Đích Nữ Tàn Phi

Chương 94: Gặp Lại Cố Nhân




"Tiết tiểu thư."

Thanh âm như ngọc vang lên bên tai, Tiết Phong Lan theo phản xạ ngẩng đầu, ngày hôm nay có không ít họ Tiết đến tham dự, bất quá ở nơi này chỉ có ba người các nàng, huống hồ người mở miệng lại là một trong số hai người đối diện, cho nên nàng có thể khẳng định người mà đối phương đang gọi không ai khác chính là nàng.

Thiếu nữ một thân váy thu thủy mang cho người khác cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, từ khi hai người xuất hiện Tiết Phong Lan đã phát hiện ra chỉ là nàng không có ý bận tâm xem người đến là ai, hôm nay đại hôn của Thái tử, cửa chính đông người chen chút, các nàng đến cửa sổ nhìn lén cũng là chuyện bình thường, chẳng phải nàng cũng như vậy hay sao? Bất kể là kiếp trước hay kiếp này Tiết Phong Lan cũng không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, nếu các nàng không động đến nàng thì nàng sẽ giữ vững lập trường nước sông không phạm nước giếng, huống hồ từ khi mất đi đôi chân tính tình của nàng đã trở nên lãnh đạm, một phần là vì tự ti nên cho nên nàng không thể bắt chuyện với người khác, kiếp này phần tự ti đó đã mất đi nhưng nàng cũng không có ý định kết giao với người khác, đối với hai người vừa đến chỉ có thể làm như không thấy, vốn dĩ nàng cũng không có tò mò về thân phận của đối phương, chỉ đợi sau khi Thái tử bái đường xong liền rời đi, ai biết được đối phương lại lên tiếng, nàng lại không thể tiếp tục giả vờ.

Ánh mắt nàng cẩn thận đánh giá hai người trước mặt, thiếu nữ váy lam xinh đẹp dịu dàng nhưng đôi mắt thanh minh rõ ràng, cho người khác cảm giác thông minh cơ trí, không hề giống tiểu thư nơi khuê phòng, ngược lại có chút anh khí, nếu là nam nhân thì chắc chắn là một chính nhân quân tử, đáng tiếc lại là phận nữ nhi. Thiếu nữ còn lại một thân váy đào, gương mặt thanh thuần như suối, đôi mắt to tròn lộ vẻ ngây thơ không rành thế sự khiến người khác nhịn không được mà nâng niu trong lòng bàn tay, hai người trước mắt như hai thực thể đối lập nhau, bất quá khi đứng bên cạnh nhau lại thập phần hài hòa.

"Hạ tiểu thư, xin chào." Tiết Phong Lan mỉm cười, nụ cười của nàng như gió xuân tháng ba, vô cùng ấm áp, cả người nàng như được bao bọc bởi hơi thở của mùa xuân, khiến người khác nhìn vào không khỏi ngẩn ngơ trong giấy lát.

"Tiết tiểu thư biết ta?" Hạ Nguyệt Lam không hổ là Hạ Nguyệt Lam, không giống với Nguyệt Viên Viên một bên bị vẻ đẹp của đối phương làm cho say mê, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Dựa theo thông tin tình báo mà nói vị Tứ tiểu thư của Thượng thư phủ này suốt ngày không có ra ngoài, ngay cả các cuộc giao lưu giữa tiểu thư khuê các với nhau nàng cũng không có đến, bên cạnh ngòai trừ tỷ muội cũng chỉ là nha hoàn, một vị bằng hữu cũng không có, huống hồ đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau làm sao nàng ta biết được nàng họ Hạ?

Ánh mắt Tiết Phong Lan luân chuyển, gương mặt vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt: "Chẳng phải Hạ tiểu thư cũng biết ta đấy sao?"

Nàng không biết Hạ Nguyệt Lam, mặc dù kiếp trước đã từng gặp qua vài lần nhưng khi đó sự chú ý của nàng đều đặt trên người Lam Thành Vũ, nào có tâm tư quan tâm đến những người khác? Mặc dù nàng không quen biết Hạ Nguyệt Lam bất quá nàng có nhận thức với thiếu nữ một thân váy đào bên cạnh Hạ Nguyệt Lam.

