Editor: thuyvu115257
Lần nữa nghe lại giống như đã qua mấy đời, Thẩm Lưu Ly bỗng chốc ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, nhìn gương mặt tự tin trước mắt, toàn thân tản ra hơi thở quen thuộc.
Làm nha hoàn cho nữ nhân này, vậy chẳng phải có thể tiến vào vương phủ vàng son lộng lẫy sao? Hai mắt Kim Hoa sáng lên, mong đợi nhìn Vân Tuyết Phi.
Nhưng một lúc sau, Vân Tuyết Phi cũng không liếc nhìn nàng ta dù chỉ một cái, nàng ta cảm thấy rất không vui, nhất là nghe thấy câu nói kia ‘Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn!’ Sắc mặt nàng thay đổi dần, giọng nói the thé vang lên: "Nhưng Thẩm lão đại là chỗ dựa của chúng ta, Vương phi người chỉ mang một mình Trầm lão đại đi, vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Mới vừa rồi còn đầy vẻ oán giận, hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với Thẩm lão đại. Hiện tại lại khoác lên bộ mặt khác, Thẩm lão đại mệt mỏi suốt một đời, Phạm Hồng cau mày, nàng hoàn toàn không biết dụng ý của Vương phi, lần ám sát này. Thẩm lão đại chắc chắn đã bại lộ, trong các nàng bất cứ người nào đi theo đều có thể mang đến nguy hiểm cho nàng ấy, chỉ cần ở bên cạnh Vương phi, có Hộ quốc vương phủ che chở, mới có cơ hội sống sót!
Thẩm Lưu Ly khổ sở nhìn về phía Vân Tuyết Phi, đây cũng là chuyện nàng đang lo lắng, những người này đều do nàng cứu về, có nàng bảo vệ, mới có thể an tĩnh sống tới hôm nay. Nếu như nàng đi, họ bị ức hiếp thì phải làm sao?
Vân Tuyết Phi không ngờ Thẩm Lưu Ly vẫn còn quan tâm đến tương lai của những người này. Mắt nàng trợn trắng, làm ơn! Vừa nãy chính bọn họ tại thời điểm không lối thoát, hận không được lập tức trói ngươi lại giao ra.
Nàng quay đầu cười như không cười nhìn chằm chằm nữ nhân đang giận dữ kia, sao nàng có thể không nhìn ra tính toán trong lòng nàng ta.
Kim Hoa bị ánh mắt nhìn thấu lòng người kia khiến cho toàn thân run rấy, vẫn kiên trì ưỡn ngực chỉ trích nói: "Thẩm lão đại từng nói sẽ bảo vệ bọn ta cả đời, Vương phi người không thể chỉ dẫn theo một mình Thẩm lão đại!"
"Hả?" Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, ngó Thẩm Lưu Ly đang đấu tranh nội tâm nói: "Vậy ngươi nói xem phải làm sao?"
Kim Hoa cảm thấy chuyện có vẻ chuyển biến, đảo mắt, hốc mắt ửng đỏ, không ngừng nói với Thẩm Lưu Ly: "Thẩm lão đại, kể từ lúc tỷ cứu ta, ta đã coi tỷ giống như đại tỷ ruột của mình, tỷ không thể vứt bỏ ta!"
Phạm Hồng nhịn không nổi nữa, nếu nàng còn không nhìn ra tâm tư của Kim Hoa, nàng sống quá uổng phí rồi. Thẩm lão đại cứu nàng ta còn chăm sóc nàng ta lâu như vậy, nàng ta không biết ơn thì thôi đi. Hiện tại sống chết trước mắt, nàng ta vẫn vì tư lợi như thế, nàng nhắc nhở: "Kim Hoa, ngươi chỉ có một muội muội ruột tên Kim Ngọc, nhanh thu dọn đồ đạc cùng nhau chuẩn bị xuống núi, trễ nữa sẽ không kịp!"
Kim Hoa nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng, không vui nhìn chằm chằm nữ nhân phá hư chuyện tốt của mình nói: "Trong lòng ta, chỉ có một người thân là Thẩm lão đại!"
