Đích Nữ Trọng Sinh Ký

Chương 13: Làm khách







Editor: CoralHoa tường vi trong Tường Vi viện đang đúng mùa nở rộ, những chùm hoa chúm chím phủ kín toàn bộ tường trong viện, diễm lệ như ánh ban mai điểm xuyến thêm lá xanh càng tràn trề sức sống.Ngọc Hi ngồi trong sân viện, chăm chú thêu lên khăn một cây tường vi. Mỗi ngày Ngọc Hi thêu không lâu, chỉ có ban ngày ánh sáng tốt, còn lúc khác nàng không thêu. Đời trước cũng bởi vì ngồi thêu quá lâu nên bị thương ở mắt.Hồng San cười đi tới nói: “Tiểu thư, Liễu Ngân tỷ tỷ tới.”Mỗi lần Liễu Ngân tới Tường Vi viện đều mang đồ đến tặng , nhưng mà cũng không ngoại lệ, lần này đến không phải để đưa đồ mà là mời Ngọc Hi qua.Ngọc Hi tới chính viện mới biết Thu thị chuẩn bị mua thêm một ít đồ trang sức cho tỷ muội các nàng, từ nay về sau ra ngoài cũng xinh đẹp hơn.Thu thị nói rằng: “Mỗi người chọn lấy hai ba kiểu.” Không phải là Thu thị keo kiệt mà là Ngọc Thanh thấy thứ tốt thì hận không thể lấy tất cả đi.Ngọc Thanh nhìn đồ trang sức trong khay, nói: “Hai ba kiểu ít quá, mẫu thân, những đồ trang sức này thật đẹp mắt, con muốn chọn nhiều hơn hai kiểu.”Thu thị sớm có chuẩn bị, nói: “Mấy ngày nữa Linh Lung Các lại có một lượng lớn trang sức kiểu mới, lúc đó mua nhiều thêm một chút cũng không muộn.” Linh Lung Các là cửa hàng trang sức tốt nhất kinh thành, ở đó kiểu dáng đồ trang sức mới mẻ độc đáo, thủ công tinh xảo, là nơi yêu thích của các nữ quyến nhà quyền quý.Ngọc Thanh nghe xong, cũng không còn cố chấp với đồ trang sức ở trước mặt nữa.Ngọc Hi nhỏ nhất, cho nên mỗi lần chọn lựa đồ vật nàng đều là người cuối cùng: “Bá mẫu, tam tỷ còn chưa tới?” Ý là có trước có sau, Ngọc Thần không chọn thì nàng cũng không được chọn.Thu thị cười nói: “Tam tỷ ngươi đã có rồi.”Ngọc Thanh nghe lời này xong trong mắt thoáng hiện tia ghen ghét. Trách không được Ngọc Thanh ghen ghét, Ngọc Thần mặc y phục đeo trang sức không có cái nào không phải là thứ tốt nhất cả, cho dù Quốc công gia đặc biệt thiên vị Ngọc Thanh, thường xuyên đưa các loại vải vóc trang sức tốt, nhưng so với Ngọc Thần vẫn một trời một vực.Ngọc Hi nhìn thoáng qua Ngọc Thanh liền biết nàng suy nghĩ cái gì, có thể nói Quốc công phủ có Ngọc Thần thì tất cả tiểu thư như các nàng đều bất hạnh.Thu thị cười nói: “Ngọc Hi, thất thần cái gì đó?”Ngọc Hi lúc này mới đi đến trước khay, chọn một xâu hoa gạo cài đầu hồng bảo thạch cùng một đôi bông tai ngọc trai hồng phỉ thúy. Do từng trái qua cảnh chạy nạn, nên Ngọc Hi đặc biệt thích ngắm những món trang sức đắt tiền.Sau khi Ngọc Như và Ngọc Thanh rời đi, Thu thị kêu nha hoàn lấy ra một chuỗi ngọc trường mệnh khóa vàng đưa cho Ngọc Hi.Ngọc Hi vội từ chối, nói: “Bá mẫu, thứ này quá quý giá, con không nhận được.” Khóa vàng này chế tác tinh xảo, hơn