Đích Nữ Thiên Kim Mạnh Mẽ Xoay Người

Chương 16




Đại môn Hầu phủ đứng hai người, một vị phụ nhân nắm tay một tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn của Hầu phủ, vị phụ nhân hít một hơi thật dài mới cố gắng làm cho bản thân lấy lại phong thái khi xưa hiên ngang bước vào cửa lớn sơn son thiếp vàng kia, nhưng chưa đến cửa đã bị gia đinh canh giữ ngăn lại.

"Lớn mật, đây là Hầu phủ, ngươi là điêu dân nơi nào dám ngang nhiên như thế" Gia đinh Giáp kiên định quát lên, tay ngăn chặn cái phụ nhân đang muốn tiến vào cửa Hầu phủ, nực cười cái phụ nhân kia nghĩ như thế nào lại muốn tiến vào nơi này.

"Ngươi to gan có biết ta là ai không, ta chính là tri kỉ của Hầu Gia" Phụ nhân căm tức quát lên, một gia đinh ti tiện thế mà cũng dám lên mặt với bà, cứ chờ xem chờ bà nhận thân xong sẽ cho người đuổi tên gia đinh không biết trời cao đất dầy mắt chó không nhìn thấy quý nhân này.

Gia đinh Ất kiên trì can lại phụ nhân kia lời nói tuy nhẹ nhàng hơn nhưng cũng là cường ngạnh: "Vị phu nhân này, Hầu phủ không phải nơi ai muốn vào cũng được, nếu không có thiếp mời không thể tự tiện bước vào"

Biết bản thân nếu không nói rõ thì tuyệt không thể đi vào Hầu phủ, vị phụ nhân cắn răng nói ra thân phận mình tuyệt không muốn thừa nhận này: "Ta là muội muội ruột thịt của Hầu phu nhân, ngươi đi vào thông báo, ta tên là Vệ Tố Huyền'

Gia đinh Ất nhìn mặt mày vị phụ nhân này đúng là có mấy phần giống với phu nhân nhà mình, hắn nhìn qua gia đinh Giáp, thấy hắn gật đầu mới nhìn vị phụ nhân kia từ tốn nói: "Vậy xin mời phu nhân chờ một lát, tiểu nhân sẽ đi thông báo một tiếng"

Vệ Tố Huyền mặc dù hơi khó chịu nhưng không thể làm gì khác hơn mà gật đầu rồi cùng nữ nhi đứng sang một bên chờ đợi.

"Chốc nữa nếu gặp lão phu nhân con phải hiếu thuận một chút, nhớ ngoan ngoãn gọi lão thái thái, nhất định phải làm lão thái thái thích con, nghe rõ chưa" Vệ Tố Huyền nhỏ giọng căn dặn nữ nhi, bà tin chắc nữ nhi bề ngoài xinh đẹp giống bà như vậy chắc chắn lão thái thái vừa nhìn thấy nhất định sẽ yêu thích ngay, nói không chừng ngay cả hắn cũng sẽ thích nữ nhi của nàng mà nhận làm con nuôi cũng không chừng, Vệ Tố Huyền mơ màng nghĩ, bà nhớ lại giây phút đầu tiên gặp được người nam tử đấy, trong kí ức xa xôi hiện lên bóng dáng cao ngất anh tuấn, một bộ dáng thư sinh nho nhã mặc trên người tố sam màu lam, cúi người chấp tay trước mặt nàng giới thiệu: "Tại hạ là Triệu Văn Đình, lỡ đường đi ngang đây xin mạn phép được vào lương đình tránh nắng, mong tiểu thư không ngại". Nam tử ôn hòa hữu lễ, tươi cười ôn nhu như thế chỉ ngước lên nhìn một lần mà đối với bà là đã định tình yêu suốt một đời.

Chỉ trong một lát gia đinh Ất đi ra đón hai người vào cửa, đi cùng còn có một vị thân hình mập mạp, hắn vừa nhìn thấy hai mẹ con đứng trước của thì cười cười nói: "Vệ phu nhân thất lễ, thất lễ, nô tài là Quản gia của hầu phủ, Vệ phu nhân cứ gọi nô tài là Phúc Quản gia, mời phu nhân vào, đại phu nhân vừa nghe thì vô cùng kích động ra lệnh cho nô tài lập tức tới đón hai vị vào".

