An Nam Tướng quân cũng là quan nhị phẩm, nếu xét về cấp bậc thì cùng với Lễ bộ Thượng thư phủ xem như là ngang hàng vai vế, yêu cầu nhường đường cũng không phải là rất quá đáng, bất quá điều khiến Tiết Lan Hương không vui chính là săn thú năm nay có nhiều người tham gia hơn năm trước, phần lớn người tham gia đều là các nữ tử cùng trang lứa, phu nhân của các quý phủ cũng không có đi cùng nữa mà giao lại mọi chuyện có nhi tử nữ nhi quyết định, cũng bởi vì lý do này mà săn thú mùa xuân năm nay nội tình có chút phức tạp hơn so với mọi năm.
Tiết Lan Hương bị đẩy vào tình thế tiến thối lưỡng nan, nội tâm nàng kỳ thực không muốn nhường một chút nào, thời tiết lúc này đã cuối xuân, không khí bên ngoài cũng không còn mát mẻ như trước nữa mà thay vào đó là những cơn gió mang theo hơi thở ấm áp của mùa hạ, ngồi đợi một hai khắc thì không có vấn đề gì nhưng ngồi đợi một hai canh giờ thì đúng là phiền toái lớn, chưa nói đến trong xe ngựa lại chật chội, không thể ở trong này quá lâu, ở bên ngoài ánh nắng lại chói chang, một đám tiểu thư khuê các được nuông chiều từ nhỏ tự nhiên là không muốn chịu khổ, bản thân Tiết Lan Hương cũng vậy. Nhưng lí trí của nàng không ngừng nhắc nhở, đây không phải lần đầu tiên nàng tham gia săn thú, có kinh nghiệm từ lần trước nàng hiển nhiên biết săn thú mùa xuân không hề đơn giản như bề ngoài, mọi người đều ôm mục đích đến tham gia săn thú, một đám nữ nhân liễu yếu đào tơ cầm cung còn không nổi thì làm sao có thể cưỡi ngựa đi săn, bất quá cũng chỉ là đứng bên cạnh cổ vũ một đám nam nhân, từ đó lựa chọn ra ý trung nhân tương lai của mình mà thôi, huống hồ những người tham gia săn thú nếu không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là quan lại ngũ phẩm trở lên, mặc kệ là ai thì thân phận cũng đều bất phàm, tương lai ất có việc phải nhờ cho nên nàng không thể tùy tiện đắc tội với đối phương được.
Tiết Lan Hương thở dài, nhớ đến lời dặn của Tiết lão thái thái là phải tạo quan hệ tốt với mọi người chứ không phải là đắc tội với người khác, vì vậy khi nàng định bảo Thanh Trúc cho xa phu nhường đường thì một giọng nói đã đi trước cướp lời: "Không nhường."
Tiết Lan Hương hơi sửng sốt, đôi mắt nghi hoặc nhìn Tiết Phong Lan, nàng ta từ đầu chí cuối đều im lặng ngồi bên, không hề lên tiếng, bộ dạng như không muốn xen vào, hiện tại sao đột nhiên lại...
"Tứ muội..."
Không chỉ Tiết Lan Hương sửng sốt mà nha hoàn bên ngoài cũng sửng sốt, không nghĩ đối phương lại trực tiếp cự tuyệt, nàng theo bản năng liếc nhìn người vừa lên tiếng, không nhìn thì thôi vừa nhìn nha hoàn liền có chút xấu hổ cúi đầu, săn thú mùa xuân không hổ là săn thú mùa xuân, một đám tuấn nam mỹ nữ chính là đợi thời khắc này mà xuất hiện.
"Vị tiểu thư này, nô tì biết yêu cầu này có chút quá phận nhưng chủ tử nhà nô tì thật sự chịu không được cái nóng như thế này..." Nha hoàn uyển chuyển mở miệng, mong có thể thuyết phục được đối phương, dù sao Ngũ Thanh Lan ở bên kia còn đang chờ bộc phát đâu, nếu nàng không mang tin tức tốt mang về chỉ sợ hôm nay lại có chuyện.
"Nếu tiểu thư chủ động nhường đường chủ tử nhà nô tì nhất định sẽ ghi nhớ chuyện này, An Nam Tướng quân phủ ất sẽ có chỗ hậu tạ..."
