Năm mới đến, kinh thành nhộn nhịp hẳn lên, đèn lồng treo đầy đường, trên phố người đông như hội, khác với mọi ngày, hôm nay gian hàng nào gian hàng nấy đều chật kín người, không ít gia nhân cùng chủ tử đi dạo, không ít người đi mua y phục mới, nói tóm lại là vô cùng náo nhiệt.
Dù sao đây cũng là một trong những ngày lễ trọng đại, mang theo âm hưởng truyền thống được truyền từ đời này sang đời khác, nhờ có Tết mà đời sống nhân dân bớt khó khăn hơn một chút, lại được thưởng thêm một ít bổng lộc, không nhiều nhưng đủ sống qua ngày. Hơn nữa đó lại là ngày sum hợp gia đình, dù mọi người đang ở đâu thì ngày này họ vẫn về nơi gọi là “nhà”!
Hôm nay là tất niên, bên ngoài náo nhiệt thế nào, bên trong Thượng thư phủ tất nhiên cũng không kém, thậm chí còn có chút náo nhiệt hơn.
Nha hoàn chạy đôn chạy đáo, mỗi người đều bận một công việc của bản thân, từ chính viện đến hậu viện nơi nào cũng phủ đầy người người, trong phủ vải đỏ giăng khắp nơi, đèn lồng treo cũng không ít, tạo ra một khung cảnh hoa lệ mà rực rỡ sắc màu.
“Ngươi đã trang trí xong chưa?”
“Còn ở hậu viện thôi ạ...”
“Đồ ăn trong bếp đã chuẩn bị chưa?”
“Nô tì đã sắp xếp cả rồi.”
“Chậm chạp là bị mắng đấy...”
“Còn không mau lên!”
Trong phủ không ngừng truyền đến những thanh âm ồn ào nhưng lại không hề ảnh hưởng đến nữ tử ngồi đó, nàng bộ dạng yên tĩnh, không màng thế sự mà chăm chú pha trà.
“Thượng thư phủ hôm nay đúng là náo nhiệt!”
Động tác trên tay dừng lại, nghe thấy tiếng nói, Tiết Liên Kiều chậm rãi đứng dậy, quay người nhìn lại. Đập vào mắt nàng là một thân hình nhỏ nhắn, khoác lên mình bộ y phục nhẹ nhàng, kết hợp với màu xanh tươi mát của lá cây là màu vàng rực rỡ của ánh nắng mặt trời, trên nền váy những đóa hoa được thuê bằng chỉ vàng, dưới ánh nắng buổi sáng lại càng rực rỡ hẳn lên, hệt như đang hé nở đón ánh nắng ban mai. Thắt lưng thanh mảnh được thắt lại bởi miếng vải lụa mềm mềm, chiếc nơ nhỏ nhỏ xinh xinh lại càng tôn thêm dáng người của nữ tử, không cần nhìn đến gương mặt của nàng, Tiết Liên Kiều vẫn có thể khẳng định đây chính là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Mà trong Thượng thư phủ, người được mệnh danh là “Tuyệt sắc” chỉ có hai người, Tiết Phong Lan bị thương hai chân, tất nhiên không thể đứng trước mặt nàng, vậy chỉ có thể là người còn lại...
“Liên Kiều ra mắt tam tỷ!” Tiết Liên Kiều nhẹ nhàng khụy gối.
Ngũ quan tinh tế, thanh lãnh như mai, thanh âm như ngọc, trong trẻo đến lay động lòng người.
“Muội muội hôm nay thật có nhã hứng!” Tiết Phong Linh mỉm cười, liên kiều là một loại thuốc quý của đông y, giúp thanh nhiệt, giải độc, bất quá thanh mà không bổ, vị đắng tính hàn, quả thật Tiết Liên Kiều trước mắt cũng không khác gì liên kiều - vị thuốc của đông y.
“Hôm nay là tất niên, mọi người đều bận việc của bản thân, muội thân là vãn bối, tất nhiên cũng phải một việc gì đó, tuy trà này không phải quý hiếm nhưng được các vị trưởng bối thưởng thức, Liên Kiều cũng thấy vui.”
Tiết Phong Linh gật đầu: “Tấm lòng vẫn là quan trọng hơn hết, nếu các vị trưởng bối biết muội dùng cả tấm lòng để pha trà tất cũng sẽ rất vui!”
“Tam tỷ quá lời...”