Phủ doãn Nguyệt gia tiểu thư Nguyệt Viên Viên, phụ thân là Phủ doãn nổi tiếng thanh liêm chính trực, mẫu thân xuất thân từ thư hương thế gia, Nguyệt Viên Viên là đích nữ của Nguyệt gia, từ nhỏ nàng đã được gia giáo cẩn thận, được Nguyệt gia nuông chiều mà lớn, bất quá đối với sự nuông chiều của Nguyệt gia Nguyệt Viên Viên không có trở thành thiếu nữ ngạo mạn không xem ai ra gì mà ngược lại lại dưỡng ra tính tình thanh thuần vô hại, lương thiện không chút tâm cơ. Bởi vì nàng thanh thuần đáng yêu, một nữ hài không có tâm cơ, Nguyệt Phủ doãn là người thanh liêm nên đặc biệt ưa thích nữ nhi này, Nguyệt Viên Viên là đóa hoa trong tay Nguyệt gia, bất quá cũng được bao nhiêu người yêu thích, đối với tính tình của nàng người hiểu rõ thì sẽ thông cảm và bao dung, còn người không hiểu đều nghĩ rằng nàng đang giả vờ làm một đóa bạch liên hoa, vì vậy mà Nguyệt Viên Viên rất ít bằng hữu, mà Hạ Nguyệt Lam, là một trong số ít những người có quan hệ tốt với nàng.

Hạ gia Thái phó tiểu thư Hạ Nguyệt Lam, Hạ Thái phó là Đế sư, quyền cao chức rộng, nhận được sự tín nhiệm của Ngụy đế, Hạ gia có không ít tiểu thư bất quá chỉ có một mình Hạ Nguyệt Lam là đích nữ, mẫu thân nàng vì khó sinh mà qua đời, phụ thân nàng lại một thân trăng hoa, về sau khi nàng lên sáu cũng lâm trọng bệnh, không lâu sau lại bước theo gót chân của mẫu thân nàng mà đi đến thế giới bên kia, một nữ hài khiếm khuyết cả tình thương của phụ thân lẫn mẫu thân, chắc chắn con đường trưởng thành rất khó đi, bất quá đối với Hạ Nguyệt Lam mà nói, quá trình trưởng thành của nàng là một bước ngoặc, thành công thì tốt, thất bại chính là không thể quay đầu. Không có phụ mẫu bên cạnh nhưng Hạ Nguyệt Lam vẫn còn có một tổ phụ là Hạ Thái phó, Hạ Thái phó không hổ là Đế sư, hắn dạy dỗ Hạ Nguyệt Lam thành một nữ trung hào kiệt, lấy việc nước làm trọng, bồi dưỡng nàng trở thành người kế thừa của Hạ gia, luật lệ Đại Ngụy không hề khắc khe như những quốc gia khác, chỉ cần là người có năng lực, cho dù người đó là nữ nhân cũng có thể thăng quan tiến chức, nếu không Quốc Tử Giám làm sao có chiêu mộ nữ nhân vào học?

Hạ Nguyệt Lam là nữ nhân nhưng tính tình lại mang theo vài phần khí thế nam nhân, nàng mang một nét đẹp dịu dàng dàng khiến lòng người say đắm nhưng đôi mắt lại lộ vẻ cơ trí khiến người khác không thể xem thường, kiếp trước nàng theo Hạ Thái phó bước chân vào quan trường, bất quá nàng không làm quan văn mà làm quan võ, nàng làm quân sư bên cạnh Uy Vũ Tướng quân, cùng hắn dẫn binh đánh trận, làm nên không ít tiếng vang, so với Tiết Phong Linh, Tiết Phong Lan cảm thấy Hạ Nguyệt Lam mới là người thích hợp với Uy Vũ Tướng quân, bất quá lão Thiên thích trêu người, Uy Vũ Tướng quân chết trận, Hạ Nguyệt Lam cũng không tránh khỏi vận mệnh, thây cốt nơi chiến trường.

Một người dịu dàng nhưng đầy khí thế nam nhi, một người ngây thơ lại thanh thuần vô hại, hai người tính cách trái ngược nhau nhưng lại vô cùng hợp nhau, không những trở thành bằng hữu mà còn trở thành khuê mật của nhau, đây có lẽ là bù trừ trong truyền thuyết.

