Đích Phi Sách

Chương 153: 153: Kết Cục Không Nghe Lời Giết Người Diệt Khẩu





Đối với việc Hạ Hầu Âm lên án mạnh mẽ, người ở đây đều cảm thấy buồn cười, Tĩnh Phong Đế lại càng phẫn nộ.
Thục phi? Thục phi hại Hạ Hầu Âm?
Khi nãy mọi người đều tận mắt chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra, Thục phi không màng sống chế chắn đao cho Tĩnh Phong Đế, phản ứng đó không giống diễn kịch, hơn nữa nếu diễn kịch, Thục phi hà tất phải tự mình mạo hiểm? Nếu Thục phi muốn hãm hại nàng ta, bảo Hạ Hầu Âm đâm Hoàng Thượng bị thương chẳng phải tội càng lớn sao?
Hạ Hầu Âm này oan uổng An Cửu vương phi trước, không lấy được chứng cứ, bây giờ lại đổ chậu nước bẩn này lên đầu Thục phi, đây rõ ràng là cớ nàng ta tìm để thoát tội!
Trong lòng mỗi người ở đây đều có đáp án.
Thục phi nhíu mày, ánh mắt vừa ủy khuất vừa kinh ngạc, sắc mặt càng tái nhợt: "Dung...!Dung phi muội muội, ta...!Muội sao có thể..."
Tĩnh Phong Đế quát lớn: "Hạ Hầu Âm, sao ngươi dám bôi nhọ Thục phi?"
"Bôi nhọ?" Hạ Hầu Âm lắc đầu, "Không, Hoàng Thượng, thần thiếp không bôi nhỏ bà ta, lời thần thiếp nói là thật, chắc chắn là Thục phi, là bà ta.

Hoàng Thượng, ngài phải tin thần thiếp, thần thiếp không gạt ngài!"
Không gạt ông ta?
Nhưng vừa rồi người cầm đao hướng về ông ta là ai?
"Hoàng Thượng, thần thiếp tuyệt đối không làm những chuyện hãm hại Dung phi muội muội, Hoàng Thượng minh xét, có điều...!Nếu Dung phi muội muội đã nói như vậy, Hoàng Thượng cứ cho muội ấy một cơ hội nói rõ đi."
Lời Thục phi nói làm mọi người sửng sốt, cho Hạ Hầu Âm cơ hội?
Hạ Hầu Âm vu oan bà ta như thế, bà ta vẫn muốn cho Hạ Hầu Âm cơ hội sa?
Nhìn Thục phi tuy yếu ớt nhưng không hề sợ hãi hay chột dạ, người ở đây lập tức ngộ ra vấn đề.
Thục phi nương nương quang minh lỗi lạc nên mới không e ngại!
Hạ Hầu Âm cũng sửng sốt, không khỏi hoài nghi.

