Đích Nữ Truyện Ký

Chương 140: Tình chi sở chí mối tình thắm thiết




Hạ Liên Phòng vẫn hi vọng mình có thể giữ lại sự ngây thơ và thiện lương cho đệ muội, những âm mưu đáng ghê tởm trên đời này nàng đều không muốn bọn họ nhìn thấy hoặc biết đến, càng không hi vọng bọn họ cũng đặt mình vào trong đó. Nhưng theo thời gian từng chút trôi qua nàng hãm thân vào trong thế cục càng ngày càng phức tạp nàng mới hiểu được, nếu muốn chân chính bảo hộ tốt cho bọn họ thì không phải vĩnh viễn không cho bọn họ biết, mà là trong lúc để bọn họ biết phải làm cho bọn họ có đủ bản lĩnh để tự bảo vệ mình.

Cho nên nàng bắt đầu cố tình nói những chuyện mình làm cho Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm biết, cũng may hai đứa nhỏ tuy rằng đều rất kinh ngạc nhưng cũng rất hiểu chuyện, đồng loạt yêu cầu muốn giúp nàng chia sẻ. Hạ Liên Phòng cũng không muốn bọn họ phair đứng ở đầu chiến tuyến, nhất là Hạ Lan Tiềm còn mới bị thương chưa khỏe, vô luận thế nào nàng cũng không nỡ để cậu đứng dậy đi lại. Hạ Lan Tiềm dạo này sắp bị mốc cả người lên rồi, suốt ngày nằm ở trên giường không có việc gì làm, Hạ Liên Phòng còn đặc biệt phái người nhìn cậu, chỉ cần cậu có ý đồ xuống giường, dù nàng có bận mấy cũng sẽ trong thời gian cực ngắn xuất hiện ở trước mặt cậu. Hạ Lan Tiềm nhìn lên thấy đại tỷ nhà mình không cười, cả người lập tức túng, Hạ Liên Phòng nói một cậu không dám nói hai, nàng bảo cậu sang Đông thì cậu cũng không dám đi về phía tây.

Bởi vậy, đối với việc nhị tỷ có thể tham dự vào những chuyện đại tỷ làm, Hạ Lan Tiềm tỏ vẻ vô cùng hâm mộ ghen tỵ. Đáng tiếc trước mắt điều duy nhất cậu có thể làm chính là uống thuốc cho tốt ăn cơm thật ngon, dưỡng cho khỏe, sau đó càng thêm khắc khổ luyện công học tập, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đánh bại Nhiếp tứ kia!

Hắn có cái tự tin này!

Hạ Lan Tiềm tràn ngập ý chí chiến đấu và tự tin, Hạ Liên Phòng đương nhiên vui khi thấy vậy. Thanh vương cũng cảm thấy Hạ Lan Tiềm còn nhỏ tuổi đã có chí hướng như vậy thật đúng là không đơn giản, sau khi trưng cầu được Hạ Lịch đồng ý liền mỗi ngày đều đến phủ Bình Nguyên công chúa chỉ bảo, có hắn chỉ dạy Hạ Lan Tiềm đột nhiên tiến bộ mạnh. Địa vị của Thanh vương trong đáy lòng cậu cũng thẳng tắp bay lên, ở trong lòng Hạ Lan Tiềm, người thông minh nhất trên đời là đại tỷ nhà cậu, dáng vẻ xinh đẹp, đầu óc lại dùng tốt, giống như mặc kệ chuyện gì cũng có thể làm được, không gì là không làm được. Nhưng sau khi tiếp xúc cùng Thanh vương cậu mới phát hiện, hóa ra trên đời còn có người có thể sánh ngang với đại tỷ. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đại tỷ chưa cập kê, Thanh vương lại có thể làm phụ thân của bọn họ, cho nên nếu đại tỷ mà cùng tuổi với Thanh vương thì khẳng định lợi hại hơn Thanh vương.

... Nếu Thanh vương biết trong đầu tiểu cữu tử hắn mỗi ngày dốc lòng chỉ bảo đang nghĩ cái gì thì hắn nhất định sẽ hộc máu, sau đó hết sức hối hận trước công sức đã bỏ ra.

