"Tiêu thái tử phi nói đùa, con nối dõi của Hoàng Thượng mới là nhân trung long phụng, hài tử của ta và vương gia không đáng nhắc tới." An Cửu thong dong ứng đối, hoàn toàn không dám lơi lỏng.
Từ khi biết thân phận của Tiêu Văn Tuệ, càng ngày nàng càng cảm thấy bà ta nguy hiểm.Tiêu Văn Tuệ bật cười, đảo mắt nhìn Bắc Sách: "Vương gia, tính tình vương phi ta thật sự rất thích, chờ vương phi sinh tiểu vương tử, ta sẽ chuẩn bị một phần hạ lễ, đến lúc đó hi vọng vương gia đừng ghét bỏ."Bắc Sách sao lại không nhìn ra An Cửu đề phòng vị Tiêu thái tử phi này, trong lòng không khỏi nghi ngờ, tuy nhiên trên gương mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười nhẹ, cung kính mà xa cách: "Tiểu nhi phúc mỏng, không dám làm phiền Tiêu thái tử phi quan tâm."Tiêu Văn Tuệ giật mình, có vẻ không vui, chăm chú nhìn Bắc Sách nửa ngày, bà ta đột nhiên thay đổi chủ đề: "Ta ở Lăng Tiêu Cung nhiều năm như vậy, lần này sinh thần của Sùng Ninh công chúa, Hoàng Thượng cuối cùng cũng cho phép ta ra ngoài, chủ yếu là Hoàng Thượng nể tình ta có công chiếu cố Nhàn phi nương nương và tiểu hoàng tử.
Nhàn phi nương nương, đa tạ ngươi.""Tiêu thái tử phi nói gì vậy? Nếu không nhờ Tiêu thái tử phi quan tâm, chỉ sợ bổn cung và hoàng nhi sớm đã..." Nói đến đây, Nhàn phi đột nhiên dừng lại, nghĩ mà sợ."Có điều, hoàng cung này qua hơn hai mươi năm, tất cả đều thay đổi." Tiêu Văn Tuệ u sầu nói.Thay đổi sao?An Cửu quan sát Tiêu Văn Tuệ, cho dù thay đổi, không phải bà ta mới phát hiện không phải à? Nghĩ tới lời bà ta vừa nói, nàng lại cảm thấy nực cười, nể tình Nhàn phi và tiểu hoàng tử sao? Nhàn phi và tiểu hoàng tử có thể bình yên vô sự còn nhờ phúc của bà ta không phải ư?Thậm chí ngay cả việc Hoàng Thượng tổ chức sinh thần cho Sùng Ninh công chúa hôm nay e rằng cũng là vì Tiêu Văn Tuệ."Tiêu thái tử phi, nếu Hoàng Thượng đã chấp thuận cho ngươi ra ngoài, lại thêm ân sủng với Sùng Ninh công chúa, tương lai Hoàng Thượng tất nhiên sẽ để Tiêu thái tử phi trong lòng." Nhàn phi không ngốc, tuy bà không biết nguyên do bên trong nhưng từng chuyện từng chuyện xảy ra vẫn khiến bà cảm thấy Tiêu thái tử phi này không hề đơn giản.Mọi thứ trong cung đều thay đổi sao?Hoàng cung thay đổi mỗi ngày, hôm nay ai được sủng, ngày mai ai thất sủng thay đổi trong nháy mắt.