Thục phi cho nàng ta cơ hội? Nữ nhân này đang tính toán gì điều?
Nhưng thời điểm như hiện tại không thể tìm hiểu quá nhiều, nàng ta nhìn Tĩnh Phong Đế, gật đầu không ngừng: "Vâng, Hoàng Thượng, ngài cho thần thiếp một cơ hội đi, thần thiếp thật sự không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, thần thiếp không biết mình đã làm gì, Hoàng Thượng..."
"Hừ, ngươi không biết mình làm gì? Ngươi làm trẫm bị thương, làm Thục phi bị thương, vậy mà còn dùng một câu không biết gì để qua loa cho xong chuyện hả?"
"Hoàng Thượng, ngài nghe thần thiếp nói đi, đều tại Thục phi..."
"Thục phi, Thục phi? Ngươi nói Thục phi hại ngươi, được, vậy ngươi nói cho trẫm nghe, nói cho mọi người ở đây nghe xem Thục phi hại ngươi thế nào?"
Hại nàng ta thế nào?
Hạ Hầu Âm giật mình, đầu óc trống rỗng, miệng lẩm bẩm: "Hại ta thế nào...!Hại ta thế nào..."
Đúng vậy, Thục phi hại nàng ta thế nào?
Hạ Hầu Âm luống cuống, cả câu chuyện nàng ta cảm thấy mình như con rối gỗ bị khống chế, không biết gì cả, làm sao nàng ta biết Thục phi hại nàng ta thế nào?
Hạ Hầu Âm theo bản năng nhìn Thục phi, chỉ thấy sắc mặt Thục phi tái nhợt, vết thương trên vai tuy đã ngừng chảy máu nhưng xiêm y nhiễm máu tươi lại hết sức chói mắt.
Hại nàng ta thế nào? Càng nghĩ Hạ Hầu Âm càng hoảng loạn, bụng ngày càng đau đớn, nàng ta ôm bụng, không biết phải làm thế nào.
"A!" Hạ Hầu Âm cuộn tròn nằm dưới đất, "Hoàng Thượng, bụng của thần thiếp..."
Tĩnh Phong Đế nhìn bụng nhỏ phồng lên của Hạ Hầu Âm, ánh mắt vẫn lạnh như băng, Hạ Hầu Âm này thật sự vu oan Thục phi sao?
Đúng là đáng giận!
Thấy Tĩnh Phong Đế không có phản ứng, Hạ Hầu Âm phẫn hận trừng mắt nhìn Thục phi, vươn tay bắt lấy chân Thục phi ở trên giường, nghiến răng nghiến lợi: "Thục phi, tiện nhân nhà ngươi, ngươi hại ta...!Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...!Sẽ không bỏ qua cho ngươi..."
"A...!Dung phi muội muội, Hoàng Thượng...!Hoàng Thượng..." Thục phi giật mình, vết thương lại đau đớn.

Có điều trong lòng bà ta hết sức đắc ý.
Hạ Hầu Âm càng giãy giụa sẽ càng khiến mọi người, thậm chí là Hoàng Thượng phẫn nộ không phải ư?
Điều nàng ta muốn chính là chọc giận Hạ Hầu Âm, Hạ Hầu Âm có hành động như thế chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Quả nhiên Tĩnh Phong Đế phẫn nộ gạt tay Hạ Hầu Âm ra, lạnh giọng quát: "Độc phụ nhà ngươi, trẫm không cho phép ngươi làm càn như thế, trẫm không muốn lại thấy ngươi nữa!"
Ném lại một câu, Tĩnh Phong Đế vung ống tay áo, nhanh chóng rời khỏi Liễu Oanh điện.
"Hoàng Thượng..." Hạ Hầu Âm ngẩn ra, muốn đuổi theo nhưng bụng ngày càng đau đớn khiến nàng ta thậm chí không nhúc nhích được.
Thấy Tĩnh Phong Đế như vậy, mọi người đồng loạt tránh đường cho ông ta.

Bóng dáng kia đi tới cửa đột nhiên dừng lại, Hạ Hầu Âm như nhìn thấy hi vọng, vội gọi: "Hoàng Thượng..."
"Ngạn Nhi, còn không đưa mẫu phi con hồi cung.

Không, Thừa Huy Điện của trẫm đầy đủ hơn, đưa mẫu phi con đến Thừa Huy Điện, thái y đi theo, còn Dung phi và việc hôm nay...!Ngày mai trẫm sẽ xử lý!" Tĩnh Phong Đế dần bình tĩnh lại, nhưng sự bình tĩnh đó đối với Hạ Hầu Âm lại như hầm băng.
Sắc mặt Hạ Hầu Âm trầm xuống như bị kéo xuống địa ngục.