Chuyện Hạ Liên Phòng bảo Hạ Mạt Hồi đi làm rất đơn giản.

Trừ bỏ nàng, không ai biết nơi ở của Thượng Quan thị. Người này chết hay sống ai cũng không biết.

Khi Hạ Mạt Hồi biết Thượng Quan thị ở trong tay đại tỷ nhà mình thì rất kinh ngạc, không rõ vì sao đại tỷ muốn lưu lại ả độc phụ rắn rết này. Nhưng ngẫm lại, để Thượng Quan thị sống mà mắt mở trừng trừng nhìn những thứ bà ta mong muốn thi nhau trôi qua tầm tay cho đến cuối đời, chỉ có thể kéo một đôi chân gãy nằm ở trên giường... Đây là một chuyện sảng khoái lòng người cõ nào chứ! Đại tỷ kêu nàng đi chuyển cáo lại cho Thượng Quan thị chuyện của Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý, Hạ Mạt Hồi vừa hưng phấn vừa khoái hoạt, rốt cuộc cũng đến phiên nàng đứng ở trước mặt Thượng Quan thị châm chọc khiêu khích!

Xem xem, phong thủy luân chuyển, Hoàng Đế thay phiên làm, ai biết năm nay là nhà ai chứ?

Cửa phòng két một tiếng mở ra, Thượng Quan thị nằm ở trên giường nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, một mình sống ở trong này đã lâu rồi, mỗi ngày chỉ có người đến đưa cơm, thời gian còn lại ngay cả một người sống bà ta cũng không nhìn thấy. Thượng Quan thị cũng từng muốn chạy trốn, nhưng mỗi khi bà ta nhảy xuống giường, còn chưa kịp bò ra ngoài sân viện liền sẽ có người xuất hiện ở trước mặt bà ta, giơ lưỡi kiếm sắc bén nói cho bà ta biết, hoặc là lưu lại, hoặc là chết. Thượng Quan thị sợ chết, cho nên đương nhiên ngoan ngoãn chọn bị cầm tù. Nhưng người trông coi bà ta sẽ không cùng có bất kỳ trao đổi ngữ ngôn gì với bà ta, cũng quyết sẽ không ra tay chạm vào bà ta. Cho nên bà ta còn phải tự mình mình bò về trên giường, hai chân đã triệt để hoại tử đâu chịu đựng được ép buộc như vậy, mỗi lần đều mệt đến mức đầu đầy mồ hôi. Dần dà, Thượng Quan thị nếm nhiều lần thất bại nên đã dập tắt ý muốn chạy trốn. Bây giờ Hạ Liên Phòng là Bình Nguyên công chúa được Thái Hậu vô cùng yêu thích, quyền thế ngập trời mánh khoé thông thiên, làm sao bà ta có thể chống lại được chứ?

Kỳ thật bị giam ở trong này cũng rất tốt, ít nhất không phải lo cho tính mạng, mỗi ngày còn có người đến đưa cơm, áo cơm không thiếu. Chỉ là thời gian dài không được gặp người, ngày sáng đêm tối đều chỉ có một mình nên Thượng Quan thị khó tránh khỏi sẽ cảm thấy sợ hãi. Nàng thậm chí bắt đầu chờ đợi Hạ Liên Phòng đến gặp mình nhiều hơn, cho dù chỉ nói một hai câu cũng tốt hơn hoang vắng như bây giờ. Đáng tiếc từ lúc bà ta bị mang đến đây Hạ Liên Phòng chỉ ghé qua một lần. Một điều đáng lo nữa là tung tích của hai nữ nhi, ngày đó cùng bị đuổi ra khỏi phủ đại học sĩ, hôm đó bà ta liền bị Hạ Liên Phòng bắt lại đây, cũng không biết Hồng Trang Lục Ý hiện tại thế nào. Mặc cho Thượng Quan thị có tâm ngoan thủ lạt, Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý đều là khối thịt rớt xuống từ trên người bà ta nên làm sao có thể không nghĩ, làm sao có thể không đau chứ?