Tiết Phong Linh vẫn giữ trên môi nụ cười như gió xuân, nhìn khung cảnh xung quanh, như nghĩ đến gì đó, ánh mắt nàng lóe lên tia sáng lạ.
“Muội vẫn nên ra ngoài nhiều một chút, thời tiết hôm nay rất tốt, nếu cứ giam mình trong phòng muội sẽ bỏ qua không ít chuyện thú vị đấy!”
Tiết Liên Kiều ngẩn ra, còn chưa kịp tiêu hóa lời Tiết Phong Linh thì đã thấy nàng ta đã quay người rời đi, để một bóng lưng mờ ảo, tà áo hòa vào trong gió xuân.
Chuyện thú vị sao...?
Thời gian trôi nhanh như thổi, mới thế mà đã hết một ngày, so với ban ngày nhộn nhịp, kinh thành ban đêm lại càng rực rỡ hơn bao giờ hết, đèn lồng như đóa hoa nở rộ giữa màn đêm, tạo thành một dãy ánh sáng lấp lánh, cực kì nổi bật.
Chính viện Thượng thư phủ lại là một mảnh hoa lệ, thảm đỏ trãi dài, tạo thành một con đường tơ lụa dẫn đến bàn tiệc, xung quanh là những đóa hoa đang khoe sắc, tuyết đã ngừng rơi, đêm nay lại là một đêm trăng sáng.
Tiết Lan Hương một tay đỡ Tiết lão thái thái bước vào, Thượng thư đại nhân vừa nhìn thấy liền lập tức đứng lên nghênh đón, Thượng thư phu nhân thấy vậy cũng theo trượng phu đi đến bên cạnh bà bà.
“Mẫu thân, người đến rồi.”
“Đám nhỏ đâu hết rồi?!” Nhìn xung quanh, ngoài trừ Tiết Lan Hương cùng Tiết Duy là tiểu hài tử, còn lại đều là phu thê tam phòng, Phương Lam và Vũ di nương tất nhiên cũng có mặt.
“Tổ mẫu, tụi con đến rồi ạ!”
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy hai nam tử dẫn đầu đi đến, bộ dạng phong lưu tiêu sái, theo sau là một đám nữ tử, người nào người nấy đều là mỹ nhân khunh thành, mỗi người đều mang một nét đẹp riêng, đội hình như vậy, thật sự là đủ bắt mắt!
“Chất nhi xin thỉnh an tổ mẫu, các vị trưởng bối.” Một trong hai nam tử dẫn đầu tiến về phía Tiết lão thái thái hành lễ, đám người phía sau tất nhiên cũng đi theo.
“Vẫn là Văn Nhi ngoan!” Tiết lão thái thái nhìn thấy cháu trai, trên mặt liền nở nụ cười như hoa, tuy nàng đối với nhị phòng không mấy hài lòng nhưng với cháu trai lớn thì không giống vậy.
Tiết phủ hiện tại âm thịnh dương suy, Tiết Vũ Văn lại còn là Đại thiếu gia, tuổi còn trẻ mà đã được làm quan, dù chỉ là chức quan nhỏ nhưng con đường thăng tiến còn dài, tất nhiên đối với đứa cháu trai này, Tiết lão thái thái vô cùng hài lòng.
Tiết Vũ Văn sau khi thỉnh an Tiết lão thái thái xong liền đi về phía Nhị phu nhân Lâm thị, nhìn dung nhan không còn tí sức sống của mẫu thân, hắn lại cảm thấy có lỗi.
Phụ thân mất sớm, thân là nam nhi đại trượng phu, lại là Đại thiếu gia của Tiết phủ, trên vai của Tiết Vũ Văn mang một trách nhiệm vô cùng nặng nề. Nhìn mẫu thân tuổi già sức yếu, bản thân hắn lại không thể ở bên cạnh chăm sóc, nên chỉ có thể nhờ muội muội chiếu cố mẫu thân, tuy vậy hắn vẫn không mấy yên tâm. Tuy hắn không ở trong phủ thường xuyên, nhưng có một số chuyện hắn vẫn rất rõ ràng, tình trạng mẫu thân thế nào, muội muội ra sao, hắn đều nắm rõ, nhiều lần muốn ra mặt bảo vệ mẫu thân nhưng lực bất tòng tâm, chuyện hậu viện, mẫu thân không muốn hắn xen vào.
“Vũ Văn thỉnh an mẫu thân.” Tiết Vũ Văn định khụy gối nhưng Nhị phu nhân Lâm thị nhanh chóng đỡ lấy hắn, nam nhi gối đều là bằng vàng, nàng làm sao có thể để nhi tử khụy gối?!