Nàng ta cho rằng Hoàng Thượng dừng lại vì thay đổi chủ ý, nhưng không ngờ lại...!Thừa Huy Điện?
Đó là tẩm cung của hoàng đế, Tĩnh Phong Đế trước giờ không thích phi tử ngủ lại Thừa Huy Điện, ngay cả nàng ta cũng hiếm có cơ hội, nhưng hôm nay ông ta thế mà đón Thục phi qua Thừa Huy Điện, còn là Thục phi đang có thương tích!
Điều này có ý nghĩa gì?
Hạ Hầu Âm cắn môi, thậm chí cắn ra máu.
Được lệnh của Tĩnh Phong Đế, Bách Lý Ngạn không dám ở lại, lập tức tiến lên bế Thục phi rời khỏi Liễu Oanh điện.

Những người còn lại nhìn Hạ Hầu Âm, hoàn toàn không chú ý tới Thục phi nằm trong lòng Bách Lý Ngạn khẽ nhếch mép cười.
Đó là nụ cười của người chiến thắng.

Hạ Hầu Âm ơi Hạ Hầu Âm, cuối cùng ngươi vẫn thua trong tay ta!
Thục phi liếc nhìn máu tươi trên người Hạ Hầu Âm, Hoàng Thượng lạnh nhạt với nàng ta, vậy đứa nhỏ trong bụng còn giữ được sao?
Tĩnh Phong Đế và Thục phi rời khỏi Liễu Oanh điện, những phi tần đại thần khác đương nhiên cũng không ở lại lâu.

Mọi người tan đi, trong cung điện to lớn này chỉ còn lại Hạ Hầu Nghi, Hạ Hầu Ngự Thiển, Hạ Hầu Âm và Văn cô cô.
Không còn người ngoài, Hạ Hầu Nghị xui lơ xuống, tức giận nhìn Hạ Hầu Âm: "Con...!Hồ đồ! Sao con có thể đâm Hoàng Thượng bị thương!"
Hạ Hầu Âm cắn răng, quát: "Không phải con...!Là Thục phi, Thục phi hại con!"
Hạ Hầu Nghi cau mày: "Còn nói Thục phi! Chứng cứ đâu?"
"Phụ thân, tỷ tỷ nói không sai, là Thục phi.

Ngoại trừ Thục phi, không còn ai có động cơ hại tỷ tỷ." Hạ Hầu Ngự Thiển lên tiếng.
Hạ Hầu Nghi giật mình: "Ngự Thiển?"
"Phụ thân, tỷ tỷ hiện đang được sủng ái, còn hoài long tự, nếu thật sự sinh được hoàng tử, tỷ tỷ chắc chắn sẽ là hoàng hậu, điều này uy hiếp tới địa vị của Thục phi." Hạ Hầu Ngự Thiển lạnh giọng.


Gã sớm biết Thục phi sẽ không ngồi chờ chết nhưng không ngờ lại mau như vậy, càng không ngờ tâm tư Thục phi lại đáng sợ như thế.
Hạ Hầu Nghi mắng một tiếng: "Nhưng...!Đây là mưu kế của bà ta, mau, mau đi nói với Hoàng Thượng..."
"Không, không nói được!" Hạ Hầu Ngự Thiển châm chọc, "Người có biết Thục phi dùng thủ đoạn gì khống chế tỷ tỷ không?"
Hạ Hầu Nghi nghi hoặc, đây cũng chính là chỗ ông ta không hiểu.
Hạ Hầu Ngự Thiển híp mắt: "Cổ trùng! Cổ trùng Nam Cảnh!"
Hạ Hầu Nghi cả kinh, không chỉ Hạ Hầu Nghi, ngay cả Hạ Hầu Âm đuối sức nằm dưới đất cũng không ngờ được.

