cách nào giãn ra. Kỳ Huyên hậm hực quẹt mũi: “Nàng đừng có… nghĩ ta… là loại người nào chứ. Ta… Ta… đâu đến nỗi.” Trời mới biết chàng dồn bao nhiêu sức lực mới thốt ra nổi ba từ “đâu đến nỗi” kia, chính bản thân chàng còn cảm thấy mình đúng là không biết xấu hổ.

Cố Thanh Trúc giận tới mức phát khóc, nàng chưa từng gặp ai vô lại như vậy.

Kỳ Huyên thấy vẻ mặt của nàng như vậy thì đau lòng muốn chết, đứng lên kéo nàng ngồi xuống bên bàn đá, còn mình thì ngay ngắn quy củ ngồi trên ghế lan can, giơ hai tay lên: “Thế này được rồi chứ, nàng cứ nhìn ta chằm chằm đi, ta đảm bảo sẽ không nhìn đi chỗ khác!”

Cố Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, một lần nữa than thở cho số phận của mình, sao chứ liên tục chọc phải kẻ như thế này! Kiếp trước nàng chẳng có được mấy ngày sống an lành, tới kiếp này lại tiếp tục dây dưa, lần sau quá đáng hơn lần trước.

“Thanh Trúc. Ta không có ác ý gì, ta chỉ muốn đến nhìn nàng, nàng đừng đối xử với ta như vậy.” Kỳ Huyên có ý đồ làm người nào đó mềm lòng.

Nhưng người nào đó lòng dạ như sắt thép, sao có thể chỉ vì dăm ba câu của chàng mà dịu lại. Nàng xoay người sang hướng khác nhìn mặt hồ, coi như không có ai bên cạnh mình, không nói một lời.

Kỳ Huyên nhìn góc nghiêng khuôn mặt nàng chăm chú, trong đàu tính toán tìm một đề tài tương đối nhẹ nhàng để khơi cuộc trò chuyện, vì thế chàng nói:

“Đúng rồi, không ngờ Học đệ khi còn nhỏ lại đáng yêu như vậy. Ai mà biết khi lớn lên lại béo như thế chứ, hahaha.”

Lải nhải rồi lại lải nhải, Cố Thanh Trúc vẫn im lặng như trước. Kỳ Huyên ngượng ngùng sờ mũi, không ngừng cố gắng.

“Giờ cậu ấy vẫn đang đi học phải không? Học ở đâu thế? Có muốn ta chỉ dẫn cho cậu ấy một chút không?”

Kỳ Huyên từ từ ngả người về phía Cố Thanh Trúc, ai ngờ cơ thể vừa nhúc nhích, nàng đã quay đâu, trầm giọng nói: “Ngươi cách xa nó ra. Đừng có ý đồ gì với nó.”

“Ta có ý đồ gì với cậu ấy được chứ, ta là muốn có ý đồ với nàng kìa. Nhưng nàng lại làm lơ ta, thế nên ta đành phải…” Kỳ Huyên còn chưa nói xong, Cố Thanh Trúc đã giận dữ đứng lên:

“Ngươi uy hiếp ta?”

Kỳ Huyên mặt đần ra: “Ta uy hiếp… nàng… Cái gì cơ?”

Cố Thanh Trúc chỉ thẳng vào mặt Kỳ Huyên, giận dữ nói: “Ta cảnh cáo ngươi Kỳ Huyên, đừng được đằng chân lân đằng đầu. Học đệ là sinh mạng của ta, nếu ngươi dám động vào nó, ta liều mạng với ngươi.”

Năm chữ “Ta liều mạng với ngươi” này nổ tung bên tai Kỳ Huyên. Chàng nhoẻn miệng cười, nói với Cố Thanh Trúc: “Nàng muốn liều mạng với ta thế nào đây? Hai chúng ta không thể hòa bình cùng trò chuyện sao?”