Vệ Tố Huyền thấy Phúc quản gia cung kính với mình như thế thì cơn tức vừa nãy bị cản ngoài cửa cũng tiêu phân nữa, hiện tại bà cần nhanh chóng xác định thân phận mới có thể đứng vững gót chân ở Hầu phủ không nên vì những chuyện nhỏ nhặt làm mất đi hình tượng của mình, Vệ Tố Huyền nghĩ thế nên đối với Phúc quản gia cũng tươi cười thân thiết, có lễ đáp: "Làm phiền Phúc quản gia", Phúc quản gia cũng không khách sao thêm mà dẫn hai mẹ con đi thẳng vào chủ viện.

Vệ Tư Lan ngồi trên ghế vẻ mặt sốt ruột nhìn ngoài cửa, Quế ma ma thấy phu nhân nhà mình lóng ngóng như thế thì lắc đầu cảm thán, bà không mấy có thiện cảm với vị muội muội ruột này của phu nhân, lúc trước phu nhân ở Vệ gia chịu biết bao khổ sở vì mẫu thân thiên vị con gái nhỏ, nhưng phu nhân tâm địa lương thiện bị vị muội muội này gây khó dễ nhiều vô số kể cũng không có mấy oán hận, nếu không phải sau này lão Hầu gia tam sinh lục lễ cưới phu nhân vào cửa chỉ e rằng còn bị vị muội muội này đè đầu cưỡi cổ.

Nhắc lên ly trà đưa cho Vệ Tư Lan, Quê ma ma ôn tồn khuyên nhủ: "Phu Nhân từ cửa chính đến chủ viện còn một đoạn đường người không cần gấp"

Vệ Tư Lan cũng biết bản thân có hơi nóng nảy nhưng từ lúc nàng thành hôn xong thì muội muội rời nhà trốn đi còn tự tiện kết hôn, phụ thân cùng mẫu thân vẫn luôn trách nàng khiến nàng luôn cảm thấy bản thân có phần áy náy, nay muội muội chủ động xuất hiện nàng làm sao không gấp, nếu như có được sự hòa hảo của muội muội có phải phụ thân cùng mẫu thân sẽ không oán nàng nữa, nhận lấy ly trà từ tay Quế ma ma, Vệ Tư Lan đè nén tâm tình của mình.

"Tỷ tỷ......."một tiếng gọi nghẹn ngào vang lên ngoài cửa, Vệ Tư Lan đang cúi đầu uống trà ngẩng mạnh đầu dậy, khi nhìn thấy người đến kia thì đôi mắt của Vệ Tư Lan dâng lên hơi nước, run tay đem tách trà đưa cho Quế ma ma, Vê Tư Lan đứng dậy bước lên trước, hai bàn tay đã có phần run rẩy nắm lấy đôi tay của Vệ Tố Huyền, Vệ Tư Lan nhẹ giọng gọi: "Tiểu Huyền, thật là muội".

Vệ Tố Huyền đôi mắt cũng ướt đẫm nước mắt, giọng nói có phần run run: "Là muội, là muội, tỷ tỷ....đã bao nhiêu năm muội sắp quên mất dung mạo của tỷ", nói rồi ôm Vệ Tư Lan khóc lớn lên.

Vệ Tư Lan nghe thế càng khóc thương tâm hơn, Quế ma ma thấy chủ tử sắp khóc đến nghẹt thở càng thêm lo lắng một bên khuyên nhủ một bên sai nô tỳ nâng Vệ Tố Huyền lên bản thân thì đỡ lấy Vệ Tư Lan, thân mình phu nhân không tốt từ khi sinh tiểu thư càng thêm yếu ớt, còn tiếp tục khóc thêm thì sợ sẽ sinh bệnh mất.

"Phu nhân, người đừng khóc nữa, người xem..bản thân khóc đến khó thở vậy, Hầu gia sắp về phủ nếu biết được sẽ đau lòng cỡ nào" Quế ma ma lau nươc mắt cho Vệ Tư Lan, nhỏ giọng khuyên giải.