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, trong hậu cung lại có thêm một Tiêu thái tử phi.Tiêu Văn Tuệ mỉm cười: "Để trong lòng thì sao? Chúng ta sớm qua độ tuổi tranh đoạt tình cảm của vị đế vương kia, trong lòng Nhàn phi hiện giờ chỉ có tiểu hoàng tử, mà trong lòng ta cũng thế không phải ư?"Nói tới đây, Tiêu Văn Tuệ lại nhìn Bắc Sách.An Cửu càng quan sát càng thấy kỳ lạ, tại sao thời điểm nói những lời này, bà ta lại nhìn Bắc Sách? Mà ánh mắt đó lại khiến người ta cảm thấy đột ngột, cứ như từ ái của mẫu thân.Nhưng Tiêu Văn Tuệ này rõ ràng là kẻ thù giết mẫu thân Bắc Sách...Nghĩ đến đây, ánh mắt An Cửu nhìn Tiêu Văn Tuệ càng lạnh lẽo.Không chỉ ánh mắt Tiêu Văn Tuệ nhìn Bắc Sách, thậm chí cả lời bà ta nói.Mọi chuyện bà ta làm đều vì hài tử của bà ta sao?Sùng Ninh công chúa?Sao có thể?Nếu vì Sùng Ninh công chúa, bà ta sao có thể để nàng ta chịu khổ hai mươi ba năm?Hơn nữa bà ta bảo Thượng Quan Liên kích động Bách Lý Khiên mưu loạn cũng vì Sùng Ninh công chúa sao?A, dù là ai nghe xong sợ rằng đều không tin được!Bắc Sách chú ý tới An Cửu, ánh mắt cũng thâm trầm: "Cô cô, yến hội sắp bắt đầu rồi, con và An Cửu đi trước."Nhàn phi mỉm cười: "Đúng vậy, bổn cung quên mất, Cửu Nhi, giao hài tử cho ta đi!"An Cửu hiểu ý Bắc Sách, trả hài tử cho Nhàn phi, phu thê hai người hành lễ, mới rời khỏi phòng.
Nhìn tấm lưng hai người, Tiêu Văn Tuệ buồn bã mất mát, bà ta cũng nhanh chóng cáo từ, đuổi theo họ....Ngự Hoa Viên.Đây là con đường nhất định phải đi qua để tới Cẩm Hoa Điện, Bắc Sách và An Cửu sóng vai đi."Nàng hình như có địch ý với Tiêu thái tử phi kia?" Bắc Sách lên tiếng, "Nhưng lần trước ở Lăng Tiêu Cung ấn tượng của nàng với bà ta lại không tệ lắm."An Cửu giật mình.
Bắc Sách phát hiện gì sao."Không phải vậy, chỉ là cảm thấy Tiêu thái tử phi không đơn giản.
Năm đó gia tộc Tiêu thị mãn môn sao trảm, chỉ có bà ta sống sót.
Bà sống ở Lăng Tiêu Cung hơn hai mươi năm vốn là kẻ mang tội, trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể khiến Hoàng Thượng chú ý tới bà ta, thậm chí là thay đổi thái độ với Sùng Ninh công chúa.
Nữ nhân này không hề đơn giản, thiếp thấy mình vẫn nên cách xa một chút." Nói tới đây, An Cửu nhìn Bắc Sách, cẩn thận hỏi, "Chàng thấy Tiêu thái tử phi kia thế nào?"Bắc Sách cau mày dừng bước, quay mặt nhìn An Cửu: "Thế nào cái gì?""Chàng cảm thấy Tiêu thái tử phi kia thiện hay ác?" An Cửu nhìn thẳng vào mắt Bắc Sách, trong đầu nhớ lại lời Đỗ Nhược Khanh nói trước khi chết, trái tim thắt chặt."Ha ha, bà ấy thiện hay ác không liên quan tới chúng ta không phải sao? Bà ấy là Tiêu thái tử phi, dù sau này được sủng ái vẫn tiếp tục là kẻ mang tội cũng là chuyện của bà ấy, là chuyện của Hoàng Thượng, chúng ta và bà ấy chẳng có liên quan gì." Bắc Sách cười nói.Nhìn nụ cười ấy, An Cửu lại hoảng hốt.