nữa chuỗi ngọc trai tròn trịa phía dưới trĩu xuống trị giá ít nhất bảy tám trăm lượng bạc.Thu thị vuốt đầu Ngọc Hi, cười nói: “Đây là của hồi môn của bá mẫu, bây giờ cũng không dùng được, bá mẫu cũng không có nữ nhi, đúng lúc cho ngươi.” Nói xong, liền đem khóa vàng đeo lên trên cổ Ngọc Hi.Ngọc Hi có chút ngượng ngùng mà nói: “Cảm ơn bá mẫu.” Hai tháng này, Thu thị thỉnh thoảng sẽ đưa vài thứ cho nàng. Trước kia đưa đều vải vóc, đồ ăn, lần này là thứ có giá trị nhất.Ngọc Hi không che, mang theo chuỗi ngọc trường mệnh khóa vàng trở về Tường Vi Viện, tin tức ở phủ Quốc công truyền đi rất nhanh, không đến nửa ngày, phủ đệ đều biết Thu thị thưởng thứ tốt cho Ngọc Hi.Ngọc Thanh biết Ngọc Hi được khóa trường mệnh vàng, oán hận mà mắng một câu: “Đúng là đồ nịnh bợ.” Ngọc Thanh tuy rằng ương ngạnh, nhưng nàng cũng không ngốc. Thu thị không thích nàng, vì thanh danh Thu thị sẽ không cắt xén tiền được chia cho nàng, nhưng nghĩ đến thứ tốt trong tay Thu thị thì chẳng khác nào người mơ mộng hảo huyền.Ngọc Như biết việc này nửa ngày cũng không nói chuyện. Lần trước Ngọc Hi mắc bệnh đậu mùa, thái độ của mẫu thân đối với nàng rất thân thiết, nhưng từ sau khi Ngọc Hi khỏi bệnh mẫu thân đối với nàng càng ngày càng lạnh nhạt.Thanh Huyên thấy tinh thần Ngọc Như lại đang buồn bã, trấn an nói: “Cô nương, phu nhân đối xử tốt với Tứ cô nương, đó là bởi vì phu nhân nhớ ân cứu mạng. Phu nhân vẫn là rất thương cô nương.”Ngọc Như trầm mặc không nói gì, nàng rất rõ mẫu thân có thương mình hay không. Mẫu thân không thích Ngọc Tịnh, đối xử với nàng so với Ngọc Tịnh thì có vẻ không tồi. Nhưng từ khi có Ngọc Hi, Ngọc Như mới phát hiện, mẫu thân thật ra mẫu thân đối xử tốt với nàng đều là ngoài mặt.Ngọc Hi cũng không biết bởi vì một cái khóa trường mệnh mà làm rất nhiều người nhớ đến, nàng trở lại Tường Vi viện, kêu Thiều Cúc mở tủ quần áo.Thiều Cúc cười hỏi: “Sao tiểu thư lại muốn xem y phục?”Ngọc Hi nói: “Ngày mai ta phải đi Cữu Công gia làm khách, nhất định phải mặc đồ tươi sáng một chút.”Đến hôm đi Trứ gia, Ngọc Hi mặc một xiêm y màu đỏ tươi, chải hai bím tóc, bên trên được cài bằng chuỗi trân châu hồng bảo thạch, trên cổ mang chuỗi ngọc phú quý trường mệnh khóa vàng, trên tay mang một đôi vòng tay bằng vàng, hơn nữa trắng trẻo mềm mại, thêm trang điểm như vậy cực kỳ hoan hỉ.Ngọc Thanh cũng mặc một bộ xiêm y đỏ thẫm, có điều Ngọc Thanh là đại cô nương, cách ăn mặc không giống Ngọc Hi. Ngọc Như mặc là một thân xiêm y mùa thu, đến trang điểm cũng rất tỉ mỉ chỉnh chu, nàng đứng một chỗ cùng Ngọc Thanh càng khiến cho Ngọc Thanh trở thành tâm điểm của sự chú ý.Tiếc là, chẳng được bao lâu. Đợi đến khi nhìn thấy Ngọc Thần của chính phòng, sắc mặt của Ngọc Thanh liền trở nên không được tốt.Ngọc Thần