Một bên đang khóc dữ dội nghe Quế ma ma nhắc đến Hầu gia thì Vệ Tố Huyền giật mình nhanh chóng dừng nước mắt, hỏi,: "Hầu gia không ở trong phủ sao, vì sao lại không ở trong phủ"

Quế ma ma còn đang khuyên nhủ chủ tử nghe câu hỏi của Vệ Tố Huyền thì hơi nâng đầu ánh mắt sắc bén liếc về phía Vệ Tố Huyền, lạnh nhạt nói: "Vâng, Vệ phu nhân đường xa mệt mỏi nên ngồi nghỉ ngơi, khóc nữa sợ tổn hại thân thể", Quế ma ma chỉ qua loa trả lời một câu, cũng không nói vì sao Hầu gia không ở trong phủ, bà không quên, nữ nhân này chính là mơ ước địa vị của Hầu phu nhân này từ thời còn là thiếu nữ, nay mặc dù đã gả cho người những vẫn có tâm mơ tưởng.

Vệ Tố Huyền biết mình thất ý đã gợi lên sự đề phòng của Quế ma ma nên cố đè xuống ý muốn hỏi thăm tình hình của Hầu gia, bà nương theo nâng đỡ của nha hoàn đến một bên ngồi xuống, lúc này mới quan sát nơi ở của Vệ Tư Lan, nhìn những bài trí tinh mỹ cùng những danh tác thư họa treo ở trong phòng, khắp nơi điều lộ ra vẻ quý khí hơn người, lại nhìn nha hoàn cung kính đứng bên cạnh Vệ Tư Lan, Vệ Tố Huyền càng thêm ghen tị đối với tỷ tỷ của mình, nếu năm đó người gả cho Văn Đình là mình thìtất cả những thứ này điều thuộc về mình.

"Muội muội ngươi đến đây phụ thân cùng mẫu thân có biết không" Được Quế ma ma trấn an nên cảm xúc của Vệ Tư Lan cũng không quá kích động nữa, Vệ Tố Huyền thu hồi mọi biểu tình trên mặt ngước lên nhìn Vệ Tư Lan ôn hòa nói: "Tỷ tỷ đừng lo, ta đã nói cho phụ thân và mẫu thân việc này chính họ bảo ta đến nơi này của tỷ tỷ giải sầu", nói rồi đưa khăn tay lên chậm chậm nước mắt.

Vệ Tư Lan nhìn bộ dáng buồn khổ của muội muội, nghe trong lời nói có uẩn khuất nên vội vã hỏi: "Tiểu Huyền là có chuyện gì sao"

Vệ Tố Huyền bộ dáng buồn bã đưa tay nắm lấy nữ nhi nói: "Cẩm Dung, mau đến gọi Cô Cô đi", Vệ Tư Lan lúc này mới chú ý bên cạnh muội muội còn đi theo một thiếu nữ tuổi tác sấp xỉ với Triệu Tuệ Lam. Vệ Tố Huyền nhẹ giọng nói tiếp: "Nó là con gái của Mạnh Tân tên là La Cẩm Dung"

Nói rồi lại khóc lên: "Hức..tỷ tỷ...nó là cốt nhục duy nhất mà Mạnh Tân để lại cho muội, tháng trước...chàng...hức....chàng đột nhiên bạo bệnh qua đời, để lại mẹ quá con côi.....", nói rồi ngẹn ngào cầm khăn chấm chấm nước mắt.

La Cẩm Dung từ lúc bước vào chủ viện đã bị bày trí cùng thị nữ nô bọc ở đấy làm cho hoảng sợ, lúc này nghe được giọng mẫu thân thì nhược nhược bước ra nhỏ giọng gọi: "Cô cô...."

Vệ Tư Lan nghe muội phu đã không còn thì hơi sững sờ lại nhìn vẻ đau khổ của muội muội, bà cũng không biết nên an ủi thế nào. Vệ Tư Lan quan sát cô cháu gái này, nàng biết khi Vệ Tố Huyền trốn ra khỏi nhà đã gả cho một thư sinh họ La, đến khi thành thân xong mới về Vệ gia, nàng khi đó đang trong tân hôn hơn nữa nàng được gả đến Kinh thành xa xôi muốn trở về kịp lúc gặp muội phu cũng không kịp, hằng năm về thăm nhà cũng không nhiều nhưng mỗi lần điều không phải đến trễ cũng là đến sớm điều không có cơ hội chạm mặt nhau.