Sở dĩ Tiết Phong Lan có thể hiểu rõ như vậy là bởi vì Nguyệt Viên Viên là người có tình ý với Lam Thành Vũ, trước khi nàng gặp gỡ Lam Thành Vũ thì hắn và Nguyệt Viên Viên đã quen biết nhau, mối quan hệ giữa hai người rất bình thường, mẫu thân Nguyệt Viên Viên từng là bằng hữu của Từ Hoàng hậu, cho nên Nguyệt Viên Viên thường xuyên theo mẫu thân tiến cung, gặp được Lam Thành Vũ, thiếu nữ đơn thuần đối với vị hoàng tử thất sủng vừa gặp đã yêu. Nguyệt Viên Viên mặc dù ngây thơ trong sáng nhưng nàng vẫn biết được tình cảm của bản thân đối với Lam Thành Vũ, bởi vì nữ tử trong chốn khuê phòng không được chủ động nên nàng mới đem tình cảm của bản thân giấu đi, cho đến khi Ngụy đế ban hôn cho Lam Thành Vũ, mà tân nương của hắn lại không phải nàng, Nguyệt Viên Viên lúc nãy mới bất chấp tất cả, dùng tính mạng của bản thân ép Ngụy đế thu hồi thánh chỉ, lúc này cả Nguyệt gia và mọi người mới biết người trong lòng của nàng là vị hoàng tử không mấy nổi bật Lam Thành Vũ.

Bất quá thánh chỉ đã hạ, Ngụy đế thân là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể rút lại lời đã nói? Nguyệt gia sợ nàng ra ngoài gây náo loạn cho nên đã nhốt Nguyệt Viên Viên lại, Nguyệt gia không muốn Nguyệt Viên Viên gả vào hoàng tộc, dù sao cung sâu như biển, đế vương vô tình, Lam Thành Vũ có thể từ một vị hoàng tử thất sủng bước lên làm Thái tử cho thấy thủ đoạn của hắn cũng không phải bình thường, Nguyệt Viên Viên là một nữ hài ngây thơ Nguyệt gia tất nhiên không muốn đẩy nữ nhi của chính mình vào chốn giết người không thấy máu mang tên hậu cung, hậu cung ngày đêm đấu đá, ai có thể khẳng định việc Nguyệt Viên Viên sẽ không thay đổi? Ngụy đế cũng là minh quân, không có giận chó đánh mèo mà xử tội cả nhà Nguyệt gia, hắn chỉ cắt lưng của Nguyệt Phủ doãn ba năm, hạ chức quan xuống một cấp, Nguyệt gia bị xử như vậy đã là nhẹ nên cũng không có oán hận gì Ngụy đế. Chỉ là Nguyệt Viên Viên vẫn chưa hết hi vọng, nàng trốn khỏi Nguyệt gia để tìm Lam Thành Vũ, hướng hắn cho nàng một câu trả lời, khi đó Lam Thành Vũ đang bồi Tiết Phong Lan đi dạo, Nguyệt Viên Viên từ đâu chạy đến chất vấn hắn, chính là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Lam Thành Vũ không chút do dự thừa nhận bản thân không có tình cảm gì với Nguyệt Viên Viên, trong lòng hắn chỉ có một mình Tiết Phong Lan, Tiết Phong Lan nghe vậy tất nhiên vui vẻ nhưng nàng cũng không quên được ánh mắt đau lòng đan xen thù hận của Nguyệt Viên Viên khi nhìn nàng. Về sau Nguyệt Viên Viên được gả cho một công tử thế gia, cũng xem như là môn đăng hậu đối, huống hồ trượng phu của Nguyệt Viên Viên đối với nàng yêu thương như mạng, chỉ là trong lòng của nàng vẫn chưa quên được Lam Thành Vũ, phu thê hai người tương kính như tân, cuộc đời trải qua cũng xem như hạnh phúc, ít nhất so với Tiết Phong Lan, Nguyệt Viên Viên rõ ràng hạnh phúc hơn rất nhiều.