Cổ trùng? Lời Ngự Thiển nói có phải thật không?
Ở Đông Sở sao lại có người biết thao túng cổ trùng?
Ngoại trừ người Nam Cảnh, ở Đông Sở rất ít người biết tới cổ độc, nếu đi nói với hoàng đế chân tướng họ suy đoán, vạch trần âm mưu của Thục phi, vậy chỉ sợ sẽ càng chuốc thêm họa lớn!
Làm sao giải thích được việc bọn họ biết cổ độc đây?
Trừ khi...!Hạ Hầu Nghi nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển: "Trừ khi tìm được kẻ thao túng cổ trùng mới có thể trả lại trong sạch cho Âm Nhi!"
Không sai, chỉ có cách tìm ra kẻ sử dụng cổ trùng.
Nhưng người sử dụng cổ trùng là ai?
"Hạ Hầu lão gia, Hạ Hầu công tử, nương nương chảy máu, hiện giờ nếu không tìm thái y chẩn trị, chỉ sợ sẽ một thi hai mạng!" Văn cô cô lên tiếng, "Cho dù muốn rửa sạch hàm oan cho nương nương thì cũng phải giữ được mạng của nương nương và hài tử trong bụng mới được!"
Hai người sửng sốt, khó xử nhìn Hạ Hầu Âm.
"Nhưng Hoàng Thượng đã mặc kệ sống chết của Âm Nhi và hài tử trong bụng, thái y sẽ không dám dính vào vũng nước đục này.

Phải làm sao đây?" Hạ Hầu Nghi nôn nóng.
Hạ Hầu Ngự Thiển cũng hết cách, đại phu bên ngoài lại không thể ngoài cung.

Gã nhìn chằm chằm Văn cô cô, đột nhiên tiếng lên: "Văn cô cô, bà chắc chắn có cách, dù bà không có cách, người phía sau bà nhất định sẽ có cách.

Hạ Hầu gia chúng ta hợp tác với chủ tử nhà bà, khẳng định chủ tử nhà bà cũng không muốn Dung phi nương nương rơi vào đường cùng, tổn hại quân cờ quan trọng nhất!"
Nghe Hạ Hầu Ngự Thiển nói, Hạ Hầu Nghi và Hạ Hầu Âm đều ý thức được đề.

Đúng, còn người đứng sau Văn cô cô, người đó chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu.
"Văn cô cô...!Cứu ta...!Mau cứu ta..." Hạ Hầu Âm cắn môi, cố nén đau đớn.
Cái gì là trong sạch, cái gì là Thục phi hãm hại, còn cái gì là cổ trùng hả, hiện tại không gì quan trọng hơn hài tử trong bụng, hơn mạng của nàng ta.
Chỉ cần giữ được cái mạng này, giữ được hài tử trong bụng, tương lai nàng ta mới có thể tìm Thục phi báo thù.
Nhưng Văn cô cô vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Âm, nhàn nhạt nói: "Nương nương, lần trước ngài tự ý đi Nghiệp thành, có ý đồ ra tay với An Cửu vương phi, chủ tử rất không vui!"
Hạ Hầu Âm sửng sốt.


An Cửu? Đúng rồi, lần đó Văn cô cô không hề tán đồng việc nàng ta đối phó An Cửu!
Hạ Hầu Âm chăm chú nhìn Văn cô cô, trong đầu hiện lên vô số suy đoán, đột nhiên bắt lấy tay Văn cô cô: "Cô cô, ngươi nói cho bổn cung biết chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chủ tử của ngươi...!Sao lại để ý An Cửu như vậy?"
"Nương nương, có vài việc không nên biết, nô tỳ cũng không biết, có điều chủ tử đã dặn dò không được làm khó An Cửu vương phi, nhưng nương nương lại không nghe, điều này khiến nô tỳ, càng khiến chủ tử của nô tỳ không vui!"
"Ngươi có ý gì?"
"Ý của nô tỳ là nương nương không nên làm trái ý chủ tử!" Văn cô cô cao giọng.
Không chỉ Hạ Hầu Âm, ngay cả Hạ Hầu Ngự Thiển và Hạ Hầu Nghi đều kinh ngạc nhìn Văn cô cô.

