“Mẫu thân, cẩn thận.”
Tuyết vừa tan không lâu, đường còn nhiều trơn trượt, vào xuân tiết trời vẫn còn lạnh, sức khỏe mẫu thân lại yếu, Tiết Lan Hương không khỏi có chút lo lắng.
Nhị phu nhân Lâm thị lắc đầu ý bảo không sao, năm nào khoảng thời gian này thềm đá nào cũng trơn, nếu không cẩn thận sẽ bị vấp ngã, nàng đi con đường này đã mười mấy năm, đối với việc này sớm đã quen, vốn không cần nữ nhi nhắc nhở, bất quá được nữ nhi quan tâm nàng cũng cảm thấy vui lòng.
Đằng xa, tiếng bước chân truyền đến dồn dập, Nhị phu nhân Lâm thị quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiết lão thái thái đang đi về hướng này, vẻ mặt nàng ta có chút nóng nảy, không biết là có chuyện gì.
“Mẫu thân...”
“Tổ...”
Tiết lão thái thái bộ dạng gấp gáp lướt qua người hai người, tỏ vẻ như không thấy, bất quá người lớn như vậy đứng trước mặt nàng, bất kể người nào cũng đều nhìn thấy, chỉ là giả vờ hoặc cố tình mà thôi. Đối với Tiết lão thái thái, nàng vừa giả vờ lại vừa cố tình, một phần là do có người quan trọng đang đợi nàng, không thể chậm trễ, phần còn lại tất nhiên là do nàng không muốn nhìn thấy đứa con dâu thứ hai này.
Nhị phu nhân Lâm thị lâm vào tình thế khó xử, trong lòng biết rõ mẹ chồng không thích nàng nhưng dù sao trước mặt thiếp thất trong phủ mẫu thân cũng phải nể mặt nàng, dù sao nàng cũng là chính thất của nhị phòng, nếu để người nha hoàn trong phủ hay người ngoài thấy được, không biết họ sẽ nghĩ thế nào?!
“Nhị muội, năm mới tốt lành.”
Thượng thư phu nhân đuổi theo Tiết lão thái thái thấy một màn này cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, giao tình giữa nàng và Lâm thị không tồi, huống hồ họ đều là chính thất, trước mặt đám di nương tất nhiên không muốn mất mặt nhau, Tiết lão thái thái không cho, nàng cho!
“Đại tẩu, năm mới tốt lành...” Giọng nói Nhị phu nhân Lâm thị có phần yếu ớt, trong lòng đối với Thượng thư phu nhân có phần cảm kích, còn đối với Tiết lão thái thái thì có chút oán hận nhưng không quá mãnh liệt. Dù sao nàng cũng không phải ngày một ngày hai bị Tiết lão thái thái ghét, sớm đã hình thành thói quen, hôm nay là Tết nhưng mẹ chồng lại không nể mặt, nàng cũng không còn cách nào.
Kể từ khi trượng phu qua đời, Nhị phu nhân Lâm thị đều phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, trước khi nàng có thể vì vinh hoa phú quý nhưng thời gian trôi qua năm tháng, hiện tại đại phòng nắm quyền hành, điều nàng mong muốn nhất hiện tại là nhi tử cùng nữ nhi có thể có một cuộc sống tốt.
“Đại thẩm, tam muội, tứ muội năm mới an khang...” Vũ di nương chỉ sợ sớm đã muốn mẫu tử nàng mất mặt nhưng may mắn có Thượng thư phu nhân mở miệng cứu vãn tình thế, với điều này Tiết Lan Hương đối với đại phòng có phần biết ơn.
“Lan Hương ngoan, nhị muội, muội cũng đừng trách mẫu thân, mẫu thân là gấp gáp muốn đi gặp nữ nhi...”
Hôm nay là ngày năm mới, Nhị phu nhân Lâm thị vẫn ăn mặc đơn bạc chẳng khác nào ngày thường, Tiết Lan Hương đã khuyên nhủ một trận nhưng Nhị phu nhân không nghe, nàng thích sự đơn giản, dù sao cũng chẳng phải nhân vật quan trọng, nàng cũng chẳng muốn tranh phong với bất kì người nào, hiểu được tính tình của mẫu thân, Tiết Lan Hương đành khoác áo lông bên ngoài giúp mẫu thân giữ ấm, chiếc áo lông này là ngày hôm qua Tiết Vũ Văn mới mua tặng Nhị phu nhân, thập phần quý giá.
