Cả đêm đều chìm trong mộng, mơ thấy tổ mẫu tốt với mình, lo lắng, thương tiếc. . . . . .
Hôm sau trời vừa sáng, Vân Tuyết Phi lập tức gọi người chuẩn bị xe, mặc kệ
Mã Lan Thấm có ý xấu gì, đích thân mình phải về nhà một chuyến nhìn thấy tổ mẫu bình an vô sự mới được!
Vân Tuyết Phi ở trên xe vẫn cau
mày, thỉnh thoảng vén rèm lên ngắm bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp xuyên
qua rèm chiếu vào bên trong xe ngựa, vô cùng thanh bình. Tuy nhiên nó
không thể xoa dịu tâm trạng sốt ruột hiện tại của nàng!
Tư Nam
Tuyệt chứng kiến Vân Tuyết Phi như vậy, ánh mắt thoáng hiện lên sự đau
lòng, hắn vươn tay tách từng ngón tay đang nắm chặt của nàng, tiếp theo
mười ngón tay đan xen vào nhau, an ủi nói: "Đừng lo lắng, không có việc
gì!"
Nhìn nam nhân người mình nương tựa này, gương mặt quen
thuộc, con ngươi thâm tình như biển, chứa đầy hình bóng của mình, giọng
nói dịu dàng càng làm cho nàng không khỏi yên tâm hơn, Vân Tuyết Phi gật đầu: "Ừ, tổ mẫu nhất định sẽ không sao!"
Khi xe ngựa hoa lệ tới
cửa Vân phủ, lập tức Tư Nam Tuyệt đỡ Vân Tuyết Phi xuống xe, ánh mắt
xung quanh cũng tập trung lại trên người hai người bọn họ, nam phong hoa tuyệt đại, nữ cao quý tao nhã, thật là trời sinh một đôi!
Nghe
được gã sai vặt hồi báo, mặt mày Vân Hoài Thiên sáng lạng như hoa cúc nở rộ, ông ta vuốt ve hàm râu cá trê của mình, mắt hiện tinh quang: không
ngờ vương gia cũng đi theo, xem ra lời đồn đãi bên ngoài là thật, nói
như vậy, hết thảy dễ xử lý rồi!
Ông ta chỉnh y quan xong, lặp tức căn dặn gã sai vặt ở trước cửa: "Ngươi kêu Lệ Hoa tiểu thư chuẩn bị tốt đi!" Mới vừa bước ra khỏi cửa, lại nghĩ đến một chuyện, vội vàng bổ
sung thêm một câu: "Nói với nhị tiểu thư, bảo nó hôm nay ở trong phòng
cho ta, không được đi đâu hết!"
Nhìn mọi thứ xung quanh, tòa nhà
quen thuộc, bài trí quen thuộc, hoa cỏ quen thuộc, thậm chí người quen
cũng chẳng cho nàng một chút cảm giác thân thiết! Nàng hít sâu nhắm lại
mắt, đợi sau khi mở ra, đáy mắt đã là một mảnh lạnh lẽo.
Kèm theo tiếng bước chân ầm ĩ là một tiếng nói quen thuộc lấy lòng vang lên, Vân Hoài Thiên mang theo gia quyến xuất hiện, khom mình hành lễ: "Vương gia cát tường!"
Nhìn một đám người trước mắt, Tư Nam Tuyệt đột nhiên cười một tiếng, nhưng Vân Hoài Thiên không thấy được sự rét lạnh trong
mắt hắn: "Hình như Vân đại nhân không nhìn thấy bên cạnh ta còn một
người nữa thì phải!"
Nụ cười kia làm cho dung nhan như tranh vẽ
của Tư Nam Tuyệt càng thêm phong hoa tuyệt đại, khiến nhóm tiểu thư nha
hoàn Vân phủ đều đỏ bừng cả mặt, tim đập bang bang, đôi mắt từ trạng
thái tò mò biến thành ngượng ngùng, nhìn hắn chăm chú, rồi lại lo lắng
bị nhìn thấu, bứt rứt dời đi!
Vân Hoài Thiên hốt hoảng, lúc này
mới đưa mắt nhìn sang đại nữ nhi bị mình xem nhẹ, sự nhát gan gầy yếu
ngày xưa giờ không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt hồng hào, vóc dáng mê
người, cùng với hơi thở ung dung cao quý tỏa ra từ bên trong. Nếu không
phải dung mạo quen thuộc, ông ta đã hoài nghi người đó rốt cuộc có phải
là nữ nhi mà mình vẫn luôn coi thường hay không!
Quan sát xong,
ông ta cúi đầu hành lễ: "Vương phi cát tường!" Đám người sau lưng nghe
thấy, sắc mặt lặp tức kinh hãi, liền rối rít hành lễ theo!
Vân
Tuyết Phi cũng nhìn ra được sự khó chịu của Vân Hoài Thiên, biết ông ta e ngại mặt mũi Tư Nam Tuyệt mới cúi đầu với mình, nhưng như vậy thì sao,
mặt nàng không chút thay đổi đi thẳng vào vấn đề chính: "Ta muốn gặp tổ
mẫu!" Nàng chẳng hề có tình cảm gì với người gọi là phụ thân lẫn đám
muội muội này!
Vân Hoài Thiên không ngờ nha đầu này một chút thể
diện cũng chẳng cho mình, ông ta áp chế tức giận trong lòng, cười gượng
nói: "Phi Nhi, cho tới bây giờ người mà tổ mẫu yêu thương nhất chính là
con, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui nếu biết con đã đến đây!" Vừa dứt lời,
lập tức trầm giọng phân phó: "Vãn Vãn Nhan, con dẫn đại tỷ con đi thăm
tổ mẫu đi!"