Quế ma ma cũng nhìn biểu tình khúm núm lo sợ kia thì nhíu mày, hoàn toàn không có phong thái tự tin, phóng khoáng của tiểu thư, khi Vệ Tố Huyền dẫn phu quân mình về thì lúc đó Vệ lão gia cũng Vệ lão phu nhân mém chút tức đến ngất xĩu nhưng nhiều năm yêu thương khiến hai người không đành lòng trách phạt mà lại đổ toàn bộ lỗi lầm lên người phu nhân, trách phu nhân đoạt đi Hầu gia mới làm cho Vệ Tố Huyền lâm vào tình cảnh như vậy, Quế ma ma khi nghe những lời trách mắng kia từ miệng của Vệ lão phu nhân quả thật không dám tin vào tai mình, bà thật không hiểu cùng là một mẹ sinh ra sau lại có thể đối xử khác biệt như thế.

Vệ Tư Lan mĩm cười dịu giọng bảo: "Cháu tên Cẩm Dung, quả thật xinh đẹp giống mẹ, ta có một nữ nhi tuổi cũng sấp xỉ cháu, ta nghĩ cả hai chắc sẽ vô cùng hợp nhau", La Cẩm Dung nhìn nụ cười dịu dàng kia cùng khí chất cao quý trên người Cô Cô thì hâm mộ vô cùng, dịu giọng ngoan ngoãn "dạ" một tiếng lại, nàng thật hy vọng có thể được người cô cô này thích, nàng thật sự thật sự rất muốn bản thân cũng có được khí chất như cô cô.

Lúc này Vệ Tố Huyền giống như bình thản hỏi thăm: "Tỷ tỷ, nghe nói muội có hai đứa cháu, có thể gặp bọn chúng không, hơn nữa đã lâu muội ở nơi đây quấy rầy hầu phủ cũng nên lên tiếng chào tỷ phu mới phải, nếu không thì gia đình chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên''

Vệ Tư Lan nghe thế, thấy cũng có lý, Văn Thanh cùng Lam nhi còn chưa gặp muội muội của mình chào hỏi, như thế cũng quá thất lễ cùng trưởng bối bà mĩm cười đáp: "Văn Thanh đi Quốc Tử Giám học tập...còn Tuệ Lam thì cùng với Quốc Công phủ của đại tiểu thư đang học lễ nghi ở trong nội viện. khi nào chúng đến tỷ sẽ bảo chúng đến vấn an muội"

Học lễ nghi là một việc vô cùng quan trọng đối với mỗi tiểu thư của một gia tộc, mỗi tiểu thư sẽ được dạy từ bước đi đến cách thức nói chuyển làm sao để có phong thái đoan trang, hữu lễ, nhưng sự khó khăn trong đó cũng không phải nhỏ trước đây bà luôn sợ thân thể của Lam nhi không chịu được huấn luyện nghiêm khắc như thế nên luôn lần lừa mãi không muốn mời ma ma lễ nghi cho Lam nhi, không ngờ Lam nhi lại tự mình muốn học lại may mắn có được hai vị ma ma từ trong cung đi ra, việc này còn gì tốt hơn.

Vệ Tố Huyền cũng không quan tâm đến hai đứa con kia của Vệ Tư Lan như thế nào, cái bà quan tâm là chuyện của Triệu Văn Đình, nhưng Vệ Tư Lan lại không hề nhắc gì đến chuyện này, Vệ Tố Huyền nôn nóng vô cùng nhưng lại không dám hỏi thẳng, đành ngồi lại hàn huyên một lát cùng Vệ Tư Lan, câu chuyện cũng cố ý chuyển hướng của Triệu Văn Đình nhưng bà ta thật không biết Vệ Tư Lan là không muốn nói hay thật sự không hiểu dụng ý của bà ta mà khi cả buổi cũng không moi được thông tin gì quan trọng chỉ trừ biết Triệu Văn Đình đã đi đến Ký Châu để trị lũ thì không biết gì thêm, nhìn sắc trời càng ngày càng vãn thì bà ta không còn cách nào đành nắm lấy nữ nhi theo nô tỳ đi về khách phòng nghỉ ngơi.