Nhưng bà ta bị giam ở chỗ này thì đi tìm thế nào?

Nay nghe được tiếng cửa phòng mở, đáy lòng Thượng Quan thị run lên, ngẩng đầu trông thấy Hạ Mạt Hồi, đầu tiên là ngẩn ra rồi ngữ khí liền trở nên hung ác hỏi: "Là ngươi! Ngươi đến làm cái gì! Hạ Liên Phòng thế mà lại nỡ để cho ngươi đến gặp ta?!" Tiểu tiện nhân kia thươg yêu tận xương tủy hai đệ muội của mình, còn tránh bà ta như rắn rết, hôm nay cư nhiên lại để Hạ Mạt Hồi xuất hiện ở trong này?

Hạ Mạt Hồi cũng không nghĩ tới sẽ thấy Thượng Quan thị với dáng vẻ như vậy. Ở trong trí nhớ của nàng, Thượng Quan thị có mĩ mạo hơn nữa thần thái luôn sáng lạn, bất cứ lúc nào bà ta cũng trang điểm xinh đẹp, biểu tình trên mặt cùng ánh mắt vĩnh viễn đều là tự phụ cao ngạo, tuy rằng sau này bà ta đã đeo tấm mặt nạ hiền dịu nhưng ở trong lòng Hạ Mạt Hồi, Thượng Quan thị chân chính vẫn vừa xinh đẹp vừa tự phụ. Nhưng ai có thể nghĩ tới, Thượng Quan thị ngày xưa chưởng quản quyền trong phủ đại học sĩ, được lão phu nhân vô cùng yêu thích lại rơi vào hoàn cảnh như vậy!

Tóc tai rối bời, không biết đã bao lâu chưa được cải cẩn thận, mái tóc vốn đen bóng trở nên khô héo biến vàng, khí sắc cả người đều kém đi rất nhiều, càng miễn bàn một đôi tay từng trắn nõn nà kia nay lại vô cùng thô ráp, kẽ móng tay đầy két bẩn!

Người cũng không biết đã bao lâu chưa tắm rửa, ở thật xa đã ngửi thấy được mùi lạ.

Hạ Liên Phòng đem Thượng Quan thị nhốt ở trong này, trừ bỏ mỗi ngày đúng giờ phái người đưa cơm cùng có người chuyên trông coi ra, đối với Thượng Quan thị hoàn toàn áp dụng thái độ nuôi thả. Mà Thượng Quan thị hai lại chân đứt đoạn là một phế nhân, rất nhiều chuyện người thường có thể làm nhưng bà ta lại không làm được, nói thí dụ như tự mặc quần áo, tự rửa mặt chải đầu trang điểm —— Hạ Liên Phòng cũng không thừa hơi chuẩn bị son phấn cho kẻ thù, còn có thể nhớ đến chuyện cho bà ta ăn đã coi như là rất tốt rồi.

Cho nên nếu không phải khẩu khí Thượng Quan thị vẫn kiêu ngạo tự đại thì Hạ Mạt Hồi thật sự không dám tin bà điên tóc tai bù xù trước mặt là Thượng Quan thị luôn làm bộ làm tịch hiền lành với bọn họ trước đây.

Nàng nhịn không được cười xùy một tiếng, ung dung hỏi: "Thượng Quan cô nương đây là làm sao vậy, làm hại ta suýt nữa không nhận ra được, xem ra, Thượng Quan cô nương sống có vẻ rất là chật vật nha, chẳng lẽ đại tỷ ta không cho Thượng Quan cô nương tắm rửa tịnh thân sao?"

Không cho son phấn, nước tắm thì có chứ, trong phòng bếp có nước có nồi có lửa, đáng tiếc Thượng Quan thị không biết đun, chẳng lẽ Hạ Liên Phòng còn phải đặc biệt phái hạ nhân tới hầu hạ bà ta hay sao? Lấy đâu ra chuyện tốt đẹp như vậy?!

