Ngày hôm sau vừa rạng sáng, hai chiếc xe ngựa dừng ở cửa Hộ quốc vương phủ, bốn nha hoàn mặc váy màu xanh bách hợp xếp li xuống từ trên cửa của một chiếc xe ngựa phía sau, bốn người bước đi chậm rãi, đi tới đứng cung kính bên cạnh xe ngựa trước mặt, một nha hoàn trong đó nhẹ nhàng vén rèm lên, âm thanh dễ nghe như hoàng oanh xuất cốc vang lên: "Thái phi, đã đến vương phủ rồi!"
Trên mặt Tư Nam Tuyệt đứng chờ ở cửa lộ ra một nụ cười dịu dàng, đi đến trước mặt xe ngựa, khẽ nói: "Nhi tử cung nghênh mẫu phi trở về phủ!"
Khi từ trong xe đưa ra một bàn tay thanh tú đẹp đẽ, Tư Nam Tuyệt đưa tay cầm lấy, ngay sau đó vạch rèm ra, khuôn mặt tinh tế như ngọc liền bại lộ ở trong tầm mắt, một bộ cung trang màu tím nhạt, một cái áo khoác sa y, đơn giản lại không mất tao nhã, quyến rũ ung dung, nhất là một đôi mắt sáng sủa lấp lánh như nước, càng thêm nổi bật lên một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành một phong thái chói mắt.
Vân Tuyết Phi đứng ở cửa nhìn ngây người, nữ tử như vậy thấy thế nào cũng có dáng vẻ hơn 20 tuổi, nhìn dung mạo tương tự, nhiều lắm chỉ có thể coi là tỷ tỷ của Tư Nam Tuyệt, không ngờ lại là mẫu phi của Tư Nam Tuyệt, không trách được thân xác Tư Nam Tuyệt tốt, thì ra là gien di truyền tốt.
Khi Tư Nam Tuyệt đỡ mẫu phi Mộc Thanh Lan của hắn đến trước mặt Vân Tuyết Phi, Vân Tuyết Phi còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, hai con mắt mở thật lớn, nhìn chằm chằm Mộc Thanh Lan không nhúc nhích.
"Mẫu phi, đây là nương tử Vân Tuyết Phi của nhi tử!" Khóe miệng Tư Nam Tuyệt khẽ nâng lên, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng trở nên ấm áp, trong âm thanh lộ ra một sự vui vẻ, ánh mắt ấm áp xoay chuyển trên người Mộc Thanh Lan và Vân Tuyết Phi.
Âm thanh dịu dàng dễ nghe này lôi kéo sự chú ý của Vân Tuyết Phi, mặt nàng đỏ lên, nhưng không né tránh ánh mắt tìm kiếm dò xét của Mộc Thanh Lan, nhìn thẳng vào ánh mắt của bà, nhẹ nhàng thăm hỏi: "Con dâu gặp qua mẫu phi!"
Mộc Thanh Lan nhìn kỹ một lúc sau đó gật đầu một cái, kéo ra nụ cười: "Là một đứa bé ngoan!"
"Mẫu phi, ngươi vừa trở về, để Phi Nhi hàn huyên với người một chút!" Tư Nam Tuyệt cực kỳ vui vẻ, đưa tay dắt một cái tay của Vân Tuyết Phi, đặt ở trên tay Mộc Thanh Lan.
Mộc Thanh Lan cúi đầu nhìn qua Vân Tuyết Phi một cái, một đôi mắt phượng thanh tịnh đẹp đẽ, bà vỗ vỗ mu bàn tay của Vân Tuyết Phi, khẽ nói với Tư Nam Tuyệt: "Ngồi xe thời gian dài như vậy, eo nhức, lưng đau, để Thư ma ma theo ta trở về Tĩnh Tâm Viên nghỉ ngơi là được, Nam Tuyệt, con đi theo ta, ta có việc hỏi con!"
Không đợi Tư Nam Tuyệt đáp lại, liền trực tiếp kêu Thư Đới sau lưng đỡ bà, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi vào trong Vương phủ, bốn nha hoàn theo sát phía sau lưng.
Ánh mắt của Tư Nam Tuyệt chợt lóe lên u ám, hắn cúi đầu chăm chú nhìn Vân Tuyết Phi rồi nói: "Ngươi trở về trước, đợi chút nữa ta sẽ qua!"