Quế ma ma buồn cười nhìn vẻ mất mát của Vệ Tố Huyền, bà đương nhiên biết nghe hiểu ẩn ý trong trong buổi nói chuyện của Vệ Tố Huyền, nói là muốn tâm tình cùng phu nhân chẳng bằng nói muốn từ miệng phu nhân hỏi thăm tin tức của Hầu gia, bất quá hiển nhiên Vệ Tố Huyền không hề hiểu tính tình của tỷ tỷ mình, nếu bà ta công khai hỏi thăm thì phu nhân cũng không suy nghĩ gì quá sâu xa mà vô tư nói cho bà ta biết, chứ còn kiểu nói bóng gió như vầy thì phu nhân hoàn toàn không thể lĩnh ngộ được, Quế ma ma thở dài, so với có tâm kế như Vệ Tố Huyền thì phu nhân quả thật ngây thơ hơn nhiều, lại được Hầu gia bảo hộ quá tốt nên đối với tâm kế người khác thì phu nhân quá đơn thuần, nữ nhân này, phu quân chỉ vừa mới chết chưa lâu lại có tâm tình đi hỏi thăm tin tức của nam nhân khác, quả thật đức hạnh khiến bà không thể thích nỗi.

Vệ Tố Huyền khi đi đến khách phòng thì cho nô tỳ lui xuống, bà ta hậm hực đi đến bàn trà cầm tách trà uống một ngụm lớn để thông cơn tức, La Cẩm Dung còn đang vui vẻ xoay quanh khách phòng, nàng chưa từng được vào ở căn phòng nào sang quý như thế, cầm trên tay một bình hoa bằng ngọc trang trí trên kệ, La Cẩm Dung chạy đến bên mẹ cao hứng nói: "Mẫu thân, người xem..nơi đây thật đẹp, còn cái bình ngọc này chắc chắn phải có giá hơn trăm lượng bạc, Hầu phủ đúng là giàu có ngay đến cả khách phòng cũng xa hoa như vậy".

Vệ Tố Huyền ghét bỏ nhìn nữ nhi chỉ vì một gian khách phòng mà cao hứng đến quên trời đất, bà ta niết nhẹ tay nữ nhi, nói khẽ: "Con đừng làm ta mất mặt, này đã tính là gì, con bây giờ đã là biểu tiểu thư của Hầu phủ, chỉ cần con có thể được lão thái thái cùng Hầu gia yêu thích thì vàng bạc châu báu còn sợ không đến tay, một cái bình ngọc đã là gì".

La Cẩm Dung sờ sờ chỗ da thịt bị niết đau, bĩu môi nói: "Mẫu thân người sinh khí cái gì chứ, người cũng thấy Hầu phủ có bao nhiêu sang quý, nữ nhi lần đầu tiên gặp phải đương nhiên khống chế không được, người cũng thật là...có một người tỷ tỷ hiển hách như thế, sao lại cứ giờ này mới đem con đến nhận thân, nếu sớm hơn một chút nói không chừng con đã từ lâu vang danh Kinh thành rồi, mà...mẫu thân, Hầu gia là người thế nào, để nữ nhi chuẩn bị thật tốt khiến ngài ấy gặp con liên thích, như thế nói không chừng còn khiến người dạy con lễ nghi"

Vệ Tố Huyền nghe nữ nhi nói thế thì im lặng, bàn tay đung đưa tách trà dừng lại, ánh mắt nhìn vào khoảng không như lâm vào hồi ức của riêng mình, hắn là người thế nào, đương nhiên là phong thần tuấn tú, ôn hòa như ngọc, bà còn nhớ lần đầu vô tình gặp mặt, hắn ngồi cách bà khá xa, bộ dáng đứng ngồi không yên thật khiến bà buồn cười vô cùng, hiển nhiên hắn sợ bản bóng dáng hưởng đến danh tiết của bà mà cố tình chọn một góc xa để nghỉ chân, còn không dám ngồi hẳn vào lương đình, lần thứ hai gặp mặt thì trong hoàn cảnh hắn không màng nguy hiểm giải cứu bà cùng mẫu thân đang bị bọn cướp vây bắt, lại vì cứu bà mà bị thương, lúc ấy bà bị sự tính tình hiệp nghĩa của hắn cảm động lại càng thêm trầm luân, cố chấp đem hắn về phủ trị thương, chỉ mong có thêm cơ hội cùng hắn ở chung, nhưng lại không ngờ vì lẻ đó lại khiến hắn gặp được Vệ Tư Lan, lúc ánh mắt hắn nhìn vào Vệ Tư Lan bà đã biết hắn động tình đối với tỷ tỷ của bà, cái ánh mắt si mê quyến luyến kia không phải giống y như ánh mắt của bà dành cho hắn hay sao, thế nên bà làm sao có thể không nhận ra.