Mặt Thượng Quan thị tức đỏ lên, bà ta rốt cuộc là thiên kim Hàn lâm phủ, tuy rằng hại người không ít, thủ đoạn ác độc nhưng lòng xấu hổ cơ bản nhất vẫn phải có. Nhìn thấy Hạ Mạt Hồi một thân hoa phục xinh đẹp, bản thân mình lại chật vật không chịu nổi như vậy, trong lòng vừa không cam tâm vừa ghen tỵ, còn có tự ti. Rất nhiều năm trước, khi bà ta đối mặt với Lam thị liền tràn đầy tâm tình như vậy. Ghen tị, oán hận, không cam lòng. Dựa vào cái gì Lam thị lại có mĩ mạo hơn, gia thế hiển hách hơn bà ta, còn có thể vô cùng dễ dàng cướp đi vị hôn phu bà ta coi trọng? Dựa vào cái gì bản thân mình mọi thứ đều không bằng đối phương?

Tâm tình như vậy từ lúc vào phủ đại học sĩ, sau nhiều năm Thượng Quan thị rốt cuộc lại lần nữa được nếm trải. Bà ta khẽ cắn môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Mạt Hồi, tựa hồ như muốn nhìn ra gì đó trên mặt nàng: "Nhị tiểu thư đại giá quang lâm, chẳng lẽ chính là vì đến cười nhạo ta?"

"Đương nhiên không phải, ta chỉ cảm thấy đã nhiều ngày chưa gặp Thượng Quan cô nương, trong lòng có chút nhớ mà thôi." Hạ Mạt Hồi lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng không chút che giấu sự chán ghét đối với Thượng Quan thị, cũng khinh thường tình cảnh bây giờ của bà ta. "Ta cũng là có lòng tốt, biết Thượng Quan cô nương bị giam cầm, trong lòng tất nhiên thập phần nhớ đến hai nữ nhi Hồng Trang Lục Ý cho nên đặc biệt đến báo tin cho Thượng Quan cô nương, cũng là để cho cô nương biết hai vị tiểu thư này đã phát sinh chuyện gì."

Bị Hạ Mạt Hồi nói như vậy, trong lòng Thượng Quan thị lập tức có dự cảm bất hảo. Bà ta cảm thấy đây quyết không phải chuyện gì tốt, bằng không sao Hạ Mạt Hồi lại cười kỳ quái như thế, còn giả mù sa mưa nói là báo tin cho mình chứ? Vì thế bà ta lập tức vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, thanh âm lãnh đạm, tựa hồ như vậy có thể kháng cự lại lời đối phương sắp nói ra: "Ngươi dẹp ý niệm này đi! Ta sẽ không tin lời ngươi nói!"

Hạ Mạt Hồi mới mặc kệ bà ta có tin hay không! Tình cảnh trước mắt của Thượng Quan thị, mặc kệ nàng nói cái gì Thượng Quan thị dù mạnh miệng thì ở sâu trong nội tâm cũng vẫn sẽ tin tưởng. "Thượng Quan cô nương tin hay không, hôm nay dù sao ta chỉ đột phát thiện tâm, nếu Thượng Quan cô nương không muốn nghe vậy thì ta đi là được." Nói xong xoay người rời đi, không lưu luyến chút nào. Vốn nha, Thượng Quan thị có biết hay không đối với nàng đều không mang ý nghĩa lớn, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Thượng Quan thị, Hạ Mạt Hồi đã không còn hứng thú kích thích Thượng Quan thị. Nữ nhân này đã lưu lạc thành như vậy, nàng lại chấp nhặt với bà ta thì chẳng phải tỏ vẻ mình tự hạ thân phận sao?

Thượng Quan thị vừa thấy Hạ Mạt Hồi thật sự muốn đi nhất thời nóng nảy: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Hạ Mạt Hồi theo lời đứng lại, quay đầu nhìn nàng: "Sao nào, Thượng Quan cô nương thay đổi chủ ý, muốn nghe ta 'Nói dối' rồi?"