Tiết Lan Hương không tiếng động nhướng mày, nha hoàn này cũng thông minh lắm, còn biết lấy An Nam Tướng quân phủ ra hù dọa bọn họ, ngoài mặt là nói sẽ hậu tạ nhưng ẩn ý lại là uy hiếp, mà tất nhiên nếu hôm nay bọn họ chủ động nhường đường tự nhiên sau này gặp mặt An Nam Tướng quân phủ bên kia đối với Lễ bộ Thượng thư phủ cũng khách khí hơn một chút, dù sao Ngũ Thanh Lan cũng là viên ngọc quý của An Nam Tướng quân phủ, có thể tạo quan hệ tốt với nàng ta thì cũng đồng nghĩa với việc làm bạn với An Nam Tướng quân phủ.
"Biết là quá phận còn đưa ra yêu cầu? Chủ tử nhà ngươi cũng quá đề cao chính mình đi?" Tiết Phong Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn nha hoàn trước mặt, đôi mắt trong suốt hiện lên hàn ý, nàng từ phía trên nhìn xuống, một bộ dạng cao cao tại thượng khiến người khác không tự giác mà cúi đầu.
"An Nam Tướng quân cùng Lễ bộ Thượng thư đều là quan nhị phẩm, đã đồng cấp thì dựa vào đây bắt chúng ta phải nhường?"
Nha hoàn mím môi, không nói nên lời, nàng biết ẩn ý trong lời nói của Tiết Phong Lan còn chưa có nói ra hết, chính là mặc dù hai bên đều đồng cấp bậc ngang nhau nhưng việc sắp xếp xe ngựa của An Nam Tướng quân ở phía sau Lễ bộ Thượng thư cũng chứng tỏ cấp bậc của An Nam Tướng quân không bằng Lễ bộ Thượng thư, nếu đã thấp hơn, cho dù chỉ là một chút đi chăng nữa thì tự nhiên cũng không thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, muốn người của Lễ bộ Thượng thư nhường chỗ cho mình.
"Chủ tử nhà ngươi hẳn cũng nên biết, ở phía trước còn có mấy chiếc xe ngựa đang đợi đến lượt mình đâu, cho dù ta có nhường vị trí cho nàng thì chưa chắc gì nàng đã có thể vào lều trước được, như vậy hà tấc gì bắt chúng ta phải nhường đâu?"
Nha hoàn cúi thấp đầu, không dám mở miệng nói thêm một lời nào, vị tiểu thư của Lễ bộ Thượng thư phủ này đúng là lợi hại, lời nói sắc bén khiến người khác không thể đáp trả được.
"Thời tiết nóng nực thì xuống xe mà ngồi đợi, bên ngoài nắng quá thì lấy ô mà che, bất kì ai trong chúng ta cũng hiểu được giai đoạn đầu của săn thú mùa xuân chính là như vậy, mọi người đều mệt mỏi cũng phải nên thông cảm cho nhau một chút, không phải sao?"
"Là, là... tiểu thư nói rất đúng..." Nha hoàn lần nữa cúi đầu thi lễ, đem phép tắc của một nha hoàn thực hiện tốt nhất có thể khiến người khác không thể bắt bẻ.
"Nô tì sẽ báo lại với chủ tử nhà nô tì, làm phiền các vị rồi."
Nha hoàn đi rồi, không khí bên này liền khôi phục như cũ, chỉ là so với trước lại áp lực hơn rất nhiều, giống như đang đợi thứ gì đó bộc phát ra vậy.
"Tứ muội, trước khi ra cửa tổ mẫu đã dặn dò chúng ta không nên đắc tội với bất kì ai trong đây..." Tiết Lan Hương nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, trước đó mấy ngày Tiết lão thái thái còn cho gọi nàng đến Thọ Minh Trạch dặn dò đủ thứ liên quan đến săn thú mùa xuân, nàng không tin Tiết Phong Lan không được Tiết lão thái thái dạy dỗ.
"Tỷ cũng nghĩ nhường?" Tiết Phong Lan liếc mắt nhìn Tiết Lan Hương, thần sắc lãnh đạm không nhìn ra hỉ giận.
"Ta tự nhiên là không muốn..." Lần trước nàng ngồi đợi gần nửa canh giờ mới có thể tiến vào lều trại, cũng bởi vì có Liên Như Nguyệt tọa trấn nên một đám người phía sau mới an ổn đợi đến lượt mình mà không tiến lên làm phiền, năm nay không có Tiết Phong Linh tham gia, quan hệ giữa Tiết gia cùng Liên gia đột nhiên trở nên vi diệu khiến Tiết Lan Hương không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng vì vậy mà rước lấy không ít phiền toái, cũng giống như vị Ngũ tiểu thư của An Nam Tướng quân phủ vậy, năm trước cũng không có thấy người này tham gia, chỉ sợ là mới tham gia lần đầu, nếu không làm sao lại dám kiêu ngạo muốn người khác nhường đường cơ chứ?!