Trong số những nữ nhân bên cạnh Lam Thành Vũ, tình cảm của Nguyệt Viên Viên đối với hắn là không thể nghi ngờ, ngay từ khi nhìn thấy đôi mắt đau lòng xen lẫn thù hận của Nguyệt Viên Viên, Tiết Phong Lan cũng biết tình cảm của nàng ta dành cho Lam Thành Vũ sâu đậm thế nào, bất quá nam nhân vô tình, Lam Thành Vũ không có tình cảm gì với Nguyệt Viên Viên, có lẽ ngay từ đầu hắn dã nhận thấy ti hs tình của nàng ta không thích hợp với hắn cho nên hắn mới không muốn cùng nàng ta dây dưa không rõ, Lam Thành Vũ một khi có tình thì cho dù đối phương cần sao trên trời hắn vẫn sẽ hái, mà khi hắn đã vô tình rồi thì sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn khiến cắt đứt tình cảm với đối phương. Nguyệt Viên Viên giống như nàng, đều là nữ nhân yêu Lam Thành Vũ đến chết đi sống lại, bất quá Tiết Phong Lan cũng không có đi tìm Nguyệt Viên Viên gây khó dễ, bởi vì Lam Thành Vũ dã rạch ròi quan hệ với nàng ta, nàng không phải nữ nhân hay ghen tỵ, nàng chỉ đấu đá với những nữ tử trong hậu cung của Lam Thành Vũ, còn những người khác có ý với hắn nhưng hắn lại vô tâm thì tại sao nàng phải bận tâm?

"Tiết tiểu thư tốt, không bằng để ta giới thiệu lại môt lần nữa, ta gọi Hạ Nguyệt Lam, là cháu gái của Hạ Thái phó." Hạ Nguyệt Lam nhếch môi, mặc dù hiếu kì vì sao đối phương lại biết được thân phận của nàng bất quá đối phương không muốn nói nàng cũng không thể ép buộc người ta nói ra.

"Đây là bằng hữu của ta Nguyệt gia tiểu thư Nguyệt Viên Viên." Hạ Nguyệt Lam cũng không quên giới thiệu khuê mật đang ngẩn ngơ bên cạnh, nha đầu này đối với nam sắc mê hoặc, hiện tại đối với nữ sắc cũng mê hoặc, đợi đến khi gặp Trịnh Thi Ngôn, liệu có phải sẽ chạy đến ôm đùi người ta hay không? Hạ Nguyệt Lam không tốt tính nghĩ, đổi lại là người khác nàng tất nhiên không tin nhưng nếu là Nguyệt Viên Viên... ha ha, phỏng chừng dám lắm à nha.

Nguyệt Viên Viên đối với mỹ nữ tỷ tỷ đối diện cười lên một cái không phải ngẩn ngơ, bị bằng hữu gọi tỉnh, nàng ngượng ngùng mỉm cười, ánh mắt không quên nhìn tới nhìn lui trên gương mặt Tiết Phong Lan, từ đầu chí cuối đều không có để ý Tiết Phong Lan đang ngồi trên xe lăn.

Thật đẹp!

Mỹ nữ tỷ tỷ thật đẹp!

Nguyệt Viên Viên âm thầm cảm thán, vốn dĩ cứ nghĩ vị kia của Triệu gia mới là đẹp nhất, không ngờ còn có người đẹp hơn.

"Xin... xin chào, ta gọi Nguyệt Viên Viên."

"Hạ tiểu thư, Nguyệt tiểu thư tốt, ta gọi Tiết Phong Lan - Tứ tiểu thư nhà Lễ bộ."

"A!" Tiết Phong Lan vừa chấm dứt lời giới thiệu, Nguyệt Viên Viên đã kêu lên một tiếng kinh ngạc, Tiết Phong Lan và Hạ Nguyệt Lam nghi hoặc quay đầu, nhận thấy ánh mắt của hai người, Nguyệt Viên Viên mới cảm thấy bản thân thất thố, vội vàng che miệng.

"Hóa ra... ngươi là vị kia trong lời đồn, người nhận được ân sủng của Thái hậu..."

Ánh mắt Hạ Nguyệt Lam nhìn Nguyệt Viên Viên như đồ ngốc, chẳng lẽ nha đầu lúc này mới phát hiện người trước mắt chính là Tiết Phong Lan trong lời đồn? Như vậy lúc mới đến nàng ta không có quan sát đối phương đang ngồi trên xe lăn sao?

Hạ Nguyệt Lam tỏ vẻ, chỉ có sinh vật như Nguyệt Viên Viên mới không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nguyệt Viên Viên không phải không quan tâm chuyện bát quái bên ngoài, mà ngược lại nàng nghe rất nhiều là đằng khác, cho nên tin tức về Tiết Phong Lan nàng cũng biết đôi chút, bất quá không ngờ đối phương lại là nữ tử trước mắt, gương mặt không khỏi hiện lên tia sửng sốt, lúc này nàng mới nhìn đến đôi chân của đối phương, đáy mắt xẹt qua tia tiếc nuối, người đẹp như vậy mà bị tàn phế, đáng tiếc.