Thượng Quan thị cắn răng: "Ngươi hãy nói đi, nghe một chút cũng không sao."

Bà ta ra vẻ trấn định khiến Hạ Mạt Hồi không nhịn được muốn cười: "Hạ Hồng Trang bị phán mùa thu sang năm xử trảm."

Trong nháy mắt như vậy, Thượng Quan thị tưởng bản thân mình nghe lầm, thật sự! Bà ta cảm thấy lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, bằng không... Sao nghe lời Hạ Mạt Hồi nói, Hồng Trang của bà ta bị phán mùa thu năm sau xử trảm?! "Ngươi nói bậy! Ngươi nói dối! Ta sẽ không tin lời nhảm nhí của ngươi!" Bà ta liên tục phủ nhận, phảng phất như vậy có thể thuyết phục bản thân mình đó chỉ là lời nói dối của Hạ Mạt Hồi, Hạ Mạt Hồi chỉ là muốn kích thích bà ta, nhìn bà ta hỏng mất, phát điên, tuyệt vọng, tru lên, bà ta sẽ không mắc mưu ... Bà ta sẽ không mắc mưu! Tuyệt đối sẽ không!

Hạ Mạt Hồi buông thõng tay: "Ngươi tin hay không, ta không thèm để ý. Chỉ là không biết đến lúc đó Thượng Quan hàn lâm có đi nhặt xác cho Hạ Hồng Trang hay không?"

Thượng Quan thị hét lên một tiếng, muốn nhào tới đánh nàng, Hạ Mạt Hồi cười tủm tỉm đứng tại chỗ, nhìn bà ta chật vật từ trên giường lăn mình xuống dưới, ngã xuống đất, sau đó mang theo tiếng cười như chuông bạc xoay người rời đi, đem đại tin tức khủng bố đó giao cho Thượng Quan thị, để cho bà ta chậm rãi tự thưởng thức.

Biết tin thân cận nhất rơi vào nhà tù, đã chết đến nơi, còn bản thân mình lại bất lực, chỉ có thể đứng nhìn, thật là không dễ chịu đúng không?

Đây chính là mục đích khi Hạ Liên Phòng muốn Thượng Quan thị biết được việc này, về phần vì sao Hạ Hồng Trang giết người, lại thay đổi thân phận với Hạ Lục Ý vân vân... Những chuyện đó Hạ Liên Phòng không có ý định nói cho Thượng Quan thị, chỉ cần để bà ta biết nữ nhi mĩ lệ có tiền đồ kia của mình sắp chết là đủ rồi.

Sau khi ra ngoài Hạ Mạt Hồi hiếm khi thấy tâm tình thật tốt, xe ngựa thả chậm bước chân, vừa vặn trên đường nhiều người liền chậm rãi đi tới, Hạ Mạt Hồi có đôi khi sẽ tò mò vén một góc màn xe nhìn ra xa bên ngoài. Thành Yến Lương cực kỳ phồn hoa, mỗi ngày trên đường đều chật ních người bán hàng rong, mỗi người đều đang bôn ba bận rộn vì sinh kế, khắp nơi sinh cơ bừng bừng, tiếng người ồn ào, có tiểu hài tử túm một chuỗi đường hồ lô gặm mút hăng say, có đại nương bán bánh bao chuyên tâm ngồi nhào bột, còn có người bán hàng rong bán son phấn đang đến gần các đại cô nương, nghĩ pháp muốn các nàng mua mấy hộp...

Tiền bọn họ kiếm được cũng không nhiều, thậm chí còn bằng một lần nàng ban thưởng cho hạ nhân, nhưng bọn họ đều rất khoái nhạc, bận rộn, nhưng đơn thuần, nghiêm túc. Hạ Mạt Hồi có chút hâm mộ cuộc sống như thế, nhưng nàng có gia thế như vậy, từ lúc sinh ra đã có được những thứ mà người khác không có, hưởng thụ vinh hoa phú quý mà dân chúng bình thường kiếm mấy đời cũng không hưởng thụ được, coi như đây là cái giá phải trả, các nàng nhất định phải sống rất mệt rất mệt, lục đục đấu tranh, ngươi tranh ta đoạt, vì quyền thế địa vị, vàng bạc tài phú mà lục thân không nhận, máu tươi đầy tay.