Vân Tuyết Phi gật đầu, Tư Nam Tuyệt vươn cánh tay ra, ôm nàng vào trong ngực, khẽ hôn trán nàng một cái, mới hài lòng buông nàng ra, đi về phía Tĩnh Tâm viên.
Sửng sốt không ngờ Tư Nam Tuyệt lại lỗ mãng như thế ở chỗ đông người, sắc mặt đỏ như lửa đốt, Vân Tuyết Phi hung hăng trợn mắt nhìn nam nhân mặc áo gấm hoa lệ, bước chân ưu nhã đó, sau đó xoay người chỉa ánh mắt sáng quắc kia vào những người cùng đi theo vào vương phủ rồi mới đi đến Lâm Phượng viên.
Khi Tư Nam Tuyệt đi vào Tĩnh Tâm viên, Mộc Thanh Lan ngồi ngay ngắn trên chủ vị ở trong phòng, Thư Đới cung kính đứng ở phía sau nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà, bốn nha hoàn theo hầu ở bên người, dáng người đứng nghiêm ở hai bên, như tranh thuỷ mặc đẹp đẽ.
"Chịu tới đây rồi?" Mộc Thanh Lan cười như không cười quét ánh mắt qua nhi tử không cười nói bừa bãi trong thường ngày, mặc dù ban nãy bà đi trước một bước, nhưng chuyện xảy ra phía sau, sao bà lại không biết? Bà tốn nhiều tâm tư như vậy để bồi dưỡng nhi tử, nó lại cưng chiều một cô gái ở nơi đông người như thế, đây cũng không phải là chuyện tốt!
Tư Nam Tuyệt cười nhạt, trong con ngươi tràn đầy dịu dàng, hắn đi lên trước cầm lấy cái ly rót đầy nước trà, nhẹ nhàng đưa đến trong tay Mộc Thanh Lan, giọng nói ấm áp nói: "Mẫu phi cực khổ, uống trà giải khát trước!"
Mộc Thanh Lan nhận lấy nước trà đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một miếng, nhìn nhi tử không lạnh lùng giống như xưa, hiện tại hơi mang theo bộ dạng lấy lòng, trong lòng bà không có tư vị gì, con ngươi đen nhánh xinh đẹp khẽ chau lại, giọng nói có chứa trách cứ nhỏ nhẹ: "Nam Tuyệt, trước kia con không phải như thế!"
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe, trực tiếp tìm chỗ ngồi gần nhất rồi ngồi xuống, rót ly trà cho mình, khẽ nhấp miệng, cúi đầu cười một tiếng: "Con người sẽ thay đổi, mẫu phi không thích con bây giờ sao?"
"Ta hi vọng con trai của ta vĩnh viễn không cần thay đổi, vĩnh viễn không nên bị bất cứ kẻ nào chi phối tình cảm, một khi một người có tình cảm thì có ràng buộc, có nhược điểm, con trai của ta ưu tú, ta hi vọng hắn vẫn có thể tiếp tục ưu tú như vậy!" Một đôi mắt đẹp của Mộc Thanh Lan chăm chú nhìn Tư Nam Tuyệt, âm thanh hơi mang theo chút nghiêm nghị.
Nghe vậy, nụ cười lưu lại ở khóe môi Tư Nam Tuyệt biến mất, nâng mắt đón lấy tầm mắt thúc ép của Mộc Thanh Lan, trịnh trọng nghiêm túc nói: "Mẫu phi, lần này connghiêm túc, cho dù người nhất định muốn phản đối, con cũng sẽ không buông tha! Con có thể bảo đảm với người, sẽ hoàn thành trách nhiệm nặng nề trên vai con, nhưng cũng xin người có thể cho con một cơ hội, chung sống hòa hợp với Phi Nhi!"
Chứng thực suy đoán trong lòng, Mộc Thanh Lan siết chặt ly trà, trong con ngươi ẩn chứa tức giận ngập trời, trước đó Linh Nhi truyền tin cho bà, nói Nam Tuyệt thay đổi, bà còn chưa tin, dù sao cũng là nhi tử tự tay bà bồi dưỡng ra được, nhưng hiện tại bà không thể không tin tưởng, con trai ngoan của bà lại dám tranh luận với bà!
Hai người ai cũng không muốn nhượng bộ, nhìn thẳng thật lâu, đôi mắt kiên định.