Tiết Phong Lan bắt được tia tiếc nuối thoáng qua trong đôi mắt của Nguyệt Viên Viên, nàng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười: "Theo như lời đồn... thì đúng là ta."

"A, thật xin lỗi." Nguyệt Viên Viên cũng ý thức được bản thân không nên trực tiếp nói ra như thế.

"Không sao."

"Tiết tiểu thư thật rộng lượng." Đổi lại là người khác chỉ sợ sớm đã tức giận, người tốt tính thì cùng lắm là tức giận mắng người, người không được tốt tính thì sẽ muốn động thủ, không ai như Tiết Phong Lan, xem như không có chuyện gì xảy ra.

"Hạ tiểu thư quá lời rồi, lời nói của Nguyệt tiểu thư không sai mà." Nàng không phải rộng lượng mà là bởi vì nghe quá nhiều, gặp quá nhiều nên đã thành thói quen.

Nguyệt Viên Viên lè lưỡi, bộ dạng tinh nghịch đáng yêu, Hạ Nguyệt Lam thấy thế cũng không truy cứu nữa, nha đầu này ngây thơ như thế, nàng vốn dĩ không nỡ trách cứ.

"Xin lỗi, ta phải đi tìm nẫu thân rồi." Nhìn hai người tình như tỷ muội, ngoài mặt Tiết Phong Lan không có cảm giác gì thế nhưng trong lòng lại ẩn ẩn đau đớn, Hạ Nguyệt Lam cùng Nguyệt Viên Viên vốn không có quan hệ máu mủ, thậm chí có thể nói là người xa lạ bất quá hai người tình như tỷ muội, thân thân thiết thiết, không giống như nàng và Tiết Phong Linh, rõ ràng là cùng chung huyết thống nhưng tỷ muội các nàng vẫn không ngừng đấu đá nhau.

Đôi lúc Tiết Phong Lan thật sự nghi ngờ, Tiết Phong Linh thật sự là tỷ tỷ thân sinh của nàng?

"Làm phiền Tiết tiểu thư rồi, tái kiến." Hạ Nguyệt Lam gật đầu, gặp cũng đã gặp, trò chuyện cũng đã trò chuyện, nàng cũng không tiện giữ người lại.

"Tái kiến."

Đợi bóng lưng của Xuân Cầm khuất ở ngã rẽ, Nguyệt Viên Viên mới kéo tay áo của người bên cạnh, giọng nói có chút tiếc nuối: "Nàng như vậy mà lại không thể đi lại, đáng tiếc."

"Bất quá cũng không tránh khỏi tranh chấp hoàng quyền." Hạ Nguyệt Lam lắc đầu, Tiết Phong Lan là nữ nhi của Thượng thư phu nhân, quan hệ với Lý gia là không thể tránh khỏi, Thái hậu xuất thân Lý gia, chắc chắn muốn đưa người Lý gia lên làm Hoàng hậu, bất quá lựa chọn gả Lý Kiều và Lý Thiến cho Thái tử là không phải quá tốt, mặc dù hiện tại Thái tử đang xuân phong đắc ý nhưng nếu có ngày Thái tử bị các hoàng tử khác hạ bệ, không thể kế thừa hoàng vị thì không phải lựa chọn này quá sai lầm sao? Nếu nàng là Thái hậu, nàng tất nhiên sẽ không làm như vậy, Thái hậu thật sự xem trọng Lý gia thì có thể gả Lý Kiều cho Thái tử, còn Lý Thiến thì phải đợi xem Thái tử còn có thể xuân phong đắc ý như vậy nữa hay không mới có thể đưa ra lựa chọn gả nàng cho người khác, thế nhưng Thái hậu lại gả cả hai cho Thái tử, bày tỏ thái độ chắc chắn Thái tử có thể giành ngôi báu, trong lòng nàng có một suy nghĩ lớn mật, Thái hậu làm vậy bất quá là để giảm sự phòng bị của Hoàng hậu và Từ gia, bởi vì Thái hậu đang có một âm mưu khác.

