Đích Nữ Vương Phi

Chương 127-1: Nhất định phải kiên trì




Trời xanh mây trắng, cung điện hoàng bích rực rỡ. Ngói đỏ tường cao dưới ánh mặt trời xán lạn càng tăng thêm vẻ cao quý, uy nghiêm. Lầu các uốn lượn, hoa thơm cỏ lạ, hoàng cung tôn quý xa hoa lại không có một tia nhân khí.

Nghe được tin tức Bạch Phong mang tới, trên mặt Vân Tuyết Phi hiện lên vẻ ngưng trọng. Hạ Hầu Cảnh sau khi nhận được một lá thư thì đột ngột mất tích.

Điều này chứng tỏ, người viết lá thư này đã dụ hắn ra phủ, từ đó đến nay còn chưa trở về.

Lá thư kia rốt cuộc viết cái gì? Vân Tuyết Phi cau mày, trong lòng giống như kiến bò trên chảo nóng. Chỉ cần nghĩ đến hắn có thể gặp nguy hiểm, nàng lại không khống chế được mà lo lắng, bất an.

Một trận gió đúng lúc thổi tới, lộ ra một tia hàn khí. Cách đó không xa có tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ.

Vân Tuyết Phi dừng chân, nhìn về phía phát ra âm thanh, hai bóng dáng quen thuộc liền lọt vào tầm mắt.

“Hạ đại ca, muội không muốn xuất cung, không muốn rời khỏi huynh...” Lê Họa cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt, giọng nói lộ rõ khẩn cầu và bi thương.

“Họa, trong cung ngươi lừa ta gạt, không thích hợp với muội. Ở ngoài cung ta đã bố trí nơi ở, muội và Lệ Hoa ở lại đó, sau này tìm một nam nhân tốt gả đi, ta sẽ chuẩn bị đồ cưới phong phú cho các muội, để các muội cả đời phú quý không lo.” Âm thanh Hạ Hầu Huyền không mang theo một chút cảm xúc nào, khiến cho không khí nơi này càng thêm lạnh lẽo.

Trong lòng Lê Họa cực kì sợ hãi, vội vàng mở miệng cự tuyệt: “Không, muội không muốn xuất cung, muội muốn ở lại bên cạnh huynh, cho dù...cho dù là làm tỳ nữ cũng không sao!”

Nghe vậy, Hạ Hầu Huyền không những không cảm động, trong mắt còn hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Hắn xoay người, ánh mắt sắc bén như chim ưng dừng trên mặt nàng ta, giọng nói đột nhiên trở nên âm trầm: “Họa, nghe lời! Cuộc sống ở ngoài cung cũng không kém trong cung, nha hoàn tỳ nữ, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa,... cái gì cũng không thiếu, chỉ là đổi chỗ ở mà thôi!”

“Nhưng mà nơi đó không có huynh!” Lê Họa kịch liệt phản bác, con ngươi xinh đẹp chứa đầy nước mắt.

Sắc mặt Hạ Hầu Huyền vẫn lạnh nhạt như cũ: “Ở nơi đó, các muội chính là chủ nhân, không có luật lệ ước thúc, có thể thoải mái làm việc mình thích. Nếu muội tìm được ý trung nhân, muội có thể gả cho hắn. Còn nếu không gặp được, một cũng có thể sống một đời tự do tự tại, vinh hoa phú quý!”

“Người muội thích chính là huynh!” Lê Họa duỗi tay nắm lấy ống tay áo của Hạ Hầu Huyền, vội vàng thổ lộ với hắn: “Lúc đầu muội thích huynh xác thực có một phần là do thân phận Hoàng Đế của huynh. Nhưng mà lòng người đâu phải sắt đá, thời gian dài như vậy, huynh quan tâm muội, chiếu cố muội, muội thực sự thích huynh, coi huynh là trời của muội. Cho dù huynh không phải là Hoàng Đế, muội cũng không bao giờ rời khỏi huynh!”

Ánh mắt Hạ Hầu Huyền sâu thẳm, bình tĩnh nhìn nữ nhân thâm tình trước mắt.

Bốn mắt chạm nhau, hắn đột nhiên nhẹ nhàng cười: “Muội nói muội yêu ta, cho dù ta không phải Hoàng đế cũng nguyện ý ở lại bên cạnh ta?”