Hạ Hầu Nghi tức giận quát: "Văn cô cô, cái gì là làm trái chủ tử bà hả? Ta thấy chắc là bà vẫn chưa rõ, từ đầu đến cuối Hạ Hầu gia chúng ta và chủ tử nhà bà chỉ có quan hệ hợp tác, không hề tồn tại chuyện ai làm trái ý ai!"
"Thế sao?" Văn cô cô khẽ cười, "Vậy Hạ Hầu lão gia thông cảm cho nô tỳ vô lễ.

Hôm nay nương nương như vậy nô tỳ cũng bất lực, e rằng chỉ đành để nương nương chịu đau, trơ mắt nhìn thi nhi trong bụng chết thôi.

A, nương nương nên biết rằng chuyện này hung hiểm thế nào, thai nhi chết trong bụng, chỉ sợ cơ thể mẫu thân cũng không giữ nổi! Ba vị có thể bỏ qua việc này mà đi đòi nợ Thục phi, chứng minh Dung phi trong sạch với Hoàng Thượng."
"Ngươi..." Hạ Hầu Âm á khẩu không nói gì được.
Toàn thân Hạ Hầu Âm dần mất hết sức lực, nàng ta đã không còn rảnh suy đoán xem chủ tử đứng sau Văn cô cô tại sao lại chiếu cố An Cửu như vậy, hiện tại điều duy nhất nàng ta muốn chính là giữ mạng, giữ được hài tử trong bụng.
"Văn cô cô, ta sai rồi, ta không nên không nghe lời bà, ta..." Hạ Hầu Âm thay đổi thái độ.
Phản ứng của Hạ Hầu Âm dường như đã nằm trong dự đoán của Văn cô cô: "Vậy sau này nương nương còn làm trái ý chủ tử nhà ta không?"
"Không, sẽ không...!Bổn cung sẽ không bao giờ..." Hạ Hầu Âm lắc đầu, "Chỉ cần bà cứu bổn cung và hài tử trong bụng bổn cung, bổn cung..."
"Nương nương, người thật hồ đồ!" Văn cô cô liếc nhìn vũng máu dưới đất, "Cho dù nô tỳ ra tay cứu người, nhưng hài tử trong bụng e là nô tỳ không giữ nổi."
Ba người Hạ Hầu gia sửng sốt, trừng mắt nhìn Văn cô cô, bà ra rõ ràng...!Rõ ràng cố ý thấy chết mà không cứu!
"Nô tài to gan, ngươi..." Hạ Hầu Âm nghiến răng.
"Đây là ý của chủ tử, chủ tử nói nếu không giáo huấn Dung phi nương nương, tương lai sẽ còn xảy ra chuyện tương tự."
Hạ Hầu Âm luống cuống: "Nhưng...!Hài tử trong bụng bổn cung rất quan trọng với chúng ta."
"Nương nương lo lắng nhiều rồi, hài tử trong bụng nương nương đối với chủ tử mà nói có hay không đều được, thậm chí mạng của người cũng thế, quan hệ hợp tác giữa chủ tử nhà ta và Hạ Hầu gia trước nay đều do chủ tử nhà ta làm chủ, Hạ Hầu lão gia, Hạ Hầu công tử, còn cả nương nương người đều không rõ!"
Nhìn phụ tử ba người, Văn cô cô chậm rãi đứng dậy, nhếch mép cười.
Hạ Hầu Âm nằm dưới đất vội bắt lấy vạt áo bà ta, cắn răng nói: "Ta sai rồi, hài tử trong bụng không giữ được ta cũng muốn giữ được mạng của ta, ta không thể chết, không thể chết được!"
Văn cô cô nương mày: "Vậy sau này trước khi làm gì nương nương sẽ suy nghĩ kỹ đúng không?"
Đây là kết cục không nghe lời!
"Chắc chắn, sau này ta đều nghe cô cô, cô cô nói gì ta sẽ làm thế ấy.