"Không nghĩ là được rồi." Lần đầu tiên tham gia săn thú, nàng cũng không muốn phát sinh quá nhiều chuyện phiền toái, chính là người không chọc nàng, nàng tất nhiên sẽ không chọc vào đối phương. Thời tiết đã là cuối xuân, khí trời tự nhiên là không còn mát mẻ như trước, mặt trời lại còn đang lên cao, chẳng mấy chốc trường săn nhất định sẽ như địa ngục hỏa thêu, ngồi ở trong xe ngựa lâu cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt, mọi người đều rất khó chịu, nàng cũng vậy, nhưng hiện tại ngoại trừ chờ đợi còn có thể làm được gì, nếu không đi lên phía trên bẩm báo với Ngụy đế, ở đâu ra cái thao tác bắt người khác phải nhường đường vì lợi ích của bản thân cơ chứ?!
"Nhưng mà tổ mẫu bên kia một khi biết được..." Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện cho mà xem!
"Cánh tay của tổ mẫu còn chưa dài đến mức đó, săn thú mùa xuân... nàng còn chưa có năng lực tác động vào." Không có Tiết lão thái thái tại, Tiết Phong Lan không hề che giấu sự kiêu ngạo của bản thân, Tiết Lan Hương bị bộ dạng này của nàng làm cho kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Huống hồ nàng một khi biết được lại thế nào? Chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi..."
Tiết Lan Hương phức tạp liếc nhìn Như Sương từ đầu chí cuối đều không mở miệng, xem ra là đồng ý với cách làm của Tiết Phong Lan, người ta là người của Thái hậu mà còn chưa nói gì, ở đây nào đến lượt nàng lên tiếng, nghĩ vậy Tiết Lan Hương liền thức thời không nói thêm câu nào, chuyện là do Tiết Phong Lan quyết định, nếu Ngũ gia bên kia đến gây phiền toái thì để Tiết Phong Lan ra mặt là được rồi, dù sao nàng ta cũng có Thái hậu chống lưng.
Bên này nha hoàn cũng đã trở về xe ngựa, nghĩ đến sắp phải đối diện với cơn giận của Ngũ Thanh Lan nàng lại ảo não không thôi, sớm biết như vậy nàng đã không cùng đối phương tham gia săn thú mà nhường cơ hội cho người khác rồi, tính tình kiêu ngạo đó của Ngũ Thanh Lan không phải nàng không biết, mỗi lần ra khỏi cửa là lại gây chuyện, mặc kệ người trong nhà đã dặn dò bao nhiêu lần nhưng bản tính vẫn không đổi, hôm nay sợ là cũng như vậy mà thôi.
"Mau cho xa phu tiến lên phía trước, ta muốn vào trong lều sớm một chút, trong này nóng chết đi được." Ngũ Thanh Lan cũng không có hỏi nha hoàn của mình là đối phương có đồng ý nhường đường hay không mà trực tiếp ra lệnh cho xa phu điều khiển ngựa tiến lên phía trước, bởi vì trong lòng nàng cảm thấy đối phương nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng, dù sao nàng cũng là tiểu thư của An Nam Tướng quân phủ, từ nhỏ nàng đã được sủng ái sớm thành thói quen, cho nên chuyện mà nàng muốn cũng chưa có bất kì ai dám làm trái ý nàng cả.
"Tiểu... tiểu thư, người của Lễ bộ Thượng thư phủ cự... cự tuyệt..." Mặc dù biết lời này nói ra rất có thể sẽ chọc cho chủ tử tức giận nhưng nha hoàn vẫn phải nói, nếu không để sau khi Ngũ Thanh Lan cho xe ngựa tiến lên phía trước mà đối phương lại không chịu nhường thì người mất mặt nhất không ai khác chính là các nàng.
"Cái gì?!" Ngũ Thanh Lan trừng mắt, tựa hồ như không thể tin vào tai mình.
"Ngươi nói... bọn họ không chịu nhường?!" Sao lại chuyện này cho được? Người của Lễ bộ Thượng thư phủ vậy mà lại không chịu nhường đường cho xe ngựa của nàng tiến lên phía trước, đây là có ý gì?!
Lần đầu tiên trong cuộc đời bị người khác cự tuyệt, sắc mặt Ngũ Thanh Lan có chút khó coi.
"Vâng..." Nha hoàn cúi thấp đầu, chuẩn bị tâm lí để nghênh đón cơn giận của Ngũ Thanh Lan.
