Editor: thuyvu115257
Con ngươi Vân Tuyết Phi khẽ chuyển, đối với cái tên Tô Thần Tường này, nàng dĩ nhiên không xa lạ gì, là phụ thân của Tô Uyển, ông ngoại nàng.
Tư Nam Tuyệt nheo đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào nàng, thấy nàng không nói lời nào, giọng nói mang theo một chút dò xét: "Nếu nàng không muốn gặp, ta lập từ từ chối!" diễn,đàn&lê*quý$đôn
"Không, ta muốn gặp ông ấy!" Ánh mắt Vân Tuyết Phi kiên định, tổ mẫu từng nói Tô Thần Tường rất yêu thương Tô Uyển, nhưng vì Tô Uyển cố ý muốn đi theo Vân Hoài Thiên, nên mới đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với bà ấy. Vân Hân Nhan nói trước khi bỏ trốn cùng Vân Hoài Thiên Tô Uyển đã có thai, nàng nghĩ Tô Thần Tường có lẽ sẽ biết một chút ít manh mối.
"Vẫn suy nghĩ muốn biết phụ thân ruột là ai?" Tư Nam Tuyệt mím môi, cánh tay mạnh mẽ hữu lực cố định nàng ở trước ngực, ánh mắt sâu kín như biển.
Vân Tuyết Phi không phủ nhận, gật đầu một cái: "Ta có thể không để ý dòng máu đang chảy trong người mình là của ai, nhưng mà ta rất muốn đòi lại công lý cho mẫu thân Tô Uyển của ta!" Đây cũng làchuyện duy nhất nàng có thể làm cho chủ nhân cơ thể này. diễn#đàn%lê&quý*đôn
"Bây giờ ta dẫn nàng đi gặp ông ấy!" Im lặng một lát, Tư Nam Tuyệt đưa tay kéo Vân Tuyết Phi, định đi ra ngoài.
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, sững sờ tại chỗ, kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Đi ngay bây giờ?"
Tư Nam Tuyệt xác định gật đầu một cái: "Ta hiểu rõ nàng không bỏ xuống được, cho nên dẫn ông ấy đến Đông Lâm viên, hiện tại ông ấy đang đợi nàng qua đó!"
Trong lòng Vân Tuyết Phi Tâm bỗng nhiên ấm áp, đón nhận sự chiều chuộng của hắn, nhìn thẳng vào mắt nhau, gật đầu.
Thời điểm nàng trông thấy Tô Thần Tường, quả thật giật mình một phen, nam tử trước mặt dáng người cao gầy nho nhã, quần áo màu băng lam làm từ tơ lụa thượng hạng, đường viền thêu hoa văn lá trúc và thắt lưng màu trắng bạc tôn lên vẻ đẹp của nhau. Hiện tại ông ấy đang cúi mắt mặt, đắm chìm trong thế giới tự tạo của mình, không hay là nàng đã đến.
Nàng bước khẽ lên đằng trước, mắt nhìn chăm chú bóng dáng người nam nhân trước mắt, không thấy được mặt, nhưng từ cách ăn mặc lẫn khí chất mà nói, tuổi ông ấy còn trẻ hơn Vân Hoài Thiên.
Đột nhiên dưới chân có một chỗ gồ lên, tiếng nhánh cây bị giẫm truyền đến, Tô Thần Tường giật mình, từ từ xoay người lại, men theo âm thanh nhìn sang.
Ánh mặt trời mạ lên người ông một tầng màu vàng kim mông lung, biểu cảm nhẹ tựa lông hồng! Vân Tuyết Phi không khỏi cảm thán tận đáy lòng, thu hồi ánh mắt nhìn quanh bốn phía. Tư Nam Tuyệt nói Tô Thần Tường đợi ở bên trong, nơi này lại không có người nào khác, chẳng lẽ nam tử trước mắt chính là Tô Thần Tường? Nhưng ông ấy chỗ nào giống một tổ phụ chứ, đôi con ngươi vụt sáng rồi biến mất vô tung, làm cho người ta bắt không được, lại nghĩ muốn nhìn trộm, trong lúc vô tình người đã bị hấp dẫn! diễn&đàn*lê#quý$đôn
"Phi Nhi?" Tô Thần Tường nhẹ nhàng cất tiếng hỏi thăm, mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm, ấm áp hiện ra trong mắt, nữ tử trước mặt có một đôi mắt sáng ngời cùng Uyển Nhi ở trong ký ức của hắn giống nhau như đúc, đây là con của Uyển Nhi, trong lòng hắn kích động một hồi, thân thể có chút hơi run rẩy.