Không liên quan sao?Nếu y biết Tiêu thái tử phi kia có liên quan tới cái chết của mẫu phi mình, y vẫn còn duy trì nụ cười trên mặt như vậy ư?Hôm nay là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, cũng là sinh thần của y, nhưng hiện tại với y mà nói, nhắc tới sinh thần chỉ khiến y nhớ tới mẫu phi đã mất của mình mà thôi.Hít sâu một hơi, An Cửu mỉm cười, lòng thầm quyết định quà sinh thần tốt nhất tặng y chính là báo thù cho mẫu phi.Mà Tiêu thái tử phi kia, giữa họ đã chú định là kẻ địch."Bắc vương gia, Bắc vương phi..."Đột nhiên có một giọng nói vang lên, An Cửu và Bắc Sách đều sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy thân ảnh kia đều không khỏi nhíu mày.Tiêu thái tử phi?Nhìn Tiêu thái tử phi đi về phía mình, An Cửu lập tức nâng cao phòng bị.
Tiêu thái tử phi này đuổi theo bọn họ sao? Đúng là âm hồn không tan!Tiêu thái tử phi đến gần, ý cười trên mặt vẫn ôn hòa.An Cửu lại cau mày nói: "Nếu Tiêu thái tử phi không có việc gì, ta và Bắc Sách không quấy rầy nữa."Không biết vì sao khi nhìn nụ cười trên gương mặt này, nàng đều cảm thấy không có ý tốt.
Nàng càng không muốn để Bắc Sách tiếp xúc với người nguy hiểm."Ha ha, hình như vương phi đang cố ý tránh ta?" Tiêu Văn Tuệ nói thẳng.An Cửu cũng không sợ: "Tiêu thái tử phi lo lắng quá rồi, sao An Cửu lại tránh Tiêu thái tử phi chứ? Huống hồ cũng không có lý do tránh không phải sao?""Thế thì tốt, dù gì ta và mẫu thân con cũng là chỗ quen biết, ta cũng rất thích con, nhìn con, ta cứ như nhìn thấy hài tử của mình, còn cả Bắc Sách..." Ánh mắt Tiêu Văn Tuệ từ An Cửu chuyển sang Bắc Sách.Nhưng còn chưa nói hết câu đã bị An Cửu lạnh lùng ngắt lời: "An Cửu được Tiêu thái tử phi để mắt, tin rằng mẫu thân ở trên trời có linh thiêng thấy Tiêu thái tử phi chiếu cố ta như vậy cũng sẽ vô cùng cảm kích."An Cửu cố ý ngắt lời bà ta à?Tiêu Văn Tuệ cau mày.
Chẳng lẽ An Cửu không muốn mình nhắc tới Bắc Sách sao?Tiêu Văn Tuệ nhận ra vấn đề, vẫn tiếp tục nói: "Ta không cần ai cảm kích, chỉ hi vọng không thẹn với lương tâm.
Lấy đồ ra đây."Tiêu Văn Tuệ ra lệnh, dứt lời, lão cung nhân phía sau bà ta trình một cái tráp lên.Tiêu Văn Tuệ nhìn cái tráp kia, thời điểm đảo mắt nhìn về phía Bắc Sách trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa, nụ cười ấy lọt vào mắt An Cửu khiến nàng không khỏi bất an.Bà ta định làm gì?Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Văn Tuệ, không cho nàng cơ hội ngăn cản, Tiêu Văn Tuệ đã nói: "Hôm nay không chỉ là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, mà còn là sinh thần của nhi tử một vị cố nhân, tuy cố nhân đã qua đời nhưng là bằng hữu, ta cũng nên biểu đạt chút tâm ý."Theo lời Tiêu Văn Tuệ nói, An Cửu mơ hồ đã có suy đoán, theo bản năng lên tiếng: "Tiêu thái tử phi, cố nhân của ngươi đúng là nhiều, An Cửu và vương gia không chậm trễ thời gian Tiêu thái tử phi đi biểu đạt ý tốt nữa!"Dứt lời, nàng kéo Bắc Sách muốn đi, nhưng mới đi được nửa bước, tiếng của Tiêu thái tử phi lại vang lên phía sau: "An Cửu, con còn sợ gì sao? Nhi tử một vị cố nhân của ta ở ngay trước mắt, con đưa y đi, ta làm sao biểu đạt ý tốt?"Bắc Sách híp mắt, sắc mặt trầm xuống.Nhận thấy y thay đổi, An Cửu vội nói: "Vương gia, thiếp có lời muốn nói với Tiêu thái tử phi, vương gia đi trước đi!"Hết câu, không đợi Bắc Sách có phản ứng gì, nàng liền buông tay y ra, quay lại kéo Tiêu Văn Tuệ đi về phía hồ Thánh Tâm.Nhìn bóng dáng An Cửu, Bắc Sách nhớ lại lời Tiêu Văn Tuệ vừa nói.Sinh thần?Bà ta có ý gì? Nhi tử của một vị cố nhân bà ta nói là ai? Y sao?Bắc Sách nhíu mày, nhiều năm trôi qua y dường như đã quên mất ngày này, nhưng hiện tại bị người ta nhắc tới, hình ảnh mẫu phi vẫn hiện lên trong đầu.