Vân Hoài Thiên có một vị chánh thất phu nhân và bốn
vị di nương, chánh thất phu nhân Tô Uyển cũng chính là mẫu thân của Vân
Tuyết Phi, đã sớm qua đời, còn lại bốn vị di nương. Nhị di nương Mã Lan
Thấm, thứ nữ Hộ bộ thượng thư, sinh một nữ nhân nhi Vân Hân Nhan; Vân
Hoài Thiên khát vọng nhi tử kéo dài hương khói nên cưới thêm tiểu thư
Thủy Hàm Ngọc thuộc dòng dõi thư hương, nhưng rất tiếc vẫn không sinh
được nhi tử, chỉ sinh một nữ nhi Vân Khinh Nhan. Mã Lan Thấm vì để phu
quân vui lòng, ở bên ngoài mua thêm một nữ nhân tên Mạc Sở Sở, nâng lên
làm di nương, vốn định khi nàng ấy sinh nhi tử xong liền lấy danh nghía
con thừa tự của bà ta. Như vậy dù lão phu nhân có phản đối tiếp, dựa vào nhi tử, mình vẫn có thể trở thành chánh thất phu nhân Vân phủ, nhưng
bụng Mạc Sở Sở lại không có động tịnh gì, sinh ra thêm hai nữ nhi Vân
Vãn Nhan và Vân Hoan Nhan; khiến Vân Hoài Thiên sốt ruột gần chết, bắt
đầu nản chí, không ngờ ông trời có mắt, một lần cùng đồng liêu đi dạo
thanh lâu, xảy ra quan hệ với kĩ nghệ Xuân Như Thường, mặc dù thân phận
có chút thấp kém, nhưng cũng coi như trong sạch, lần đầu tiên đi theo
mình, đã sinh cho mình một nhi tử mập mạp, Vân Hoài Thiên lặp tức phá lệ nâng thành Ngũ di nương!
Vân Vãn Nhan vốn đang si mê nhìn Tư Nam Tuyệt, nghe phụ thân kêu mình dẫn Vân Tuyết Phi đi thăm tổ mẫu, nàng ta mất hứng bĩu môi, phụ thân quá thiên vị rồi, tại sao loại chuyện như
vậy không gọi Khinh Nhan? Nhất là khi chứng kiến ánh mắt mê đắm của Vân
Khinh Nhan ở trên người vương gia, nàng ta càng thêm miễn cưỡng đứng
nguyên tại chỗ.
Mạc Sở Sở trông thấy sắc mặt Vân Hoài Thiên trầm
xuống, thầm kêu không ổn, nữ nhi ngu xuẩn này cũng không biết nhìn
trường hợp, bà đưa tay bấm một cái vào eo Vân Vãn Nhan, dưới ánh mắt nén giận của nàng ta, bà ra sức nháy mắt!
Vân Vãn Nhan bất đắc dĩ,
chỉ có thể tiến lên, nàng ta lạnh lùng nói: "Đại tỷ tỷ đi theo ta!"
Trong lời nói hoàn toàn không chứa bất kỳ thân tình nào.
Nhìn Vân Tuyết Phi di chuyển bước chân, Tư Nam Tuyệt vốn định đuổi theo, nhưng
bị Vân Hoài Thiên ngăn cản: "Vương gia ở lại đây nghỉ ngơi đi, bà cháu
hai người bọn họ đã lâu chưa gặp nhau, nhất định là có chuyện riêng tư
muốn nói, vương gia đến đó, sợ rằng không tiện lắm!"
Tư Nam Tuyệt suy nghĩ một chút, cũng đúng, hắn gật đầu, ánh mắt cưng chìu nhìn Vân
Tuyết Phi chăm chú: "Nàng cứ đi trước, ta ở đây chờ nàng, có chuyện gì
thì tới tìm ta!"
Vân Tuyết Phi gật đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Ta hiểu rồi ~"
Mãi cho đến lúc bóng Vân Tuyết Phi biến mất ở cửa, Tư Nam Tuyệt mới dần dần thu hồi ánh mắt!
Sau khi tỉ mỉ quan sát, trong lòng Vân Hoài Thiên cảm thấy vô cùng bất ổn,
vương gia yêu chìu nha đầu kia như thế. Nếu mình thật sự đưa nữ nhân cho vương gia, nhỡ vỡ lẽ ra, vương gia tức giận không nói, còn đắc tội với
đại nữ nhi vốn cũng không phải thân thiết đó, liệu có đáng giá không?
Không thể suy tính nhiều như vậy, bước lên lấy lòng: "Vương gia đi đường vất
vả, thần đã sai người chuẩn bị ca vũ, mời vương gia dời bước đến thưởng
thức!"
Tư Nam Tuyệt cau mày, hắn chán ghét những ánh mắt càn rõ
dòm ngó này. Nếu không phải vì Phi Nhi, hắn tuyệt nhiên sẽ không tới
đây, đối mặt với một đám tiểu nhân như vậy, hắn thản nhiên phất tay:
"Không cần, chuẩn bị cho bổn vương một căn phòng yên tĩnh, cấm bất luận
kẻ nào quấy rầy!"
Vân Hoài Thiên nghĩ tới nhiều loại tình cảnh,
vạn lần không ngờ vị vương gia này lại lạnh nhạt đến thế. Dù sao mình
cũng là phụ thân ruột của Vân Tuyết Phi. Nhưng hình như ông ta đã quên
mất mới vừa rồi ai vẫn còn đang đau đầu nghĩ cách nhét nữ nhân cho vương gia nhỉ!