"Ông là Tô Thần Tường?" Vân Tuyết Phi lần này là kinh sợ thật sự, gương mặt trong trẻo tuấn tú, một tiếng ông ngoại kêu thế nào cũng không ra khỏi miệng!
Giống như nhìn ra sự nghi ngờ của Vân Tuyết Phi, Tô Thần Tường cười một tiếng, nụ cười không đạt tới đáy mắt, khóe môi nâng lên, hơi khổ sở: "Ta là. . . . . ." Còn dư lại câu kia hắn không nói nên lời, mấy năm nay hắn thiếu nợ đứa nhỏ này, nghe nói Phi Nhi ở Vân phủ chịu rất nhiều khổ sở, Uyển Nhi cũng buồn bực sầu não mà chết, nghĩ đến đây lòng hắn đau như dao cắt. Nếu không phải vì hắn sĩ diện, cố chấp chờ Tô Uyển nhận sai, cố ý không quan tâm bất kỳ tin tức nào có liên quan tới các nàng, mới dẫn đến hôm nay hắn và Tô Uyển âm dương xa cách, và không thể nhìn nhận Phi Nhi.
"Hôm nay ông tìm ta có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Tô Thần Tường, loại cảm giác phức tạp này khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái.
"Hắn đối xử với con tốt không?" Tô Thần Tường hỏi thăm Vân Tuyết Phi, ánh mắt vô hạn yêu thương, gương mặt như ngọc dưới ánh mặt trời màu vàng càng thêm mông lung huyền ảo.
Nàng gật đầu một cái, nghĩ đến Tư Nam Tuyệt, trong lòng của nàng phủ lên một màu ánh sáng trăng xinh đẹp, ấm áp an tâm: "Hắn rất tốt với ta!"
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. . . . . ." Chân mày Tô Thần Tường vốn nhíu chặt rốt cuộc giãn ra, trong lòng có vui mừng, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi tràn đầy từ ái.
Vân Tuyết Phi không ngốc, nàng cảm thụ được sự quan tâm chân thành của ông, tình cảm phức tạp mãnh liệt như vậy khiến nàng có cảm giác hơi thân thiết. Trong nháy mắt nàng đối với ông thân thêm một bước, nàng tin tưởng ông yêu thương Tô Uyển. Nhưng ông và Tô Uyển cắt đứt quan hệ phụ tử. Sau đó sống không được hạnh phúc, tại sao ông lại không quan tâm đến?
Nhớ lại Tô Uyển trước khi lâm chung nắm chặt tay nàng, không ngừng kêu: "Phụ thân, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Khóe mắt không ngừng ẩm ướt, khuôn mặt bi thương và lưu luyến, cho tới bây giờ, vẫn có chút cảm giác đau lòng.
"Tô Thần Tường lão tiên sinh, ông là phụ thân của Tô Uyển, cho dù ngoài miệng cắt đứt quan hệ phụ tử, nhưng quan hệ huyết thống là sự thật không sửa đổi được, tại sao ông lại nhẫn tâm như vậy, chẳng quan tâm gì tới bà ấy hả?" Vân Tuyết Phi kích động, ánh mắt hung hăng chất vấn, nói xong lời cuối cùng phẫn hận cất cao ngữ điệu.
Con ngươi Tô Thần Tường chợt lóe, giọng khàn đến mức tận cùng, lời con bé nói hắn không phản bác được, hắn nhắm mắt lại, sắc mặt buồn bã, rầu rĩ nói: "Thật xin lỗi!" Trừ những lời này hắn không biết nói gì. Khoảnh khắc nghe được tin Tô Uyển không còn, hắn cảm thấy những năm tháng kiên trì ấy buồn cười cỡ nào, thế nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận! Hắn vốn định cùng chết với Tô Uyển, nhưng ngoài ý muốn biết được Tô Uyển sinh nữ nhi. Bấm ngón tay tính toán, đó là con của hắn và nàng, nếu nàng nguyện ý sanh con cho hắn, có phải đã đại biểu trong lòng nàng từng có hắn hay không?
Nữ nhi của hắn đã chịu quá nhiều khổ sở, cho nên hắn phải sống sót, tìm được con bé bù đắp cho nó.