Thời điểm mẫu phi còn tại thế, sinh thần mỗi năm đều là mẫu phi ở bên y, nhớ tới mẫu phi đã qua đời, nỗi đau tê tâm liệt phế ấy không hề biến mất theo thời gian.Bắc Sách đắm chìm trong suy nghĩ, mà lúc này An Cửu đã kéo Tiêu Văn Tuệ tới bên hồ Thánh Tâm, bốn bề vắng lặng, nàng mới dừng bước."An Cửu vương phi, con ngắt lời ta, còn gấp gáp kéo ta tới đây rốt cuộc là vì sao hả?" Tiêu Văn Tuệ trầm giọng, thái độ đã không còn ôn hòa hiền từ như trước.An Cửu gằn từng câu từng chữ: "Tiêu thái tử phi, dù ngươi có mục đích gì, An Cửu ta không cho phép ngươi tổn thương tới bất kỳ ai ta để ý, đặc biệt là Bắc Sách!"Tiêu Văn Tuệ giật mình, dần dần trên gương mặt hiện lên một nụ cười: "Con rất yêu y!"An Cửu nhíu mày.
Nàng đương nhiên yêu Bắc Sách, có điều không nhất thiết phải thừa nhận với bà ta.Tiêu Văn Tuệ dừng một chút, tiếp tục: "Trước đây nghe nói con trăm phương nghìn kế ép thái tử từ hôn, ta đã biết con là nữ tử dám yêu dám hận, một khi đã yêu sẽ toàn tâm toàn ý.
Bắc Sách có thể cưới được con đúng là phúc của nó.""Tiêu thái tử phi, Bắc Sách có phúc cũng được, ta có phúc cũng thế, tất cả những việc này hình như không liên quan tới ngươi!" An Cửu lạnh giọng.Ý tốt của Tiêu Văn Tuệ thật sự khiến nàng bất an.
Bà ta rõ ràng là đầu sỏ giết hại mẫu phi Bắc Sách, hiện giờ thể hiện lòng tốt với họ.