"Bọn họ đây là có ý gì? Không xem An Nam Tướng quân phủ của ta ra gì sao?!" Ngũ Thanh Lan tức giận, muốn tìm đại một thứ gì đó đập để trút giận nhưng tìm xung quanh một lượt vẫn không tìm được thứ mình muốn, trong xe ngựa chẳng có thứ đồ vật gì có thể đập bể được, trong tay nải chỉ có y phục cùng trang sức, phấn son của nàng, những thứ này tự nhiên là không thể đập, nếu đổi lại lúc này là An Nam Tướng quân phủ thì sớm đã thành một mảnh chó gà không yên rồi.
"Tiểu... tiểu thư, vị tiểu thư bên kia nói là Lễ bộ Thượng thư cùng An Nam Tướng quân đều là quan cấp nhị phẩm, cho nên... không thể bắt bọn họ nhường được."
"Buồn cười!" Ngũ Thanh Lan hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên tia khinh thường không chút che giấu: "Thế nào gọi là cùng cấp bậc? An Nam Tướng quân phủ chúng ta nhiều đời có công với Đại Ngụy, lại nắm trong tay không ít binh quyền, một quan văn nho nhỏ như Lễ bộ Thượng thư mà cũng dám cùng chúng ta đánh đồng sao?!" Trong mắt Ngũ Thanh Lan, quan văn quan võ không quan trọng, quan trọng nhất chính là ai là người nắm binh quyền trong tay thì chính là người có tiếng nói, cũng giống như Trịnh vương gia, hắn là người nắm trong tay một nửa số binh quyền của Đại Ngụy, cho nên ở trên triều đình cực kỳ có tiếng nói, lại được Ngụy đế khiêm nhường vài phần, mọi người nghe danh đến Trịnh vương phủ đều dùng vẻ mặt nịnh nọt, An Nam Tướng quân phủ bọn họ cũng là một trong số ít những người nắm binh quyền của Đại Ngụy trong tay, mặc dù quan hàm cấp bậc nhị phẩm nhưng Ngũ Thanh Lan chưa bao giờ cảm thấy Ngũ gia bọn họ so kém với các gia tộc hàng nhất phẩm cả, dù sao Ngũ gia cũng vì Đại Ngụy mà chinh chiến nhiều năm, so với một số người chỉ ở trên triều ngồi không không cống hiến, Ngũ gia bọn họ so ra vẫn còn tốt hơn nhiều lắm.
"Tiểu... tiểu thư, người đừng nói như vậy..." Nha hoàn lúc này chỉ hận không thể tiến lên bịt miệng Ngũ Thanh Lan lại, lời nói của nàng dù không sai nhưng cũng không phải là đúng, nếu để người có tâm nghe được đồn ra ngoài chỉ sợ mọi người sẽ có hiểu lầm về An Nam Tướng quân phủ mất.
"Đám người Lễ bộ Thượng thư phủ này thật khinh người quá đáng, đi, chúng ta đi tìm bọn họ tính sổ, ngày hôm nay ta nhất định bắt bọn họ phải nhường đường!" Ngũ Thanh Lan vén rèm che lên, không cần nha hoàn đỡ mà nhảy thẳng xuống ngựa, một bộ dạng hùng hổ đi về phía trước.
"Tiểu thư, trước khi ra cửa lão gia đã dặn dò người đừng có đi gây sự khắp nơi, lỡ như đắc tội với người khác sẽ..."
"Ta đi gây sự khắp nơi? Ta là đi đòi công đạo cho An Nam Tướng quân phủ của chúng ta!" Đối với lời khuyên của nha hoàn, Ngũ Thanh Lan làm như không nghe thấy, ngược lại còn ngôn từ chính nghĩa mở miệng.
Nha hoàn khuyên can không được, rốt cuộc chỉ có thể đuổi theo Ngũ Thanh Lan.
"Người của Lễ bộ Thượng thư phủ, mau xuống xe!"
"Hôm nay chúng ta phải nói cho rõ ràng, các ngươi đây là có ý gì?!"
"Người của An Nam Tướng quân phủ bọn ta không phải quả hồng mềm, các ngươi đừng hòng khinh thường!"
Giọng nói của Ngũ Thanh Lan không nhỏ, trong nháy mắt liền lan khắp trường săn, lúc này đã có không ít người xuống xe ngựa đứng đợi, một bên ngắm cảnh, một bên bát quái, nghe những lời này của Ngũ Thanh Lan thì ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người nàng.
"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
"Đây là làm sao?"
"Người đó không phải là tiểu thư nhà An Nam Tướng quân sao?" Có người ngay lập tức liền nhận ra thân phận của Ngũ Thanh Lan.
"Nàng đến xe ngựa đằng trước kêu gào gì thế?" Biết được thân phận của Ngũ Thanh Lan, có người không chút khách khí, trực tiếp quy hành động của nàng ta thành kêu gào, mà xác thực là nàng ta đang kêu gào.