Vệ Tố Huyền đưa tay sờ lên gương mặt nữ nhi yêu kiều có đến tám phần giống bà, ánh mắt chấp nhất nói: "Hắn sẽ...hắn sẽ thích ngươi...hắn nhất định thích ngươi, sẽ thích hơn con của Vệ Tư Lan, con của bà ta làm sao bằng nữ nhi của ta"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----0.0---- ------ ------ ------

"Lam nhi...thật đau chân..." Tư Đồ Linh Nhã nằm nhoài trên mặt bàn , chu môi nói, bên cạnh còn có mấy quyển sách nằm tán loạn.

Triệu Tuệ Lam vẫn còn kiên trì dùng đầu đội sách bước từng bước về phía trước, eo lưng thẳng tắp nghe tiếng oán gian của Tư Đồ Linh Nhã thì không thể dừng việc luyện tập lại, lấy tay đem sách đưa cho Hình ma ma lại từ tay Mạnh ma ma lấy một ly trà uống một ngụm, nước trà vào miệng có phần thanh đạm lại hơi mang vị đắng, cái này là trà đặc chế từ mấy vị thuốc pha trộn vào có tác dụng thanh lọc cùng bổ máu, đi về phía Tư Đồ Linh Nhã ngồi xuống lại đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của nàng, nhẹ giọng khuyên: "Nhã Nhã cố gắng thêm chút nữa, Nhã Nhã không muốn trở thành một vị tiểu thư xinh đẹp hay sao"

Tư Đồ Linh Nhã uể oải gật gật đầu, vừa phải học cách bước đi, lại phải học cách đứng như thế nào, ngay đến cả ăn cũng phải học, nàng sắp mệt chết rồi nhưng là Lam nhi kiên quyết bắt nàng theo học cùng, nàng cũng không dám phản kháng...hu..hu Lam nhi nghiêm mặt giáo huấn quả thật rất đáng sợ.

Một nô tỳ bước nhẹ về phía Triệu Tuệ Lam thì thầm mấy câu, đầu mày hơi nhăn lại, Triệu Tuệ Lam suy tư nghĩ đến hình như kếp trước cũng có một vị tự nhận là muội muội của mẫu thân đến phủ nhưng lúc ấy lại đụng trúng nàng tâm trạng đang vì Mặc Quân Hàn cùng Triệu Hồng Nhã hẹn đi dạo hồ mà rất tệ nên không nghe thêm chút nào đã sai người đánh đuổi đi, đem hai người đánh ra khỏi Hầu phủ, sau thì đột nhiên mất tích không rõ, Triệu Tuệ Lam suy nghĩ một chút, nếu thật sự là muội muội của mẫu thân thì nàng cũng nên đến chào hỏi một chút.

Thấy Triệu Tuệ Lam dặn dò nô tỳ, Tư Đồ Linh Nhã ăn trái cây trên bàn nghĩ nghĩ một chút, lấy tay lay lay Triệu Tuệ Lam nói: "Lam nhi, chúng ta đi, đi Trúc Hiên chơi nha~~~"

Trúc Hiên, Triệu Tuệ Lam nghĩ nghĩ, gần đây cũng không có việc gì lớn cần làm, lễ hội Xuân cũng đến nữa tháng nữa mới cử hành, có lẽ đi dạo một chút cũng khiến đầu óc thả lỏng.

Nghĩ thế, Triệu Tuệ Lam quay sang phân phó Mạnh ma ma cùng Hình ma ma chuẩn bị, bản thân thì đứng lên đi về phía chủ viện hỏi thăm chuyện muội muội của mẫu thân này,.....