Trằn trọc mút thỏa thích, kiều diễm triền miên, cho đến lúc Vân Tuyết Phi cảm thấy khó thở, cả người vô lực. Tư Nam Tuyệt mới buông nàng ra, thở dốc vùi đầu vào cổ của nàng, ôm nàng không nhúc nhích.
Hồi lâu, khi lửa lớn trong phòng dần dần tiêu tán, cuối cùng hắn mới chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng, lần nữa cúi người hôn một cái lên cánh môi của nàng.
Vân Tuyết Phi rạo rực trong lòng, dường như cũng bị tình dục hòa tan, sắc mặt đỏ ửng như trước, nàng vươn tay ôm chặt eo Tư Nam Tuyệt, rúc vào trong ngực của hắn.
Động tác thân mật như vậy khiến cho Tư Nam Tuyệt vô vùng vui sướng, con ngươi của hắn giống như bầu trời đầy sao, ánh sáng lưu chuyển, nóng bỏng nhìn nàng.
Trái tim Vân Tuyết Phi hơi run rẩy, sương mù mờ mịt trong tròng mắt đen nhánh, bồng bềnh như sóng nước, tay nàng vòng chắc eo hắn, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể hắn, đợi đến khi nhìn thấy trong mắt hắn xuất hiện dục vọng lần nữa thì hai tay đồng thời hướng xuống dưới, nắm một miếng thịt bên hông hắn, nhéo mạnh một cái.
Tư Nam Tuyệt nháy mắt cứng ngắc, màu đỏ trong mắt dần dần tiêu tán, từ từ khôi phục lại sự trong sáng, hắn bất đắc dĩ liếc nhìn khóe môi treo nụ cười được như ý của nữ nhân nào đó, cười khổ nói: “Thật đáng hận mà, thời điểm như vậy cũng chỉ có nữ nhân như nàng sát phong cảnh thôi!”
Vân Tuyết Phi ngước lên, hả hê nhìn Tư Nam Tuyệt, hừ một tiếng nói: “Bản cô nương đúng là thù!”
Khóe miệng Tư Nam Tuyệt hơi căng ra, chợt buồn cười, nhíu mày nói với Vân Tuyết Phi: “Thà đắc tội tiểu nhân, cũng chớ đắc tội nữ nhân!”
“Biết là tốt rồi, sau này không cho phép huynh bắt nạt ta!” Vân Tuyết Phi liếc mắt trừng Tư Nam Tuyệt một cái, tiếp theo lần nữa vùi đầu vào trong ngực của hắn.
Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi tựa vào giường, ngón tay thon dài như ngọc xoa nhẹ mái tóc đen nhánh xinh đẹp, mặt mày tràn đầy sự vui sướng, chói mắt như ánh trăng.
“Thật sự muốn mãi ôm nàng như thế!” Tư Nam Tuyệt cúi đầu hôn lên sợi tóc Vân Tuyết Phi, khẽ cảm thán: “Thật ra thì bình bình đạm đạm mới là hạnh phúc!”
Vân Tuyết Phi ngớ người, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt Tư Nam Tuyệt phản chiếu bóng dáng của nàng, khóe miệng nàng cong lên, mỉm cười gật đầu đồng ý: “Sinh không mang theo đến chết không mang đi, người sống một đời, tùy ý vui vẻ là được, vinh hoa phú quý, thoáng qua như mây khói, bình thản hạnh phúc mới là tế thủy trường lưu*!”
(*) Nước có dòng nhỏ lại thường chảy dài. Ý nói cùng người yêu có một tình yêu tuy không phải mãnh liệt cuộn trào nhưng lâu bền, từng chút từng chút một cùng nhau trải qua năm tháng.
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe lên, bình tĩnh nhìn khóe môi chứa đựng nụ cười của nữ nhân nào đó, hắn duỗi tay sờ mặt Vân Tuyết Phi, khẽ thở dài một tiếng: “Chẳng qua thế nhân vẫn nhìn không thấu!”
Cùng nhìn thẳng vào mắt hắn, Vân Tuyết Phi thu hồi nụ cười, ánh mắt nghiêm túc nói: “Ta rất muốn có được loại hạnh phúc bình dị này, không có âm mưu, không có tính toán, càng không có ngươi lừa ta gạt...... Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, thông cảm lẫn nhau, tương cứu trong lúc hoạn nạn, sau đó......”
Vân Tuyết Phi có chút giật mình, đột nhiên ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Thấy Vân Tuyết Phi không nói tiếp nữa, Tư Nam Tuyệt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, mắt cũng không nháy mắt, cúi đầu hỏi thăm: “Sau đó cái gì?”
Vân Tuyết Phi mím chặt môi, muốn mở miệng, nhưng khi ý tưởng kia chợt hiện lên trong đầu, nàng liền không ngăn được việc mình bị đỏ mặt, nên không dám nhìn thẳng vào người nam nhân trước mặt này.
Phản ứng như thế bị Tư Nam Tuyệt nhìn thấy không sót gì, hắn lại gần bên tai Vân Tuyết Phi, nhỏ giọng nói: “Có phải muốn cùng ta sinh con không?”
Tiếng nói vừa dứt, Tư Nam Tuyệt lập tức cười khẽ, tiếng cười vui vẻ, vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Nghe thấy lời nói cùng tiếng cười của Tư Nam Tuyệt, trên mặt Vân Tuyết Phi đỏ như lửa đốt, ánh mắt liếc loạn, không dám nhìn thẳng.