"Đó không phải xe ngựa của Lễ bộ Thượng thư sao?"
"Trời nóng như vậy còn đi tranh cãi, không thấy mệt hay sao chứ?" Có người buồn bực, đã phải chịu đựng trời nắng nóng mà còn phải nghe tranh cãi, nàng tự nhiên là không cảm thấy hứng thú.
"Nghe nói Ngũ Thanh Lan này tính tình ngang ngược, được chiều sinh hư, ngày thường không để ai vào mắt đâu."
"Cho nên ai có thể nói rõ một chút, đây là có chuyện gì không?" Mọi người xung quanh không ai trả lời nàng, hiển nhiên chính bọn họ cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
"Người của Lễ bộ Thượng thư phủ, mau xuống xe!"
Thanh Trúc bị hành động của người trước mắt dọa cho kinh ngạc, không ai nghĩ đến một tiểu thư khuê các lại chạy đến trước một chiếc xe ngựa kêu gào hô hoán như vậy, còn chưa đợi nàng kịp phản ứng thì rèm che lại lần nữa được vén lên, Thanh Trúc thấy là Tiết Lan Hương nên vội đưa tay đỡ đối phương xuống xe ngựa.
"Người của Lễ bộ Thượng thư phủ xuống xe rồi kìa!"
"Xem ra sắp có kịch vui xem rồi."
Thiếu nữ một thân tử y kỵ trang, mái tóc đen dài búi cao, một vài sợi tóc mây rũ xuống bên mặt, nàng ngẩng đầu để lộ dung nhan xinh đẹp, mắt hạnh mày cong, môi hồng chúm chím, trên người nàng tản ra một cỗ khí thế cao ngạo, mang một chút kiêu ngạo của mân côi, tuy không phải là tuyệt sắc mỹ nhân như đám người Trịnh Thiên Ngôn nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có.
"Ngũ tiểu thư ngươi tốt, ta là Tiết Lan Hương của Lễ bộ Thượng thư phủ." Tiết Lan Hương gật đầu, đi trước giới thiệu bản thân, mặc dù trong lòng nàng cảm thấy chuyện phiền toái này do Tiết Phong Lan gây ra thì nên để nàng ta đi giải quyết nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng là nhị tỷ của nàng ta, càng huống hồ săn thú mùa xuân năm nay Tiết lão thái thái đã giao cho nàng toàn quyền phụ trách, tự nhiên không thể để Tiết Phong Lan ra mặt.
"Ngươi chính là người không chịu nhường đường cho ta?" Ánh mắt Ngũ Thanh Lan hiện lên tia ghen ghét, đặc biệt là khi nhìn thấy đối phương có dung mạo đẹp hơn nàng.
"Ngũ tiểu thư, mọi người ở nơi này đều đang đợi tới lượt mình, cho dù ta có nhường thì chắc gì tiểu thư đã được vào lều trại trước? Cho nên Ngũ tiểu thư ngươi cần gì phải..." Tiết Lan Hương đem lời nói của Tiết Phong Lan tường thuật lại một lần, hiển nhiên là lựa chọn bỏ qua việc Lễ bộ Thượng thư phủ cùng An Nam Tướng quân phủ đồng cấp bậc, dù sao mâu thuẫn giữa quan văn và võ tướng cũng không phải là không tồn tại, mặc dù lời này không sai nhưng linh cảm của nữ nhân mách bảo nàng, nếu nàng đem lời này nói ra đối phương chắc chắn sẽ nổi điên cho mà xem.
"Ta mặc kệ!" Ngũ Thanh Lan cắt ngang lời nói của Tiết Lan Hương, bộ dạng ngang ngược hoàn toàn không khác gì trong lời đồn.
"Việc ta có vào lều trước hay không liên quan gì tới ngươi? Ta muốn ngươi nhường đường, ngươi chỉ cần nhường là được rồi! Nói nhiều như vậy làm gì?!"
Tiết Lan Hương nhíu mày, bắt đầu cảm thấy khó chịu với người trước mắt, tựa hồ như từ trước đến giờ, người có thể ăn nói ngang ngược với nàng chỉ có Tiết Phong Lan mà thôi, nữ tử trước mắt đúng là một phiên bản khác của Tiết Phong Lan, bất quá thái độ so với Tiết Phong Lan càng thêm ngang ngược, lời nói so với Tiết Phong Lan càng thêm ngông cuồng, quả thật khiến người ta phản cảm không thôi.
"Ngũ tiểu thư, vấn đề ở đây không phải là nhường hay không nhường, mà là cho dù ta có nhường tiểu thư cũng không thể vào lều ngay bây giờ được. Nếu đã thế thì hà tấc gì phải làm khó nhau? Đôi bên nhường một bước không phải là tốt hơn sao?"