Chứng kiến bộ dạng Tô Thần Tường khổ sở bi thương, tình cảm sâu nặng không giống như là giả. Trong lòng Vân Tuyết Phi đột nhiên mềm nhũn, mím môi một cái: "Mẫu thân ta bà cho đến lúc chết phút cuối cùng vẫn còn nói thật xin lỗi ông!"
Tô Thần Tường giật mình, mở to mắt, trong mắt đầy tràn không thể tin, hắn nuôi Tô Uyển mười hai năm, cưng chiều nàng che chở nàng yêu nàng, hắn biết nàng có thể nói ra như vậy, là đã tha thứ cho hắn, là đã trong lòng từng có hắn. Nhìn nữ nhi có đôi mắt trong suốt giống Tô Uyển, hốc mắt Tô Thần Tường có chút ê ẩm.
Con người chỉ có ánh mắt là không lừa gạt được người khác, tình cảm mãnh liệt như vậy khiến trong lòng Vân Tuyết Phi chấn động một phen. Nàng chần chờ chốc lát, hay là hỏi ra điều nghi vấn trong lòng: "Vân Hoài Thiên không phải phụ thân ruột của ta, ông có biết rốt cuộc ta là con của ai không?" Câu cường bạo kia, nàng ra không nên lời.
Mặt Tô Thần Tường lập tức biến sắc, tròng mắt nhìn Vân Tuyết Phi tràn đầy sự đau lòng lẫn áy náy, hắn nắm chặt quả đấm, tình cảm cuồn cuộn như nước lũ bị đè nén trong mắt.
Bộ dáng khổ sở này không thể nghi ngờ đã chứng minh cho phỏng đoán của nàng, hắn nhất định là biết tên cường bạo đó là ai? Nàng siết chặt quả đấm, trong khoảnh khắc chờ đợi sự thật, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy phiền muộn.
Tô Thần Tường chợt cười một tiếng, toàn thân lộ ra sự bi ai, buông rèm mi nhìn chăm chú Vân Tuyết Phi, ngữ điệu trầm thấp đè nén, đầy ắp tình cảm: "Phi Nhi, con có mong đợi phụ thân con không?"
"Mong đợi? Không có!" Vân Tuyết Phi lắc đầu một cái đơn giản dứt khoát trả lời: "Ta chỉ muốn biết tại sao hắn chiếm đoạt Tô Uyển xong. Sau đó lại cho phép nàng gả cho một người đàn ông khác. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy cũng chẳng quan tâm tới nàng!" Từ vẻ mặt và trong lời nói của Tô Thần Tường, nàng có thể chắc chắn, Tô Thần Tường có quen tên cường bạo đó.
"Ta là phụ thân!" Trông thấy nữ nhi kiên cường, hắn càng đau lòng cùng áy náy, không đành lòng giấu giếm nữa, mặc kệ nữ nhi có nhận hắn hay không, hắn vẫn muốn bù đắp cho con bé, cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Hàng mi cong vút của Vân Tuyết Phi hơi giật giật, cười ha hả, tiếp theo thở dài: "Ngoại tổ phụ, ta biết ông là phụ thân của Tô Uyển!"
Ánh mắt kích động dần dần trở nên tĩnh mịch, hắn cau mày, nhếch miệng nở nụ cười khổ, lập lại lần nữa nói: "Phi Nhi, ta là phụ thân của con, không phải ngoại tổ phụ, nam nhân đã cưỡng chiếm Tô Uyển chính là ta!"
Bỗng chốc đầu óc trống rỗng, Vân Tuyết Phi càng thêm không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, ông ấy, ông ấy mới vừa nói cái gì? Ông ấy là phụ thân của nàng? Mẫu thân Tô Uyển bị ông ấy chiếm đoạt? Nhưng bọn họ không phải phụ tử sao? Nam nhân trước mặt phong thái trác tuyệt, vấn đề tuổi tác xẹt qua, chẳng lẽ. . . . . .
Tô Thần Tường mở miệng lần nữa, xác thực suy đoán của nàng: "Ta và Uyển Nhi không có quan hệ máu mủ, nàng là dưỡng nữ của ta, cũng là nữ nhân cả đời ta yêu nhất!" Nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt ấm áp nhiều hơn lúc trước, tựa như mây lại tựa như sương.
