Tần thị nói xong thì nhìn chăm chú Cố Tri Viễn, chỉ thấy Cố Tri Viễn từ bình thản chuyển sang nhíu mày, giọng nói đầy vẻ không tin được.
"Nàng.. nói cái gì?" Cố Tri Viễn cho rằng mình nghe lầm.
Tần thị liếm môi, nói lại một lần nữa: "Thiếp nói, thiếp muốn Ngọc Dao.."
Chưa nói xong, đã bị Cố Tri Viễn cắt lời: "Được rồi, đừng nói nữa. Sao nàng lại có suy nghĩ này? Vạn thị và Thẩm thị ước định ban đầu cho nhị công tử Hạ gia và Thanh Trúc, sao có thể thay bằng Ngọc Dao được, hôn sự này chẳng phải sẽ thành trò đùa sao."
Tần thị bất chấp, hôm nay phải nói cho ra lẽ.
"Bá gia, thiếp hỏi ngài. Người Hạ gia biết chuyện hôn ước này có phải rất ít không?"
Cố Tri Viễn xốc chăn muốn bỏ đi, Tần thị giữ lại, ông nhớ lại sự ngọt ngào lúc trước, lại không đành lòng: "Đúng là không nhiều lắm, chỉ có Sùng Kính Hầu và Vạn thị và mấy người tâm phúc biết thôi, vì không muốn ảnh hưởng tới hai đứa nhỏ."
"Chưa hết. Nếu chỉ có ít người biết chúng ta đổi Thanh Trúc thành Ngọc Dao thì có sao đâu. Thiếp biết bá gia là người trọng tình cảm, vẫn luôn thương nhớ tỷ tỷ, muốn cho Thanh Trúc một nhà chồng tốt, nhưng ngài cũng nên cân nhắc, Ngọc Dao học cao hiểu rộng, còn tính cách của Thanh Trúc thế nào, nóng nảy ngỗ ngược, đưa cậu nó làm chúng ta khó xử, nếu tương lai gả nó vào Hạ gia, bị chút xíu thiệt thòi, là nó lại làm trận làm thượng, ngài nói lúc đó, Hạ gia sẽ thấy thế nào? Sẽ cảm ơn chúng ta vì gả Thanh Trúc cho họ sao?"
Tần thị giống như người bắt rắn, biết bảy tấc của Cố Tri Viễn ở đâu, nói trúng tim đem, Cố Thanh Trúc nhờ người Thẩm gia tới đòi của hồi môn đối với Cố Tri Viễn mà nói là việc làm khó có thể tha thứ.
"Ngọc Dao thì khác, Ngọc Dao nàng tính tình ôn hòa, từ nhỏ đã học đủ thứ thi thư, học cao hiểu rộng, gả cho phủ Sùng Kính Hầu nhất định có thể cùng với nhị công tử cầm sắt hài hòa, giống như bá gia và thiếp thân vậy, Bá gia thấy sao?"
Tần thị dùng lời mật ngọt dụ dỗ Cố Tri Viễn, làm ông ta bắt đầu dao động.
"Nhưng, hôn ước.. viết tên Thanh Trúc mà."
Không thể mạnh miệng nói với Hạ gia Ngọc Dao chính là Thanh Trúc chứ.
"Bá gia." Tần thị làm ra vẻ "sao ngài lại không biết": "Người định hôn là tỷ tỷ và Vạn thị đều đã qua đời, dù có lưu lại hôn thư thì sao, đã mấy ai từng thấy chứ, chúng ta thêm mấy chữ vào đó, hoặc bớt đi mấy chữ, ai có thể nhận ra. Thiếp đã hỏi thăm bên Hạ gia rồi, mấy người tâm phúc của Vạn thị đều đã đi hết, chỉ chừa lại hai ba bà lão ở trong phủ, chỉ cần bịt miệng họ tốt, Bá gia lại đi thăm hỏi Sùng Kính Hầu, chuyện này thành ra không khó như mình nghĩ đâu."
Cố Tri Viễn nhìn Tần thị: "Nàng đã hỏi thăm được hết? Sao ta không biết gì?"
"Bá gia, bây giờ ngài còn quan tâm chuyện đó làm gì, ngài chỉ cần nói cách làm của thiếp được hay không được mà thôi." Tần thị ôm Cố Tri Viễn từ đằng sau, nỉ non thì thầm bên tai ông.
Cố Tri Viễn do dự: "Cách của nàng chưa chắc được, dù có thể bịt miệng những nô bộc kia, nhưng chỗ Sùng Kính Hầu ta phải ăn nói thế nào, chẳng lẽ nàng muốn ta nói thẳng với hắn là chúng ta treo đầu dê bán thịt chó?"
"Treo đầu dê bán thịt chó gì chứ, nói thật là khó nghe. Chúng ta chỉ vì lợi ích của hai nhà, nếu Ngọc Dao sau này có chỗ đứng bên đó, thì cũng có ích cho con đường quan lộ của bá gia, ngài nghĩ xem, nếu là Thanh Trúc gả sang, với quan hệ của nó với ngài, nó sẽ về phe ngài sao? Nếu thực sự có chuyện gì, nó không những không giúp ngài mà còn tìm cách hại ngài thêm, đến lúc đó ngài làm sao bây giờ? Gả con gái được cái gì chứ?"
