Tư Nam Tuyệt lạnh
lùng nhìn Tống Thi Linh, trước kia chỉ cho rằng nữ nhân này nhiều lắm
chỉ biết mồm mép đùa bỡn chút, nể mặt phụ thân nàng ta, hắn mắt nhắm mắt mở, hiện tại không nghĩ đến lại dám sử dụng thủ đoạn hạ lưu để đối phó
Phi Nhi của mình, thật đáng ghét, chỉ cần vừa nghĩ tới Phi Nhi có thể
trúng chiêu, lòng của hắn đột nhiên đau nhói, trong mắt thoáng qua một
chút âm trầm, hai người trước mắt chết một ngàn lần một vạn lần cũng
không đủ triệt tiêu cơn giận của hắn!
Phong Cực nghe đến xuân
tình, đầu nhảy ra một phỏng đoán đáng sợ, xuân tình là cái gì, đương
nhiên hắn ta biết! Đó là xuân dược mạnh nhất, nghĩ đến dáng vẻ Tống Thi
Linh khẩn trương nịnh bợ tối qua, lại nhìn sắc mặt vương gia đen kịt,
hắn ta không thể tin nhìn về phía Tống Thi Linh, cho rằng nàng ta sẽ lập tức chính nghĩa lẫm liệt mà phủ nhận, nhưng mà lại để cho hắn ta thất
vọng, hắn ta cảm thấy cả trái tim chìm đến đáy cốc, nữ nhân trước mắt đâu có phẫn nộ khi bị oan
uổng, hoàn toàn dáng vẻ chột dạ khẩn trương, nếu như bây giờ hắn ta còn
không nhìn ra, hắn ta thật sự sống uổng phí! Thì ra tối hôm qua đối
tượng nàng ta bỏ thuốc là hắn ta và vương phi, chờ vương phi mất trong
sạch, mặc kệ nguyên nhân gì, chắc chắn vương gia sẽ không thích vương
phi nữa, nếu như hắn ta nhúng chàm vương phi, chỉ có một con đường đặt ở trước mắt hắn: đó chính là chết!
Nghĩ tới đây, hắn ta vã mồ hôi
lạnh, vội vàng bò dậy, quỳ trên mặt đất thỉnh tội: "Mạt tướng biết sai
rồi, xin vương gia trách phạt!" Trong lòng càng mắng Tống Thi Linh trăm
ngàn lần, trước kia hắn ta thật sự mù mắt, lại thích một nữ nhân độc như rắn rết, sợ rằng vương gia đã sớm nhìn thấu nữ nhân này, cho nên tình
nguyện muốn vương phi cũng không nguyện ý muốn tiện nhân Tống Thi Linh
này!
Tống Thi Linh không ngờ Phong Cực vô dụng như vậy, không
giết được tiện nhân Vân Tuyết Phi này, ngược lại biểu ca vừa tới, hắn ta liền quỳ trên mặt đất thật giống như chó vẫy đuôi mừng chủ, ánh mắt
nhìn về phía Phong Cực tràn ngập hận ý và khinh bỉ! Nếu như tốc độ của
hắn ta có thể nhanh hơn một chút, hiện tại Vân Tuyết Phi đã sớm gặp Diêm Vương rồi, đâu còn có thể đợi đến biểu ca!
"Ám sát vương phi, một cái tử tội!" Tư Nam Tuyệt lạnh lùng phun ra một câu nói, đáy mắt thoáng qua ánh sáng u ám bén nhọn.
Cho dù nhiều năm chinh chiến sa trường, liều mạng còn sống ở trong gió tanh mưa máu, nhưng giờ phút này Phong Cực cảm thấy cách cái chết gần như
thế, hắn ta sợ, hung hăng dập đầu: "Xin vương gia
thứ tội, mạt tướng biết sai rồi, nể tình mạt tướng trung thành và tận
tâm nhiều năm như vậy, xin vương gia xử lý nhẹ!"
Thân thể Tống
Thi Linh mềm nhũn, ngồi sững trên đất, vương gia cũng có thể dứt bỏ
tướng quân Phong Cực này, vậy nàng. . . . . . Càng nghĩ càng lạnh tâm,
nàng ta thật sự phải chết sao? Không, nàng ta không muốn chết, nàng ta
còn chưa hưởng thụ hết, sao có thể dễ dàng chết?
"Vương gia,
ngươi không thể giết ta, phụ thân của ta cứu lão vương gia mới qua đời,
người chỉ một nữ nhi là ta, ngươi giết ta thì làm thế nào với giao phó
của phụ thân dưới suối vàng của ta? Làm thế nào với giao phó lão vương
gia?" Vì mạng sống, Tống Thi Linh ra đòn sát thủ cuối cùng, cũng không
tin vương gia xem Vân Tuyết Phi còn quan trọng hơn so với phụ thân của
mình!
Tư Nam Tuyệt cau mày, không vui nhìn hai người trước mắt, xung quanh rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi!
Vân Tuyết Phi đặt tay còn lại vào trên mu bàn tay của Tư Nam Tuyệt, giọng
nói nhẹ nhàng phá vỡ cục diện khẩn trương này: "Vương gia bớt giận! Nô
tì không có việc gì, nể tình tướng quân có công, vương gia miễn tội chết của hắn ta đi!"
Nhìn con ngươi của nữ nhân trước mắt xoay chuyển linh hoạt, trong lòng Tư Nam Tuyệt rung động, dịu dàng nói: "Tất cả
giao do Phi Nhi quyết định!"
Để cho các ngươi chết thì quá tiện
nghi rồi, không phải Phong Cực ngươi thích Tống Thi Linh sao? Bổn vương
phi là người tốt, thành toàn cho tâm nguyện nhiều năm của ngươi!