“Gặp được con, mẫu thân đã an ủi phần nào rồi!” Nhị phu nhân Lam thị mỉm cười, trên gương mặt nhợt nhạt rốt cuộc cũng có được chút tươi tắn.
“Mộ Nhi, dạo này cháu học hành thế nào?” Nhìn mẫu tử Lâm thị thân thiết, Tiết lão thái thái bên cạnh tất nhiên không vui, nhưng lại không tiện mở lời, nên đành đảo mắt sang đứa cháu thứ hai.
“Ân, vẫn rất tốt!” Tiết Mộ đứng bên cạnh đột nhiên bị gọi, không khỏi có chút giật mình, nghe nàng hỏi vậy liền cười cười, bộ dạng ung dung tự tại khiến Tiết lão thái thái nhíu mày.
Thấy Tam phu nhân Dung thị nhìn mình với ánh mắt trách cứ, Tiết Mộ biết bản thân nói sai, liền nhanh chóng bổ sung thêm mọt câu: “Thái tử chiếu cố cháu không ít.”
Mọi người nghe vậy liền giật mình, ánh mắt nhìn về phía Tiết Mộ, chỉ thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, trong mắt lại lộ ý cười, nhìn hắn không giống nói dối nên không ít người liền tin tưởng.
Tiết lão thái thái vốn đang không vui với câu trả lời của Tiết Mộ, hiện tại nghe hắn nói vậy liền vui mừng không thôi. Thái tử hiện đang phất như cờ trước gió, nếu có thể tạo quan hệ tốt với Thái tử, Thượng thư phủ tất nhiên cũng có thể thơm lây, hơn nữa vị trí Thái tử phi vẫn còn trống, mà trong phủ nữ tử đến tuổi cập kê cũng không ít, nếu một trong các nàng được Thái tử để mắt đến, tương lai không biết chừng...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiết lão thái thái không khỏi sáng lên.
Tam phòng bên đây có chút nghi ngờ nhìn nhi tử, tất nhiên trong lòng họ không mấy tin tưởng lời nhi tử nói, dù sao tam phòng cũng không phải người có chức quyền gì, bọn họ chỉ sống nhờ trong Tiết phủ, Tiết Mộ lại chỉ là hài tử chưa có công danh sự nghiệp gì, làm sao có thế khiến Thái tử chú ý đến?!
Nhìn vẻ mặt của Tiết Mộ, trong lòng Tiết Vũ Văn liền biết rõ nhị đệ đang nói dối, tất nhiên hắn cũng không đi vạch trần, bởi vì hắn biết lí do Tiết Mộ nói dối.
Mỗi người tại đây đều lâm vào một suy nghĩ khác nhau, tóm lại là phong phú vô cùng.
Lúc này tiếng bước chân truyền đến, phá vỡ không gian yên tĩnh, nhìn thấy người đến, Tiết lão thái thái tâm trạng vốn đang vui lại càng vui hơn.
“Linh Nhi con đến rồi!”
Tiết Phong Linh đi đến bên cạnh Tiết lão thái thái định thỉnh an nhưng Tiết lão thái thái đỡ nàng dậy, ý bảo không cần, phần ưu ái này khiến không ít nữ tử thay đổi sắc mặt nhưng cũng không dám mở miệng nói gì.
“Mọi người đã dến đông đủ thì cho người dọn thức ăn lên đi.”
Huỳnh ma ma tuân lệnh rời đi, Thượng thư phu nhân nhìn một lượt vẫn không thấy bóng dáng tiểu nữ nhi đâu, đang định mở miệng nói thì Thượng thư đại nhân đã cướp lời nàng.
“Mẫu thân, Lan Nhi còn chưa đến, hay là đợi một chút đi.”
Tiết lão thái thái nhíu mày, tỏ vẻ không vui: “Chẳng lẽ bắt bà lão này phải đợi nàng đến sao?”
“Không phải vậy đâu mẫu thân, Lan Nhi con bé bị... đi đứng bất tiện, mẫu thân cũng biết mà.” Thượng thư phu nhân tránh nhắc đến hai chữ “tàn phế” này nên đành sửa thành đi đứng bất tiện.
“Hừ, nàng thân là vãn bối, bắt trưởng bối trong nhà phải chờ còn ra thể thống gì nữa?” Nghĩ đến Tiết Phong Lan, nàng lại càng thêm buồn bực.
“Mẫu thân, Lan Nhi đến rồi.”