A, đúng là buồn cười.Tiêu Văn Tuệ vẫn cười: "Sao con biết những việc này không liên quan tới ta? Nếu ta nói với con những việc này rất liên quan tới ta, con sẽ thế nào?"Rất liên quan?"Chỉ vì ngươi tự xưng là cố nhân gì đó hả?" An Cửu cười lạnh.Tiêu Văn Tuệ híp mắt, lẩm bẩm: "Cố nhân...!Chỉ chớp mắt, hình như rất nhiều cố nhân đều không còn nữa, mẫu thân con, còn cả...!Bắc vương phi năm đó..."Ba chữ Bắc vương phi khiến An Cửu giật mình: "Trí nhớ của Tiêu thái tử phi tốt thật đấy, còn nhớ tới Bắc vương phi.""Sao lại không nhớ? Năm đó khi ta còn chưa gả cho thái tử, bà ấy cũng chưa gả vào Bắc vương phủ, ở khuê các bọn ta đã quen nhau, sau này ta và bà ấy đều gả đi, ta là thái tử phi, bà ấy là Bắc vương phi, thân phận đều tôn quý, qua lại càng thường xuyên, có thể coi là tỷ muội tốt.""Tỷ muội tốt?" An Cửu nhìn chằm chằm Tiêu Văn Tuệ, nàng hoàn toàn không ngờ hôm nay sẽ nghe Tiêu Văn Tuệ nói những lời như vậy, từ giọng điệu hình như đúng là tỷ muội tốt, thậm chí khiến nàng hoài nghi có phải trước khi chết Đỗ Nhược Khanh đã bịa chuyện không, hoặc là trong quá trình điều tra đã xảy ra sai sót gì đó, nàng tìm lầm người.Nhưng nàng biết người sắp chết như Đỗ Nhược Khanh không cần thiết phải bịa chuyện, thật sự tồn tại người đứng sau Thượng Quan Liên, mà chủ tử của Thượng Quan Liên cũng chính là Tiêu Văn Tuệ không phải sao?"Thế Tiêu thái tử phi đã làm gì có lỗi với tỷ muội tốt của mình chưa?"Tiêu Văn Tuệ sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: "Đã là tỷ muội tốt, sao lại làm chuyện có lỗi với nhau?""Vậy à? Tiêu thái tử phi còn nhớ mười mấy năm trước, cái đêm Bắc vương phi chết, ở miếu Hoa Thần đã xảy ra chuyện gì không?"An Cửu cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng chất vấn, dứt lời, quả nhiên thấy Tiêu Văn Tuệ thoáng kinh ngạc, ánh mắt nhìn An Cửu cũng thay đổi.Gió thổi qua hồ Thánh Tâm thổi bay vạt áo của hai người, bên hồ, hai người đều im lặng, bầu không khí này càng trở nên quỷ dị, An Cửu nhìn chằm chằm Tiêu Văn Tuệ một khắc cũng không rời, nàng muốn xem nhất cử nhất động của Tiêu Văn Tuệ, không muốn bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của bà ta.Kinh ngạc đi qua, Tiêu Văn Tuệ bình tĩnh ở lại."Con đã biết gì?" Bà ta nở nụ cười."Ngươi còn nhớ Khanh vương phi không?" An Cửu dừng một chút, tiếp tục, "Trước khi chết, để ta giữ lại tính mạng cho nhi tử Bắc Mục của bà ta, bà ta đã nói mọi việc cho ta biết.""Quả nhiên là nữ nhân kia." Tiêu Văn Tuệ hừ lạnh một tiếng, híp mắt nhìn An Cửu quan sát một hồi, cười ha ha, "Ta cứ tưởng con muốn thông qua Thượng Quan Liên tìm ta là vì con muốn biết tại sao ta lại truyền tin cho con, tại sao lại giúp con và Bắc Sách.
Đêm đó những gì con nói với ta ta cũng tin, nhưng không ngờ con tìm ta lại vì nguyên nhân này, là vì con biết cái chết của mẫu phi Bắc Sách có liên quan tới ta, con vì Bắc Sách, muốn báo thù thay y sao?""Vậy ngươi thừa nhận mẫu phi Bắc Sách không phải chết do phát bệnh mà là...""Đúng, ta thừa nhận, ta thừa nhận điều con vừa nói, năm đó Bắc vương phi chết không phải do phát bệnh, có điều...!Bà ta vốn có bệnh trong người, ta chỉ đoạt bình thuốc của bà ta lúc bà ta phát bệnh, nếu vậy mà xem như ta giết bà ta, ta cũng không ngụy biện."Xem như bà ta giết người?Câu này và thái độ của Tiêu Văn Tuệ hoàn toàn chọc giận An Cửu.Bà ta đã biết mẫu phi của Bắc Sách có bệnh, càng biết lấy bình thuốc của bà ấy chẳng khác nào đâm bà ấy một đao, bà ta rõ ràng là hung thủ hại chết mẫu phi của Bắc Sách!"Tại sao? Không phải hai người là tỷ muội tốt hả?""Tỷ muội tốt? Không sai, chúng ta là tỷ muội tốt, cho nên nếu không phải bị dồn vào đường cùng, ta sao phải lấy mạng bà ta? Ta nào phải kẻ tàn nhẫn độc ác như vậy?""Ngươi không phải? Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến ngươi bắt buộc phải lấy mạng bà ấy!"Tiêu Văn Tuệ giật mình, trầm mặc một hồi, nhướng mày cười hỏi: "Con thật sự muốn biết?""Đương nhiên muốn biết!" Người chết là mẫu phi của Bắc Sách, là người quan trọng với y, nàng sẽ báo thù, càng muốn biết rõ mọi chuyện.Tiêu Văn Tuệ lẩm bẩm: "Nếu con muốn biết, ta nói con nghe thì đã sao, chỉ là ta sợ con hối hận."An Cửu cau mày.