Tần thị mở miệng câu nào là có lí câu ấy, nói cũng rất hấp dẫn, ít nhất Cố Tri Viễn đã bị bà thuyết phục, ngẫm lại cũng thấy có lí.
"Nếu làm như vậy, nếu Thanh Trúc nó biết, có trách chúng ta hay không?"
Trải qua chuyện mấy hôm nay, Cố Tri Viễn cũng nhìn Thanh Trúc với một ánh mắt khác.
"Tuy như vậy hơi không côn bằng với nó, nhưng chúng ta cũng vì nhìn tổng thể mà suy xét, cùng lắm thì tương lai giúp nó chọn một nhà chồng tốt. Tuy dòng dõi không bằng phủ Sùng Kính Hầu, nhưng nhân phẩm tính tình tốt, giúp nó sống vui vẻ cả đời, cũng coi như là yêu thương nó rồi. Hôn ước này cả Thanh Trúc và lão phu nhân cũng không biết thì hầu gia kia cần gì phải nhắc lại chuyện xưa, nói cho các nàng biết làm gì?"
Tần thị nhìn vẻ mặt Cố Tri Viễn, biết mình sắp thuyết phục được rồi, không ngừng cố gắng.
" Chuyện này chúng ta ngầm hiểu với nhau là được rồi, sau này âm thầm bồi thường cho Thanh Trúc, không phải là được sao. Quan trọng nhất là, gả Ngọc Dao vào phủ Sùng Kính Hầu, sau này có thể giúp đỡ cho bá gia, nâng đỡ Cố gia chúng ta. "
Cố Tri Viễn hoàn toàn nghe theo, nhưng vẻ mặt hơi bất an:
" Nhưng, ta nên nói thế nào với Sùng Kính Hầu đây. Chuyện này thật khó nói mà. Nếu truyền ra ngoài..
Tần thị lại lần nữa cảm thấy Cố Tri Viễn quá nhát gan, nói nhỏ bên tai ông: "Bá gia, ngài hồ đồ thật. Chuyện này truyền ra ngoài thì có gì hay ho cho phủ Sùng Kính Hầu? Nếu ngài không biết nói thế nào thì nghe thiếp. Chủ động tới phủ Sùng Kính Hầu nhắc cuộc hôn nhân này, sau đó nói khuyết điểm của Thanh Trúc nhiều một chút, làm Sùng Kính Hầu cảm thấy không thể lấy cô nương như nó vào nhà, khi đó ngài nhắc đến chuyện thay Ngọc Dao, đương nhiên cũng tiện thể khen Ngọc Dao, so sánh hai bên tất nhiên Sùng Kính Hầu sẽ chọn cô nương như thế nào làm con dâu. Ai muốn con trai mình lấy phải mẫu dạ xoa chứ. Ngài nói có đúng không? Huống chi, dù sao cũng là nữ nhi Cố gia, cưới con thứ hai hay thứ ba thì có gì khác nhau."
Cố Tri Viễn nghe xong tim đập thình thịch, còn do dự: "Nếu ta nói xấu Thanh Trúc như vậy, có thể ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân sau này của nó hay không?"
"Bá gia nghĩ nhiều rồi. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cũng chẳng tốt đẹp gì với phủ Sùng Kính Hầu, chẳng lẽ Sùng Kính Hầu sẽ muốn người khác biết ông ta đồng ý thay đổi con dâu sao? Thiếp dám cam đoan, nhất định sẽ không." Tần thị vỗ ngực đảm bảo với Cố Tri Viễn.
Cố Tri Viễn ngẫm lại cũng đúng, trước ông tạm nói trước như vậy nếu Sùng Kính Hầu đồng ý, sau này tất nhiên bọn họ sẽ không tự nhiên đồn đại ra ngoài, cũng không có lí gì đi nói xấu Thanh Trúc thêm.
Lúc này ông mới thật sự bị Tần thị thuyết phục. Nhưng ông bỗng nhiên nghĩ đến một việc:
"Chuyện này nàng bắt đầu tính toán khi nào? Sao ta lại chẳng biết chút gì. Nàng không sợ người khác biết nàng âm thầm động tay cướp hôn sự của Thanh Trúc, nói nàng người dì ghẻ độc ác sao?"
Cố Tri Viễn sao lại không biết tất thảy là kế hoạch của Tần thị, sở dĩ đồng ý, vì ông cảm thấy Tần thị nói cũng có lí, tính tình của Thanh Trúc không thích hợp gả đến phủ Sùng Kính Hầu, nó quá mạnh mẽ, chẳng có chút ngại ngùng, điềm tĩnh nào của nữ nhi, suốt ngày ở bên ngoài, lại muốn đi học y thuật, cả ngày ở ngoài xuất đầu lộ diện, nhà cao cửa rộng nào sẽ muốn lấy người con dâu như vậy chứ? Gả nàng vào phủ Sùng Kính Hầu sẽ làm cho hai nhà kết thù, không bằng đổi thành Ngọc Dao, ít nhất Ngọc Dao đọc sách từ nhỏ, dù là con vợ lẽ cũng không ảnh hưởng đến dung mạo và khí chất của nó, hẳn càng thích hợp gả vào phủ Sùng Kính Hầu.