"Nếu như ông yêu bà ấy, tại sao lại để Vân Hoài Thiên mang bà ấy đi? Sau đó bà ấy sống không được hạnh phúc, tại sao ông không đi tìm bà ấy về? Bà ấy vẫn luôn chờ ông, kết quả đến chết cũng không đợi được!" Vân Tuyết Phi không ngờ chân tướng lại là như vậy, ngoại tổ phụ biến thành phụ thân. Rốt cuộc nàng có thể hiểu được trong trí nhớ, tại sao gương mặt Tô Uyển luôn ưu thương nhìn về phương Bắc, ngâm nga một bài hát dân gian ở Cẩm Châu, bởi vì người nam nhân trước mắt này, trong lòng bà nhớ thương ở chổ đó.
Một câu kia bà vẫn luôn chờ ông, rung động trái tim Tô Thần Tường, đâm thủng màng nhĩ của hắn, hắn mở to hai mắt, bờ môi run rẩy, không thể tin hỏi: "Con nói nàng ấy vẫn luôn chờ ta?" Hắn nhớ rõ khi hắn biết được nàng yêu một người đàn ông khác, muốn đi theo nam nhân kia, trong lòng hắn ghen tỵ và điên cuồng, hắn không quan tâm nàng khóc lóc giãy giụa chiếm đoạt nàng, đôi mắt oán hận luôn xuất hiện trong giấc mộng của hắn lúc nửa đêm, làm tim hắn đau nhói, sao nàng có thể yêu hắn, chờ hắn chứ?
"Ta vẫn cho rằng nàng ấy sẽ hận ta, hận ta hạn chế tự do của nàng, hận ta đoạt sự trong sạch của nàng, hận ta đối phó người trong lòng của nàng. . . . . ." Tô Thần Tường cất giọng nói, âm thanh nhẹ như mây khói: "Nhiều năm như vậy, ta cố ý không quan tâm đến bất kì tin tức gì của nàng ấy, ta sợ ta nghe nàng và Vân Hoài Thiên hạnh phúc, sợ nghe nàng nói nàng hận ta. . . . . . Nếu không phải Tư Nam Tuyệt nói cho ta biết, chỉ sợ ta cho đến bây giờ vẫn sống trong thế giới của mình, không biết nàng đã sinh nữ nhi cho ta!"
"Thì ra là nàng yêu ta!" Hắn ngây ngốc nỉ non, con ngươi đục ngầu, giống như rơi vào trong ký ức nào đó, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, hắn tự lẩm bẩm: "Cho đến bây giờ ta đều sống một mình, quen độc lai độc vãng, không vướng không víu, mãi đến một ngày trên đường đi Nam Châu, nhặt được một đứa bé gái xinh xắn, con ngươi ngây thơ sáng ngời về sau vướng bận lòng ta, hai người sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm cứ như vậy bất tri bất giác nảy sinh! Ta cho là chúng ta sẽ vẫn hạnh phúc ở chung một chỗ như thế, nhưng. . . . . ."
Hắn bỗng chốc nhíu mày, con ngươi ngưng tụ sự tàn nhẫn, giọng nói khàn khàn khổ sở: "Từ nhỏ đến lớn nàng vẫn chưa từng gặp nam nhân nào khác ngoại trừ ta, trên đường đi đến miếu Bạch Vân tự ở Cẩm Châu dâng hương, nàng đã cứu một tên thư sinh. Từ đó gạt ta lén lút lui qua lại với hắn ta. Sau khi bị ta phát hiện, nàng thế nhưng năm tay tên kia nói muốn gả cho hắn!"
"Nàng là bảo bối ta quý trọng cả đời, chờ nàng lớn lên, ta lập tức giải trừ quan hệ phụ tử với nàng. Sau đó cưới nàng, chúng ta sẽ sinh thật con, sẽ luôn luôn ở cùng nhau hạnh phúc. Mắt thấy hạnh phúc đã ở ngay trước mắt, sao có thể dễ dàng tha thứ một người đàn ông khác đoạt nàng!" Tô Thần Tường mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Uyển ngọt ngào nắm tay một người đàn ông khác, con ngươi sáng rỡ tràn đầy bóng dáng hắn ta, lòng hắn như dao cắt.