Nói được đến mức này, Vân Tuyết Phi rất muốn vỗ tay khen hay, vì lòng tham của mình, thậm chí ngay cả muội muội ruột cũng không cần, nàng thở dài, thương tiếc ngước mắt nhìn cô nương ngốc nghếch đang khó khăn trong việc chọn lựa nói: "Nếu Kim quản sự đã coi trọng tình nghĩa với ngươi như vậy, mà ngươi cũng không nỡ bỏ mặt. Ta sẽ không miễn cưỡng, ngươi và Kim quản sự cùng nhau xuống núi đi!"
Sau đó quay đầu nói với Hứa Oanh Nhi ở sau lưng mình mình: "Thời gian không còn sớm, ngươi đi theo ta!"
Hứa Oanh Nhi gật đầu, dáng vẻ rụt rè, nói khẽ: "Tạ vương phi tỷ tỷ!"
Kim Hoa trợn tròn mắt, nàng cho rằng chỉ cần mình làm náo loạn lên, nắm được điểm yếu của Thẩm Lưu Ly, có thể cùng đi vương phủ hưởng phúc! Chẳng ngờ vị vương phi này lại không chút do dự từ bỏ, bây giờ ngay cả Thẩm Lưu Ly cũng không cần. Thẩm Lưu Ly không đến vương phủ, mình và nàng ta xuống núi, không phải là muốn chết sao? Nàng có ngu đi nữa cũng biết, Thẩm Lưu Ly bại lộ, người đi chung với nàng ta vô cùng có khả năng còn chưa vào thành, đã là vong hồn dưới đao rồi!
Phạm Hồng hung ác trợn mắt trừng Kim Hoa, đứng ra ngăn cản Vân Tuyết Phi, khẩn cầu: "Xin vương phi mang Thẩm lão đại đi cùng, Thẩm lão đại hành xử đúng mực, sẽ không mang thêm phiền toái cho Vương phi, về phần. . . . . ." Nàng quay đầu cảnh cáo đầu sỏ vừa gây ra mọi chuyện: "Kim Hoa muội muội chỉ nhất thời nghĩ không thông mà thôi, Vương phi không cần quan tâm!" Nếu Kim Hoa dám quấy nhiễu nữa, nàng sẽ lập tức trừ khử nữ nhân này!
"Thật sao?" Vân Tuyết Phi lần nữa đưa mắt nhìn sang Thẩm Lưu Ly, nghiêm túc hỏi "Ngươi nguyện ý đi theo ta?"
"Thẩm lão đại, đi đi, không cần lo lắng, quan binh sắp đánh lên núi rồi, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun. Chờ người an toàn, sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội gặp lại nhau, ta sẽ chăm sóc tốt mọi người!" Phạm Hồng nghẹn ngào, cho tới bây giờ nàng luôn tự cho mình là đại tỷ, rất ít khi đỏ mắt, thế nhưng một khắc này nàng đã rơi lệ rồi.
Tướng công Phạm Hồng mê cờ bạc, lần đầu gặp mặt, nàng ấy đang bị tướng công ép buộc bán vào thanh lâu, khi đó nàng vẫn còn nhớ ánh mắt bất khuất đó, ẩn chứa tức giận, không cam lòng, thù hận. . . . . . Nhưng ngoan cố không cho nước mắt chảy ra, Phạm Hồng là người nàng cứuđầu tiên. Sau lại ở chung với nhau, cho dù vừa mệt mỏi vừa khổ sở, cũng chưa từng thấy vị đại tỷ kiên cường này rơi lệ, nhưng nàng không nghĩ tới hôm nay, vì Thẩm Lưu Ly nàng, Phạm Hồng thế nhưng đã khóc!
"Vương phi, ta đi với người!" Thẩm Lưu Ly rốt cuộc hạ quyết tâm.
Vân Tuyết Phi nhìn chăm chú vào Thẩm Lưu Ly, đối mặt trực diện với nàng ấy, hỏi vặn lại "Ngươi chắc chứ?"
Thẩm Lưu Ly kiên định gật đầu, miễn là còn sống, thì có cơ hội gặp mặt, còn vì muốn báo thù cho tiểu thư của nàng!
"Quan binh đánh lên núi rồi. . . . . ."
Một trận kinh hoảng, kéo theo tiếng la hét gào khóc thảm thiết, tiếng kêu cứu mạng. . . . . .