Hối hận? Tiêu Văn Tuệ này rốt cuộc muốn làm gì?Tiêu Văn Tuệ dừng một chút mới tiếp tục: "Bắc vương phi năm đó giúp ta một việc lớn, ta nên nhớ ơn bà ta cả đời, nhưng bà ta không nên biết một số việc bà ta không nên biết, không những biết, bà ta còn muốn vạch trần, ta sao có thể để bà ta thành công? Nếu bà ta vạch trần, tất cả của ta đều sẽ hủy hoại, hủy hoại!" Càng nói, Tiêu Văn Tuệ càng kích động, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng.Hủy hoại?Bắt đầu từ hai mươi ba năm trước Tề Vương mưu loạn thế bại, Tiêu gia bị tru di cửu tộc, Tiêu Văn Tuệ dọn vào Lăng Tiêu Cung, mọi thứ của bà ta không phải đều bị hủy hoại sao?Sao lại có chuyện mẫu phi Bắc Sách muốn vạch trần đủ để hủy diệt bà ta?Hay là bà ta đang tính toán điều gì?Nghĩ tới rất nhiều chuyện, sắc mặt An Cửu thay đổi, không sai, khẳng định bà ta đang tính toán gì đó, mà đến hiện tại, bà ta vẫn đang tính kế.Nhưng bà ta đang tính toán điều gì?Báo thù? Mưu đoạt ngôi vị hoàng đế?Báo thù thì có khả năng, nhưng mưu đoạt ngôi vị hoàng đế...!Tiêu gia đã chết, cho dù bà ta nâng một hoàng tử lên thì ngôi vị hoàng đế vẫn thuộc Bách Lý gia."Bà ấy đã biết gì mà ngươi bắt buộc phải nhẫn tâm hạ sát thủ như thế?"Tiêu Văn Tuệ đã bình tĩnh lại, cười như không cười nhìn An Cửu: "An Cửu, biết ta là hung thủ hại mẫu phi Bắc Sách, con sẽ báo thù sao? Hay là con sẽ nói với Bắc Sách, bảo nó tới tìm ta báo thù?"Báo thù? Đây là chuyện đương nhiên!Biết câu trả lời của An Cửu, ý cười trên mặt Tiêu Văn Tuệ càng mãnh liệt: "An Cửu, con muốn biết tại sao ta lại trơ mắt nhìn tỷ muội tốt của mình chết trước mặt, tay cầm bình thuốc có thể cứu bà ta nhưng lại thờ ơ đúng không? Vậy ta nói con biết."Tiêu Văn Tuệ nhìn hồ Thánh Tâm, ký ức ùa về."Con còn nhớ lần đầu ta gặp con, ta đã nói gì với con không? Ta không phải đích nữ của Tiêu gia, nhưng lại trời xui đất khiến gả cho thái tử, mà đích tiểu thư của Tiêu gia thì trở thành Tề vương phi.
