Đích Nữ Trọng Sinh: Nịch Sủng Tàn Vương Phi

Chương 10: 10: Không Biết Mới Là Phúc






Bạch Cầm không dám nghĩ tới đại tiểu thư là loại người như vậy, tiểu thư đối với nàng ta tốt như vậy mà nàng ta lại hãm hại tiểu thư, thật là vô tình vô nghĩa mà.Đáy mắt Hoa Diên hiện lên một tia sắc bén, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh.Xem ra, Lạc Mộng thật sự rất hận Vân Hinh quận chúa, Hoa Nguyệt Phỉ cũng là bị Vân Hinh quận chúa liên lụy theo, nếu không sự việc ngày hôm qua sẽ không truyền đi nhanh chóng như vậy, đến nỗi toàn bộ kinh thành đều biết.Nghĩ đến ngày hôm qua, Lạc Mộng năm lần bảy lượt ám chỉ nàng phải cẩn thận, Hoa Diên bất giác khẽ nhíu mày.Sống lại một đời, nàng tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào sai lầm của kiếp trước.

Kiếp này, nàng sẽ không để cho bất cứ ai lợi dụng cùng khống chế mình.


Hoa Diên nàng phải làm chủ vận mệnh của mình.Bất quá, để làm chủ được vận mệnh của mình, nàng cần phải nổ lực để tạo nên thế lực của chính mình, để khi có bất cứ biến cố nào phát sinh trong tương lai nàng đều có khả năng để bảo vệ chính mình.Kiếp trước, nàng bị người đời vứt bỏ, kêu trời không thấu, gọi đất không nghe, đời này nàng sẽ không bao giờ để mình lâm vào tình cảnh đó nữa.Đau một lần đã quá đủ rồi!“Tiểu thư, tiểu thư… Tiểu thư, người sao vậy? Nô tỳ chỉ là nghe tin đồn bên ngoài, cũng có thể là giả, tiểu thư ngàn vạn lần không được thương tâm, sẽ làm hại thân mình….” Bạch Cầm nhìn thấy tiểu thư nhà mình nhíu mày, bộ dáng thất thần, nàng cho rằng Hoa Diên vì quá đau lòng nên nhanh chóng nói thêm.Nghe vậy, Hoa Diên khôi phục lại tâm trạng, đưa mắt nhìn Bạch Cầm vẻ mặt đang đầy lo lắng, tận đáy lòng nàng dâng lên một cổ ấm áp, nàng ôn nhu nói: “Bạch Cầm, ta không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.”“Bạch Cầm, những lời ngươi vừa nói tuyệt không được để cho người khác nghe được, mặc dù phụ thân thương ta nhất, như tỷ tỷ có lão phu nhân che chở, nếu những lời ngươi vừa nói truyền đến tai lão phu nhân chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị trừng phạt.

Sau này, những lời không nên nói thì không được nói , có biết không?” Hoa Diên chậm rãi khuyên dạy Bạch Cầm, đồng thời cũng không phản bác những gì Bạch Cầm vừa nói.Nàng rơi xuống nước, là do Hoa Nguyệt Phỉ một tay thiết kế, đây là sự thật không thể chối cãi.“Tiểu thư, chẳng lẽ đại tiểu thư thật sự hãm hại người sao?...” Bạch Cầm chấn động, sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn Hoa Diên hỏi.Nàng ngắt lời Bạch Cầm, Hoa Diên cau mày nghiêm túc nhìn Bạch Cầm, từng câu từng chữ nói rành mạch: “Bạch Cầm, sự việc này như thế nào, ta và ngươi trong lòng đều biết rỏ, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được nói ra, ít nhất là hiện tại không được nhắc đến.

Hiện tại, chúng ta không có chứng cứ, cho dù có thì cũng không thể mang ra cho mọi người biết được.

Cho dù nàng ta có phải là loại người nhẫn tâm như vậy hay không thì rốt cuộc nàng ta vẫn là nữ nhi của phụ thân ta, tỷ tỷ của ta, nếu lúc này chúng ta đem chuyện này điều tra làm rỏ, mọi người sẽ nghĩ ta như thế nào? Sẽ nghĩ phụ thân ta như thế nào? Nghĩ Hoa phủ chúng ta là cái dạng gì? Việc này rất hệ trọng, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.