mặc một thân xiêm y màu lam, không có trang điểm hết mức, nhưng mà cho dù nàng chỉ trang điểm bình thường, đứng ở chỗ nào cũng giống ngọc nữ được Quan Âm Bồ Tát tạo ra, lập tức đem Ngọc Thanh ăn mặc tỉ mỉ nửa ngày thành đồ bỏ đi.Vốn dĩ Ngọc Hi ăn mặc phù hợp, nhưng có Ngọc Thần ở đây, tự nhiên lại thấy vô cùng tầm thường. Ngọc Hi coi như không biết gì, cười đi lên phía trước kêu: “Tam tỷ.”Ngọc Thần gật đầu một cái, đồng thời nói chuyện cùng Ngọc Như và Ngọc Thanh. Đáng tiếc hai người mỗi lần đối mặt Ngọc Thần, đều không được tự nhiên.Xương Bình Hầu phủ Chu gia là nhà mẹ đẻ của lão phu nhân, lão phu nhân và Xương Bình Hầu bây giờ là huynh muội ruột. Kiếp trước lúc này sức khỏe của Ngọc Hi còn chưa khỏi hẳn, còn ở Tường Vi viện dưỡng bệnh, cho nên tiệc mừng thọ của phu nhân thế tử Xương Bình Hầu phủ Ngọc Hi không tham dự.Xương Bình Hầu phủ không rộng rãi bằng Quốc công phủ, nhưng cũng là cực kỳ phú quý, khắp nơi đều trang trí tinh xảo. Hạ nhân tôi tớ cũng hết sức quy củ.Tới Xương Bình Hầu phủ rồi, đầu tiên là đi gặp Chu lão phu nhân. Chu lão phu nhân mặc một thân xiêm y màu tối hoa văn vạn chữ màu kim, thoạt nhìn gương mặt hiền từ.Chu lão phu nhân nhìn Ngọc Hi, cười nói: “Đứa nhỏ này vừa nhìn liền thấy thích.” Người già mà, đều thích náo nhiệt, cũng thích hài tử trắng trẻo mềm mại đáng yêu.Lần đầu ra mắt trưởng bối, đều có quà gặp mặt. Chu lão phu nhân thưởng cho Ngọc Hi một cái vòng tay bằng vàng, vòng tay này còn được khảm năm viên trân châu cực lớn.Người trong phòng nhìn vòng tay bằng vàng kia, sắc mặt trở nên kỳ quái. Không phải nàng, tuy rằng thứ này đáng giá, nhưng quá tục khí, bất luận là ai cũng sẽ không mang.Lúc đi ra ngoài, cửu tiểu thư Thi Tự của Xương Bình Hầu phủ cười hỏi Ngọc Hi: “Sau nay ngươi sẽ đeo vòng vàng kia chứ?” Lời này không có ý tốt, chẳng khác nào nói nàng yêu vàng bạc.Ngọc Hi không trả lời, chỉ nói: “Quá nặng, không đeo được.” Đương nhiên, càng nặng nàng càng thích, đáng giá mà!Thi Tự cười khanh khách: “Vậy chờ ngươi trưởng thành thì có thể đeo được rồi.” Chưa thấy qua người nào thấy tiền sáng mắt như vậy.Ngọc Thần nhíu mày, chỉ có điều nàng nhìn Ngọc Hi cũng không có tức giận, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng không nói gì.Đến hoa viên, có một tiểu cô nương dáng vẻ xinh xắn đi tới, hướng về phía Ngọc Thần kêu lên: “Thần muội muội, thì ra muội cũng tới!”Ngọc Thần giới thiệu hai người các nàng với nhau: “Thi Hoa tỷ tỷ, đây là tứ muội muội của ta.” Chu Thi Hoa đứng hàng thứ sáu, năm nay bảy tuổi.Chu Thi Hoa đánh giá Ngọc Hi một chút, che miệng cười nói: “Ngọc Hi biểu muội thật đáng yêu.”Ngọc Hi cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại tự nhiên hào phóng nói: “Đa tạ biểu tỷ khen ngợi.” So với Ngọc Thần thì không xinh đẹp và tài giỏi bằng, cho dù ăn mặc thế nào cũng chỉ làm vật lót nền, nên cứ ăn mặc ưa nhìn một chút, cho người khác yêu thích.