Khác hẳn với mẫu tử chính nhị phòng ăn mặc đơn sơ, mẫu tử Vũ di nương cùng Tiết Yên Hoa phía sau lại mặc y phục hết sức quý phái, nhìn kiểu dáng cũng là mẫu mới nhất của tháng, trang sức trên đầu cũng không kém phần hoa lệ.
“Từ khi nào mà thiếp thất lại ăn mặc vượt qua chính thất như thế?” Ánh mắt Thượng thư phu nhân rơi vào người mẫu tử Tiết Yên Hoa, trong lòng vẫn còn buồn bực chuyện tối qua, dù sao người bị thương là nữ nhi của nàng, bất quá cũng chỉ là chi thứ nhị phòng, nếu không phải trượng phu ngăn cản, nàng sớm đã dạy cho họ một bài học!
Vũ di nương kinh ngạc, vốn nghĩ hôm nay là Tết nên nàng muốn mặc đẹp hơn một chút, nhìn thấy Nhị phu nhân ăn mặc mộc mạc nàng cũng không bận tâm, không nghĩ đến Thượng thư phu nhân lại lấy chuyện này ra làm khó nàng.
“Đại tẩu, chuyện này...”
“Không dám, ta cũng không xứng để ngươi gọi một tiếng đại tẩu!”
Đối với thái độ kiêu ngạo của Thượng thư phu nhân, Vũ di nương thật sự không biết làm sao, tuy phía sau nàng có Tiết lão thái thái chống lưng nhưng quyền lực là do Thượng thư phu nhân nắm, đắc tội với đại phòng ngày tháng sau nàng của nàng sẽ khó sống, như vậy Yên Hoa chỉ sợ cũng sẽ bị liên lụy.
“Đại tẩu, chuyện tối qua là do Yên Hoa làm sai, con bé cũng đã nhận lỗi với mẫu thân, mẫu thân cũng đã bỏ qua, chỉ mong hiện tại tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ, Yên Hoa vẫn còn chưa hiểu chuyện...” Vì vậy, Vũ di nương đành thành khẩn nhận lỗi, dù sao đây cũng là lỗi của nữ nhi nàng, mà cho dù nữ nhi nàng không làm sai cũng phải nhận lỗi, vì tương lai đành ủy khuất nàng vậy.
“Ngươi đúng là tức cười! Người bị thương là Lan Nhi, ngươi lại bảo nữ nhi ngươi nhận lỗi với mẫu thân, ngươi là có ý gì?!” Nghe đến Tiết lão thái thái, Thượng thư phu nhân lại buồn bực, nghĩ đến vừa nãy cùng mẹ chồng tranh cãi, lại nghĩ đến mẹ chồng dễ dàng tha thứ cho Tiết Yên Hoa, trong lòng liền như có kim châm, khó chịu không thôi.
“Cái này... tỷ tỷ, là Yên Hoa sai...” Bị Thượng thư phu nhân bắt lỗi, Vũ di nương dù muốn bảo vệ nữ nhi cũng không thể, đành kéo nữ nhi từ phía sau đến trước mặt Thượng thư phu nhân, muốn nàng nhận lỗi của bản thân.
Tiết Yên Hoa đứng trước mặt đám người đại phòng không biết làm sao, rõ ràng tối qua nàng nhận lỗi với tổ mẫu, tổ mẫu cũng đã bỏ qua cho nàng, vậy mà hiện tại Thượng thư phu nhân lại nhắc đến chuyện cũ, cố ý làm khó, Tiết Yên Hoa cực kỳ tức giận nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
“Đại thẩm... ta...”
“Yên Hoa, còn không mau nhận lỗi với đại thẩm cùng tứ tỷ!”
Được Vũ di nương nhắc nhở, rốt cuộc Tiết Yên Hoa cũng nhịn xuống tức giận mà ủy khuất mở miệng: “Đại thẩm, tứ tỷ, là Yên Hoa sai, hai người tha lỗi cho Yên Hoa đi...”