Hôm nay là làm sao vậy, nàng lại đột nhiên đa sầu đa cảm. Hạ Mạt Hồi cúi đầu, tự giễu cười cười, Thiên Tuyền hôm nay phụng mệnh Hạ Liên Phòng bảo hộ nhị tiểu thư an toàn, thấy nàng đột nhiên có chút tinh thần sa sút không khỏi lo lắng hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài làm sao vậy, có phải có chỗ không thoải mái hay không?"

Hạ Mạt Hồi vội vàng lắc đầu: "Không phải, ta chỉ là đột nhiên thất thần mà thôi."

Thiên Tuyền xưa nay trầm mặc ít nói, có thể chủ động mở miệng quan tâm đã là rất khó được. Thấy Hạ Mạt Hồi không giống nói dối, cả người cũng thật sự không có việc gì Thiên Tuyền mới yên lòng. Công chúa đem an nguy của nhị tiểu thư giao cho mình, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nàng lấy mạng đền cũng không đủ.

Bởi vì cũng không quen thân lắm với Thiên Tuyền cho nên hai người ngồi ở trong xe ngựa đều không nói nhiều. Sau một lát vẫn là Hạ Mạt Hồi phá vỡ mảnh trầm tĩnh này: "Thiên Tuyền, ngươi... Có phải người của Thanh vương gia không?"

Thiên Tuyền do dự một chút mới đáp: "Trước đây đúng vậy, bây giờ là người của công chúa ạ." Nàng cùng Diêu Quang, Ngọc Hành ba người đã triệt để đưa về dưới trướng công chúa, lệ thuộc Huyền y vệ, không còn là Thanh y vệ cho nên hiện tại chủ tử chân chính của nàng là công chúa mà không phải vương gia.

Đối với chuyện này Thiên Tuyền không có chút áp lực nào, dù sao cuối cùng hai vị chủ tử này đều ở cùng nhau, nàng nguyện trung thành với ai không phải đều giống nhau sao!

Thiên Tuyền tuyệt đối sẽ không thừa nhận, trong thời gian một năm ngắn ngủi địa vị của Hạ Liên Phòng ở trong lòng nàng đã sánh ngang vương gia anh minh thần võ.

Hạ Mạt Hồi mím môi, hỏi: "Ngươi nói thử xem... Vương gia ngài ấy đối với đại tỷ ta, là thật lòng sao?"

Thiên Tuyền nhíu mày: "Tất nhiên là thật ạ, vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, nói thích công chúa thì chính là thích công chúa." Quyết sẽ không có hai lòng hoặc là thay đổi, bởi vì đó là Thanh vương nha! Một lời nói đáng giá ngàn vàng, quyết không nuốt lời Thanh vương.

"Nhưng mà... Dù ngài ấy thật lòng, tuổi của ngài ấy cũng quá lớn nha!" Hạ Mạt Hồi vẫn rối rắm vấn đề này. "Ngài ấy lớn hơn tỷ ta gần hai mươi tuổi!"

"Không có lớn như vậy chứ ạ?" Thiên Tuyền hỏi lại. "Nhiều lắm cũng chỉ là mười bốn mười lăm tuổi thôi."

"Thế còn ít sao?" Hạ Mạt Hồi bất tư nghị hô nhỏ. "Nên biết, có vài nam tử mười bốn mười lăm tuổi đã có con nha! Nói khó nghe chút, vương gia thật sự cũng có thể làm phụ thân của ba tỷ đệ chúng ta đấy!"

Thiên Tuyền hắng giọng một cái, nói: "Đáng tiếc ngài ấy không muốn làm phụ thân tiểu thư, ngài ấy chỉ muốn làm tỷ phu của tiểu thư thôi..."

Hạ Mạt Hồi: "..."