“Bị ta nói trúng?” Ánh mắt Tư Nam Tuyệt bỗng chốc sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch, cầm chặt tay Vân Tuyết Phi, nghiêm túc nói: “Thật ra thì ý tưởng của Phi Nhi cũng rất giống ta, sau này chúng ta tốt nhất nên sinh ba nhi tử, ba nữ nhi, nhi tử, nữ nhỉ, ở chung rất tốt!”
Vân Tuyết Phi hơi dùng sức, đẩy nam nhân đáng giận này ra, tức giận nói: “Ba nhi tử, ba nữ nhi, tổng cộng sáu, huynh cho ta là heo à!”
“Chúng ta còn trẻ, hiện tại có thể bắt đầu cố gắng, một năm một đứa, sáu năm là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!” Tư Nam Tuyệt nói như đó là chuyện hiển nhiên, thình lình lồng ngực trống trơn, hắn không thoải mái cau mày lại, lập tức đưa tay tới, lần nữa lôi kéo nữ nhân đang cố trốn kia vào trong lòng.
“Ý tưởng thì tốt đẹp, nhưng thực tế lại rất tàn khốc, không biết lúc nào ta mới có thể vượt qua hướng tới cuộc sống ấy!” Vân Tuyết Phi nói thì thầm nghe không ra cảm xúc, trong mắt không che giấu được sự mất mác. Thật ra nàng rất muốn hỏi, chờ sau khi kết thúc tất cả, hắn có bằng lòng buông xuống hết thảy theo nàng cách xa ồn ào, trải qua cuộc sống bình thản hay không, chỉ là lời nói vừa đến khóe miệng, làm sao cũng không thể tuôn ra!
Thời gian giống như ngừng lại vào thời khắc này, trong phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.
Hưởng thụ sự yên tĩnh một lát, Tư Nam Tuyệt vỗ nhè nhẹ Vân Tuyết Phi, giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên: “Phi Nhi, tối nay ta sẽ rời nhà một chuyến, đoán chừng sáu bảy ngày nữa cũng không thể sang đây thăm nàng, nàng phải bảo vệ tốt mình, ta để Bạch Phong lại, nàng có chuyện gì thì sai hắn làm cho nàng!”
Vân Tuyết phi Tư Nam Tuyệt cau mày, lo lắng nói: “Có chuyện gì gấp à?”
Tư Nam Tuyệt cầm tay Vân Tuyết Phi lên, hôn nhẹ trên đầu ngón tay, vẫn dịu dàng nói: “Không có, ta chỉ là đi gặp một cố nhân!”
“Cố nhân nào vậy?” Vân Tuyết Phi ngước mắt nhìn hắn, hỏi thăm.
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe, đưa tay vuốt ve vầng trán của Vân Tuyết Phi, mỉm cười nói: “Chăm sóc mình thật tốt, ta sẽ rất nhanh trở về!”
Vân Tuyết Phi gật đầu bắt được cánh tay đang làm loạn kia, nghiêm mặt nói: “Nếu buổi tối phải lên đường, bây giờ huynh trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Tư Nam Tuyệt cau mày, chớp mắt nói: “Nhanh như vậy đã đuổi ta đi? Tuy thời gian không dài lắm, hôm nay chia tay, nhưng sẽ phải rất lâu nàng mới được gặp ta đó!”
Chạm vào con ngươi thâm thúy của Tư Nam Tuyệt, gương mặt Vân Tuyết Phi tràn ngập sự vui vẻ, ánh mắt trong suốt, khẽ mỉm cười: “Ta chờ huynh trở lại bên cạnh ta!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười giống như pháo hoa kia, Tư Nam Tuyệt giật mình, mím chặt môi, mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng, lại một lần nữa hít sâu mùi hương nữ nhi quen thuộc ấy, nặng nề nói: “Phi Nhi, thật xin lỗi, chờ ta trở lại sẽ đền bù cho nàng!”
Vân Tuyết Phi gật đầu, nói nhỏ: “Đây chính là huynh nói, ta đã nhớ kỹ rồi, huynh trở về, ta nhất định sẽ đòi lại hết!”
Hai người lưu luyến chia tay, Tư Nam Tuyệt dịu dàng cười một tiếng, đặt một nụ hôn xuống vầng trán của Vân Tuyết Phi, mới hài lòng rời đi.
Lập tức trong phòng trống rỗng, Vân Tuyết Phi trở về giường, ngẩn người nhìn màn che trên nóc, không bao lâu sau mệt mỏi như thủy triều vọt tới, mí mắt không cầm cự được nữa, ngẹo đầu đùng một cái khép lại, thế giới rơi vào trong sự yên tĩnh.
Hộ quốc vương phủ, đình đài thủy tạ, hành lang uốn khúc, không gian yên tĩnh hài hòa, từng dãy đèn lồng treo lên thật cao, chiếu sáng khiến ban đêm rõ như ban ngày.
Sau khi Tư Nam Tuyệt đi, Hạ Hầu Cảnh một mình ngồi ở trong đình bát giác của Lâm Phượng viên uống rượu, gió mát nhẹ nhàng phất qua gương mặt hắn, nhưng không thể thổi bay sự nặng nề cùng nỗi buồn trong lòng hắn. Hắn nhìn chăm chú vào căn phòng đã hơn nửa tháng nay không được thắp đèn, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không có đối tượng để kể ra.