"Ta chính là muốn làm khó, ngươi có thể làm gì được ta?!" Ngũ Thanh Lan bên kia cười lạnh, đối với lời nói của Tiết Lan Hương hoàn toàn nghe không lọt tai.
"Hôm nay Ngũ Thanh Lan ta muốn người của Lễ bộ Thượng thư phủ các ngươi nhường đường, các ngươi nhất định phải nhường!"
Quần chúng ăn dưa lúc này cũng bị lời nói của Ngũ Thanh Lan dọa sợ rồi, tính tình kiêu căng kia của Ngũ Thanh Lan ít nhiều gì bọn họ đã được nghe nói đến, chỉ là số người chứng kiến không nhiều, chỉ có thể đếm trên lòng bàn tay, không ai ngờ rằng hôm nay lại được chứng kiến chân diện mục của người được xem là "Kiêu căng nhất kinh thành" quả nhiên là không uổng phí chuyến săn thú mùa xuân lần này, mức độ kiêu căng này, ngay cả Lam An Khánh thân là công chúa hoàng thất còn phải gọi đối phương một tiếng "sư phụ" đâu.
"Nàng muốn xe ngựa phía trước nhường đường cho mình, dựa vào đâu chứ?" Mọi người lúc này cũng đã hiểu tình hình, có người không phục lên tiếng, các nàng cũng phải đợi đến lượt bản thân, dựa vào đâu mà Ngũ Thanh Lan lại muốn người khác nhường đường cho nàng ta vào trước?! Nàng ta mệt, nàng ta nóng, các nàng không mệt, không nóng hay sao chứ?!
"Ta nói, nàng cũng quá kiêu ngạo rồi." Có người nhìn không vừa mắt tính tình này của Ngũ Thanh Lan, mở miệng: "Lần trước nàng còn cùng ta tranh một bộ y phục ở Mỹ Nhân Phường, bởi vì ta đến trước nên người của Mỹ Nhân Phường đã bán cho ta, cho nên nàng tự nhiên là không mua được, ngươi không biết nàng lúc đó nói những lời khó nghe thế nào, một tiểu thư khuê các như nàng sao lại nói ra những lời như vậy chứ!"
"Ta biết, ta biết!" Chuyện lần đó ở Mỹ Nhân Phường gây ra oanh động không nhỏ, một đám tiểu thư khuê các đều thường xuyên đến Mỹ Nhân Phường mua y phục, tự nhiên là được chứng kiến một màn tranh giành y phục đi vào trong lịch sử."Lần đó ở Mỹ Nhân Phường ta cũng có mặt, ta nói cho các ngươi biết, nàng không chỉ buông lời khó nghe còn ở đó đập phá đồ của Mỹ Nhân Phường, chọc cho quản sự tức giận, đuổi nàng ra ngoài."
"A, có thật không? Mỹ Nhân Phường thật sự dám đắc tội An Nam Tướng quân phủ?"
"Đắc tội gì chứ, người gây sự trước là nàng ta, Mỹ Nhân Phường chỉ đang bảo vệ lợi ích của mình mà thôi."
"An Nam Tướng quân tuy có thực quyền nhưng cũng không thể một tay che trời, nghe nói lão bản sau lưng của Mỹ Nhân Phường không thể đắc tội, người trong triều đối với thế lực này chỉ có thể khiêm nhường chứ không hề dám chính diện đối đầu."
"Nói như vậy, lão bản phía sau Mỹ Nhân Phường thật sự rất có bản lĩnh."
"Ân."
"Mặc kệ lão bản sau lưng Mỹ Nhân Phường là ai, điều quan trọng hiện tại chính là Ngũ Thanh Lan đang tranh chấp với Lễ bộ Thượng thư phủ kìa." Có người cảm thấy bọn họ tựa hồ đi quá xa vấn đề hiện tại nên nhanh chóng nhắc nhở đồng bọn quay lại chính sự trước mắt.
"Lễ bộ Thượng thư phủ, đó không phải là của vị kia..." Có người nhìn về phía xe ngựa của Lễ bộ Thượng thư, ánh mắt chứa đầy thâm ý.
"Vị kia? Vị kia là ai?"
"Còn ai nữa, chính là vị kia được Thái hậu ân sủng đó!"
Tiết Lan Hương tự nhận bản thân tính tình không tốt, có thể cùng Ngũ Thanh Lan nói nhiều lời như vậy đã là cực hạn của nàng, ai biết được đối phương lại không biết tốt xấu, đối với những lời của Ngũ Thanh Lan nàng cảm thấy vô cùng chói tai, nếu hiện tại đổi lại ở đây là Lễ bộ Thượng thư phủ thì nàng sớm đã đi lên giáo huấn đối phương một trận, nào cần lãng phí thời gian nhiều lời với hạng người này?!