Thượng thư phu nhân liếc mắt nhìn tiểu nữ nhi, thấy nàng gật đầu cũng không tỏ vẻ gì hơn, nếu nữ nhi đã không muốn truy cứu, nàng thân là trưởng bối cũng không tiện mở miệng trách mắng Tiết Yên Hoa, chuyện này... xem như bỏ qua đi!
Nhị phu nhân Lâm thị đứng một bên nhìn một màn truy cứu và bỏ qua của đại phòng đối với mẫu tử Tiết Yên Hoa, nàng thân là chính thất nhị phòng, đối với chuyện này nàng cũng tránh không khỏi trách nhiệm, dù sao mẫu tử Tiết Yên Hoa cũng chịu sự quản lý của nàng nhưng nhìn thái độ của Thượng thư phu nhân, là không phải muốn giận chó đánh mèo nên Nhị phu nhân Lâm thị có vài phần yên tâm, đối với chuyện này cũng không muốn can thiệp.
Lúc này trong đầu Nhị phu nhân Lâm thị không ngừng suy nghĩ về chuyện mà Thượng thư phu vừa nói, chính là nữ nhi của Tiết lão thái thái - Tiết Dung Hoa, Tiết thị đến. Đối với vấn đề này, nàng không tránh khỏi kinh ngạc, trong xuất hiện hàng loạt câu hỏi không thể giải đáp.
Tiết lão gia trước kia có hai người vợ, một chính thất cùng một tiểu thiếp, cùng với bốn đứa con, Tam lão gia là nhi tử duy nhất do chính thất sinh ra, bởi vậy từ nhỏ Tiết lão thái thái đối với Tam lão gia làm như không thấy, Tam lão gia thừa hưởng tính cách của mẫu thân hắn, đối với danh vọng địa vị không hề đặt vào mắt, với người không có lòng cầu tiến, an phận thủ thường với vị trí tú tài như hắn khiến Tiết lão thái thái vừa cảm thấy chán ghét vừa cảm thấy may mắn.
Thượng thư đại nhân cùng Nhị lão gia là nhi tử do Tiết lão thái thái sinh ra, ngoài hai nhi tử nàng còn có một nữ nhi, nữ nhi vừa mới mười lăm tuổi liền gả ra ngoài, đó là Tiết Dung Hoa, năm đó Tiết thị cùng Tiết lão thái gia đi Khâm Châu, gặp gỡ Hạ gia tri phủ Khâm Châu liền muốn gả cho người.
Từ đó đến đây cũng đã mười mấy năm, Tiết thị đến đó cũng không thư từ qua lại với Tiết lão thái thái, điều này khiến Tiết lão thái thái đối với nữ nhi vừa thương vừa giận, tuy ngày nhớ đêm mong nhưng nàng tuổi già sức yếu, Khâm Châu lại xa xôi ở tận Nam thành, hiện tại Tiết thị lại đến, không biết là có chuyện gì.
Dù sao “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”, nếu thật sự không có chuyện gì thì tại sao đã mấy năm không liên lạc, hiện tại lại tìm đến?!
Giải quyết xong việc của Tiết Yên Hoa, Thượng thư phu nhân một mạch hướng đến phòng khách, đoàn người tất nhiên theo sau. Từ ngoài cửa đã thấy năm thân ảnh nơi đó, Tiết lão thái thái ngồi trên ghế bên trái, vẻ mặt tức giận nhưng giấu không nổi sự vui mừng trong đôi mắt, nàng nắm tay nữ tử trung niên bên cạnh, người này không ai khác chính là Tiết thị.
Nữ tử trung niên có dung mạo giống với Tiết lão thái thái năm phần, không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng lại mang vẻ đẹp phong tình vạn chủng, so với Phương Lam chỉ sợ không hề thua kém, gương mặt nàng lộ vẻ ủy khuất, đứng trước Tiết lão thái thái nàng giống như là một tiểu nữ hài.
“Mẫu thân, là lỗi của nữ nhi...”