"Đồ lấy tới tay rồi sao?" Yên lặng một lúc lâu, vẻ mặt Mộc Thanh Lan lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tư Nam Tuyệt.
"Không có!" Tư Nam Tuyệt mấp máy môi, âm thanh đột nhiên có mấy phần cứng ngắc.
Sau khi nghe đáp án như vậy thì dung mạo vốn trong trẻo lạnh lùng khẽ nhíu, ném thật mạnh ly trong tay xuống trên bàn, bởi vì xung lượng ở trên bàn mà cái ly lay động vài vòng, cuối cùng giọt nước văng khắp nơi.
Trên mặt Mộc Thanh Lan tràn đầy nghiêm nghị, đôi mắt vốn sáng sủa lấp lánh ngập nước hơi trầm xuống, mím môi một cái rồi nói: "Thời gian dài như vậy mà con cũng không bắt được, con trai của Mộc Thanh Lan ta thật là giỏi lắm, giỏi lắm, giỏi lắm!"
Ba từ giỏi lắm liên tiếp, sao Tư Nam Tuyệt không biết bây giờ mẫu thân của hắn đang nổi nóng, chợt thở dài, đôi mắt nhìn thẳng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Mẫu phi, cho dù không có vật kia, con cũng có thể làm cho bộ tộc hộ quốc duy trì vinh hoa vĩnh viễn!" Chợt giọng điệu thay đổi một cái, trịnh trọng nghiêm túc nói một câu: "Con không muốn lừa gạt nàng!"
Nàng đó, dĩ nhiên Mộc Thanh Lan biết nàng là ai, tức giận chuyển thành cười, nhìn vẻ mặt Tư Nam Tuyệt bình tĩnh uống trà, bà giấu tức giận ở trong lòng, hừ một tiếng: "Lúc này mới thời gian bao lâu, con liền vì nàng ta mà thay đổi kế hoạch vốn có, ý định của ta vốn là tìm được đồ vật kia, để cho nàng ta ở lại bên cạnh con cũng được, bây giờ nhìn lại, tuyệt đối không thể giữ nữ nhân này lại!"
Tư Nam Tuyệt chợt cười một tiếng, nụ cười cực kì nhạt, không đạt đến trong mắt, hắn nhìn thẳng ánh mắt của Mộc Thanh Lan, âm thanh lộ ra ba phần lạnh nhạt, ba phần không tập trung, còn có chân thật đáng tin: "Con nhất định muốn nàng!"
Đây là lần đầu tiên nhi tử trực tiếp làm trái với ý của bà như vậy, lại là vì một nữ nhân, Mộc Thanh Lan vốn còn có chút thiện cảm đối với Vân Tuyết Phi, hiện tại những thứ thiện cảm này biến mất hầu như không còn ở dưới sự mê luyến của nhi tử, bà quyết không cho phép nhi tử ưu tú của bà bị hủy ở trên tay một nữ nhân.
Nghĩ đến chỗ này càng thêm kiên định quyết tâm của bà, bà đưa tay khoát tay áo về phía Thư Đới nói: "Ngươi đi xuống lấy cho ta ăn chút gì đó trước!"
Thư Đới sững sờ, rồi sau đó nhẹ nhàng cúi đầu nói: "Nô tỳ tuân lệnh!"
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, giọng điệu của Mộc Thanh Lan hoãn hòa xuống: "Tuyệt Nhi, con nên biết, cục diện một núi hai hổ ở Đại Hạ Quốc duy trì quá dài, hợp cửu tất phân*, Hoàng thất đã sớm nhìn chúng ta không vừa mắt, nếu như bây giờ chúng ta còn không bắt đầu chuẩn bị, làm sao có thể giữ được địa vị vinh hoa này cho tổ tôn đời sau của chúng ta? Hộ quốc vương phủ chúng ta dính líu đến nhiều chi họ, ta chỉ có một đứa con trai là con, chỉ có thể dựa vào con!"
* hợp cửu tất phân:hợp lâu lại rồi chia. (Truyện Tam quốc được khai đoan bằng một câu: “Phù thiên hạ đại thế, phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân”. (Thế lớn thiên hạ, chia lâu rồi lại hợp, hợp lâu lại rồi chia))
Tư Nam Tuyệt cũng không phản bác, phụ họa gật đầu một cái, âm thanh dịu dàng: "Chuyện này và chuyện con muốn nàng cũng không mâu thuẫn!"