Trừ khi có một ngày, phụ thân đối với nàng ta hoàn toàn thất vọng, hoàn toàn từ bỏ nàng ta.”Bất luận như thế nào, phụ thân đối xử tốt với nàng, nàng đều ghi tạc trong tâm, nếu không phải bất khả kháng, nàng tuyệt đối sẽ không làm phụ thân đau lòng, đây cũng là lý do tại sao nàng không vạch trần Hoa Nguyệt Phỉ.Bạch Cầm cái hiểu được cái không, gật gật đầu, trong lòng nàng nghĩ tiểu thư đã trưởng thành rồi, từ sau khi bị ngã xuống hồ được cứu lên thì nàng hoàn toàn thay đổi, đôi khi Bạch Cầm có chút hoài nghi đây thật có phải là tiểu thư của mình không?Đáy mắt Bạch Cầm lóe lên một tia nghi hoặc, dù chỉ một thoáng chốc thôi nhưng cũng không qua mắt được Hoa Diên, bất quá nàng cũng chưa nói cái gì.Đôi khi, không biết mới là một loại hạnh phúc!Nàng trọng sinh, sự kiện này thật quá mức quỷ dị, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết được, bao gồm cả Bạch Cầm, người lúc nào cũng đối với nàng trung thành, tận tâm.

Không cho Bạch Cầm biết, đối với Bạch Cầm là một cách để bảo vệ nàng ta, đôi khi biết càng nhiều thì nguy hiểm sẽ càng lớn.“Bạch Cầm, ngươi mau lấy vòng tay bạch ngọc mà nương ta lúc trước mang đến, cùng ta đến gặp tỷ tỷ, nàng ta chịu ủy khuất lớn như thế thân làm muội muội nhất định phải đi an ủi nàng ta, nếu không sẽ làm cho mọi người đối với tướng phủ chúng ta chê cười sao?” Ngẩng đầu lên nhìn, đáy mắt Hoa Diên lóe lên một tia sáng, dịu dàng nói với Bạch Cầm.Bạch Cầm nghe vậy, nhanh chóng xoay người đi vào trong phòng.Cùng lúc đó, Phật đường ở phía bắc tướng phủ liên tiếp truyền ra đủ loại âm thanh.“Phanh ——” lại là tiếng của một vật nặng rơi xuống đất, còn có tiếng la khóc của thiếu nữ bị đánh đập.“Không có…… Không phải nô tỳ, thật sự không phải nô tỳ …… Tiểu thư tha cho nô tỳ đi, cầu tiểu thư tha cho nô tỳ, cầu xin tiểu thư…… A ——”“A —— tiểu thư tha mạng, cầu tiểu thư tha mạng a……!”“Tiện nhân, cả một đám tiện nhân, cút, mau cút cho khuất mắt ta…” Trái hẳn với dáng vẻ lúc nào cùng ôn nhu lương thiện, Hoa Nguyệt Phỉ giờ phút này thật đáng sợ, tóc tai hỗn độn, hai tròng mắt đỏ bừng, dung nhan xinh đẹp yêu kiều giờ đây thật hung tợn, thật chật vật cùng đáng sợ.Nghĩ đến kế hoạch mình nhiều năm vất vả mưu tính, trong phút chốc đều tan thành mây khói.

Hiện tại, tất cả mọi người đều biết Hoa Nguyệt Phỉ chính là hạng người tâm địa độc ác tàn nhẫn, nàng ta cật lực che giấu mười mấy năm trời không nghĩ tới hiện tại mọi âm mưu đều bị người vạch trần, ý hận ngập trời.Qua một lúc lâu sau, đợi đến khi đồ vật trong phòng bị nàng ta đập đổ hết, cánh cửa đóng chặt đột ngột mở ra.


Hoa Nguyệt Phỉ từ trong phòng đi ra, nha hoàn trong mắt còn chưa hết sợ hãi run rẩy đi theo phía sau nàng ta.

Hoa Nguyệt Phỉ đã thay đổi xiêm y, chỉnh sửa lại mái tóc, khôi phục lại bộ dáng hiền thục như xưa, biểu tình trên mặt không nhìn ra có cái gì bất thường cả..