Nếu Tiết Phong Lan không xuất hiện, nàng sẽ bác bỏ suy nghĩ này của bản thân, bất quá hiện tại lại một nữ hài nhận được ân sủng của Thái hậu, cung yến ngày đó Thái hậu thể hiện thái độ bao che, khiến nàng càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng nàng, thực chất Lý Kiều và Lý Thiến chỉ là tấm bình phong để làm giảm sự phòng bị của Từ gia, cả hai gả cho Thái tử nếu về sau Thái tử đăng cơ thì một trong hai người có thể trở thành Hoàng hậu, Lý gia của Thái hậu lần nữa có thể dưỡng ra Hoàng hậu là một chuyện tốt, bất quá nếu Thái hậu thất bại, hậu quả khó mà nói được cho nên Thái hậu mới tìm được một đường lui cho mình. Lựa chọn Tiết Phong Lan, dạy dỗ nàng trở thành con cờ thứ ba, để Tiết Phong Lan trưởng thành dưới sự bảo hộ của Thái hậu, để mọi người đều biết Tiết Phong Lan có quan hệ mật thiết với Lý gia, về sau đem Tiết Phong Lan gả cho một trong các hoàng tử có khả năng tranh giành ngôi vị hoàng đế với Thái tử, bất luận là ai thắng ai thua, Thái hậu vẫn có thể trụ vững địa vị của mình.

Quả nhiên rừng càng già càng cay, đặc biệt là khi Tiết Phong Lan đối với Thái hậu tín nhiệm hết mực, một nữ hài mất đi đôi chân, Thái hậu lại yêu thương nàng như vậy, vừa vặn có thể an ủi tâm hồn bé nhỏ của nàng, lúc người khác yếu đuối nhất ngươi đưa tay giúp đỡ, muốn người đó bán mạng cho ngươi cũng thật dễ dàng.

Chỉ là... hoàng tử mà Thái hậu lựa chọn cho Tiết Phong Lan, người mà nàng ta nghĩ rằng là có khả năng cạnh tranh với Thái tử... là ai?

Thái tử là trưởng tử, đa mưu túc trí, được Ngụy đế tin tưởng, có Từ gia chống đỡ, triều thần ủng hộ, xác suất đi lên đế vị là rất cao.

Ngũ hoàng tử anh tuấn tiêu sái, từ nhỏ đã được Trấn quốc Tướng quân một tay dạy dỗ, văn thao võ lược, tài năng hơn người, mặc dù Đại Ngụy trọng văn không trọng võ nhưng Ngũ hoàng tử vẫn được Ngụy đế xem trọng, có Triệu gia chống đỡ, là người có tư cách tranh giành ngôi báu với Thái tử nhất.

Nhị hoàng tử do một phi tần nhỏ bé sinh ra, từ nhỏ thân thể yếu ớt, nhu nhu nhược nhược, không được Ngụy đế yêu thích cũng chẳng được triều thần coi trọng, vốn không có cơ hội cùng Thái tử tranh giành ngôi báu.

Về phần Tứ hoàng tử...

Hạ Nguyệt Lam lắc đầu, vẫn là thôi đi, có một ca ca xuất chúng như Thái tử, cho dù Tứ hoàng tử có xuất sắc hơn cũng không thể khiến Ngụy đế chú ý chứ đừng nói là tranh giành đế vị, nếu Tứ hoàng tử thông minh thì hẳn sẽ lựa chọn đứng bên cạnh trợ giúp Thái tử, sau này Thái tử lên ngôi, Tứ hoàng tử giữ chức vương gia tiêu sái đã là không tồi rồi, bất quá... đứng trước sự hấp dẫn của hoàng quyền, Tứ hoàng tử liệu có lựa chọn buông tha?

Chuyện này không ai dám nói trước.

Một loạt nghi thức kết thúc, Từ Hoàng hậu cũng không có ý định lưu lại, nàng dặn dò Thái tử vài câu rồi lên xe ngựa về cung, ánh mắt nhìn thoáng qua đám người, một đám người đang ăn uống vui say đột nhiên xuất hiện một bóng dáng thanh lãnh không chút nhiễm chút bụi trần ngồi đó, nàng ngồi trên xe lăn, tà áo bay theo gió, mặc dù khoảng cách có chút xa nhưng Từ Hoàng hậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương, ánh mắt chăm chú, chứa đầy sự lạnh lẽo.

