“Trắng và đen đều do bà ta cải trang, trước hỏi tội sau khai ân, ban bố ân huệ, càng thêm có thể khiến cho lòng người quy phục!” Khóe môi Vân Tuyết Phi khẽ nâng lên, hơi thâm ý nói.
Thiên Tầm mở to hai mắt, bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là như vậy!” Nàng bước nhanh đi tới trước mặt Vân Tuyết Phi, hai mắt tỏa sáng, sùng bái thở dài nói: “Chủ tử, người thật lợi hại!”
“Tiêu Nhụy Vũ sử dụng chiêu này rất hay, chẳng qua ta có một chút khó hiểu, tại sao bà ta muốn làm như vậy?” Ánh mắt Vân Tuyết Phi sâu thẩm, nhìn ngọc bích nơi xa như được tẩy rửa trên bầu trời, giọng nói nhẹ như khói.
“Có gì đâu mà khó hiểu ạ?” Thiên Tầm chớp mắt mở miệng nói: “Không phải bà ta muốn làm cho Hữu Tướng càng thêm thần phục, ủng hộ bà ta sao? Đây chính là mục đích của bà ta!”
Vân Tuyết Phi vừa đi vừa suy nghĩ, nhìn hoàng cung vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, trong lòng nàng phức tạp, cứ cảm giác có cái gì đó đã bị nàng bỏ qua, rất quan trọng!
Chợt tinh quang chớp lóe trong đầu, nàng tạm ngừng bước, bỗng dưng hiểu được, khóe miệng kéo ra một đường cong nhàn nhạt, bừng tỉnh nói: “Lần này nhị hoàng tử ra sân, cũng cho Hữu Tướng ấn tượng không giống như trước kia. Chắc hẳn từ đây về sau, vị trí nhị hoàng tử ở trong lòng ông sẽ có ý nghĩa khác!”
Nhưng tại sao Tiêu Nhụy Vũ muốn làm như vậy? Hạ Hầu Huyền cũng là con trai ruột của bà ta, bỏ qua vết nhơ Mộ Dung Thanh. Làm một Hoàng đế, hắn cũng có thể tính là minh quân ở trong lòng dân chúng. Căn cứ vào trí nhớ trước kia, Tiêu Nhụy Vũ là một nữ nhân cường thế, thủ đoạn cứng rắn. Lúc tiên hoàng còn sống, có vài lần tham gia vào chính sự. Nhưng từ sau khi tiên hoàng chết, Hạ Hầu Huyền lên ngôi mấy năm nay, bà ta đều một lòng lễ Phật, làm sao lại đột nhiên tiến hành hàng loạt động tác, chẳng lẽ bà ta muốn làm nữ hoàng?
Bất tri bất giác đi tới hậu hoa viên hoàng cung, ngắm nhìn trăm nghìn hoa nở rộ khắp vườn, mùi thơm quanh quẩn, nền đất lát đá bạch ngọc lung linh dưới ánh sáng mặt trời, đây là một tòa nhà tù hoa lệ.
“Nhã trắc phi, bây giờ người đang mang thai, cần phải cẩn thận một chút!” Một giọng nói oán trách giòn tan dễ vỡ động lòng người vang lên trong lâm viên vắng vẻ.
Có người! Vân Tuyết Phi sửng sốt, Nhã trắc phi, chẳng lẽ là phi tử Hạ Hầu Thuần? Nàng thu lại hơi thở, đi vào bên trong, trong lòng sinh ra tò mò, nàng rất muốn nhìn một cái!
“Ta chỉ là ra ngoài đi dạo một lát, hít thở không khí trong sạch, sao có thể yếu ớt như vậy!” Lại một tiếng nói mềm mại khác vang lên.
Giọng nói này! Vân Tuyết Phi bỗng nhiên sững sờ, Nhã trắc phi, Tiết Nhã!