"Ngũ tiểu thư, ngươi hiện tại là đang vô cớ gây sự, Tiết gia chúng ta cũng không có đắc tội ngươi a!"
"Ngươi không nhường đường cho ta chính là đắc tội ta!"
Hai chân mày Tiết Lan Hương tựa hồ như sắp dính chặt lại với nhau, nữ nhân này sao lại vô lí như thế chứ, mọi người đều nói tính tình Liên Như Nguyệt không tốt, thân là người đi theo bên cạnh Tiết Phong Linh, Tiết Lan Hương cũng sâu sắc cảm nhận được điều này, bất quá đó là khi nàng chưa gặp Ngũ Thanh Lan, hiện tại gặp Ngũ Thanh Lan nàng mới cảm thấy, Liên Như Nguyệt vẫn còn tốt chán, ít nhất đối phương cũng không đi gây sự vô lí.
"Ngũ tiểu thư..."
"Đừng nói nhiều nữa, ta muốn ngươi nhường đường, mau cho xa phu của ngươi nhường đường để xe ngựa của ta còn lên phía trước!" Ngũ Thanh Lan ra lệnh, bộ dạng cao cao tại thượng khiến người khác không khỏi ghé mắt.
Quần chúng ăn dưa bên này lại bắt đầu bàn tán, Vệ Thanh Hoan cũng kéo Tuyết Yên Nhiên gia nhập tranh luận.
"Yên Nhiên, ngươi nói nàng có nhường không?"
"Nếu nàng không nhường thì chính là muốn đắc tội An Nam Tướng quân phủ." Tuyết Yên Nhiên liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa của Lễ bộ Thượng thư phủ ở đằng kia, lạnh nhạt đáp.
"An Nam Tướng quân cùng Lễ bộ Thượng thư đều là quan nhị phẩm, chắc gì bên này đã thua bên kia đâu?" Vệ Thanh Hoan không cho là đúng mở miệng, cả hai nhà Tiết gia cùng Ngũ gia đều là gia tộc lớn, trong triều lại cùng là quan hàng nhị phẩm đức cao vọng trọng, nếu nói về thế lực thì chắc gì Tiết gia đã thua kém Ngũ gia, vì sao vào miệng Tuyết Yên Nhiên Tiết Lan Hương lại nằm ở thế hạ phong trong khi Ngũ Thanh Lan lại là người đưa ra yêu cầu vô lí?
"Mặc dù Ngũ Thanh Lan là người gây sự trước nhưng ở sau nàng có An Nam Tướng quân phủ chống lưng, nàng tự nhiên không sợ hãi." Tuyết Yên Nhiên vạch trần sự do dự của Tiết Lan Hương: "Còn vị kia, theo như ta được biết nàng chẳng qua chỉ là đích nữ nhị phòng của Lễ bộ Thượng thư phủ, nếu so về thân phận thì đúng là thấp hơn Ngũ Thanh Lan một bậc." Đó cũng là lý do vì sao mặc dù Tiết Lan Hương từ chối Ngũ Thanh Lan nhưng thái độ lại do dự không dứt khoác, là bởi vì e ngại thân phận của đối phương, Tiết Lan Hương mặc dù là Nhị tiểu thư của Tiết gia nhưng chẳng qua cũng chỉ là đích nữ của nhị phòng, bản thân nàng làm việc không đủ tư cách để đại diện cho cả Lễ bộ Thượng thư phủ, nhưng Ngũ Thanh Lan thì khác, nàng ta là đích nữ của An Nam Tướng quân, là tiểu thư được sủng ái nhất Ngũ gia, cho dù nàng ta có làm gì thì cũng có An Nam Tướng quân cùng Ngũ gia đứng phía sau làm chỗ dựa, cho nên nàng ta mới có thể kiêu ngạo như vậy.
"A, thảo nào..."
"Còn đứng trơ ra đó làm gì? Mau cho người của ngươi nhường đường đi." Ngũ Thanh Lan dương dương tự đắc nhìn người trước mặt, rốt cuộc cũng có thể lấy lại phong phạm vốn có của bản thân, nàng cũng không sợ đối phương sẽ không nghe lời của nàng, bởi vì lời nghị luận xung quanh nàng đều nghe thấy mồng một, rõ ràng nữ tử trước mắt không có quyền thay Lễ bộ Thượng thư phủ đưa ra quyết định, tự nhiên sẽ không dám đắc tội nàng.
