Trong tay Bắc Tự Nhàn đang cầm thứ gì đó, nhìn khắp nơi.
Mộc Đào bên cạnh theo sát Nhàn Phi, cung mày nhíu chặt, lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
Có lẽ do hai người quá tập trung nên hoàn toàn không phát hiện An Cửu ra ngoài.
"Nương nương, người...!Người thật sự muốn làm vậy sao?" Mộc Đào hỏi, dường như đang mong đợi chủ tử của mình thay đổi chủ ý.
"Chuyện đã tới nước này, bổn cung chỉ có thể làm thế, vừa lúc An Khang xảy ra chuyện, có thể thu hút sự chú ý của mọi người." Bắc Tự Nhàn vốn có kế hoạch khác, nhưng trước mắt rõ ràng là cơ hội ông trời cho bà.
Ha ha, xem ra ông trời cũng án thành bà làm vậy.
"Nhưng...!Nhưng nếu Trường Nhạc Cung thật sự thiêu cháy, nếu bị ai tra ra manh mối, nương nương người..." Nghĩ tới hậu quả, Mộc Đào không thể giãn cung mày.
Ngoại trừ Tê Phượng Cung, trường Nhạc Cung là cung điện lớn nhất trong hậu cung, là nơi ở của người đứng đầu tứ phi, thiêu nó chính là tội lớn!
Thiêu cháy? Nghe Mộc Đào nói, An Cửu không khỏi khiếp sợ.
Nhàn Phi nương nương muốn thiêu cháy Trường Nhạc Cung? Tại sao chứ?
An Cửu trốn trong chỗ tối nhìn phụ nhân dịu dàng nhã nhặn lịch sự kia, chỉ thấy bà liếc Mộc Đào một cái, ánh mắt vẫn kiên định: "Ta hết cách rồi, không thiêu Trường Nhạc Cung này, cuộc đời ta mãi mãi sẽ bị nhốt ở đây.
Trước kia có thể, nhưng hiện tại không được, ta không thể ở lại trong cung thêm một ngày nữa, ta phải cho Hoàng Thượng một lý do không thể cự tuyệt, để ta dọn ra khỏi nơi này!"
Cho dù là một ngày, bà cũng không chờ được!
"Nhưng An Cửu quận chúa và Thái Tử Phi đang ở Trường Nhạc Cung!" Mộc Đào nhắc nhở.
Bắc Tự Nhàn giật mình: "Bổn cung...!Bổn cung sẽ không hại chúng, bổn cung gọi chúng tới chẳng qua là muốn chúng làm chứng giúp bổn cung.
An Cửu là người Sách Nhi yêu, lại từng cứu bổn cung một mạng, bổn cung chắc chắn sẽ không vì ích lợi của mình mà thương tổn nó.
Không sao, trong lòng bổn cung nắm chắc, ngươi mau đi đi, đợi bổn cung và chúng đi rồi, ngươi cứ đốt Trường Nhạc Cung này."
"Nương nương...!A...!Nương nương..." Mộc Đào muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhìn thấy người đứng sau Bắc Tự Nhàn, ánh mắt dâng lên sự hoảng sợ, lẩm bẩm, "An Cửu quận chúa..."
Bắc Tự Nhàn thấy Mộc Đào như vậy, nhíu mày: "Ngươi sao vậy?"
"Nương nương ở trong cung lâu như vậy, chẳng lẽ không luyến tiếc sao?" Mộc Đào còn chưa mở miệng, một giọng nói khác đã vang lên thay Mộc Đào trả lời nghi vấn của Bắc Tự Nhàn.
An Cửu? Đây là giọng của An Cửu, Bắc Tự Nhàn sao có thể không nhận ra?
Xoay người nhìn người tới, Bắc Tự Nhàn giật mình: "A Cửu, sao con lại tới đây?"
"An Cửu làm hỏng chuyện tốt của nương nương sao?" An Cửu lạnh lùng hỏi, chăm chú nhìn người trước mặt.
Trên gương mặt nhã nhặn lịch sự kia thoáng lóe qua một tia xấu hổ, nhưng nháy mắt tiếp theo, Bắc Tự Nhàn đột nhiên quỳ xuống.
Hành động này không chỉ Mộc Đào, ngay cả An Cửu cũng cả kinh, nàng lập tức đi tới muốn đỡ bà đứng dậy: "Nhàn Phi nương nương, người làm gì vậy?"
"A Cửu, ta cầu xin con, ta lấy thân phận cô cô của Sách Nhi cầu xin con, cầu xin con hỗ trợ ta!" Bắc Tự Nhàn thuận thế bắt lấy tay An Cửu, lại không hề có ý đứng dậy, đôi mắt mỹ lệ nhìn An Cửu khẩn thiết mà chân thành, giống như cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
An Cửu nhíu mày, đây dù sao cũng là cô cô của Bắc Sách, Nhàn Phi đối xử với nàng cũng rất tốt, nàng vốn định không làm gì bà cả.
An Cửu hít sâu một hơi: "Nhàn Phi nương nương, chuyện hôm nay ta sẽ không nói với ai cả, còn về nguyên nhân người vì sao phải thiêu hủy Trường Nhạc Cung, ta cũng sẽ không hỏi.
Người muốn làm gì, ta càng sẽ không ngăn cản, ta sẽ coi như tất cả chưa từng xảy ra."
Lời Nhàn Phi vừa nói, bà sẽ không vì lợi ích của mình mà hại nàng, An Cửu tin.
"Không..." Bắc Tự Nhàn nắm tay An Cửu càng chặt, "A Cửu, ta đã không còn đường lui nữa, con giúp ta, giúp ta giữ đứa nhỏ trong bụng đi!"
Đứa nhỏ trong bụng?
Không chỉ An Cửu, kể cả Mộc Đào bên cạnh cũng ngẩn ra.
Nhàn Phi nương nương có thai?
Đây...! Đây là chuyện tốt, không phải sao? Nhưng...!An Cửu nhìn thần sắc hoảng loạn của Nhàn Phi, không lẽ suy đoán của nàng là đúng?.