Chàng đưa tay nắm lấy tay Cố Thanh Trúc nhưng bị nàng hất ra. Kỳ Huyên đứng lên, nén giận lại gần Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc thấy vậy, thầm nghĩ không ổn rồi, xoay người cất bước định bỏ chạy nhưng lại bị cánh tay dài của Kỳ Huyên ôm gọn, kéo về. Vóc người Kỳ Huyên cao lớn, tuy rằng Cố Thanh Trúc cũng không thấp nhưng nằm trong lồng ngực chàng lại như con chim nhỏ nép vào người.

Kỳ Huyên dùng hai tay giữ chặt Cố Thanh Trúc, hai tay chàng rất khỏe, ôm chặt đến nỗi Cố Thanh Trúc hơi khó thở. Nàng giãy giụa không được, cả người cứ vặn vẹo uốn éo nhưng người đứng sau càng ôm chặt hơn: “Đừng nhúc nhích, còn nhúc nhích nữa có tin ta sẽ đè nàng lên cái bàn đá này không?”

Chỉ một câu uy hiếp ngắn gọn đã khiến Cố Thanh Trúc dừng mọi cử động. Nàng thực sự hơi sợ hãi vì nàng biết, Kỳ Huyên nói được làm được, trên đời này đâu có chuyện gì mà chàng không dám làm chứ.

“Ngươi buông ta ra.” Cố Thanh Trúc khẽ rít lên.

“Không buông.”

Kỳ Huyên bướng bỉnh cãi lại.

Hai mắt Cố Thanh Trúc đỏ lên: “Kỳ Hueyen, ngươi có phải thực sự muốn bức tử ta hay không. Buông ra!”

Kỳ Huyên nói được làm được, chỉ xoay người một cái đã đè Cố Thanh Trúc lên bàn đá trong đình. Khi nãy chàng thấy Thanh Trúc trong đình hóng gió đã muốn lại gần trò chuyện với nàng, dặn Lý Mậu Trinh ở lại canh chừng, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần, thế nên chàng mới có thể làm liều đến vậy.

Nhưng Cố Thanh Trúc không biết, nàng sao có thể để mặc cho mình bị một người đàn ông đè lên bàn đá trong đình hóng gió của nhà người khác. Tuy nàng không để tâm tới thanh danh nhưng nàng không muốn bị người ta chửi mắng là kỹ nữ cả đời.

Kỳ Huyên thực sự tức giận. Chàng tức giận mỗi lần gặp mặt nàng đều “giương cung bạt kiếm” với chàng, dùng những suy nghĩ ác độc nhất để đoán mò ý của chàng, thậm chí ngay cả những suy nghĩ biến thái cũng không chừa. Chẳng lẽ trong mắt nàng, chàng rẻ rúng không đáng một đồng vậy sao?

Cố Thanh Trúc tức giận thở hổn hển, hai tay bị Kỳ Huyên đè trên đỉnh đầu, không thể động đậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau giằng co, không ai muốn nhún nhường trước.

Cố Thanh Trúc càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận hơi thở càng dồn dập, hơi thở càng dồn dập bộ ngực càng phập phồng, càng phập phồng… người Kỳ Huyên càng căng lên. Rõ ràng cơ thể đã có phản ứng nhưng chàng vẫn không muốn buông tay. Hôm nay nàng thậm chí đã nói muốn liều mạng với chàng, nếu không dạy cho nàng một bài học, không biết lần tới nàng sẽ nói luyên thuyên gì nữa.

Cố gắng tự nhủ bản thân đừng nhìn đừng nghĩ, thế nhưng hình ảnh Cố Thanh Trúc khuôn mặt đỏ ửng, dung mạo đẹp hơn hoa lại ghi dấu sâu đậm trong mắt Kỳ Huyên. Đôi mi, đôi mắt, đôi môi của nàng, không có gì không quyến rũ chàng. Kỳ Huyên cảm nhận được sau lưng mình đã ướt đẫm, cơ thể càng căng cứng hơn. Cố Thanh Trúc bình tĩnh lại, trước tiên thả lỏng cơ thể sau đó mới có thể có thêm tinh thần hăng hái đối phó với chàng.