Đời trước Ngọc Hi không phải chưa từng tới Chu gia, chỉ là mấy vị tiểu thư ở Chu gia đều đối xử lạnh nhạt với nàng, bản thân nàng lại tự ti, sau này đối với chuyện đi Chu gia làm khách có thể tránh liền tránh. Lần này cũng không biết có phải bởi vì có Ngọc Thần giới thiệu hay không, Chu Thi Hoa thái độ đối nàng rất ôn hòa.Bát tiểu thư Thi Nhã của Chu gia, năm nay cũng 4 tuổi, sau khi thấy Ngọc Hi cười tủm tỉm nói: “A, ngươi ăn mặc thật là đẹp.”Ngọc Hi nhìn đối phương có chút xấu hổ. Chu Thi Nhã cũng ăn mặc một thân xiêm y màu đỏ tươi, chuỗi san hô đỏ ôm trọn bím tóc, trước ngực mang một chuỗi ngọc châu bát bảo bằng vàng. Càng buồn cười chính là, hai người không chỉ có ăn mặc, dáng vẻ cũng có một chút giống nhau, mặt đều tròn, hơn nữa trắng trẻo mềm mại. Nếu không phải Ngọc Hi thấp hơn, nhất định người khác sẽ cho rằng hai người là song bào thai.Ngọc Hi không giỏi giao tiếp, trả lời đại một câu: “Tiểu thư cũng rất đẹp.”Chu Thi Nhã vui không tả được: “Ừ, hai chúng ta đều đẹp.” Chu Thi Nhã là tiểu thư duy nhất của chi thứ hai, lại là con vợ cả, cho nên đặc biệt được sủng ái, tính tình rất là ngây thơ.Chu Thi Hoa nghe xong lời này, tỏ vẻ không còn gì để nói: “Tứ muội muội, Vương bà bán dưa có tự khen mình như thế à?”Chu Thi Nhã nghiêng đầu, chớp đôi mắt to tròn, hỏi: “Lục tỷ, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy muội và tứ biểu muội đẹp sao?” Bộ dáng giống như tỷ mà nói xấu xí ta liền khóc cho mà xem.Chu Thi Hoa khẽ cười nói: “Đẹp, bát muội muội nhà ta là đẹp nhất. Bát muội muội, tứ muội muội chơi một mình cũng không vui vẻ, muội chơi với muội ấy được không?”Thi Nhã ôm phía sau Chu Thi Hoa, hướng tới Ngọc Hi nói: “Biểu muội, bên kia đình có rất nhiều thức đồ ăn ngon, chúng ta đến bên kia đi.”Ngọc Hi biết mình giao tiếp không tốt nên cần phải cải thiện điều này, kết giao nhiều bằng hữu không chỉ là nói chuyện nhiều, cũng là tích lũy mối quan hệ. Đối với ý tốt của Thi Nhã nàng tự nhiên sẽ không từ chối.Thi Nhã dẫn Ngọc Hi tới một cái đình, sai nha hoàn mang điểm tâm và hoa quả tới. Nhìn một chút hoa quả trên bàn, nói với nha hoàn bên cạnh: “Đi lấy quả vải của cữu cữu tặng tới đây.”Ngọc Hi nếm thử quả vải, nhưng ăn rất ít, dù sao cũng từ Mân Nam vận chuyển tới đây, người bình thường ăn không được. Mặc dù là phủ Quốc công, số lần được ăn cũng không nhiều lắm: “Không cần, thứ kia không rẻ đâu!” Trên phố bán một cân vải đến vài lượng bạc đó!Thi Nhã nhấp miệng cười nói: “Đây là cữu cữu ta từ Mân Nam đưa tới, không mất tiền.”Ngọc Hi có chút ngượng ngùng: “Vẫn là để lại cho ngươi ăn đi!”Thi Nhã cảm thấy Ngọc Hi quá dây dưa: “Cho