Hai người hàn huyên, nói đến chuyện cũ, Tiết thị lại lộ vẻ ủy khuất, năm đó không phải là do nàng không liên lạc với nhà mẹ để mà vì Khâm Châu năm đó mất mùa, nạn đói diễn ra, người chết hàng trăm. Hạ gia thân là tri phủ, tất nhiên phải góp tiền cứu tế, mà Hạ lão gia lại là quan thanh liêm, dù sao giúp người giúp cho trót, Hạ lão gia vì cứu tế đến nổi Hạ gia không còn bất kì vật giá trị nào, vì không còn tiền nên đành phải đuổi một số nha hoàn đi, chỉ để lại những nha hoàn lâu năm, mà công việc trong phủ, người của Hạ gia phải tự tay làm.
Thời gian đó trôi qua thập phần khó khăn, Tiết thị cũng muốn gửi thư cho Tiết lão thái thái nhưng hoàn cảnh không cho phép, nếu không nàng cũng đã không chịu cuộc sống khổ cực như vậy. Mười mấy năm nay mẹ chồng thấy nhà mẹ đẻ nàng có thế lực nhưng lại không thể trợ giúp cho trượng phu nên nhiều lần muốn nạp thiếp cho trượng phu, may mắn Hạ lão gia là người hiểu lí lẽ, không vì chuyện này mà lạnh nhạt mẫu tử nàng, tuy không nói ra nhưng trong lòng Tiết thị luôn có một cây gai đối với Tiết phủ.
“Dung Dung... khổ cho con rồi...” Nghe nữ nhi kể lại chuyện cũ năm đó, Tiết lão thái thái mới biết được sự thật chân tướng, thật ra trong lòng nàng sớm đã tha thứ cho nữ nhi, hiện tại lại càng đau lòng thay nữ nhi.
“Mẫu thân, nữ nhi không sao, là nữ nhi cam tâm tình nguyện...”
“Con a...”
“Muội muội đường xa đến, chắc hẳn là đã mệt, không bằng dùng trà rồi tiếp tục hàn huyên?”
Nha hoàn theo lệnh dâng trà lên, Tiết thị nhìn chung trà đang bốc khói nghi ngút, nước trong veo mang theo mùi hương quế nhàn nhạt, trà quế hoa này chỉ khi uống vào mới cảm nhận được hương vị của quế hoa.
“Muội muội, đây là trà quế hoa muội thích nhất, mẫu thân đặc biệt vì muội mà năm nào cũng chuẩn bị, sợ muội về đột xuất không có trà mà uống...”
Tiết thị nhìn gương mặt xinh đẹp của Thương thư phu nhân như đang nhớ về chuyện cũ, nàng tuy không rõ nhưng cũng nở nụ cười.
“Đại tẩu vẫn còn nhớ muội thích trà này, đúng là vinh hạnh cho Dung Dung.”
“Chúng ta đều là người trong nhà, cái gì mà vinh hạnh với không?”
Hai người đối thoại tựa như tỷ muội lâu năm chưa gặp, cực kỳ thân thiết, nhưng ẩn tình sâu bên trong sợ chỉ có mấy người biết rõ.
“Mấy năm nay muội không liên lạc, mọi người đều nhớ muội, lần này trở về hẳn không chỉ đơn giản là đến chúc Tết hay hàn huyên chuyện cũ đâu nhỉ?”
Nói đến đây, sắc mặt Tiết thị cứng lại, nụ cười vẫn duy trì nhưng không đến đáy mắt, đối với vấn đề của Thượng thư phu nhân nàng không có trả lời mà quay sang Tiết lão thái thái.
“Mẫu thân, vài năm không gặp, sắc mặt mẫu thân dường như không còn tốt như xưa...”
“Còn không phải là do không có Dung Dung chăm sóc sao?!” Nghe nữ nhi nói vậy, Tiết lão thái thái giả vờ lộ vẻ tức giận, đối với Tiết thị không trả lời vấn đề của Thượng thư phu nhân nàng thập phần vừa lòng.
Tiết thị là nữ nhi của nàng, nữ nhi về nhà mẹ đẻ thăm thì có vấn đề gì, rõ ràng là Thượng thư phu nhân không muốn Tiết thị trở về, giọng điệu chanh chua như vậy, nữ nhi nàng cũng không phải phạm nhân để nàng ta hỏi tội!
“Vậy lần này để Dung Dung ở lại vài ngày để chăm sóc cho mẫu thân nhé?”