Cô cô, bà còn không cứu ta, ta sẽ thật sự mất mạng, cầu xin bà..."
Văn cô cô cúi người đỡ Hạ Hầu Âm dậy: "Nương nương quá lời, chỉ cần sau này nương nương không làm ra chuyện khiến chủ tử nhà ta không vui là được, người yên tâm, nô tỳ đã sống trong cung này mấy chục năm, mấy thứ đỡ đẻ nô tỳ có, thậm chí nô tỳ còn từng đỡ đẻ!"
Hạ Hầu Âm chật vật được Văn cô cô dìu đứng dậy, nhưng cơ thể đã không chống đỡ nổi, cứ thế ngất đi."
"Âm Nhi..."
"Tỷ tỷ..."
"Nương nương..."
Ba âm thanh cùng vang lên, Hạ Hầu Nghi và Hạ Hầu Ngự Thiển chạy tới đỡ Hạ Hầu Âm vào trong, Hạ Hầu Nghi kêu gào: "Mau, mau...!Văn cô cô, bà nhất định phải cứu Dung phi nương nương...!Nhất định!"
Đã không còn hài tử có lẽ còn hi vọng, nhưng...
Nếu Hạ Hầu Âm xảy ra chuyện gì, tất cả kế hoạch của họ sẽ thất bại!
Văn cô cô lạnh lùng đẩy hai nam nhân ra ngoài, trong phòng chỉ còn bà ta và Hạ Hầu Âm, ngay sau đó bà ta lại gọi cung nữ vào hỗ trợ.

Ở bên ngoài, Hạ Hầu Ngự Thiển và Hạ Hầu Nghi cau mày lo lắng cho Hạ Hầu Âm trong phòng, chuyện xảy ra hôm nay không thể vứt ra khỏi đầu.
Thục phi lợi dụng cổ độc hãm hại Âm Nhi, vậy kẻ thao túng cổ trùng là ai?
Bọn họ không có cách nào trực tiếp nói với Hoàng Thượng Hạ Hầu Âm bị cổ trùng khống chế nhưng vẫn còn cách khác để lật ngược chuyện này không hỏi sao?
Phụ tử nhìn nhau không nói gì, nhưng cả hai đều hiểu ý đối phương.

Chỉ cần tìm được kẻ dùng cổ trùng, tất cả sẽ xong, ở hoàng cung Đông Sở lợi dụng thuật vu cổ hại người, thậm chí khống chế người khác ám sát Hoàng Thượng, hai tội này dù là tội nào cũng đủ khiến chủ mưu vạn kiếp bất phục.
Mà Thục phi...!Thục phi là tay chơi cờ hay, nhưng e rằng bà ta ngàn tính vạn tính cũng không lường được rằng Hạ Hầu Ngự Thiển là người Nam Cảnh đã nhìn ra manh mối Hạ Hầu Âm bị cổ trùng khống chế.
Hiện tại chỉ cần tìm được kẻ sử dụng cổ trùng, cho dù không giữ được hài tử, Hoàng Thượng cũng sẽ vì việc này mà áy náy với Hạ Hầu Âm.
Nhưng mấu chốt là kẻ thao tác cổ trùng kia ở đâu?
...
Giờ phút này ở Thừa Huy Điện, sau khi Thục phi được đưa tới, thái y cũng theo vào cẩn thận xử lý vết thương.