"Sao có thể lên núi nhanh như vậy?" Phạm Hồng căng thẳng hỏi, địa thế chỗ bọn họ rất dốc, không dễ đi lên, sử dụng công cụ lên núi cũng phải ba bốn ngày, người trên núi xuống núi mua đồ đều đi trong mật đạo, con đường này chỉ có người một nhà các nàng biết.
Thẩm Lưu Ly nhịn không được nữa, nhấc chân bèn chạy ra bên ngoài, đó là người thân của nàng, nàng không thể để họ có chuyện được!
Vân Tuyết Phi cũng khiếp sợ theo, nàng dường như đã ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi, cả đám người đều chạy theo ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy binh sĩ áo giáp màu bạc huy động kiếm trong tay, đâm xuống những phụ nhân tay trói gà không chặc cùng với bọn trẻ không chút lưu tình, từng đường máu tươi vung vẩy nối tiếp nhau, vốn đang sống khỏe mạnh thoáng chốc ngã trên mặt đất thành thi thể lạnh băng.
Được một ít người biết võ công, ấu đả với đám quan binh, nhưng yếu không địch lại mạnh, cuối cùng từng người một một mở to hai mắt không cam lòng ngã xuống.
Các nữ nhân chạy trốn khắp nơi, thét chói tai, nhưng không khiến bọn đao phủ thương hại một phần.
Vốn là thế ngoại đào nguyên yên tĩnh, lúc này xác chết khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ đất đai dưới chân, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Thẩm Lưu Ly tức giận hét lớn một tiếng: "Tất cả dừng tay cho ta!"
Nữ nhân chạy trốn vừa nghe thấy giọng nói này, nhìn thấy các nàng giống như thần thủ hộ đứng ở cách đó không xa, vội vàng vọt tới chỗ Thẩm Lưu Ly.
"Dừng lại!" Đầu lĩnh Tướng quân giơ thanh đao nhuộm đầy máu tươi ra lệnh, trong nháy mắt binh sĩ vừa rồi còn đại khai sát giới lập tức cung kính đứng ở phía sau hắn.
Đi lên đằng trước quét mắt một vòng trông thấy bọn nữ nhân ôm nhau run lẩy bẩy, ánh mắt hắn dừng lại trên người Thẩm Lưu Ly lạnh lùng nói: "Ngươi là Thẩm Lưu Ly?"
Trong mắt Thẩm Lưu Ly đầy ắp phẫn hận, màu máu tươi đỏ thắm làm cho mắt nàng đau nhức, thiêu đốt trái tim nàng, không kiềm chế nổi nữa, tay nàng nắm thành quyền muốn đánh tới, nhưng đột nhiên tay bị kéo, vẻ mặt Phạm Hồng tràn đầy sự nghiêm túc lẫn phẫn nộ dành nói trước: "Ta là Thẩm Lưu Ly!"
"Ồ?" Tròng mắt Tướng quân tản ra sự lạnh lẽo, tầm mắt sắc bén xem xét giữa Thẩm Lưu Ly và Phạm Hồng, cuối cùng đột nhiên ổn dừng lại người đang núp ở sau lưng run lẩy bẩy, lạnh lùng ra lệnh: "Ngươi đi ra cho ta!"
Kim Hoa núp ở sau lưng, bị sợ đến mức chân cẳng bủn rủn, chỗ nào còn có nửa phần khí thế làm mưa làm gió thường ngày. Khoảnh khắc nhìn thấy tầm mắt mọi người cũng tập trung trên người mình, sắc mặt nàng trắng bệch, vươn ngón tay run run chỉ mình nói: "Tướng, Tướng quân, ngài đang, gọi ta. . . . . ."
"Còn không mau lăn ra đây cho bản tướng quân!" Tướng quân mặt lạnh không giữ bình tĩnh nữa, giận dữ hét, khuôn mặt đã vốn băng lãnh nay càng thêm dữ tợn: "Ngươi truyền tin cho lão tử, nói Thẩm Lưu Ly ở trên núi này, nhiều nữ nhân như vậy, rốt cuộc là người nào? Nếu không nói, lão tử giết hết toàn bộ!"