Tần thị đảo mắt, cười kiều diễm: "Đúng là không gạt được hầu gia chuyện gì. Chuyện này đúng là ta phải suy nghĩ thật lâu mới dám nói với ngài, ngài nói ta bất công cũng được, nói ta vì Cố gia suy nghĩ cũng thế, dù sao trong lòng ta luôn cảm thấy Ngọc Dao thích hợp gả vào phủ Sùng Kính Hầu hơn Thanh Trúc."
"Chuyện nàng nói với ta nhất định không được nói trước mặt kẻ khác, bao gồm cả Ngọ Dao, tạm thời không nói cho nó biết, miễn để lộ phong thanh, bứt dây động rừng."
Cố Tri Viễn nói với Tần thị, Tần thị được lợi sao dám từ chối, cảm thấy thỏa mãn, sau đó nhu nhược nắm cánh tay Cố Tri Viễn nằm xuống một lần nữa, vui vẻ tiếp.
* * *
Thương Lan Cư nằm trong rừng trúc của phủ Võ An Hầu, Kì Huyên đang múa kiếm, vô cùng khí thế, vạt áo bay bay, bước chân mạnh mẽ dứt khoát, mạnh mẽ như gió, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Lý Mậu Trinh đếm bẩm báo, thấy Kì Huyên luyện quá hăng say, không dám quấy rầy, Kì Huyên xoay người, nhẹ nhàng bay bay dẫm lên cây trúc mượn lực mà xuống, tra kiếm vào vỏ, động tác như mây trôi nước chảy, thong dong lưu loát.
Đặt kiếm lên bàn đá, lấy khăn lau mồ hôi, châm trà hỏi: "Chuyện gì?"
Giờ này sáng sớm là giờ hắn luyện võ, nếu không có việc gì Lý Mậu Trinh sẽ không đến quấy rầy.
Lý Mậu Trinh còn đang ngạc nhiên vì võ công của thế tử mình, nghe hỏi chuyện mới nhớ ra nguyên nhân mình đến đây: "À, là Sở Công Tử cầu kiến."
Kì Huyên buông ly, lấy cái khăn trước mặt Lý Mậu Trinh lau mồ hôi, mày kiếm mắt sáng, người đẹp tức giận, làm nam tử như Lý Mậu Trinh cũng không khỏi cảm thán, thế tử mình cũng thật đẹp trai, làm nam nhân khác tự thấy thua kém.
"Sở Lục? Hắn tới làm gì?"
Kì Huyên vứt cái khăn trong tay cho Lý Mậu Trinh, đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng trúc tới tẩm phòng, vừa đi vừa hỏi.
"Tới rất gấp, thần cũng không hỏi, chỉ nói thế tử mau đi cứu mạng."
Lý Mậu Trinh đi sau bẩm báo, ra khỏi rừng trúc chính là chủ viện của Thương Lan Cưu, một người nhỏ nhắn mềm mại nấp sau thân cây, lặng lẽ quan sát, Kì Huyên nhìn thẳng tất nhiên không nhận ra, rốt cuộc người đó không nhịn được gọi hắn.
"Biểu ca."
Kì Huyên dừng bước nhìn sang bên, một cô nương trong sáng đáng yêu bước ra từ sau thân cây, áo váy tối màu, trang dung tinh xảo, một đôi mắt to ngập nước giống như chú nai con trên núi, nhìn rất ngây thơ, làm người khác muốn yêu thương.
Nhan Tú Hòa là bà con xa của Võ An Hầu phu nhân, nhìn rất đáng yêu, từ nhỏ ba mẹ đã đưa cho phu nhân Võ An Hầu nuôi dưỡng, là thanh mai trúc mã với Kì Huyên.
Kì Huyên nhìn nàng, lạnh lùng, không nói, Nha Tú Hòa thấy thế thì hơi xấu hổ, sau khi từ chiến trường về biểu ca rất là khác trước, trước đây dù hắn đi đâu, khi về đều tìm nàng nói chuyện, nhưng lần này về xong lại không đi tìm mình, Nhan Tú Hòa trước đây được biểu ca chiều chuộng nên rất kiêu ngạo, ỷ vào biểu ca thích mình nên không để tâm đến hắn, vì nàng biết dù nàng có nói lời lạnh nhạt, ngang ngược vô lẽ biểu ca đều sẽ không để bụng.
Nhưng đã mấy tháng, biểu ca đều không chủ động đi tìm nàng, làm Nhan Tú Hòa buồn bực trong lòng, đồng thời cũng hơi bất an, rốt cuộc lấy hết can đảm mới chủ động tới tìm hắn.
"Biểu ca dạo này bận thật, chưa từng đến thăm nhân gia, nhân gia đành phải tới thăm biểu ca."