Khi ấy Tiêu gia có hai phi tử thân phận tôn quý vốn là gia tộc vinh sủng, ta cho rằng chờ thái tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta sẽ là hoàng hậu, Tiêu gia càng vinh quang, nhưng người được chọn cho vị trí hoàng hậu bọn họ vừa ý lại là đích tiểu thư của họ, cũng chính là Tề vương phi, cho nên bọn họ ủng hộ Tề Vương làm phản ép vua thoái vị, tru sát thái tử, mưu hại Hoàng Thượng.
Tất cả việc này ta không hề hay biết.
Tề Vương mưu loạn thất bại, đêm đó Hoàng Thượng băng hè, thái tử bình định được Tề Vương, sau khi đăng cơ lập tức tru sát tới cùng, toàn bộ gia tộc Tiêu thị trở thành vong hồn dưới đao.
Nhưng ta rõ ràng là người vô tội nhất.
Chết ư? Lúc đó ta đang có thai, nếu ta chết, hài tử trong bụng ta phải làm sao đây? Khi ấy còn hai tháng nữa là sinh, ta biết hài tử trong bụng chảy huyết mạch của Tiêu gia, mà Hoàng Thượng hận Tề Vương, càng hận Tiêu gia, trong hoàn cảnh như vậy, hài tử của ta chắc chắn sẽ không được sủng ái.
Cùng lúc đó, Bắc vương phi cũng mang thai, bụng bà ta lớn hơn ta hai tháng, không biết có phải trùng hợp hay không, ngày Tề Vương mưu loạn, bà ta lâm bồn, mà hài tử của ta còn hai tháng...!Hai tháng này đủ để thay đổi vận mệnh của hài tử.
Cho nên ta đánh cược, ta không muốn hài tử của ta ở trong cung bị người ta ngược đãi, Bắc Vương phủ là chốn về rất tốt.
An Cửu, thông minh như con chắc sẽ đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đúng không?"Sau đó? An Cửu không dám tin vào suy đoán của mình."Ngươi...!Nói bậy!"Bắc Vương phủ là chốn về rất tốt, câu này có ý nghĩa gì?Hai mươi ba năm trước...!Sùng Ninh công chúa...!Bắc Sác...!Trùng sinh thần..."Nói bậy? Con là nữ tử thông minh, với tính cách của con, dù ta có nói bậy hay không con đều sẽ điều tra, có điều người biết chuyện năm đó ngoại trừ ta thì không còn ai cả, bao gồm người đưa hài tử của ta tới Bắc Vương phủ, thậm chí là Bắc vương phi..." Tiêu Văn Tuệ khẽ cười, "Tỷ muội tốt kia của ta nuôi Bắc Sách tốt thật, thương nó như nhi tử thần sinh, nhưng bà ta lại phát hiện điều mình không nên biết, nếu bà ta không phát hiện, ta sẽ cảm kích bà ta, nhưng kết quả lại là thế này, bà ta muốn đòi về hài tử của mình, nếu bà ta đòi hài tử của mình về, vậy Bắc Sách phải làm sao đây?""Cho nên ngươi trơ mắt nhìn bà ấy chết!""Không sai, ta thà nhìn bà ta chết cũng không muốn bà ta vạch trần mọi chuyện! Bắc Sách bắt buộc phải là nhi tử của Bắc Vương phủ!""Điên, ngươi là kẻ điên!""Kẻ điên? Kẻ điên thì sao? Cuối cùng nhi tử của ta là thế tử của Bắc Vương phủ, hiện giờ được Hoàng Thượng coi trọng, cử thế vô song...""Ngươi có biết Bắc Sách vì cái chết của Bắc vương phi mà chịu tổn thương thế nào không?""An Cửu, ta là người hại chết Bắc vương phi, nhưng con có thể kể mọi chuyện cho Bắc Sách, con có thể giết ta báo thù cho Bắc vương phi à? Con sẽ để Bắc Sách biết mẫu thân thân sinh của nó hại chết dưỡng mẫu của nó sao? Một khi biết chuyện này, Bắc Sách sẽ thế nào?".