ngươi ăn thì ăn đi, sao nói nhiều như vậy chứ?”Nha hoàn rất nhanh bưng một mâm quả vải tới. Sau khi Thi Nhã lột vỏ liền lộ ra phần thịt trắng nõn mọng nước, thấy Ngọc Hi không nhúc nhích vội nói: “Mau ăn đi, nếu không một lúc nữa các nàng ấy tới thì không có cái mà ăn đâu.” Đây là tự giấu đồ tốt, không phải ai cũng có.Ngọc Hi suy nghĩ một chút thì không lại khách khí nữa, hai người ngươi một quả ta một quả mà ăn.Chu Thi Hoa đứng từ xa nhìn Ngọc Hi và Thi Nhã, cảm thấy hai người ở chung rất hòa thuận, cười nói với Ngọc Thần: “Trước kia nghe nói tứ biểu muội rất chậm chạp, ta cảm thấy rất có ý tứ!”Ngọc Thần cũng cười cười: “Từ sau khi tứ muội hết bệnh, nàng trở nên lanh lợi hơn rất nhiều.”Chu Thi Hoa cảm thấy rất thú vị. Lần này bệnh đậu mùa tàn sát kinh thành, nhà bọn họ cũng có bốn hài tử nhiễm bệnh mà chết. Có thể sống được đều là vận khí tốt.Lúc trở về, Chu Thi Nhã còn lôi kéo tay của Ngọc Hi nói: “Biểu muội, lần sau chúng ta vẫn mặc xiêm y giống nhau nhé, à, còn phải mang trang sức giống nhau nữa. Như vậy người khác vừa thấy chúng ta, nhất định sẽ cho rằng chúng ta là song bào thai. Ha Ha, nghĩ thôi cũng cảm thấy đặc biệt thú vị rồi.”Ngọc Hi nghiêm mặt, tiểu cô nương này lôi kéo nói chuyện cả buổi cũng không biết mệt, thật là huyên thuyên mà: “Để lần sau nói tiếp!”Đi Xương Bình Hầu phủ, thu hoạch được một người bằng hữu lảm nhảm.Ngọc Thần đã từng đến Xương Bình Hầu phủ mấy lần, biết tính tình bát tiểu thư, cười nói với Ngọc Hi: “Nhã biểu muội ngoại trừ thích nói chuyện, kỳ thực rất dễ ở chung.”Ngọc Hi nghiêm mặt nói: “Muội biết.” Là con người thì đều có khuyết điểm, khuyết điểm của nàng cũng rất nhiều. Chỉ cần tâm địa tốt, cái khác cũng không có vấn đề gì.Thu thị biết Chu Thi Nhã yêu cầu lần sau Ngọc Hi mặc xiêm y giống nàng, cảm thấy rất thú vị: “Ngọc Hi, đợi lần sau ngươi cùng Thi Nhã ăn mặc giống nhau, ta coi rất hứng thú.”Ngọc Hi lập tức lắc đầu, nói: “Không muốn.” Nàng không muốn bị người khác xem giống khỉ đâu!Thu thị chỉ trêu ghẹo, thấy Ngọc Hi không muốn cũng không nói chuyện này nữa: “Ngọc Hi, sau này con phải đi ra ngoài nhiều một chút.” Chuyện vừa rồi nha hoàn đều nói lại với nàng, hôm nay biểu hiện của Ngọc Hi không được tốt lắm, nhưng mà bởi vì là lần đầu tiên Ngọc Hi ra ngoài , cho nên nàng cũng không khiển trách nặng nề. Chẳng qua nàng quyết định sau này phải đưa Ngọc Hi đi ra ngoài xã giao, nếu không ngay cả nói chuyện bình thường cũng không tốt thì chính là phiền phức lớn.Đương nhiên Ngọc Hi sẽ không phản đối: “Dạ.” Nàng nhìn Ngọc Thần thân thiết với Chu Thi Hoa, ở chung hòa thuận như vậy trong lòng nàng vừa hâm mộ vừa xấu hổ. Lão phu nhân thiên vị Ngọc Thần không phải không có đạo lý, bất kể phương diện nào cũng không thể bắt bẻ được Ngọc Thần.