"Nhưng mà, ta cảm thấy giữa vương gia cùng công chúa, tuổi không phải vấn đề." Thiên Tuyền lắc đầu, "Chẳng lẽ nhị tiểu thư chỉ vì vấn đề tuổi tác liền không đồng ý vương gia cùng công chúa ở cùng nhau sao?" Thiên Tuyền dưới đáy lòng lặng lẽ thắp hương cầu nguyện cho Thanh vương, nàng nhìn ra được vị trí của nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia ở trong lòng công chúa đều phi thường trọng yếu, nếu hai người bọn họ phản đối... Chỉ sợ vương gia thật sự đừng mong ôm được mỹ nhân về.

"Không phải vấn đề sao?" Hạ Mạt Hồi nghi hoặc. "Ta đến nay vẫn không có cách nào tưởng tượng tình cảnh vương gia với đại tỷ ở cùng một chỗ."

Thiên Tuyền nháy mắt mấy cái, cũng không biết nên an ủi hoặc là giải thích thế nào, có lẽ ở trong mắt thế nhân, tuổi tác quả nhiên là vách ngăn không thể vượt qua!

Đang nói chuyện đã trở về đến Phủ Bình Nguyên công chúa. Hạ Mạt Hồi được Thiên Tuyền đỡ xuống xe ngựa liền chạy đến chỗ Hạ Liên Phòng, Thiên Tuyền đi theo phía sau nàng không ngừng kêu nàng chậm một chút cẩn thận không ngã.

Hai người chân bước vừa vào cổng vòm hình tròn, Hạ Mạt Hồi xuyên qua hành lang nhỏ, đang định kêu "Đại tỷ" lại đột nhiên ngừng, cách được thật xa đứng ở đàng kia, không nhúc nhích. Thiên Tuyền đi theo phía sau nàng vừa chạy tới, thấy dáng vẻ thất thần của nàng cũng thò đầu đi xem, lập tức không khỏi há to miệng.

Ai tới nói cho nàng biết, nam nhân vẻ mặt ôn nhu đang nắm tay công chúa kia thật sự vị vương gia thiết huyết lãnh lệ đó sao?

Thanh vương đang nắm tay nhỏ người trong lòng một bày tỏ nỗi lòng, vài ngày nay hắn đều bận rộn, không có thời gian đến gặp nàng. Hôm nay thật vất vả xin nghỉ được với hoàng huynh, lấy danh nghĩa thăm Hạ Lan Tiềm vào phủ công chúa.

Hạ Liên Phòng bị hắn nắm tay cứ sợ bị người khác nhìn thấy cho nên luôn giãy dụa. Nhưng hắn nắm tay nàng rất chặt, mặc kệ nàng giãy giụa thế nào đi nữa cũng không chút sứt mẻ. Sau một lúc lâu Hạ Liên Phòng trầm thấp nói: "Chàng từng nói, sẽ tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa."

Thanh vương đáp bằng vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ ta không có sao?"

Hạ Liên Phòng giơ hai bàn tay đang đan nhau của hai người lên, lộ ra vẻ oán trách, biểu tình kia rõ ràng đang muốn hỏi: đã như vậy rồi chàng nói có hay không có? Thanh vương phát ra tiếng cười trầm thấp, nhịn không được ôm nàng vào trong ngực, thân mình nàng nhỏ bé nhưng thập phần mềm mại và ấm áp, khi hắn ôm nàng luôn là cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc. Từ lần trước hai người ôm nhau ở Tây điện Thanh vương liền yêu cảm giác ôm Hạ Liên Phòng, chỉ cần quanh mình không có ai thì sự tự chủ của hắn liền giống như hoàn toàn tan rã, luôn nghĩ muốn đem nàng ôm vào trong ngực thật tốt thân mật một phen mới không uổng đời này ."Ta sẽ chú ý, yên tâm đi, vừa nãy ta đã kêu tất cả mọi người lui xuống."