Giọng nói uy nghiêm của Vân Tuyết Phi vang lên: "Nể tình Phong tướng quân
trung thành và tận tâm nhiều năm, tội chết có thể miễn nhưng tội sống
khó tha, đánh 20 đại bản!" Nhìn thấy Phong Cực giãn chân mày ra, Vân Tuyết Phi tiếp tục nói: "Hơn nữa phải giao lại binh
quyền, tạm nghỉ ngơi ở nhà, đợi xem biểu hiện sau này rồi định đoạt
tiếp!"
Phong Cực kỳ kinh hãi, giao lại binh quyền? Làm tướng
quân, hắn ta biết binh quyền quan trọng cỡ nào, không có binh quyền
giống như không có sinh mạng vậy!
"Thế nào? Phong đại tướng quân không phục?" Vân Tuyết Phi nhíu mày cười nói.
Phong Cực nhận thấy sự vô lễ của mình, lập tức cung kính trở lại: "Mạt tướng
tuân lệnh! Tạ vương phi khai ân không giết!" May là tạm thời, chỉ cần
sau này hắn ta cố gắng thì sẽ trả lại binh quyền cho hắn ta thôi!
Vân Tuyết Phi ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Phong tướng quân cũng
đừng nói bổn vương phi bạc đãi ngươi, bổn vương phi biết ngươi thích
Linh muội muội, chuyện lần này cũng bởi vì lòng thích cái đẹp của Phong
đại đướng quân gây nên, nếu tướng quân thích như thế, nể tình hai người
các ngươi cũng đã có phu thê chi thực, bổn vương phi liền làm chủ, gả
Tống Thi Linh cho Phong đại tướng quân!"
Quả nhiên Phong Cực nghe thấy Vân Tuyết Phi tốt bụng thành toàn, ánh mắt quét qua nữ nhân đã
hoàn toàn thay đổi đó, khó chịu như ăn phải con ruồi, nhưng hắn ta không dám làm trái, dù sao hôm nay hắn ta tự tiện xông vào nội viện của vương phi, còn có ý đồ muốn giết vương phi, tội danh này đã đủ để hắn ta chết trăm ngàn lần, hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn: "Tạ vương phi thành toàn!"
Tống Thi Linh Nhất nghe hứa gả nàng ta cho phế vật Phong Cực này, lập tức
mặc kệ, nàng ta khẽ phản đối: "Không, ngươi không thể tùy tiện quyết
định hôn sự của ta như vậy!" Nàng ta vốn còn muốn
vương gia bên này, nếu quả thật không có hi vọng, nàng ta còn có thể tìm mục tiêu khác, cũng không tin không tìm được một nam nhân ưu tú, nhưng
tiện nhân Vân Tuyết Phi này trực tiếp hứa gả nàng ta cho tên cẩu hùng
(gấu chó) Phong Cực này, vậy chẳng phải sau đó phải treo cổ ở trên cây
mục nát kia sao, nàng không cần!
Vân Tuyết Phi cười nhạt, nụ cười không đạt đến đáy mắt: "Linh muội muội, tỷ tỷ ngươi cũng vì tốt cho
ngươi, ngươi đã có phu thê chi thực với Phong tướng quân, sau này còn có nam nhân nào nguyện ý muốn ngươi, hoặc là nói ai còn nguyện ý cưới
ngươi làm phu nhân chính thất, tiểu thư từ vương phủ ra ngoài tuyệt đối
không thể làm thiếp của người ta!"
Những câu này đều là suy cho
nàng ta, rất đường hoàng, nói cho cùng vẫn bởi vì nàng ta không còn
trong trắng nữa, nhưng bi kịch của nàng ta do ai tạo thành? Nếu như
không phải là Vân Tuyết Phi, nàng ta vẫn còn là tiểu thư trong sạch của
vương phủ, có địa vị và dung mạo làm người ta hâm mộ, nàng ta hung hãn
nói: "Không nhọc công vương phi quan tâm nữa, Tống Thi Linh ta không lấy Phong Cực, tuyệt đối cũng sẽ không làm thiếp cho người ta!"
"Chỉ sợ cho đến bây giờ ngươi vẫn không biết rõ vấn đề, từ xưa hôn nhân đại
sự đều do phụ mẫu làm chủ, phụ mẫu ngươi không có ở đây, trưởng tẩu là
mẫu, bổn vương phi có quyền quyết định hôn sự của ngươi, ngươi chỉ cần
chờ mặc giá y đỏ thẫm vào bái đường và động phòng là được!" Vân Tuyết
Phi lười phải giải thích thêm với nữ nhân này, nàng muốn cho nàng ta
sống không bằng chết, nhìn nàng ta và Phong Cực sinh con đẻ cái! Dám
công khai giết nàng, thì phải trả giá thật lớn!
Tống Thi Linh tức giận mắng: "Vân Tuyết Phi, kẻ tiện nhân này, rốt cuộc cũng lộ ra bản
tính, ta không lấy! Ngươi đừng mơ tưởng khiến cho ta gả cho phế vật
này!"
Vân Tuyết Phi vuốt vuốt cái trán mệt mỏi, đột nhiên một đôi bàn tay ấm áp lôi nàng đến trong ngực quen thuộc, ngửi mùi hương quen thuộc làm người ta an tâm, trong lòng nàng rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh lại.
Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi vào trong ngực, như ôm lấy bảo bối mình yêu mến nhất, cằm đặt ở trên đầu nàng nhẹ nhàng ma sát, ánh mắt cực kì u ám của hắn quét
qua từng chỗ: "Làm theo lời vương phi nói, dẫn hai người này đi!"
Không đợi trả lời, bế ngang Vân Tuyết Phi ở trong ánh mắt ghen ghét của Tống Thi Linh, rất nhanh biến mất ở trước mặt mọi người!