Cuối cùng Mộc Thanh Lan cũng phát cáu, lạnh lùng nói: "Tuyệt Nhi, con nhất định phải đối đầu ta sao?"
Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay phất phất vạt áo đứng lên nói: "Mẫu phi nói thì con nhất định ghi nhớ, cũng xin mẫu phi có thể tìm hiểu rõ hơn về Phi Nhi một chút, nàng là cô nương tốt, là nữ tử mà nhi tử định dắt tay cả đời, người là mẫu thân con kính yêu nhất, con hi vọng hai người có thể chung sống hoà thuận!"
"Mặc dù ta để cho con cưới nàng, thế nhưng ban đầu lúc con và nàng ta thành thân, ta đi núi Du Vân, không chủ trì hôn lễ của con và nàng ta, con biết tại sao không?" Ánh mắt dừng lại ở đường nét rõ ràng trên mặt Tư Nam Tuyệt, Mộc Thanh Lan thở dài, cũng đứng dậy: "Bởi vì từ đáy lòng ta hoàn toàn không thừa nhận nàng ta là con dâu của ta, Nam Tuyệt, con đáng được người tốt hơn!"
Nhìn một vùng vàng óng ánh rơi ngoài cửa sổ, Tư Nam Tuyệt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Mộc Thanh Lan mà nói: "Mẫu phi người nghỉ ngơi thật tốt đi, lần sau con mang Phi Nhi tới đây tìm ngươi!"
Phong phủ Linh Lung viên, sau khi Tống Thi Linh nghe nha hoàn hồi báo xong, khóe miệng sắc mặt tràn đầy tươi cười rực rỡ, vội vàng phân phó: "Nhanh chóng trang điểm cho bản tiểu thư, ta muốn đến vương phủ gặp Thái phi!" Đợi thời gian dài như vậy, cuối cùng Thái phi cũng từ núi Du Vân trở lại, những ngày nàng ta khổ sở sắp hết rồi, lần này có Thái phi làm chủ cho nàng ta, xem Phong Cực còn có hồ ly tinh đó đắc chí như thế nào? Còn có Vân Tuyết Phi, chờ coi, vương phủ cũng không phải do một mình Tư Nam Tuyệt định đoạt, sớm muộn gì nàng ta cũng phải về!
"Ơ, tỷ tỷ nghĩ gì mà vui mừng như thế, trên mặt cũng cười ra một đóa hoa !" Hồng Nguyệt mặc một bộ trang phục hoa tử la tím (hoa violet), đi theo phía sau hai nha hoàn áo xanh, chậm rãi đi vào.
Nàng ta miễn cưỡng cười một tiếng, vết sẹo xấu xí đã khôi phục hoàn toàn, gương mặt trắng nõn tinh tế bày ra ở trước mặt Tống Thi Linh, cười quyến rũ một tiếng, tạo ralúm đồng tiền nhè nhẹ: "Tỷ tỷ ăn mặc đẹp như thế là muốn đi nđâu?"
Tâm tình Tống Thi Linh vốn vui vẻ, giờ khắc Hồng Nguyệt tiến vào đã bao phủ lên mây đen, khóe miệng nàng ta nâng lên một nụ cười lạnh: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Nhìn một bàn son phấn má hồng đồ trang sức, Hồng Nguyệt mân mân khóe môi, khẽ mở môi mỏng: "Tỷ tỷ ăn mặc trịnh trọng như thế, chính là muốn đi gặp tình lang ư?" Nhìn sắc mặt khó coi của Tống Thi Linh, nàng ta chợt cảm giác mình nói bậy, dùng khăn che miệng cười nói: "Xem trí nhớ của ta này, tỷ tỷ đã không còn là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nữa, chậc chậc, khuôn mặt dọa người như thế, không biết công tử nhà nào có loại hứng thú tệ hại này chứ?"
Tống Thi Linh nắm quả đấm thật chặt, sắc mặt có chút uất ức, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Hồng Nguyệt đầy phách lối: "Cho dù bản phu nhân xấu xí thế nào cũng vĩnh viễn chiếm danh hiệu phu nhân Tướng quân, cả đời ngươi chỉ có thể bị ta đè ở phía dưới! Trước kia ngươi là nha hoàn của ta, hiện tại cũng chỉ là đồ chơi của Phong Cực, tiện nô mà thôi!"