Từ từ cảm nhận được Kỳ Huyên cũng buông lỏng, Cố Thanh Trúc đột nhiên rướn lên, muốn dùng sức ở eo đẩy Kỳ Huyên ra, thế nhưng Kỳ Huyên cũng không phải “gà mờ”, vẫn luôn sẵn sàng ứng biến. Chàng một lần nữa giữ chặt tay Cố Thanh Trúc, đè nàng xuống, vừa áp xuống, chàng đã cảm nhận khuôn ngực rắn chắc của mình va phải nơi mềm mại khiến lòng chàng mê say.

Cố Thanh Trúc dừng giãy giụa, bực bội cũng không thốt ra lời nào, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, cũng mặc kệ liệu có nô tỳ nào của Sùng Kính Hầu phủ đi qua hay là hội Cố Ngọc Dao đi thuyền trở về bắt gặp tình cảnh này khiến nàng và Kỳ Huyên khó có thể cắt đứt quan hệ. Việc này sẽ không vì nàng ra sức giãy giụa một hai cái là có thể thay đổi, thế nên nàng chẳng thèm giãy giụa nữa, để xem Kỳ Huyên có thể làm thế này với nàng được bao lâu.

Bỗng nhiên, Cố Thanh Trúc còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, chớp mắt vài cái, thấy chỗ múi của Kỳ Huyên có một vệt máu đỏ thẫm đang từ từ chảy xuống. Kỳ Huyên dường như cũng cảm nhận được mình có gì đó không ổn, buông tay đang giữ Cố Thanh Trúc ra, dùng mu bàn tay quẹt mũi, màu đỏ chói mắt hiện ra dường như đang cười nhạo sự trẻ con của chàng.

Chàng xoay người, che đi cái mũi của mình, xua tay với Cố Thanh Trúc, ý rất rõ ràng rằng vì hôm nay phát sinh tình huống bất ngờ nên chàng sẽ buông tha cho nàng. Thế nhưng nghĩ lại, nếu có người phải đi thì đó cũng không thể là Thanh Trúc, thế là Kỳ Huyên hắng giọng một tiếng, vừa che mũi vừa rầu rĩ nói với Thanh Trúc đứng bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm với vẻ nghi hoặc:

“Chuyện này… Gần đây Thiên Can nên bị nóng trong người. Nàng… nàng về nhà cũng phải uống nhiều nước vào, hôm nay thế thôi đã.”

Nói xong một câu thật mạnh mẽ để cứu vãn sự tự tôn của bản thân, Kỳ Huyên chạy như bay ra khỏi đình hóng gió, để lại Cố Thanh Trúc trong đình đang không cách nào hiểu nổi trong đầu chàng nghĩ cái thứ linh ta linh tinh gì để mà tự dưng lại chảy máu mũi!

Kỳ Huyên che mũi đi ra khỏi hoa viên, Lý Mậu Trinh chạy ra đón chàng: “Thế tử, trong lúc người cùng Cố tiểu thư nói chuyện cũng không có ai đi qua, chỉ có hai bà tử quét rác đều bị nô tài đuổi đi rồi.”

Kỳ Huyên ấp úng gật đầu, cắm mặt chạy đi. Lý Mậu Trinh thấy chàng là lạ, không nhịn được hỏi:

“Thế tử, người làm sao vậy? Sao phải che mũi?”

Kỳ Huyên rầu rĩ đáp: “Không có gì, chạy nhanh thôi.”

Vừa nói chuyện, vết máu liền lộ ra bên miệng khăn che, làm Lý Mậu Trinh liếc mắt liền thấy, hoảng sợ chỉ vào cái khăn: “Máu! Thế tử, người chảy máu rồi! Sao tự dưng lại chảy máu, có nghiêm trọng lắm không, mau đi tìm đại phu.”

Kỳ Huyên chỉ hận sao không đem cái tên lắm mồm này giết người diệt khẩu đi, chỉ vào mặt hắn, thiên ngôn vạn ngữ bao lại trong một câu:

“Lý Mậu Trinh, ngươi ngu chết đi được!”