Lê Họa lập tức gật đầu, càng dùng sức ôm lấy cánh tay hắn. Giongj nói kiều mị nhỏ nhẹ vang lên: “Mặc kệ huynh có phải Hoàng đế hay không, huynh vĩnh viễn là Hạ đại ca trong lòng muội, muội nguyện ý ở lại bên huynh cả đời!”Tiếng nói vừa dứt, nàng nhẹ nhàng xoa bụng, nơi đang dựng dục kết tinh tình yêu của hai người, mỉm cười hạnh phúc.

Hạ Hầu Huyền không chú ý động tác của nàng, hắn mím môi, nhìn chằm chằm Lê Họa, sau đó quay đầu rời tầm mắt sang hướng khác, sắc mặt đen tối không rõ: “Nhưng mà bây giờ ta vẫn là Hoàng Đế, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Huynh là Hoàng Đế, vậy thì muội sẽ bồi huynh ở lại hoàng cung. Cho dù nơi này ngươi lừa ta gạt, chỉ cần là vì huynh, muội nhất định sẽ không hối hận!”

“Ha ha~” Hạ Hầu Huyền cười một tiếng, rút cánh tay đang bị Lê Họa ôm lấy ra, ánh mắt xa xăm nhìn về phía không trung.

“Hạ đại ca, huynh...” Lê Họa nhìn sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên kì lạ, trong lòng không khỏi hiện lên một chút bất an.

“Đáng tiếc, ngươi yêu ta, nhưng ta lại không yêu ngươi!” Hắn không để ý lời gọi của nàng ta, bình tĩnh nói ra câu nói đã chuẩn bị tốt từ trước.

“Huynh, huynh muốn vứt bỏ muội?” Sắc mặt Lê Họa tái nhợt, khó khăn thốt ra một câu.

Đến bây giờ nàng vẫn không nhìn ra ý tứ của hắn thì đúng là kẻ ngốc rồi. Hạ Hầu Huyền vội vã muốn đuổi nàng xuất cung, lí do bên ngoài là vì muốn tốt cho nàng, vừa rồi nàng thực sự tin, nhưng câu nói vô tình và biểu cảm kì lạ của hắn đã cho nàng thấy được, một sự thật mà nàng không muốn thừa nhận.

“Sao có thể nói là vứt bỏ? Ta không mặc kệ các ngươi, chỉ cần các ngươi làm theo lời ta, các ngươi sẽ có cuộc sống cẩm y ngọc thực, cả đời hưởng vinh hoa phú quý!” Sắc mặt Hạ Hầu Huyền vẫn lạnh lẽo như cũ, không có lấy một chút độ ấm.

Lê Họa nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong mắt một mảnh mông lung, không biết là do ánh mặt trời quá mức chói mắt hay là căn bản từ trước đến nay nàng chưa từng hiểu rõ hắn?

“Trước kia chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ cơ mà...” Lê Họa nhìn khuôn mặt quen thuộc lại giống như xa lạ, không ngừng lẩm bẩm: “Huynh không yêu muội cũng không sao, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau như trước kia, muội sẽ thật ngoan ngoãn, sẽ không làm huynh cảm thấy phiền toái, chỉ cần huynh có thể cho muội ở bên huynh là tốt rồi...”

“Đủ rồi!” Hạ Hầu Huyền không kiên nhẫn cắt đứt lời nàng ta, nhìn chằm chằm vào mắt Lê Họa, gằn từng chữ một: “Tất cả ta đã an bài tốt, ngày mai ngươi và Lệ Hoa lập tức xuất cung!”

Lê Họa sửng sốt, sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người đứng đờ, trong lòng đau đớn nhưu bị dao cứa, môi run run hỏi: “Có phải huynh đã thích nữ nhân khác, cho nên mới vội vã đưa muội và Lệ Hoa xuất cung?”

Hạ Hầu Huyền mấp máy môi, sắc mặt âm trầm, đôi mắt thâm thúy như đại dương, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc của hắn. Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Nàng đoán đúng rồi, mở miệng muốn nói thêm điều gì nhưng cái gì cũng không nói được.

“Ngươi trở về chuẩn bị đi, ngày mai ngươi và Lệ Hoa cùng nhau xuất cung. Tất cả ta đều đã chuẩn bị tốt, sẽ không khiến các ngươi chịu ủy khuất.” Hạ Hầu Huyền duỗi tay xoa xoa trán, có chút mệt mỏi nói: “Cứ như vậy đi, ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt, ta cũng phải đi rồi.”