Hạ Liên Phòng có chút muốn trợn trắng mắt: "Đây chính là Phủ Bình Nguyên công chúa, chàng nói với hạ nhân của ta là muốn tất cả bọn hắn lui xuống?" Xác định bọn họ sẽ không hiểu lầm sao?

"Pr trong mắt bọn họ, nàng còn quá nhỏ, ta lại quá già, hơn nữa còn có Lan tiềm làm lá chắn, bọn họ đều sẽ không nghĩ tới." Ngoài miệng nói như vậy nhưng đáy lòng Thanh vương lại cảm nhận được ưu thương nhàn nhạt. Hắn đời này làm chuyện gì đều quang minh chính đại không thẹn với lòng, chỉ có trên đoạn cảm tình này, thật là nghẹn khuất tới cực điểm. Không dám để cho Hạ Lịch cùng Tĩnh quốc công bọn họ biết cũng coi như xong, ngay cả hạ nhân cũng không thể lộ ra... Trên đời này còn có ai biệt khuất hơn hắn sao!

Nói xong, hắn cúi đầu, chạm trán Hạ Liên Phòng, thấy nàng nhăn mũi thập phần đáng yêu liền nhịn không được há miệng nhẹ nhàng cắn một cái. Động tác càn rỡ này khiến Hạ Liên Phòng phải hút sâu một hơi, suýt nữa vung một bàn tay tới.

Cũng may nàng khắc chế được, chỉ là cả mặt đều xấu hổ đỏ bừng lên: "Chàng, chàng, chàng..."

Chàng, chàng, chàng nói không nên lời, dáng vẻ xấu hỏ đỏ mặt thật sự đáng yêu đòi mạng, chọc Thanh vương ngứa ngáy, không khỏi lại cắn một ngụm. Lúc này Hạ Liên Phòng xấu hổ và giận dữ một tay bụm mặt, lộ ra một đôi mắt phượng lên án nhìn hắn.

Thanh vương lúng túng ho khan vài tiếng, nhìn thấy trên gương mặt tih xảo của nàng có nhiều thêm hai hàng dấu răng không khỏi bắt đầu đau lòng, nhẹ nhàng thổi một hơi, tựa vào bên tai nàng ôn nhu xin lỗi: "Xin lỗi, là lỗi của ta, ta nuốt lời." Hắn không nên xúc động như vậy.

Thấy hắn thành tâm thực lòng nhận sai như thế, Hạ Liên Phòng tất nhiên cũng sẽ không trách cứ nữa. Giữa hai người sớm đã định chung thân, nàng cũng không phải người vô tình, chỉ là cấp bậc lễ nghĩa tất phải giữ, nhưng đẩy hắn hắn không động, cứng rắn không chịu để cho nàng thoát khỏi ngực hắn.

Hạ Mạt Hồi đứng cách xa, nghe không rõ bọn họ nói gì nhưng lại nhìn ra được vây quanh hai người tràn đầy nhu tình mật ý. Nhất là nam nhân luôn vẻ mặt lãnh khốc, không chút thay đổi kia, khi ôm đại tỷ lại vô cùng ôn nhu và cẩn thận, phảng phất trong ngực là vật phẩm trân quý dễ vỡ, tất phải che chở cho tốt. Còn đại tỷ... Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy đại tỷ bày ra kiều thái của tiểu nữ nhi như vậy. Ở trước mặt nàng và Tiềm Nhi đại tỷ luôn là không gì không làm được, giống như trên đời này chưa từng có chuyện gì có thể khó nàng. Khi đại tỷ chưa rời Phật đường nàng cùng Tiềm Nhi bị Thượng Quan thị cùng với Hồng Trang Lục Ý khi dễ thành cái dáng vẻ gì! Sau khi đại tỷ rời Phật đường rõ ràng lúc ấy phụ thân không ở trong phủ, đại quyền do Thượng Quan thị chấp chưởng, tổ mẫu sủng ái cũng không ở bên phía bọn họ, nhưng đại tỷ lại có thể từng bước một đem hết thảy những thứ thuộc về bọn họ đoạt lại.

Nàng đã vì bọn họ bỏ ra nhiều như vậy!