Mặc dù không nhìn tõ gương mặt của đối phương nhưng trong lòng nàng đã có câu trả lời cho thân phận của đối phương, Tiết Phong Lan - Tứ tiểu thư nhà Lễ bộ - người được nhắc nhiều nhất trong các tửu lâu ở kinh thành.

"Nương nương?" Cung nữ bên người thấy Từ Hoàng hậu nhìn về một phía đến mức thất thần không khỏi mở miệng nhắc nhở.

"Không có việc gì." Hoàng hậu thu hồi tầm mắt, khoát tay cùng cung nữ rời đi Thái tử phủ.

Tiết Phong Lan, rất nhanh sẽ gặp lại.

Bên này Tiết Phong Lan cũng chuyển mắt, khóe môi cong lên một độ cong nhẹ, sau đó liền phân phó Xuân Cầm phía sau đưa nàng rời đi chỗ này, nàng đến nhanh đi cũng nhanh, trong không khí náo nhiệt thế này không có người để ý đến, bất quá nhất cử nhất động của nàng đều lọt vào ánh mắt của một người.

Ánh nắng chiều tà nhanh chóng được thay thế bằng ánh trăng buổi tối, hôm nay không phải mười lăm cho nên ánh trăng không có tròn mà là hình khuyết, bất quá dưới không cảnh tối tăm của liên trì ánh trăng lại đặc biệt sáng, chiếu sáng một góc nơi mặt hồ.

Đêm nay gió lớn, trăng lên cao, khác hẳn với nội viện một bên ồn ào nó nhẹ hồ sen ở hậu viện yên tĩnh không một bóng người, còn chưa đến mùa hạ cho nên hoa sen trong hồ vẫn chưa nở hoa, chỉ có những lá sen đang vươn lên mặt nước, dưới ánh trăng đung đưa theo làn gió, bên cạnh hồ là một nữ tử, nàng mặc chiếc váy màu nguyệt quang, thân ảnh như ảo như thật khiến người khác không khỏi mơ màng liên tưởng đến Liên hoa tiên tử.

Lúc nãy uống quá nhiều rượu, đầu óc của hắn lúc này đã có chút mơ màng, nhìn thân ảnh cách đó không xa, nhất thời không thể xác định được đây là hiện thực hay ảo ảnh.

Bước chân của hắn không tự giác đi về phía đó, vô tình dẫm phải lá cây dưới đất, tiếng động mặc dù nhỏ nhưng đặt ở nơi vắng lặng thế này thì lại rất rõ ràng, nghe thấy tiếng động nữ tử giật mình quay người, vừa lúc này mây tan đi, để lộ gương mặt của nữ tử dưới ánh sáng của mặt trăng, ánh mắt nam tử thoáng qua tia rung động.

Dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp dần hiện ra, đường nét như họa, mỗi động tác cử chỉ đều khiến người không khỏi dời mắt, đôi mắt nàng như giếng cổ trong suốt, một mảnh phân minh rõ ràng, mái tóc nàng tựa như liễu diệp không ngừng quấn lấy gió, gương mặt thanh lệ lộ vẻ ngây thơ, nàng đẹp như hoa lê trước gió, chỉ cần đứng đó cũng có thể lay động nhân tâm.

Trái tim, bất giác lỡ một nhịp.

Đáy mắt nữ tử xẹt qua tia sửng sốt, rõ ràng đối với sự xuất hiện của hắn là không ngờ đến.

Nam tử một thân thanh bào, trên y phục thêu lá trúc, một màu xanh thẫm mang cho người khác cảm giác thanh khiết, mái tóc của hắn rất dài, đen như mực được buộc cao lên, hai hàng tóc mai phiêu bạc, cả người đầy vẻ tiêu sái, dung mạo hắn khôi ngôi tuấn tú, mỹ nam như ngọc, ôn hòa nho nhã, toát lên phong phạm của nam nhân, tựa như hoa hoa công tử, bất quá mày như kiếm, sắc bén vô cùng, đôi mắt một mảnh trong suốt, mắt đào hoa nhếch lên khiến chúng nữ nhân không khỏi bị hút hồn, đáy mắt trầm tĩnh như nước, chứa tia mơ màng không rõ, bộ dạng của hắn ôn hòa nhỏ nhã, chính là Tiết Phong Lan biết, hắn không phải là một người dễ gần.

Tiết Phong Lan sớm đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp lại Lam Thành Vũ, chỉ là... nàng không nghĩ lại sớm như thế.