“Nhưng bây giờ không giống như trước đây, Nhã trắc phi người đang mang thai trưởng tử của Vương gia, thân thể quý giá, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào, viện chúng ta trông cậy toàn bộ vào trắc phi người!” Giọng nói êm tai như tiếng hót chim sơn ca lại vang lên.
“Khấu Nhi, ngươi nói Vương gia thích đứa nhỏ trong bụng ta sao?” Tiết Nhã vuốt ve cái bụng đã nhô lên, gương mặt lộ vẻ ưu buồn.
Vân Tuyết Phi vô ý thức cất bước đi tới nơi phát ra tiếng nói, mặt đất máu chảy thành sông, binh lính chết không nhắm mắt, xương gãy khắp nơi...... Ngực bị một kiếm lạnh lẽo kia đâm vào đau nhói nhắc nhở nàng, Tiết Nhã nở một nụ cười quỷ dị ngay giờ phút sinh mạng nàng sắp kết thúc.
“Đây là đứa con đầu tiên của Vương gia, chắc chắn Vương gia sẽ thích, trắc phi người không nên suy nghĩ lung tung, an tâm dưỡng thai là tốt!” Nữ tử gọi là Khấu Nhi dẫu môi, đưa tay nhẹ nhàng giúp Tiết Nhã bóp vai.
“Vương gia nhất định rất tiếc nuối vì đứa con đầu tiên không phải do Vương phi sinh ra” Sắc mặt Tiết Nhã buồn bã, mím môi, cho dù ở đây cả vườn một màu xanh biếc, nhưng đóa hoa nhỏ nhiều màu sắc thi nhau đón gió chập chờn, cũng không chiếu sáng không được nội tâm âm u của nàng.
“Mặc kệ do trắc phi người sinh hay Vương phi sinh, đều là con của Vương gia, đứa trẻ đầu tiên này định rất được mong đợi, trắc phi chớ nghĩ loạn!” Khấu Nhi tận tâm an ủi.
“Thật sao?” Khóe miệng Tiết Nhã vểnh lên, có chút tự giễu: “Cũng có thể, người hoàng gia để ý nhất đúng là vấn đề con cháu. Cho dù hắn thích nữ nhân kia bao nhiêu, nhưng nếu không thể sinh con, hồng nhan già đi, vị trí Vương phi kia cũng không giữ được!”
Nghe tiếng nói chuyện càng ngày càng rõ ràng, Vân Tuyết Phi ngừng thở, đôi tay hơi run rẩy. Gần bên, nàng chỉ từ phía sau thân cây này đi ra ngoài, là có thể nhìn thấy nàng ta, không, là muội muội tốt của Tiết Phỉ!
“Trước mắt trắc phi dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất, những thứ khác không cần lo lắng nữa, dầu gì người vẫn xuất thân từ Tiết gia, sau lưng có bối cảnh nhà mẹ cường đại. Dù Vương phi nhìn người không vừa mắt, cũng không dám đối phó người!” Khấu Nhi đắc ý nhếch môi, càng thêm tận tâm hầu hạ Tiết Nhã.
“Đúng nha ~ Tiết Phỉ không có ở đây, ta là đích tiểu thư duy nhất của Tiết gia, dựa vào phía sau ta là Tiết gia, Vương gia cũng sẽ yêu thích đứa bé này!” Tiết Nhã rũ bỏ vẻ âm u, cả người bao phủ một tầng hào quang mẫu tính, nàng khẽ vuốt ve bụng, gương mặt không che giấu được sự dịu dàng: “Con à, con phải khỏe mạng lớn lên, sớm một chút ra ngoài, mẫu phi nhất định sẽ trù tính tương lai tốt nhất cho con!”
Vân Tuyết Phi mím chặt môi, ánh mắt tàn khốc chợt lóe lên, bàn tay trắng nõn nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay dường như muốn cắm vào trong thịt. Có ngốc đi chăng nữa nàng cũng nghe được một chút đầu mối về cái chết kỳ lạ của Tiết Phỉ!