Tâm tình Tiết Lan Hương thập phần phức tạp, hiển nhiên nàng cũng nghe những lời nghị luận xung quanh của đám người, điều buồn bực hơn là Tuyết Yên Nhiên lại phân tích vô cùng đúng, khiến nàng không thể nào phản bác lại, nếu đổi lại là Tiết Phong Linh thì nàng ta có tư cách cùng Ngũ Thanh Lan tranh chấp, cho dù nàng ta không nhường, đắc tội An Nam Tướng quân phủ đi chăng nữa thì nàng ta vẫn sẽ không bị mắng, bởi vì có Tiết gia phía sau chống đỡ cho nàng ta, nhưng nàng lại không giống vậy, nếu nàng đắc tội với Ngũ gia, người của Tiết gia sẽ không giúp nàng. Tiết Lan Hương thở hắt ra một hơi, vừa nãy khi nha hoàn của đối phương đến kêu nhường nàng đã từ chối, hiện tại khi Ngũ Thanh Lan xuất đầu nàng lại nhường, chẳng phải cho thấy nàng sợ nàng ta sao, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì nàng còn mặt mũi đi gặp ai?
Về vấn đề mặt mũi, Tiết Lan Hương tự nhiên là không muốn bị mất mặt, nhưng nếu không chịu nhượng bộ thì chính là đắc tội Ngũ gia, đã đắc tội thì vấn đề mặt mũi cũng không còn lớn nữa, sau này nàng sẽ phải đối mặt với cơn giận của Tiết lão thái thái, chỉ cần nghĩ đến đây Tiết Lan Hương lại cảm thấy chán nản.
"Ta..." Tiết Lan Hương còn chưa kịp nói gì thì trên xe ngựa đột nhiên bước xuống một người, nhìn đến người vừa bước xuống xe, Tiết Lan Hương bất giác im bặt, còn tránh sang một bên để nhường vị trí cho đối phương.
Hành động này của nàng khiến những người xung quanh vốn đang tập trung chú ý lên người nàng cùng Ngũ Thanh Lan cũng chuyển sang người vừa mới bước xuống xe ngựa, đó là một nữ tử có dung mạo xinh đẹp như hoa, bất quá mỹ nhân ở Đại Ngụy còn ít sao, nàng cũng chỉ có thể xem là một bông hoa ở giữa rừng hoa mà thôi, có Trịnh Thiên Ngôn tại đây, ai dám hùng hồn tuyên bố bản thân mình đẹp nhất, không sợ mất mặt hay sao chứ?
"A, nàng ta là ai vậy?" Có người hiếu kỳ với thân phận của nữ tử vừa bước xuống xe ngựa, điều đáng nói không phải là bộ dạng của đối phương thế nào, mà là thái độ của Tiết Lan Hương đối với nàng ta, trong đó có ba phần khiêm nhường.
"Chẳng lẽ là vị tiểu thư nào của Lễ bộ Thượng thư phủ?!"
"Nhìn không giống a..."
"Nhìn thái độ của Tiết Lan Hương với nàng, ngươi cảm thấy thân phận nàng sẽ tầm thường sao?"
Không giống như dự đoán của mọi người, nữ tử vừa bước xuống xe không có đấu khẩu với Ngũ Thanh Lan mà lại đi đến phía sau xe ngựa, lúc mọi người đang thầm suy nghĩ nàng định làm gì thì chỉ thấy nàng lấy ra một chiếc xe lăn, mọi người bị hành động này làm cho ngơ ngác.
Đây... đây là muốn làm gì?
Nếu người nào nhận thức nữ tử vừa bước xuống xe ngựa sẽ biết được nàng định làm gì, chỉ là phần lớn mọi người đối với gương mặt này có phần lạ lẫm nên chẳng biết đối phương là ai.
Rất nhanh mọi người liền có câu trả lời.
Chỉ thấy nàng đẩy xe đi về phía đầu xe ngựa, sau đó lại đi lên xe ngựa, không để mọi người đợi lâu, nàng từ trong xe ngựa bước xuống, trên tay còn bế thêm một người, không ai ngờ rằng nữ tử này nhìn qua có vẻ yếu đuối lại có thể bế một người khác mà mặt không chút đổi sắc, hơi thở cũng chẳng dồn dập.
Như Sương đặt Tiết Phong Lan lên xe lăn, sau khi kiểm tra cẩn thận đối phương ngồi an ổn rồi nàng mới đi vòng qua sau lưng, đẩy xe lăn đi đến trước mặt hai người Tiết Lan Hương cùng Ngũ Thanh Lan.
Lực chú ý của mọi người ngay lập tức liền chuyển sang người Tiết Phong Lan, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì không thể nào rời mắt được.