"Cho nên ông cưỡng đoạt Tô Uyển?" Vân Tuyết Phi không ngờ Tô Thần Tường và Tô Uyển còn có một mối liên hệ như vậy, dẫn đến cuộc nhân duyên sai lầm, trong trí nhớ Tô Uyển giống như chưa bao giờ nở nụ cười với Vân Hoài Thiên, thậm chí không đồng ý cho Vân Hoài Thiên qua đêm. Nàng vẫn rằng Tô Uyển bị thương tổn là do Vân Hoài Thiên liên tiếp đón nữ nhân vào phủ. Bây giờ nghĩ lại có lẽ lúc trước tình cảm của bà còn mơ hồ, đợi đến thời điểm thật sự hiểu, đã gả làm vợ cho người khác. Dựa vào tính cao ngạo của Tô Uyển, bà làm sao có thể trờ về bên cạnh Tô Thần Tường. Dù sao Tô Thần Tường cũng là một nam tử ưu tú, cho bà hồi ức mười năm tốt đẹp nhất, bà tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân làm bẩn sự tốt đẹp ấy.
"Đúng vậy, là ta cưỡng đoạt nàng ấy, lúc nàng ấy biết ta phản đối, tối hôm đó vẫn khăng khăng muốn bỏ trốn với Vân Hoài Thiên!" Giọng Tô Thần Tường trầm thấp, gương mặt tuấn dật lúc sáng lúc tối.
Sau đó giống như nghĩ đến cái gì, dời mắt lên người Vân Tuyết Phi, trong mắt có vui mừng cùng đau đớn: "Chuyện đêm hôm đó, cho tới bây giờ, ta cũng không hối hận, bởi vì nàng giữ con lại cho ta, điều mà ta hối hận duy nhất đó là cuối cùng vì mềm lòng, thả nàng và người nam nhân kia rời đi, dẫn đến hôm nay chúng ta người một nhà âm dương xa cách, khiến con từ nhỏ bị khổ sở như vậy!"
Tô Thần Tường mong mỏi nhìn Vân Tuyết Phi, giọng nói mang theo lo lắng: "Phi Nhi, ta biết rõ ta tránh mặt nhiều năm như vậy, rất không xứng với trách nhiệm của một phụ thân, nhưng ta hi vọng con có thể gọi ta tiếng phụ thân, cho ta cơ hội chăm sóc con!"
Vân Tuyết Phi yên lặng hồi lâu, tiêu hóa những chuyện đã xảy ra hôm nay. Tô Uyển âu sầu, Tô Thần Tường khổ sở, tất cả đều xuất phát từ một lần bị để lỡ mất nhau. Nếu như ban đầu Tô Uyển thấu rõ nội tâm của mình, Tô Thần Tường có thể giống như Tiêu Hàn bỏ qua tự ái, luôn cận kề Tô Uyển, như vậy hôm nay có khả năng kết quả sẽ khác!
Nàng nặng nề thở dài, mặc kệ ra sao, nam nhân như Tô Thần Tường, tốt hơn nhiều so với Vân Hoài Thiên, tình cảm của hắn đối với Tô Uyển sạch sẽ thuần túy, nàng nghĩ Tô Uyển trên trời có linh coi như được an ủi. Nhìn nam tử ưu tú này, là phụ thân của nàng, cũng không phải là chuyện gì xấu. Hơn nữa cũng vì làm tròn tâm nguyện cuối cùng của Tô Uyển, nàng nhép miệng thốt lên hai chữ có phần không được thích ứng cho lắm: "Phụ thân!"
Lập tức một dòng nước ấm chảy mạnh vào trong lòng vốn đã khô cạn một thời gian dài, Tô Thần Tường tưởng mình đang ở trong trong mộng. Hắn rốt cuộc có nữ nhi rồi, cơ thể chảy dòng máu của hắn và Tiểu Uyển, môi hắn run nhè nhẹ vội vàng trả lời: "Tốt, tốt!"
Hắn đi lên vài bước ôm Vân Tuyết Phi vào trong ngực, miệng lẩm bẩm: "Ta Tô Thần Tường rốt cuộc có nữ nhi rồi, về sau ai cũng không thể ức hiếp nữ nhi của ta, ai cũng không thể. . . . . ."
---phân cách tuyến---
Trong viện Tĩnh Tâm Hộ quốc vương phủ, kể từ sau khi Tư Nam Tuyệt đi, Mộc Thanh Lan vẫn ngồi ở chỗ đó, mắt đẹp nhíu lại, tay nắm chặt đôi thoa hạt đậu đỏ thắm, trong mắt một mảnh lạnh lẽo.