Tĩnh Phong Đế vẫn luôn ở bên cạnh, sau thấy trời đã tối, vì để Thục phi nghỉ ngơi, ông ta qua Ngự Thư Phòng.
Tĩnh Phong Đế thương tiếc làm Thục phi thụ sủng nhược kinh, càng không hối hận về kế hoạch này.
Nghĩ tới dáng vẻ thê thảm của Hạ Hầu Âm khi nãy, lúc này thái y không dám tới Liễu Oanh điện, e rằng hài tử trong bụng nàng ta không giữ nổi!
Chỉ nghĩ thế thôi, Thục phi đã vô cùng hưng phấn.
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương..." Tĩnh Phong Đế đi rồi, sau khi tất cả cung nhân đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Thục phi và thị nữ của mình, thị nữ kia mới thấp giọng, ý cười trên mặt cũng mang theo vui sướng của người chiến thắng.
Từ khi mua Linh Nhi về, mọi việc đã an bài một thời gian dài, hiện tại cuối cùng cũng thu lưới lật đổ Hạ Hầu Âm, đương nhiên là đại khoái nhân tâm.
Nhưng nhìn vết thương trên vai Thục phi, thị nữ nhíu mày: "Chỉ khổ cho nương nương, vừa rồi rõ ràng nương nương có thể không cần như vậy..."
Nữ nhân nằm trên giường mở mắt, nhếch mép cười: "Nếu không làm vậy thì sao có thể được Hoàng Thượng thương tiếc?"
"Đúng vậy đúng vậy, trước khi Hoàng Thượng đi cứ dặn dò phải hầu hạ nương nương cho tốt mãi, Hoàng Thượng thật sự đẻ Thừa Huy Điện cho nương nương ở, nếu không phải cũng bị thương, ngài ấy chắc chắn sẽ ở đây với nương nương không rời." Thị nữ vui mừng, "Từ nay trở đi trong cung này không còn sủng phi Dung phi, chỉ có Thục phi người, có lẽ không lâu nữa, nô tỳ sẽ gọi nương nương là hoàng hậu nương nương!"
Hoàng hậu nương nương? Thục phi vui vẻ, nếu thật sự được như vậy thì những gì bà ta phải chịu hôm nay hoàn toàn xứng đáng.
Có điều...!Nụ cười trên mặt Thục phi đột nhiên biến mất.
"Nương nương, người sao vậy?" Thị nữ quan tâm hỏi.
"Không có gì, chỉ là có vài thứ cảm thấy không thỏa đáng.

Người kia tên Linh Nhi đúng không?" Thục phi cau mày.
Thị nữ ngầm hiểu, vội đáp: "Vâng, ả ta tên Linh Nhi, Linh Nhi kia bị hủy dung rồi nhưng không ngờ tay nghề lại lợi hại như vậy, hiện giờ ở Đông Sở e là không ai biết ả ta thao túng cổ trùng, không đúng, thậm chí là cả Nam Cảnh cũng không ai biết!"
"Tay nghề lợi hại? Chỉ là đáng tiếc!"
"Nương nương, người có ý gì?" Đáng tiếc? Có được một nô tài như vậy là chuyện tốt, tại sao trong mắt nương nương lại có ý niệm giết người chứ?
"Ý của bổn cung là có một người biết bí mật của ta sống trên đời này đối với chúng ta mà nói đúng là khiến người ngủ không yên giấc được, trong hoàng cung này quá nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, chỉ cần có một nhược điểm rơi vào tay kẻ khác, một ngày nào đó bản thân sẽ trở thành thi thể bị dẫm đạp.

Bổn cung không muốn làm thi thể đó, cho nên cách duy nhất là..."
Thị nữ hoảng loạn quỳ xuống: "Nương nương, nô tỳ...!Nô tỳ là tâm phúc của nương nương, nô tỳ một lòng trung thành với người, nếu dám có suy nghĩ phản bội, nô tỳ nhất định sẽ chết không được tử tế!"
Thục phi khẽ cười: "Ngươi làm gì vậy? Đứng lên đi.

Ngươi theo bổn cung nhiều năm, ngươi nghĩ gì sao bổn cung lại không biết.

Bổn cung đang lo nữ tử tên Linh Nhi kia, tốt nhất là khiến ả mãi mãi không có cơ hội nói ra bí mật của bổn cung, mãi mãi không có cơ hội trở thành quân cờ trong tay kẻ khác."
Thị nữ sợ hãi nhìn Thục phi, ý của nương nương là giết Linh Nhi diệt khẩu?.