"Chủ tử, người đang lo lắng chuyện tiểu vương gia?" Thư Đớu mang một chén canh hạt sen tổ yến đưa cho Mộc Thanh Lan, nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi nói ta làm sao không lo lắng?" Mộc Thanh Lan đẩy chén ngọc ra, sắc mặt âm u, nghiêm giọng nói: "Tuyệt nhi là nhi tử duy nhất của ta, ta hao tốn tâm tư trên người nó nhiều như vậy, là vì để cho nó có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ sự hưng thịnh của bộ tộc. Nhưng bây giờ, ta cố gắng nhiều năm thế nhưng không bằng một nha đầu chỉ quen mấy tháng, con trai ngoan của ta lại vì một nữ nhân mà tranh cãi với ta, ngươi nói sao ta có thể không tức chứ?"
"Vương gia không phải cố ý cãi lời chủ tử, người ở trong lòng hắn vĩnh viễn là quan trọng nhất!" Thư Đới đặt chén ngọc lên bàn, đi tới sau lưng Mộc Thanh Lan, xoa bóp bả vai bà: "Tiểu vương gia chỉ là nhất thời bị mê muội mà thôi, đợi qua một thời gian ngắn hắn có thể hiểu nỗi khổ tâm của chủ tử người rồi!"
"Hừ! Qua một thời gian ngắn? Còn phải đợi bao lâu nữa? Bây giờ trong lòng nó đã bị lắp đầy bởi Vân Tuyết Phi kia, ta thật sự hối hận ban đầu vì lấy được tài lực Tô Thần Tường, để Tuyệt nhi cưới một nữ nhân như vậy, Nếu như lúc đó Tuyệt nhi cưới Linh nhi, dựa vào sự khéo léo của con bé, hiện tại ta cũng không cần phải lo lắng như vậy rồi!" Mộc Thanh Lan đau lòng, hành động, lời nói lúc nãy của nhi tử khiến lòng bà đau nhói.
"Chủ tử, Vương gia sớm muộn sẽ có một ngày hiểu được sự khổ tâm của người, người cũng đừng quá đau lòng ~" Thư Đới dịu dàng an ủi, hai tay linh hoạt xoa nắn: "Ta sai người đi Phong phủ đón Linh Nhi, đã lâu không gặp nha đầu đó rồi, vô cùng nhớ, chờ con bé qua đây, kêu nó làm cho chủ tử vui vẻ~"
Mộc Thanh Lan đưa nắm lấy bàn tay thô ráp trên bả vai, giọng nói vốn lạnh lẽo đột nhiên nhu hòa xuống, bà thở dài nói: "Thư Đới, ta có lỗi với ngươi, biết ngươi coi Linh Nhi như nữ nhi ruột, biết Linh Nhi thích Nam Tuyệt, nhưng ta vì đại cục, phải để Tuyệt nhi cưới Vân Tuyết Phi, định chờ đến khi nắm chắc hết thảy, sẽ nâng Linh Nhi thành phù chính, nhưng không ngờ. . . . . ."
Hốc mắt Thư Đới phút chốc đỏ ửng, trong mắt có đau lòng lẫn uất ức: "Ta nhìn Linh Nhi lớn lên, đứa bé này không cha mẹ, ta chính là người thân nhất của nó, có thể nói ta sớm đã coi nó như nữ nhi của mình, trong thơ nói nó bị vương phi đuổi ra khỏi vương phủ, còn hủy dung nhan, khiến trái tim ta rỉ máu~ ta hiểu chủ tử người suy nghĩ vì đại cục, nô tỳ không trách chủ tử, chỉ trách Linh Nhi không có phúc phận!"
Trong lòng Mộc Thanh Lan cũng không dễ chịu, Thư Đới đi theo bà gần mười lăm năm, tỉ mỉ hầu hạ bà. Mấy năm nay nhiều lần bị ám sát, nếu không có Thư Đới bên cạnh, bà đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi. Bà biết Thư Đới cái gì cũng không cầu xin, duy nhất thấp thỏm chính là Tống Thi Linh. Bà tự thấy hổ thẹn trong lòng, và cũng vì lần này bị nhi tử làm cho đau lòng, bà cầm lấy khăn lau nước mắt cho Thư Đới, hứa hẹn: "Chờ sau khi kế hoạch thành công, ta lập tức giải quyết Phong Cực, để Nam Tuyệt nạp Linh Nhi làm trắc phi, về sau không lo cơm áo, nửa đời còn lại sống trong hạnh phúc!"